Loan Loan lại nghiêm túc soi xét hắn, không có chút yêu cầu truy bức hoặc ý đồ gì trong lời nói của hắn. Nàng nhận thấy Vương Tán vẫn đang gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, mới lên tiếng hỏi, “Ân… nhưng tại sao?”
Vương Tán không khỏi nghẹn lời. Tiểu nha đầu này có lúc thì vô cùng tinh quái, nhưng đôi khi lại ngốc nghếch vô cùng. Hắn hắng giọng, quay về phía Loan Loan mà giải thích, “Bởi vì Đại đương gia – hắn – thích – ngươi.” Vốn tưởng rằng lần này Loan Loan sẽ phản ứng quyết liệt, ít nhất thì cũng phải đỏ mặt, nhưng đối phương vẫn là bình thản giương mắt nhìn hắn. Chẳng lẽ nha đầu kia quá cao hứng đến nỗi choáng váng ngất ngây rồi… Hay là vừa bị lời của ta hù dọa? Vương Tán tự nhủ trong lòng rồi tiếp tục nói với Loan Loan, “Như những người khác khi thích một ai đó, Đại đương gia cũng có lòng ích kỉ tham lam muốn giữ riêng ngươi cho hắn. Hành động này đôi khi sẽ mang lại nguy hiểm cho người ngoài cuộc. Cho nên ta và ngươi không thể đồng thời xuất hiện trước mặt của Đai đương gia… Không , tốt nhất là cả 2 chúng ta càng ít xuất hiện cùng một chỗ càng tốt.”
Loan Loan ngẩng đầu nghĩ nghĩ, “Úc… Bây giờ thì ta đã hiểu, thì ra ngươi nói điều ta biết điều gì mà ngươi không biết với những điều ngươi đã biết ban đầu thực tế là như nhau a.” (Vivi: ta chết với cái kiểu lý luận của tỷ này =”=)
Vương Tán vừa nghe xong, tức muốn hộc máu, hắn ra sức rít gào, “Vậy tại sao ngươi còn ở cạnh ta cả ngày không rời?”
Loan Loan nhăn mặt nhăn mũi thở dài, “Bởi vì mặc dù ta hiểu ta biết hết, nhưng hắn lại không biết rằng ta đã hiểu tình cảm của hắn.”
Vương Tán cuối cũng đã rõ ràng được mọi chuyện, “Thì ra là ngươi lợi dụng ta để kích thích Đại đương gia!”
Loan Loan chớp chớp mắt cười cười, cao giọng nói, “Đúng thế! Nhưng mà Vương đại ca ngươi đừng dùng từ lợi dụng khó nghe đến thế.”
Đầu óc Vương Tán bỗng nhiên hoa cả lên. Nguyên lai hắn đã nghĩ mình có thể thoát được số mệnh của một bia đỡ đạn, không ngờ chính mình vẫn là một vật hi sinh giữa hai người họ, lại còn là kẻ vô tội thống khổ nhất trong lịch sử! Lấy lại tinh thần, Vương Tán mới hỏi nhỏ, “Nha đầu, ngươi cũng thích Đại đương gia đúng không?”
Loan Loan cười mà không nói. Vương Tán rên rỉ một tiếng, lấy tay xoa xoa huyệt Thái dương, uể oải nói, “Ngươi xem, các ngươi đều thích lẫn nhau, đó gọi là “lưỡng tình tương duyệt”, sao lại không tha cho mạng nhỏ của ta chứ. Ngươi có biết mỗi ngày ta phải ở giữa hai người rất là lo sợ hay không?”
“Không được. Ta biết hắn thích ta, nhưng hắn còn chưa có nói với ta a.” Loan Loan nói như đinh đóng cột, sau đó nhẹ giọng năn nỉ Vương Tán, “Vương đại ca, ngươi giúp ta đi a.”
“Ngươi đã biết không phải tốt rồi sao. Đại đương gia không nói không được à?”
“Không được, tuyệt đối không được.” Nói xong, Loan Loan lại túm áo Vương Tán lôi về phía trước. Lúc này đầu óc Vương Tán đã hoàn toàn bị đánh gục, căn bản không còn đủ lực để tức giận hay phản kháng lại Loan Loan. Hắn thảm thương ghi khắc một sự việc – thổ lộ. Nhất định phải làm cho Đại đương gia thổ lộ với Loan Loan, nếu không vật hi sinh này còn thê thảm hơn đến cỡ nào.
