Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị

Chương 21



Bữa trưa đầy rắc rối

Xách xe ra chợ mua lấy một kí me thì có điện thoại tới. Thy bảo em qua đón nó sáng nhà My. Lại phải vòng xe quay ngược đường. Trời trưa nắng, may mà mới tắm xong chứ không em cũng mặc kệ nó rồi. Con gái con nứa trưa thì nắng mà nó đóng một cái quần đùi với cái áo ba lỗ. Dường như chị em nhà này có đặc điểm chung là không sợ nắng hay sao ấy.

"Cái bịch gì đen đen đấy?"

"Me. Tí nữa ăn không?"

"Me hả?" – Khỏi cần nhắc, nó thò tay bốc lấy mấy trái rồi nhìn em cười khì. Hết nói nổi với con bạn

"Nhanh lên mẹ. Trời nắng vờ lờ ra còn đứng đó cười được"

Vặn tay ga phóng đến nhà My. Thấy bé Linh ra mở cửa mà mặt lấm la lấm lét nhìn em nửa ngượng, nửa muốn móc mắt em ra vậy. Em chỉ cười rồi chào. Bé không nói gì chạy thẳng tuột vào nhà luôn. Từ hôm diễn ra sự cố tới giờ hơn 1 tháng, mới nói chuyện cách đây vài bưa giờ lại dở chứng rồi. Em cũng không gặp để nói chuyện đàng hoàng được. Con gái thật là khó hiểu

"Chị Thy, cháo xong rồi đấy. Chị bỏ quẩy ra dùm em với" – Tiếng My vang trong bếp

"Anh Minh mua gì đến đấy?"

"Me. Để anh đi rửa rồi tí nữa ăn" – Em chạy theo Thy vào bếp còn My đang ở ngoài phòng khách lau nhà

Một lúc sau em ra

"Sao không để chiều rồi lau?"

"Nhà hôm nay có khách mà. Phải sạch sẽ chứ?"

"Khách hả. Em mời ai à?"

"Anh không phải là khách à?" – My nheo mắt nhìn em

"Rồi. Anh là khách. Vậy tí anh không phải rửa chén nha?"

My dư dư nắm đấm trừng mắt lên dọa em. Chả là hồi nãy trước khi về em có nói là sẽ ở lại rửa chén với My. Dại gái vờ cờ lờ

"Linh nó ở trên phòng hả em?"

"Ưhm! Hồi nãy nó mở cửa cho anh xong rồi chạy biến lên trên nó nãy giờ. Chắc vẫn còn xấu hổ?"

"Có gì đâu mà xấu hổ. Chuyện lâu rồi mà. Con bé này cũng lạ thật"

"Anh mới lạ ấy. Anh nhìn thấy gần hết con bé. Bảo sao nó không xấu hổ."

"Mới nhìn thấy có tí" – Em dùng tay nheo mắt lại nói

"Tí tí? Thôi đi ông tướng. Trố mắt đứng như trời trồng nhìn con người ta như thế mà bảo tí tí. Cái tí tí của ông muốn đốt nó rồi."

"Heheeee" – Em cười cầu hòa

"MẤY ĐỨA XUỐNG ĂN ĐI" – Tiếng Thy trong bếp vọng ra

"Anh lên kêu cái Linh đi. Em lau dở cái nhà"

"Em lên kêu đi. Anh ngại lắm"

"Lên đi. Lên rồi xin lỗi nó. Chứ 2 người muốn không bao giờ nói chuyện với nhau nữa à?"

Thấy My nói cũng có lý, em cũng lết bước tiến đến phòng của Linh. Cánh cửa phòng chỉ khép hờ mà không đóng. Bên ngoài còn có cái biển báo STOP to đùng nữa. Nhẹ nhàng gõ cửa rồi gọi

"Linh ơi, xuống ăn trưa" – Không có tiếng trả lời

"Anh vào được không? Anh muốn xin lỗi chuyện hôm bữa" – Không có tiếng trả lời.

Đứng thêm một phút nữa không có động tĩnh gì em mới hé cửa nhìn vô thì thấy cái lưng của cô nàng ở ngay trước mắt và....đang nghe nhạc. Hèn gì mà gọi mãi không thưa. Em mở cửa rồi đứng ngoài gọi lớn

"MY." – Cô nàng giật mình quay lại trố mắt nhìn em, vội vàng gỡ tai nghe xuống rồi hét toáng lên

"AI CHO ANH VÀO ĐÂY. ĐI RAAAAAA" – Nói rồi Linh cầm một đống gối với gấu bông trên giường giục lia lịa vào người em. Thấy động, My và Thy chạy lên xem. Thy vẫn chưa biết chuyện gì nên nhìn em như kiểu thằng dê xồm. Ne né em rồi bước vào phòng còn My chỉ nhìn em cười. Híc, bị đòn, bị chửi bị hiểu lầm rồi còn bị người ta cười nữa

"Thằng kia. Mày vừa làm gì cái Linh" – Mặt Thy gườm gườm nhìn em

"Tao có làm gì đâu?"

