Scandal Của Cậu Đáng Yêu Hơn Cậu Nhiều

Chương 41: Một buổi hẹn hò bình thường đã được mưu tính từ lâu?



Có đẹp đôi hay không thì Giang Ảnh không biết, nhưng cậu biết Trái Chanh rất biết chọn thời gian gửi tin nhắn.

Vừa đúng lúc Thích Trục chạy tới "kiếm chuyện" mới chết chứ.

"Kiếm chuyện là có ý gì? Cậu muốn... cãi nhau với tôi sao?" bởi vì không chắc chắn lắm nên Giang Ảnh hơi ngập ngừng.

"Cậu thấy thế nào?" Thích Trục hỏi ngược lại.

"Không thấy gì nổi. Tôi bảo chứ anh trai à, bọn tôi không tìm người cãi nhau theo cách này đâu."

Đây là cách tìm người lên giường thì có, không hiểu sao suy nghĩ này lại lóe lên trong đầu Giang Ảnh. Cậu vội vã lắc lắc đầu phủ nhận.

Sao Thích Trục có thể hiểu biết nhiều như thế được, mình đánh giá cậu ta cao quá rồi.

"Cậu đang nhìn gì thế?" Thích Trục hỏi.

Giang Ảnh nhìn về phía iPad của mình, cậu còn chưa kịp tắt màn hình thì Thích Trục lại hỏi tiếp: "Chơi vui không?"

"Không vui gì cả." Giang Ảnh dối lòng, ánh mắt cậu hơi lơ đãng, lúc này cậu cảm thấy hơi có lỗi với cái app mình yêu hơn ba năm trời, "Tôi nói thật đấy."

"Thế đây là cái gì?" ánh mắt của Thích Trục dừng trên màn hình iPad của Giang Ảnh.

Không biết có phải do Trái Chanh tan lớp không mà sau khi gửi xong câu này lại không thấy cô đâu nữa. Thế nên trước mắt hai người họ là câu hỏi của Trái Chanh hiển thị trên màn hình cực kỳ nổi bật.

"Cái app lúc trước đấy còn gì. Chẳng phải cậu từng bảo nó hợp với tôi sao, nên là tôi mới tải về xem thử." bởi vì Thích Trục vẫn đang nâng cằm cậu nên Giang Ảnh hơi ngửa cổ lên, "Làm quen một xíu thôi mà."

Mặc dù đúng là Thích Trục đang đứng trước mặt cậu, nhưng mà Giang Ảnh vẫn luôn cảm thấy hôm nay Thích Trục hơi bất thường. Có điều cậu cũng chẳng thể nói rõ là anh bất thường ở chỗ nào.

"Vậy còn đây là ai?" Thích Trục nhìn vào cái ID trên màn hình.

Giang Ảnh: "?"

Ơ thế tới kiểm chuyện thật đấy à? Hỏi gì mà nhiều thế?

Này là đang hỏi về Trái Chanh sao?

"Ờ... chỉ là một người chơi bình thường thôi."

Là một sinh viên của trường đại học A cãi lộn thành thần, là đội trưởng đội biện luận, cũng từng cầm tận mười mấy giải quán quân, mọi thứ đều rất là BÌNH THƯỜNG luôn.

Nhưng mà quan trọng gì, Thích Trục cũng có biết đâu nhờ.

"Ừ." Thích Trục buông tay, chẳng biết anh có tin hay không nữa.

"Lớp trưởng à, tự dưng cậu qua đây làm gì thế?" lúc Thích Trục rút tay về, đầu ngón tay anh khẽ cọ vào gò má Giang Ảnh khiến trong lòng cậu bỗng xuất hiện những cảm xúc không được bình thường cho lắm.

"Bảo rồi mà, thấy cậu chán quá nên tới cãi nhau với cậu đấy." giọng Thích Trục rất bình tĩnh, nghe chẳng khác gì cái kiểu thản nhiên móc mỉa của anh lúc bình thường hết.

Sự ám muội vừa thoáng qua có lẽ cũng chỉ là ảo giác của mình Giang Ảnh.

"Có ai lại kiếm chuyện như cậu không?" Giang Ảnh hất cái tay Thích Trục đang đặt trên vai mình ra, cậu hậm hực, "Cậu như thế này là..."

"Là gì?" Thích Trục có chút hứng thú.