“Phong lão đệ, không tốt, việc lớn không tốt.” Phong Chính đang ở trong phòng khách tiễn chân một vị bằng hữu buôn bán, thì Hải Tứ như một cơn lốc chạy ập vào. Phong Chính nhanh chóng tránh sang một bên, Hải Tứ bởi vì chạy rất nhanh và vội nên vượt qua hắn một quãng mới đứng lại được, thở hồng hộc phì phò.
Phong Chính mặt mày nhăn nhó, ngữ điệu vẫn giữ bình tĩnh hỏi, “Tứ ca, có chuyện gì vậy?”
“Loan Loan….Loan Loan…” Vừa nghe được câu “việc lớn không tốt” lại có liên quan đến Loan Loan, Phong Chính đột ngột tóm chặt lấy Hải Tứ hỏi, “Loan Loan đã xảy ra việc gì?”
Hải Tứ hít một hơi sâu rồi nói, “Lúc Loan Loan ra sân cưỡi ngựa thì bị hất từ trên ngựa xuống đất.” Lời hắn còn chưa dứt thì Phong Chính đã vội vã xông ra ngoài. Hải Tứ trợn to mắt, nhìn theo hướng Phong Chính vừa chạy đi, vẫy vẫy tay, vô cùng vui vẻ như bắt được điểm yếu của Phong Chính, than thở nói, “Phong lão đệ, dù ngươi có cứng rắn tỉnh táo thế nào cũng có lần thật sai lầm a.”
Phong Chính lập tức hỏa tốc chạy tới sân cưỡi ngựa , liếc mắt một cái thì thấy Loan Loan đang nằm trên mặt đất. Hắn vội vàng tiến về phía đó thì bị một người giữ lại. Hắn giương mắt nhìn, thì ra là Vương Tán. Tại sao lúc nào cũng có hắn ở bên nàng? Nhìn thấy Vương Tán, thì lửa ghen trong lòng Phong Chính lại nổi lên dữ dội, hắn túm chặt lấy áo Vương Tán, quát thẳng vào mặt, “Ngươi làm gì thế hả, tại sao lại không mang nàng đặt lên một chỗ thoải mái hơn?”
“Không thể di chuyển, nàng bị thương rất nặng.” Bộ dạng Vương Tán rất bi thương. Một bên dùng sức tháo nắm tay đang giữ chặt của Phong Chính trên người mình, một mặt từ từ thoái lui, tận lực cách xa Phong Chính một quãng.
Phong Chính lúc này không còn tâm trạng để quan sát những sự việc như thế, hắn chăm chú quan sát Loan Loan, trong đầu vẫn còn âm vang những lời nói vừa nghe được – bị thương rất nặng? Hắn nhìn thấy Loan Loan hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, tóc tai lộn xộn, quần áo bám đầy tro bụi, có nhiều chỗ đã bị rách nát, xây xát. Tất cả đều làm cho hắn vô cùng đau lòng. Hắn kiềm lại lửa giận, không quay đầu lại mà hỏi luôn, “Nếu nàng đã bị thương rất nặng, thì tại sao vẫn còn chưa tìm đại phu chứ?”
“Đại phu đã tới xem rồi, cũng đã chẩn mạch qua, nhưng mà……..”
“Nhưng mà cái gì, nói mau!”
“Nhưng mà…. Nhưng mà hắn nói đã không còn khả năng cứu chữa.” Vương Tán thốt ra một câu đầy sự đau lòng thống khổ như vậy, rồi tiếp tục hướng lui về phía sau vài bước.
“Không thể cứu chữa!” Bốn chữ này vang dội trong đầu Phong Chính giống như một cơn sấm sét đánh xuống giữa bầu trời quang đãng, nó không ngừng khuấy động trong tâm tư của hắn, làm cho hắn hoa đầu chóng mặt muốn té xỉu. Không thể, tuyệt đối không có khả năng này. Sáng nay Loan Loan vẫn còn vui vẻ đùa giỡn gọi tên hắn… Như thế nào mà…. Phong Chính ngẩn người nhìn Loan Loan một hồi, sau đó xoay người quát to – dọa Vương Tán sợ đến nhảy dựng cơ hồ muốn quay đầu bỏ chạy – “Đi tìm đại phu giỏi nhất đến đây mau!”