"Sao con Linh nó hét. Mày dê nó phải không. GAY mà bày đặt hả mày" – Con Thy nhéo tay em

"Á...đâu. ĐM. Tao lên kêu nó xuống ăn trưa chứ có làm cái gì đâu?"

"Thật không?" – Ánh mắt nghi hoặc

"Thật. Hỏi My xem" – Thy nhìn My như xác nhận. Cô ấy gất đầu rồi cười và bảo em với Thy xuống ăn trước. My ở lại có chuyện nói với Linh

Buổi trưa có cháo gà với cơm và vài món ăn mặn. Tay nghề của My quá tuyệt, ăn miếng nào thấm miếng đó. Vừa ăn vừa nói chuyện với Thy. Nó hỏi

"Có thật mày không làm gì con Linh không đấy?"

"Tao nói thật mà. Bạn bè bao nhiêu năm trời chả lẽ mày không tin tao?"

"Vì là bạn của mày mấy năm trời nên tao ếu thể tin được mày. Mày không làm gì thì tại sao nó hét toáng lên. Ngày xưa tao thấy mày với nó quấn nhau lắm mà?"

Trước những câu tra khảo của Thy em đành phải nôn hết những chuyện xảy ra cho Thy nghe. Ngồi nghe em kể mà mắt nó cứ trố lên như không tin vào những điều mình đang nghe vậy. Nghe xong nó chốt một câu

"Thật vậy à?"

"Ừ" – Em tiếp tục ăn

"Thế mày nhìn được hết người nó rồi còn gì?"

"Hết đâu mà hết. Tao chỉ nhìn thấy có tí à. Bị cái áo khăn tắm với cái quần...chip che mất rồi" – Em nói nhỏ dần. Con Thy vung tay bớp lên em một cái. Định mệnh trời đánh tránh bữa ăn

"Thế mà bảo còn chưa nhìn hết à? Hay là cái hết của mày phải là nó khỏa thân hoàn toàn?"

"Ừm!" – Thề em nói trong vô thức. Kiểu như không kiểm soát được hành động của mình ấy. Nói xong con Thy nhìn em với anh mắt giống như nhìn phải thằng biến thái vậy

"Mày ghê quá Minh ơi"

"Không...ý..tao là..." – Lắp bắp. Mặt em lúc này chắc nấu sôi được cả một nồi nước

"Thôi khỏi cãi. Mày kinh quá"

Nó không nghe em giải thích luôn. Lúc My xuống đang chuẩn bị ngồi cạnh em thì nó kéo sang bên ngồi với nó. Hai đứa to nhỏ gì đó với nhau ấy. My nhìn em hơi thảng thốt rồi chỉ cười. Định mệnh chắc lại nói xấu rồi

"Linh không xuống hả em?"

"Tí nó xuống. Anh ăn đi. Thức ăn có vừa miệng không?"

Em đưa ngón tay lên "LIKE"

Lúc sau thì Linh xuống. Lườm lườm em cháy cả người. Kinh thật, em thì chỉ dám liếc thôi, giờ mà nói lời nào mà đụng chạm tới chuyện bữa trước với tính cách của Linh chắc úp cả nồi cháo lên đầu em quá

"Thy cho tao xin chén cháo" – Em đưa cái chén cho Thy

"Không được. Anh không ăn cháo được"

"Sao thế?" – Em ngơ ngác hỏi, không phải My mời em sang đây ăn cháo hay sao?

Chẳng nói chẳng rằng. Cô ấy chụp lấy cái tay em rồi vén tay áo lên. Vết thương bữa trước bị mấy thằng trẻ trâu đập vẫn chưa lành hẳn.

"Bị thương. Ăn gà sẽ thành sẹo. Không được ăn. Anh chỉ ăn được những thứ này thôi" – Nói rồi My đăt trước mặt em đĩa thịt heo với đĩa rau

"Mày sao bị thương thế?" – Thy hỏi

"À. Té xe"

"Té cái mốc khỉ. Bị người ta đánh thì nói đi. Té xe" – Con bé kia đang húp cháo bỗng nhiên chọt vô một câu. My nhìn em lườm lườm

"Vậy anh bị người ta đánh. Không phải té xe"

"À ừ. Anh bị người ta đánh" – Em lắp bắp gắp miếng rau cho vào miệng. Chỉ nghe thấy tiếng thở dài từ My

"Thôi! Ăn đi."

Không khí sau câu nói của My bỗng nhiên trầm hẳn. Không ai nói với ai câu nào cả. Mọi người chỉ tập trung vào chén cơm của mình. Em muốn nói lắm nhưng biết nói gì giờ. Tất cả là tại con kia. Em nhìn nó thì nó chỉ lè lưỡi trêu em. Hồi nãy muốn nói lời xin lỗi nhưng nhìn như vậy chắc đành thôi.

