Say Say Kiều Thê

Chương 10



Phong Chính nhất thời đau điếng đến nỗi kêu bật thành tiếng thật lớn, không chờ hắn ra bất kì hành động nào, Loan Loan liền buông tay ra, nhanh chóng chạy ra ngoài giống như một cơn gió mạnh thổi trong đông viện,. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, trên khóe mắt đỏ hoe vẫn còn vương lại vài giọt lệ.

Những người ngoài cuộc trong đông viện không kịp phản ứng gì thì Loan Loan đã chạy mất hút. Nửa canh giờ sau “cuộc chiến khuôn viên đông viện”, mọi người phát hiện không hề thấy Loan Loan ở nơi nào. Bên người nàng không mang theo hành lý, ngựa trong chuồng cũng không mất con nào, cũng không người nào thấy nàng ra khỏi phủ, tưởng chừng như nàng hoàn toàn bốc hơi, không thấy bóng dáng. Cả Phong phủ rối loạn hẳn lên, trong lòng người nào cũng sôi sục lo lắng.

Phong Chính ngồi buồn trong thư phòng ….một mình uống rượu. Cho dù các cánh cửa sổ đều đã đóng chặt, ý thức đã bị men rượu làm hỗn loạn, nhưng hắn vẫn tinh tường nghe được tiếng bước chân vội vã dồn dập của người bên ngoài, cùng với những âm thanh đối thoại như, “Tìm được chưa?”, “Còn chưa nữa sao”. Hắn cúi đầu, bần thần nhìn lên cánh tay trái còn lưu lại vết dấu răng thật sâu vừa bị cắn cách đây không lâu, hắn đưa mấy ngón tay phải nhẹ nhàng vuốt ve qua lại vết răng đó. Hắn ngồi thừ người như thế một hồi thật lâu, đột nhiên hừ nhẹ một tiếng rồi vươn tay chụp lấy bình rượu nốc liên tục từng ngụm từng ngụm, rượu không ngừng chảy vào miệng hắn, trong thoáng chốc chiếc bình kia chỉ còn là trống rỗng.

Phong Chính đứng lên, từng bước đi xiêu vẹo, đong đưa, hắn ra mở cửa, ngang nhiên bước đi đến hầm rượu giữa đám hỗn độn người qua lại. Mới vừa mở cửa hầm, một luồng khí lạnh xộc ra đập vào mặt hắn, hắn chịu không được phải rùng mình một cái. Hắn đứng lại ở cửa, cho bản thân ít thời gian thích ứng với chút ánh sáng mịt mờ bên trong, sau đó dọc theo những bức tường băng xây hai bên thành mon men dò đường đi xuống.

Vừa xuống được chừng tám bậc thang, Phong Chính chưa kịp tiến thêm vài bước thì đã bị vấp té bởi cái gì đó bên dưới, “Mấy cái người này, đồ vật cũng không thể quăng lung tung như thế chứ….” Phong Chính nói thầm, một mặt chống tay trên mặt đất tìm thế đứng dậy, mặt khác lại cúi đầu xuống thấp để xem cái vật kia là gì. Vừa nhìn thoáng qua một lần thì mọi ý thức của hắn hoàn toàn tỉnh táo lại.

“Loan Loan, Loan Loan.” Phong Chính nhanh chóng ngồi xổm xuống, hai tay dùng sức lay lay Loan Loan đang nhắm nghiền hai mắt say ngủ bên cạnh một đống tĩnh rượu rỗng.

Loan Loan bị hắn rung lắc một hồi, chậm rãi hé mở đôi mắt đang say ngà ngà, nhìn thấy Phong Chính liền ngây ngô cười, “Úc, là ngươi a…. Đầu đất, ngươi cũng đến đây uống rượu sao?”

Uống rượu? Phong Chính không quan tâm truy cứu cách xưng hô Loan Loan gọi mình, ngẩng đầu nhìn xem bốn phía – quả nhiên nhìn thấy một vài vò rượu nằm chỏng chênh. Hắn ngoái đầu lại nhìn, thì Loan Loan đang muốn nhắm mắt lần nữa, hắn vội dùng sức lắc Loan Loan thật mạnh , “Ngươi như thế nào lại một mình chạy đến đây uống rượu chứ?”