Giang Ảnh nhìn thích Trục bằng ánh mắt nghi ngờ, nhìn chán chê cũng chẳng thể bới móc ra được anh đang nghĩ cái quỷ gì nên cậu đành từ bỏ.

"Luyện hát đi." Giang Ảnh chán nản bảo.

"Cái vấn đề các cậu đang thảo luận..." Thích Trục nào chịu tha cho cậu, "Có phải lần trước..."

Đáp lại anh là tiếng hát gào rú của Giang Ảnh, Thích Trục im bặt, lời đang nói dở cũng không nói tiếp nổi luôn.

Giáo viên thanh nhạc vừa bước vào phòng đã bị cái giọng hát khó nghe này dọa hết hồn, bà lớn tiếng dọa dẫm: "Giang nhị thiếu! Cậu luyện nửa ngày trời mà bây giờ hát như thế này hả? Tôi phải đi mách mẹ cậu!"

Giang Ảnh: "..." Đệt, tụt huyết áp đấy.

Hiệp đầu tiên của ngày hôm nay, Thích Trục thắng.

"Lớp trưởng ơi." ra khỏi phòng ghi âm, Giang Ảnh chạy bước nhỏ đuổi theo Thích Trục, "Chân dài thì ngon à, cậu đứng lại!"

Thích Trục nhìn cái người bởi vì chạy lăng xăng nên thở gấp, anh dừng bước, nghi hoặc nhìn Giang Ảnh.

"Đói rồi, đói rồi, đói rồi. Cậu mời tôi ăn cơm đi." Giang Ảnh muốn đi ăn chực.

"Lý do?"

"Cậu lừa tôi tới đây, vốn dĩ hôm nay tôi được nghỉ nên là cậu phải chịu trách nhiệm cho bữa trưa của tôi chứ." Giang Ảnh nói thật, mới sáng sớm cậu đã bị lừa đi, trợ lý vừa nghe được tin liền chạy biến, bây giờ người duy nhất cho cậu được bữa cơm có lẽ cũng chỉ còn Thích Trục thôi.

"Trợ lý của tôi chạy rồi." Giang Ảnh nhìn tin nhắn xin nghỉ phép trên điện thoại, cậu cực kỳ bi phẫn, "Ai đồng ý cho ảnh đi chứ?"

"Tôi." Thích Trục đáp.

"Cậu á?" Giang Ảnh ứ thể tin nổi, "Sao lại là cậu?"

Thích Trục: "Lúc nãy tôi ngẫm nghĩ một chút mới nhớ ra hồi sáng tôi tự dưng đưa cậu đi vẫn chưa nói gì với trợ lý của cậu."

Thích Trục: "Nên là tôi gửi tin nhắn cho anh ấy, bảo là cho tôi mượn cậu xài một ngày."

Giang Ảnh đau hết cả đầu, bảo sao bây giờ còn chẳng có xe tới đón cậu.

"Anh ấy vui vẻ lắm đấy." Thích Trục bảo.

"Ảnh nghỉ ngơi mà cũng có lương, không vui sao được!"

"Cậu lại hố tôi." Giang Ảnh trách móc, cậu nhìn xung quanh thấy không có ai mới nói tiếp, "Giáo viên kia bảo bà ấy sẽ đi mách mẹ tôi, tiền tiêu vặt tháng này của tôi mất rồi, cả tiền lương cũng mất luôn."

Đây chính là tác hại của việc ký với công ty nhà mình đấy.

"Tôi sắp chết đói rồi, cậu nuôi tôi chắc?" Giang Ảnh chặn đường không cho Thích Trục đi.

"Ừ." Thích Trục gật đầu.

Giang Ảnh: "Cậu lại còn 'ừ'?"

"Biết rồi." Thích Trục nói, "Tôi cố gắng mời cậu ăn cơm vậy, đi ăn một bữa trưa bình thường thôi."

"Tôi không kén chọn." Giang Ảnh hài lòng.

Hiệp thứ hai của ngày hôm nay, Giang Ảnh thắng.

Hai mươi phút sau, Giang Ảnh nhìn chiếc siêu xe màu đỏ quen thuộc trong gara, tâm tình cậu hơi phức tạp.

Mặc dù buổi sáng Giang Ảnh chưa tỉnh ngủ, nhưng cậu có thể khẳng định rằng chiếc xe lúc bọn họ ngồi khi tới đây không phải là chiếc này.