Xong bữa trưa. Em với My cùng dọn còn 2 chị em kia thì tíu tít lấy rổ me hồi nãy em mang tới. Em rửa My cháng. Không ai nói chuyện với ai. Em đành phá vỡ cái không khí nặng nề này vậy

"Hình như em không được vui? Có chuyện gì à?"

"Không có gì." – Lại im lặng

Không tập trung rửa nên cái lưỡi dao nó xướt qua tay làm một đường ở ngay ngón. Em giật mình rút tay ra thấy máu chảy tè le. My hốt hoảng

"Sao vậy. Có sao không" – Cô ấy cầm ngón tay của em rửa sạch xà phòng rồi cho vào miệng mút. Em giật mình.

"Em...em.." – Em tính giật tay ra. Cô ấy níu lại

"Anh không sao đâu. Em thả ra đi" – Lúc đó cô ấy mới chịu thả ngón tay em ra

"Anh lại ghế ngồi đi. Em đi lấy bông băng."

My chạy lại tủ lục đồ rồi mang ra. Cô ấy tỉ mẩn băng cái ngón tay của em lại. Em nhìn My không chớp mắt, em không hiểu lúc đó tại sao cô ấy lại làm như vậy? Mút ngón tay đầy máu của em? Không thể hiểu nổi. Em cứ ngồi đó nhìn trừng trừng vào cô ấy cho đến khi My ngước lên

"Xong rồi đấy." – Mỉm cười nhìn em

"Mặt em dính gì à?"

"Minh" – Cô ấy gọi. mặt hình như hơi ửng hồng khi bị em nhìn chòng chọc như thế

"Anh sao vậy?"

"Sao em lại mút ngón tay anh?" – Em hỏi

My không trả lời. Chỉ mỉm cười rồi đứng dậy cất đồ dùng. Cô ấy bảo em ngồi đó, đống chén đĩa kia không cần rửa nữa. Em không phải thằng đần mà không nhận ra My có tình cảm một chút gì đó với em. Nếu như chỉ là bạn bè bình thường thì sẽ không có chuyện cô ấy đưa cả một ngón tay đầy máu vào miệng của mình để mút rồi hớt hải đi tìm bông băng để băng nó lại. Chắc chắn là có nhưng nó mơ hồ quá.

Lúc đó em chỉ muốn chạy lại ôm thật chặt cô ấy rồi nói anh yêu em nhưng có chắc cái tình cảm của My dành cho em có phải là tình yêu nam nữ hay chỉ là sự ngộ nhận của một mình em. Em thật sự muốn lắm nhưng lại sợ mất My, nói ra thì sao: thành công, em sẽ có cô ấy. Còn thất bại em sẽ mất cô ấy. Không là bạn cũng chẳng là cái gì nữa.

Thẫn thờ bước ra phòng khách. Hai chị em kia vừa ăn me vừa cười đùa inh ỏm. Thấy em ra, Thy chìa cho em một trái me rồi nhìn thấy tay em bị băng bó nó mới hỏi

"Mày bị sao thế?"

"Nhìn không biết à? Đứt tay" – Tự nhiên em quạu lên với nó

"Thằng điên. Tao làm gì mày mà tự nhiên mày quạu tao"

"Thôi đừng nói nữa. Mày về không?"

""Không. Tao ở đây. Tối mới về"

"Vậy tao về trước đây. Tí My ra bảo tao về rồi" – Em quay sang Linh

"Linh cho anh xin lỗi nha. Hôm đó anh không cố ý" – Con bé không trả lời chỉ lườm lườm nhìn em

Em phóng xe ra khỏi cánh ngôi nhà đó, lòng đầy những thắc mắc về My. Lúc đó em cảm thấy rất chán đời, muốn đập phá hay làm cái gì đó để xóa đi cái cảm giác bực tức này. Mọi chuyện dường như đã có cách giải quyết nhưng sao lại rối bời như thế này. Đau đầu, em không về nhà mà chạy tới một hồ bơi gần đó. Em mong nước sẽ làm em cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Đến hồ bơi. Bà chủ đưa cho em một cái túi bóng nhỏ để cột ngón tay lại cho khỏi vào nước. Hôm nay có vẻ nóng, mọi người đi bới khá nhiều đặc biệt là mấy em teen teen cập 3, vòng nào ra vòng nấy. Cứ phải gọi là . Vừa được bơi vừa được ngắm, đây đúng là cách giải quyết căng thẳng tốt nhất cho cánh đàn ông

Về tắm lại, làm một giấc rồi tối đi sang nhà ông bà ăn cơm. Sau đó lại phóng xe về nhà ngủ. Kết thúc một ngày đầy mệt mỏi. Liệu rằng ngày mai liệu có thoải mái hơn không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.