Loan Loan ở ngoài cửa kêu gọi gào thét cả nửa ngày, hít một hơi thật sâu rồi chầm chầm thở ra, Phong đại ca thật sự bốc hỏa rồi, tiêu rồi, hắn không mở cửa là coi như xong đời, lúc này đúng là thời điểm tốt nhất để sử dụng biện pháp bí mật kia.
Phong Chính nghe Loan Loan đập cửa một hồi lại trở nên yên ắng, hắn nằm trên giường ngay cả mí mắt cũng không buồn nhếch. Hắn chính là siêu tức giận a. Một bên giận Loan Loan, Vương Tán, và Hải Tứ, ba người thông đồng lừa gạt hắn. Một bên chán nản chính mình lúc ấy không cẩn thận, ngẫm nghĩ lại cả câu chuyện có thể nhận thấy quá nhiều sơ hở. Chỉ là bản thân hắn lúc ấy…. thực sự là không ngờ đến, không chú ý. Làm sao mà người hắn thật lòng yêu thích… lại là một cô nương tinh quái như thế chứ.
Đột nhiên, một mùi thơm thoang thoảng bay vào mũi Phong Chính, nháy mắt đã đem hắn rời khỏi ảo tưởng của chính mình. Vốn dĩ lúc chiều điên cuồng đuổi theo Loan Loan đã khiến hắn tiêu hao rất nhiều thể lực, hơn nữa cả cơm tối hắn cũng không ăn, vừa ngửi được mùi thức ăn thơm phức này đã khiến bụng hắn đánh trống sôi vang. Đầu tiên là nước miếng chưa được hắn đồng ý thì đã không ngừng trào ra không ngớt, tiếp theo đó, bụng hắn cũng không chịu thua kém mà kêu vang. Phong Chính ực một cái, nuốt nước miếng vào trong, căm tức tính mở mắt ra mắng Loan Loan đang đứng ngoài cửa vài câu, không tưởng tượng được vừa mở mắt ngồi dậy đã nhìn thấy Loan Loan đứng cách đó không xa, tay còn bưng một mâm thức ăn. Nàng đang làm cái gì thế nhỉ? Một mặt ra sức phe phẩy cho mùi hương thức ăn bốc lên lan tỏa khắp phòng, một mặt thì bưng miệng cố nén cười ngặt nghẽo.
Phong Chính liền ngồi bật dậy, ánh mắt hướng thẳng nhìn trừng trừng vào Loan Loan. Loan Loan không dự kiến trước hành động này nên co rúm sợ hãi, lùi về phía sau vài bước, đồng thời mở to hai mắt ngây thơ nhìn Phong Chính. Ánh mắt hắn vô tình lướt qua mâm thức ăn đầy màu sắc ngon lành trên tay nàng, khẽ nuốt nước miếng lần nữa, rồi cất tiếng hỏi, “Nàng vào đây bằng cách nào?” Rõ ràng hắn đã cài cửa lại thật cẩn thận.
Loan Loan bình tĩnh lại, cười khúc khích. “Chuyện này có khó gì chứ, Tam tỷ đã sớm dạy cho ta rồi, bằng không ta làm thế nào có thể từ trong nhà xuyên qua nhiều lớp canh gác mà lặng lẽ chuồn đi.”
Tam tỷ? Lại là người này. Phong Chính một lần nữa lại cảm thấy khó hiểu. Hắn biết Lâm gia có bốn vị thiếu gia, sau đó lại biết có thêm một vị tiểu thư, nhưng rồi lại nghe Loan Loan nhắc đến cái gì Đại tỷ, Nhị tỷ, rồi Tam tỷ, chẳng lẽ Lâm gia thật sự con cái đông như vậy sao? Nhưng từ miệng Loan Loan thì có vẻ những nữ nhân này hoàn toàn không đơn giản, các nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Loan Loan nhìn thấy Phong Chính đang thất thần, trong lòng có chút khó chịu, không vui. Nàng đi tới gần, đem hết chén dĩa đang cầm trên tay nhét cho Phong Chính, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát vào hắn, thở hổn hển nói, “Uy! Huynh ngây ngốc ra đó làm gì chứ, huynh rốt cuộc có thấy ta bây giờ và trước đây có điểm nào khác hay không?”
