Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đường, thoắt cái, đã tới ngày thứ sáu, đêm nay sẽ diễn ra sự kiện lễ kỉ niệm hai mươi hai năm thành lập Vương Thụ.
Buổi sáng, vẫn như thường lệ Diệp Băng Băng thong thả ngủ nướng, đến bữa trưa mới thức dậy dùng bữa, sau đó dạo vài vòng quanh vườn, hít thở khí trời đông.
Năm giờ ba mươi phút chiều, Diệp Băng Băng ngồi xuống trước bàn trang điểm, chuẩn bị cho bữa tiệc tối vào lúc bảy giờ.
Theo như lịch trình khoảng sáu giờ mười lăm phút Vương Dực Quân sẽ quay về nhà đón chị, như thế chị chỉ có vỏn vẹn bốn mươi lăm phút để chuẩn bị mọi thứ.
Đối với một người không sành về trang điểm như Diệp Băng Băng thì chỉ cần ba mươi phút sẽ xong xuôi cho một khuôn mặt, còn về trang phục đã có sẵn cứ như thế khoác lên người nữa là xong.
Choạng tối, chiếc BMW phiên bản mới nhất xuất hiện trước cửa biệt thự nhà họ Vương, lời đồn về thú chơi xe của Vương Dực Quân quả là không sai, với anh ta phụ nữ có thể mười năm không đổi nhưng xe thì nhiều nhất mỗi tháng đổi một lần, có những hôm ba ngày liên tiếp mua liền ba chiếc xe bạc tỉ.
Chính thú vui đó đã khiến Diệp Băng Băng cảm thấy chóng mặt.
Trước đây chị chỉ nhìn vào độ hào nhoáng của anh nhưng chưa từng nghĩ anh sẽ phải chi ra bao nhiêu tiền cho cái vẻ bề ngoài ấy.
Diệp Băng Băng bước ra từ cửa chính biệt thự, chị trực tiếp thu hút ánh nhìn của Vương Dực Quân.
Anh đã đứng đó, lâu rất lâu chỉ để nhìn chị.
Chị mặc chiếc đầu dạ hội màu xanh ngọc, phần eo được nới rộng tạo cảm giác thoải mái, phần dưới cắt xẻ vừa tầm đủ để Diệp Băng Băng khoe trọn đôi chân dài miên man nhưng cũng có thể che đi những khuyết điểm; cổ áo thiết kế cắt xẻ táo bạo, một đường hõm ng.ực sâu phơi bày, khơi gợi sự quyến rũ của bầu ng.ực căng tròn, gợi cảm.
Điểm nhấn của chiếc váy chính là phần bụng, nó không phải chiết sâu eo mà chính là tôn dáng mẹ bầu kiêu sa, tạo cho chị cảm giác tự tin và thoải mái.
Phần trang điểm tuy nhẹ nhàng nhưng tinh tế, không cầu kì ngược lại rất giản dị, mỗi đường nét vẫn rất tự nhiên nhưng toát lên được vẻ thanh thoát trong từng góc cạnh trên khuôn mặt, đặc biệt màu son đỏ gạch không quá đậm nhưng mỗi khi chị cười để lộ ra hàm răng trắng buốt và làn môi êm ái, quyến rũ đến điên dại.
Chị thật sự rất đẹp…
Chị thu hút cái nhìn mê mẩn của anh.
Tuy không phải là “tuyệt sắc mĩ nhân” nhưng cũng thuộc top cực phẩm.
Sắc đẹp không mặn mà nhưng nó là nét thanh thoát, tự nhiên, và có dấu ấn riêng, biết tôn lên vẻ đẹp sẵn có của chính mình.
Bước đi kiêu sa, thần thái toát lên vẻ sang trọng, đôi mắt như biết cười, kết tinh một Diệp Băng Băng hoàn toàn mới xuất hiện trước mắt Vương Dực Quân.