“Ân…. Để ta nghĩ lại đã….” Loan Loan nheo mắt nghĩ nghĩ, sao đó lại nói, “Úc! Sau khi ta và ngươi tranh cãi một hồi, tâm tình ta quả thật là không tốt a, cho nên đã quyết định đi uống rượu. Vừa vặn đi qua đây thấy cửa lại mở thì vì vậy ta mới vào được thôi.”

“Ngươi có biết ngươi bị người ta khóa trái nhốt lại bên trong đây hay không?” trong lòng Phong Chính đầy áy náy. Nếu không phải Loan Loan cãi nhau với hắn, sẽ không chạy đến hầm uống rượu, còn không biết chính mình đã bị nhốt lại bên trong.

“Thật không? Ta không biết ai a, từ từ đã….”Loan Loan trừng mắt, giơ hai tay lên ôm chặt lấy mặt Phong Chính, nghiêm túc nói, “Phong Chính, ta nói cho ngươi biết nha. Ngươi đừng có thấy ta đau lòng thế mà tỏ ra đắc ý.”

Phong Chính dở khóc dở cười, kéo hai tay lạnh băng của Loan Loan xuống rồi nói, “Ta không có cười nhạo đắc ý, là do chính ngươi đã uống nhiều quá thôi.”

“Ta uống nhiều qua? Không có nha, không thể nào có khả năng! Ai, ngươi tới thật đúng lúc, nào tiếp tục uống với ta. Ta nói cho ngươi biết a…. nhà ngươi cất giữ thật không ít rượu ngon nha, hương vị quả thật không tệ chút nào.” Nói xong, Loan Loan vùng vẫy đứng dậy tính mở thêm một bình rượu bên cạnh ra.

Phong Chính vội vàng kéo nàng lại, “Loan Loan, trước hết chúng ta ra ngoài đi, nếu muốn uống thì ra ngoài rồi hãy uống.” Hắn nói xong liền đến bên đỡ Loan Loan dậy.

Loan Loan đẩy tay hắn ra, thẳng thừng hét lớn vào mặt, “Không, ta không ra, không đi đâu hết. Ta muốn uống rượu.”

Phong Chính đành phải nhẹ giọng dùng lời ngọt ngào nhẹ nhàng dụ dỗ, “Loan Loan, ở trong này lạnh lắm, nếu còn tiếp tục ngốc nghếch lưu lại đây thì ngươi sẽ sinh bệnh mất. Muốn uống rượu thì chúng ta sẽ ra ngoài uống, ta sẽ lấy cho ngươi vài bình, thế nào?”

Loan Loan ngẩn người nhìn Phong Chính, ánh mặt đột nhiên tròn xoe ngây ngốc. Nàng bước đến, giơ tay chọc chọc vào ngực Phong Chính, sau đó lại sờ sờ mặt hắn, nói líu nhíu, “Di? Kì thật nha, ngươi đúng thật là Phong Chính sao? Hay là người nào đó mang mặt nạ Phong Chính?”

Phong Chính cười khổ, kéo đôi tay đang sờ soạng lung tung trên mặt mình xuống, nắm chặt lấy xoa xoa nhẹ nhàng rồi nói, “Phải mà, ta là Phong Chính, ta đương nhiên là Phong Chính. Ngươi nhìn ngươi xem, cả người đều đông lạnh sắp thành khối băng rồi, nếu không nhanh ra khỏi đây thì sẽ bệnh chết mất.”

Loan Loan sững sờ khi nhìn thấy hắn đang ra sức sưởi ấm cho nàng, đột nhiên sau đó lại gào khóc thật lớn, “Không cần, ta không ra, không đi đâu hết. Ta đi ra ngoài rồi, ngươi cả ngày sẽ tiếp tục đối mặt với ta với dáng vẻ hung hăng, sẵn sàng cãi cọ bất kì lúc nào. Không, ta không ra, không đi đâu.”

Phong Chính ngẩn người, cảm giác như tim mình vừa bị bóp chặt, cực kì khó chịu. Hắn đau lòng, ôm chặt Loan Loan vào lòng. Lúc đầu Loan Loan còn ra sức giãy giụa, nhưng hoàn toàn vô ích, nên để mặc Phong Chính đang mạnh mẽ ôm lấy nàng, cất tiếng khóc càng dữ dội hơn. Tất cả những ủy khuất của nàng với người đối diện đều chuyển thành nước mắt chảy dài, miệng còn không ngừng kêu la, “Cha, mẹ, nữ nhân rất nhớ các người a! Con thật không nên bỏ nhà đi mà.”