Thế thì vấn đề xuất hiện rồi, chiếc xe này ở đây từ bao giờ?

"Đi đâu thế?" Giang Ảnh xoa xoa ấn đường

"Tới một nhà hàng bình thường thôi." chất biết Thích Trục cố ý hay vô tình mà cứ nhấn mạnh hai chữ "bình thường" này.

Giang Ảnh chớp mắt một cái, cậu hơi chột dạ.

Cậu mở nhóm chat của nhà mình trên QQ.

[Krabby] (logo Long Vương): @Mười Vạn Volt, anh ơi!!!

[Krabby] (logo Long Vương): Anh ơi, có đó không?

[Mười Vạn Volt]: ?

[Mười Vạn Volt]: Muốn dập hot search thì đi tìm người đại diện đi.

[Krabby] (logo Long Vương): Siêu xe đợt trước em bảo đâu rồi?!

[Mười Vạn Volt]: Pikachu vô cùng hung dữ.jpg

[Krabby] (logo Long Vương): Hu hu hu.

[Krabby] (logo Long Vương): Con nhà người ta đều có siêu xe.

[Mười Vạn Volt]: Không phải anh không muốn mua cho em, quan trọng là em không biết lái đấy chứ.

[Mười Vạn Volt]: Anh bảo, dù gì thì em cũng không biết lái xe, em cứ làm bạn với con nhà người ta là được ngồi ké rồi còn gì.

[Krabby] (logo Long Vương): Đầu gấu trúc tức giận.jpg

Con nhà người ta liếc nhìn Giang Ảnh ngồi ở ghế phụ lái một cái: "Long Vương à?"

Giang Ảnh vội che màn hình điện thoại: "Sao cậu nhìn trộm tôi?"

"Tôi đoán thôi." Thích Trục thản nhiên đáp, "Cậu quên giáo viên Ngữ văn vừa giận vừa thương cậu như thế nào rồi à."

Giang Ảnh: "..."

Giáo viên Ngữ văn của lớp bọn họ gặp được kiểu học sinh như Giang Ảnh tất nhiên là vừa vui mừng cũng vừa lo sợ. Thường thường thành tích ngữ văn của Giang Ảnh thực sự rất tốt. Không giống các bạn học khác, cậu viết văn chẳng tốn tí sức nào. Hơn nữa lời văn của cậu rất mạch lạc, logic cũng rất rõ ràng. Chỉ là có đôi lúc, nội dung cậu viết hơi kinh người thôi.

Chẳng hạn như bài văn《Kể về một người mà cả đời em khó thể quên》ấy.

"Tôi làm gì thầy ấy hả?" Giang Ảnh biết rõ còn cố ý hỏi.

"Cậu viết văn lạc đề, lạc không tìm được lối về " Thích Trục nói tiếp, "Bài nhìn hình để viết văn, hai người trên  hình đang tranh luận không ngừng, luận điểm của bài đó là hợp tác, cậu còn nhớ mình viết thành cái gì không?"

Giang Ảnh nhớ chứ, cậu nói thẳng rằng cái chủ đề bọn họ "tranh luận" tầm thường quá, cãi chẳng vui gì cả. Thế nên trên trên tờ giấy thi, cậu dùng thứ tiếng Trung duyên dáng của mình để viết một cuộc cãi vã cao cấp hơn đề bài cho nhiều.

Bài văn đó cậu nhận được 1 điểm, 1 điểm này là điểm đồng tình.

Cho tới tận giờ Giang Ảnh cũng không thấy bài văn của mình có vấn đề gì cả.

"Sao tự dưng lại nhắc tới chuyện này?" bỗng nhiên lại bị đào "quá khứ đen tối", Giang Ảnh đút điện thoại vào túi, cậu nhã nhặn bày tỏ sự bất mãn của bản thân, "Hôm nay cậu mời nên trước bữa ăn tôi không cãi nhau với cậu."

"Ở đâu vậy, sao mãi chưa tới nơi thế?" Giang Ảnh hỏi.

"Tới rồi." Thích Trục đáp, "Ăn một bữa cơm đơn giản thôi."

Cái nhà hàng "bình thường" này nằm ở trung tâm thành phố H, giá mắc cắt cổ, muốn ăn còn phải đặt chỗ trước.

Bữa trưa ngày hôm nay chỉ có mỗi hai người họ.

_ _ _


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.