“Hôm nay em đẹp lắm!”- Vương Dực Quân không khống chế được cảm xúc của chính mình mà thốt lên, chẳng hiểu sao lồng ng.ực anh cứ reo lên từng hồi, như thể có thiết bị chuông rung bí mật được lắp đặt sẵn ở bên trong đó vậy.
“Tất cả là nhờ vào anh có mắt nhìn thẩm mỹ cao.”
Nhìn kĩ mới thấy, Vương Dực Quân vận bộ vest tông xẹc tông với chiếc đầm lộng lẫy của Diệp Băng Băng.
Chị có thể nghĩ đây không phải là chuyện tình cờ hay cái ngẫu nhiên như lời anh nói không?
Chiếc BWM dừng lại trước một khách sạn năm sao giữa trung tâm thành phố, nơi đây không chỉ nổi bật về độ sa hoa mà còn về sự trang nhã và thiết kế đặc biệt.
Người có thể ra vào khách sạn được kiểm duyệt khắt khao về danh tính, thư mời và cả cách ăn mặc.
Thế mới nói đây không phải là nơi có tiền là vào được, lại càng xa xỉ với một người tầm thường như Diệp Băng Băng.
Nếu không phải là đi cùng Vương Dực Quân chỉ e là chị không bước qua nổi cánh cửa kính tự động với hàng chục đôi mắt của bảo vệ canh gác.
Có lẽ đó cũng là quy tắc bất di bất dịch của nơi gọi là “thiên đường nhân gian” này.
Đi vào trong mới biết thế giới của người giàu quả nhiên Diệp Băng Băng không quen.
Trước kia mang danh là Diệp đại tiểu thư nhưng chị chưa từng tham gia một sự kiện lớn tới mức này.
Gian phòng rộng, ánh đèn pha lê trắng hồng toả sáng lung linh, trên sàn trung tâm được rải tấm thảm đỏ rực, những chiếc bàn tròn được thắp nến sáp trắng kết hợp cùng một ít hoa hồng trắng tươi, bên trên đó đặt nhiều loại thức ăn và thức uống khác nhau, nổi bật hơn hết là loại rượu Tequila ley trang trọng đặt trên giá đỡ, lấp lánh.
Vừa bước vào Diệp Băng Băng đã không quen với mùi náo nhiệt hay cuộc trò chuyện với những con số trong kinh doanh buộc phải căng não, và còn cả ánh đèn không sáng cũng chẳng tối cứ đu đưa khiến đầu óc chị choáng váng.
Nhân lúc Vương Dực Quân đang trò chuyện với một vị khách người Anh, Diệp Băng Băng lẻn qua một góc ít người ngồi xuống mà hít thở bầu không khí tự do, xả bớt đi sự căng thẳng trên từng dây thần kinh trong vân não.
Cũng không biết thực hay là mơ, bởi cái thế giới ấy khiến chị cảm giác ảo mộng, có tiếng khe khẽ gọi tên chị: “Băng Băng… Diệp Băng Băng…”
Xoay người tìm kiếm, Diệp Băng Băng sửng sốt vì một cô gái xinh đẹp xuất hiện trước tầm mắt.
Bành Bội Bội…
Không phải chị bị mấy thứ ánh sáng mờ ảo đó làm cho lu mờ trí óc mà nhìn nhầm đó chứ!
Sao Bành Bội Bội có thể xuất hiện ở nơi này được?
Đôi tay chị dụi dụi khoé mi nhìn thêm một lần nữa, cố gắng nhìn thật kĩ, thật lâu.
Vẫn là Bành Bội Bội.
“Cậu không nhìn nhầm đâu! Là tớ Bội Bội đây.”
Diệp Băng Băng lúc này mới mỉm cười, nụ cười che lấp đi sự lúng túng, cuối cùng cũng có người thuộc cùng thế giới với chị.
Ban nãy chị còn tưởng rằng mình sẽ lê thê mà ngồi một mình một góc chờ cho hết buổi tiệc.
Chỉ mới nghĩ thôi đã cảm thấy thê lương làm sao…
Không ngờ ông trời lại phái cứu tinh đến cứu rối cho cuộc đời chị..