Phong Chính cắn răng chịu đựng, mặc cho Loan Loan dựa vào khóc lóc ướt đẫm cả y phục của hắn. Gần nửa ngày sau mới lên tiếng, “Loan Loan, thực xin lỗi…. Là ta đã khiến ngươi ủy khuất nhiều. Ta….Ta đã luôn phát cáu với ngươi, ta sinh khí bởi vì ngươi lừa ta, nhưng có lẽ nguyên nhân chính là ta….ta đột nhiên không biết phải đối xử với ngươi thế nào nữa, không biết phải ở chung với nhau thế nào. Ta có thể coi Lâm Quan giống như đệ đệ của mình, nhưng….lại không thể chiếu cố ngươi như muội muội được, cho nên ta không biết xử sự thế nào. Ai, ta thật không biết nói sao nữa. Tóm lại, ta cam đoan với ngươi, về sau….ta sẽ không nghiêm mặt với ngươi nữa, …cũng không cãi nhau nữa….”

Phong Chính không nhận ra trong lời nói của mình mang một chút khổ tâm, chua sót. Và trong lúc hắn thổ lộ tâm tình thì có lẽ bản thân có thêm mấy phần can đảm cũng nhờ vào rượu. Nháo loạn cả một hồi đã thấy mệt mỏi, Loan Loan muốn nhắm nghiền đôi mắt lại, hơi thở thoải mái chầm chậm kéo dài, Phong Chính cúi đầu xuống nhìn, phát hiện trên mặt Loan Loan còn đọng lại vài giọt nước mắt trong suốt, hắn khoác tay, dịu dàng gạt nhẹ đi những dòng lệ ấy, nhẹ nhàng ôm chặt lấy Loan Loan rồi bế nàng ra khỏi tầng hầm.

Say rượu lúy túy làm Loan Loan nhức đầu nhiều chập liên tiếp, cuối cùng nàng cũng mở mắt ra được, nhưng nhất thời còn chưa quen ánh sáng trong phòng nên nhanh chóng nhắm tịt mắt lại lần nữa. Lúc này nghe cọt kẹt một tiếng, cửa phòng bị ai đó mở ra. Loan Loan nghe được có tiếng người đang đi đến gần nàng.

“Vương lão đệ, sao nàng vẫn còn chưa tỉnh lại? Đã một ngày một đêm rồi a.” Hải Tứ cố gắng đè nén hạ thấp giọng to ồm ồm của mình. Cái gì… nàng thật sự đã ngủ một ngày một đêm sao? Rốt cuộc nàng đã uống bao nhiêu rượu thế?

“Đại phu không phải nói rồi hay sao, tửu lượng của nàng rất tốt không có vấn đề gì đâu, khi nào giã rượu thì người tức thì sẽ tỉnh lại.” Vương đại ca lên tiếng.

“Tiểu nha đầu này, tửu lượng của nàng cũng phải khiến Hải Tứ ta thấy mặc cảm vì thua sút.”

“Nguyên nhân cũng bởi vì tâm tình nàng không tốt thôi.”

Lại có thêm một người bước vào nữa, “Loan Loan thế nào rồi?” Một thanh âm dễ nghe, ôn nhu lại vô cùng thân thiết, khẳng định chắc hẳn phải là Mạt di rồi.

“Vẫn còn chưa tỉnh lại.” Vương Tán đáp lời.

“Chính nhi đâu? Hắn thế nào lại không có mặt ở đây?” Một giọng nam nghiêm khắc cất lời, a, là Phong bá bá.

Hải Tứ trả lời, “Phong lão đệ chỉ vừa mới rời đi một hồi.”

Thanh âm của Phong Kỳ hoàn toàn không hài lòng, trách móc, “Hắn sao có thể rời đi chứ, Loan Loan thành ra như bây giờ, hắn phải có trách nhiệm chứ.”

Vương Tán vội giải thích, “Từ lúc mang Loan Loan ra khỏi hầm đến giờ, Đại đương gia lúc nào cũng túc trực bên cạnh, ta với Hải Tứ sợ hắn không chống nổi mới một mực khuyên hắn nên nghỉ ngơi một chút. Nếu Loan Loan vẫn chưa tỉnh lại, mà Đại đương gia lại ngã xuống thì phải biết tính sao bây giờ? “ Nhắm mắt nghe thấy vậy, Loan Loan không tiếp tục giả vờ ngủ được nữa, nàng mở mắt, tung mền ngồi dậy. Hành động này dọa mọi người khiếp vía nhảy dựng cả lên.