Phong Chính nghe nàng hỏi vậy, lúc này mới chú tâm thật sự đến Loan Loan, sau đó liền trở nên ngây dại. Loan Loan không biết đã tìm đâu ra, trên người nàng đang mặc bộ đồ của một tiểu cô nương theo phong cách của Bắc Thành, mái tóc óng ả mềm mại đã được chải thẳng rồi tết lại thành từng bím đuôi sam, sau đó cài lên một chiếc kẹp ngọc châu sáng lấp lánh, trông vô cùng xinh đẹp. Từ lúc hắn bắt đầu quen biết Loan Loan, Phong Chính đã quen với hình ảnh nam trang của nàng, hiện tại trong trang phục nữ khiến người mê đắm si tình. Hiện tại quan sát Loan Loan hai tay chống nạnh, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, đôi môi đỏ mọng bĩu lên cong cong, đôi mắt đen lúng liếng mở to tròn, tuy là đang phát cáu nhưng bộ dáng lại càng làm người ta thêm phần yêu thích.
Loan Loan chợt nghĩ đến hiện tại Phong Chính đang còn sinh khí với nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ cụp xuống, khí thế đang mạnh mẽ liền chuyển sang mếm yếu, nhỏ nhẹ, nàng hai tay ôm chặt một cánh tay của Phong Chính, nước mắt rưng rưng, miệng không ngừng năn nỉ van xin, “Phong đại ca, ta biết ta sai rồi, nhưng mà ta chỉ muốn nghe được câu kia ngươi nói với ta mà thôi. Huynh tha thứ cho ta đi nha, lần sau ta hứa sẽ không dám nữa…. Được không a?”
Phong Chính bị Loan Loan lay qua lay lại một hồi, lại nghe nàng không ngớt miệng hỏi, “được không, được không”, cơn lửa giận trong lòng đã bay biến không bóng dáng lúc nào không hay, cũng không còn khả năng sinh khí nổi nữa. Hắn bất đắc dĩ thở dài, “Nàng nha, thật sự là…….” Rồi đột nhiên chuyển lời nói, “Nàng vừa nói gì hả, còn có lần sau nữa sao?”
Trái tim Loan Loan đột ngột nhảy dựng, vội cam đoan với hắn, “Không, không tuyệt đối không có lần sau a!” Phong Chính chỉ có thể cười cười. Đứng trước nha đầu này, quả nhiên hắn đã trúng phải yêu thuật, vô luận nàng có gây nên chuyện gì thì chính mình cũng không nhẫn tâm trách móc nặng lời.
Loan Loan nhìn thấy Phong Chính cười thật tươi, đã biết hắn không còn sinh khí, trong bụng khẽ mừng thầm. Không phải là khoác lác nha, chiêu này của nàng là bách phát bách trúng a. Cho dù đối phương có tức giận đến nỗi muốn dỡ cả nhà đi, nàng chỉ cần chịu khó lắng nghe một chút rồi ra điệu bộ làm nũng, thì lập tức người đối diện cũng phải băng tan tuyết chảy. Nhưng mà nàng cũng tự hiểu, chiêu này không thể dùng được thường xuyên. Đây là “đòn sát thủ” của nàng, chỉ ở thời điểm mấu chốt mới có thể đem ra sử dụng, công dụng của nó mới phát huy được tối đa, mới có thể dùng một lần linh nghiệm một lần.
Loan Loan vui vẻ kéo Phong Chính đi đến bên bàn, mở hộp thức ăn ra, trong phòng thoáng chốc tràn ngập mùi thơm phức. Phong Chính hít một hơi thật sâu, đang muốn khích lệ Loan Loan vài câu, Loan Loan lại đem thức ăn trên tay hắn cất vào hộp, phủ lên, chuẩn bị mang ra ngoài. Phong Chính cảm thấy khó hiểu trước hành động này, nàng vừa đi, vừa giải thích, “Đồ ăn đều đã nguội hết rồi, ăn như vậy thật không tốt a, ta đem xuống bếp hâm lại cho nóng rồi mới để cho huynh ăn được.”