Sau khi lấy lại tinh thần, Mạt Đại Đại đi gần qua, ngồi xuống giường, trìu mến cầm tay Loan Loan thăm hỏi, “Thế nào, cảm giác đã khá hơn chưa?”

Loan Loan cười thật tươi đáp lại, gật gật đầu, “Ân, đã khá hơn nhiều rồi ạ.”

Hải Tứ cười rộ lên, “Nha đầu, về sau không cho phép ngươi dọa mọi người như vậy nữa.”

“Dọa người, ta sao?”

Phong Kỳ cười lắc đầu, bất đắc dĩ mở miệng nói, “Đương nhiên là ngươi rồi. Trong thoáng chốc từ tiêu sư của Vĩnh Uy tiêu cục biến thành Lâm gia đại tiểu thư. Loáng cái lại biến mất không thấy tăm hơi tung tích, đến khi tìm được thì hoàn toàn bất tỉnh nhân sự. Không phải là muốn hù chết mọi người sao?”

Loan Loan lè lưỡi cười bẽn lẽn, “Thực xin lỗi, cháu nhất định sẽ không như vậy nữa.” Sau đó nàng quay người sang làm nũng với Mạt Đại Đại, “Mạt di, có cái gì để ăn hay không? Cháu hiện tại thật đói bụng a! Xem chừng còn có thể ăn hết cả một con dê nướng.” Rồi ra vẻ thần bí, nói tiếp một câu, “Chuyện cháu đã tỉnh lại…. có thể hay không đừng nói cho Phong đại ca biết vội?”

Ăn uống đã no nê, Loan Loan xoa xoa vỗ vỗ bụng, bỗng nhiên cảm thấy dù cuộc đời có lên xuống bất thường thế nào thì Lâm Loan Loan ta đây cũng đều có thể ứng phó. Nàng cùng mọi người nói chuyện phiếm một hồi, sau đó rời phòng, hướng đến thư phòng tìm Phong Chính.

Cửa phòng đã mở toang, Loan Loan không màn gõ nửa, lẳng lặng tiến vào. Lúc này Phong Chính đang đứng bên cửa sổ, xoay lưng ra hướng cửa, hai tay chắp ra sau không biết đang nhìn gì có vẻ vô cùng chăm chú, một chút cũng không cảm nhận được đã có người bước vào. Loan Loan không nói không rằng, yên lặng đứng cách hắn một khoảng ngắn vài bước chân, say sưa ngắm nhìn Phong Chính. Thật lâu sau đó nàng mới cất giọng nhỏ nhẹ gọi, “Phong đại ca.”

Phong Chính cả người chấn động, trong nháy mắt trên mặt đã xuất hiện nhiều biểu cảm khác nhau, đến khi hắn xoay người lại đối mặt với Loan Loan thì chỉ còn lại vẻ thản nhiên, điềm tĩnh, miệng tuy cười nhưng vẫn có chút đau xót, “Ngươi đã tỉnh lại rồi à.”

Chứng kiến sự bình tĩnh của Phong Chính, trong lòng Loan Loan không khỏi cảm thấy thất vọng, ngoài mặt nàng vẫn tươi cười nói, “Ta đến đây là muốn nói cám ơn với riêng ngươi.”

“Cám ơn ta?”

“Đúng vậy. Nếu ngươi không tìm thấy ta trong hầm rượu thì có lẽ ta đã chết vì toàn thân bị đông lạnh mất.”

Phong Chính nghe vậy nhíu nhíu mày, “Hảo hảo, đừng nói cái gì chết hay không chứ. Hơn nữa… hơn nữa nếu không phải ta khiến cho ngươi chịu ủy khuất, thì tâm tình sẽ không buồn bực uống nhiều rượu như thế. Ngươi, ngươi không trách ta thì ta đã cảm thấy tốt lắm rồi.”

“Thật ra nếu trước đây ta không lừa gạt ngươi thì sẽ không phát sinh ra những việc như thế này. Cho nên lời cảm ơn này nhất định ta phải nói.” Nói đến đây, Loan Loan đột ngột đổi chủ đề, “Phong đại ca, vào lúc ta mơ mơ màng màng nằm trong hầm rượu, dường như ta có nghe ngươi nói mấy điều gì đó. Hiện tại ta thật không nhớ rõ, ngươi đã nói với ta những cái gì, bây giờ có thể lặp lại hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.