Scandal Đình Đám - An Tương Nguyên

Chương 39



Đây đại khái là từ lúc Thích Huyền xuất đạo tới nay, lần đầu tiên trải qua việc bỏ bê công việc, thật may là, bởi vì lần đầu vi phạm, cho dù Nhậm Sâm thay anh nói dối. Đối phương cũng chọn tin tưởng.

Vốn là, anh có thể triệt triệt để để phóng túng một ngày, có vô số cuộc sống về đêm đang chờ anh tham dự.

Vậy mà xe cũng đã chạy nhanh đến cửa hộp đêm rồi, anh lại bị ma xui quỷ khiến trở lại khách sạn.

Tên ngu ngốc kia chưa ngủ sao?

Hôm nay phải dựa vào cô giữ thể diện, nhất định mệt chết đi?

Cái tin nhắn kia nhất định khiến cho cô bị tức giận không nhỏ, nghĩ đến nét mặt lúc cô tức giận, tâm tình của anh thế nhưng lại tốt lên.

Khẩn cấp muốn gặp mặt Thịnh Đản ngay để nói xin lỗi, khiến Thích Huyền nhanh chóng dừng xe.

Vừa mới chuẩn bị rút chìa khóa xe ra, anh chợt dừng lại, ngược lại gõ tay lái, con mắt chăm chú khóa chặt, nhìn nơi cách đó không xa.

Ánh đèn trắng xanh chiếu rọi bãi đỗ xe trống trải, van vọng âm thanh tiếng giày cao gót đứt quãng của cô gái.

Liên tục một lát sau, chủ nhân của âm thanh kia không kiên nhẫn hướng về phía phía trước hô: "Còn đứng ngây đó làm gì, mau tới đây giúp."

Trên chiếc xe cách đó không xa, có một người đàn ông nghe tiếng chui ra, Thích Huyền không thấy rõ khuôn mặt của đối phương, nhưng liếc mắt một cái liền nhận ra người kia, là giám đốc Lưu.

"Chậc chậc, cũng biết Đỗ Ngôn Ngôn ra tay, không có chuyện gì không thể giải quyết được." Giọng nói của Giám đốc Lưu mang theo ý cười vang lên.

"Ít nói nhảm. Người kia, tôi giúp anh mang đến, đồ đâu?"

Nghe vậy, anh ta đem túi da trâu cầm trong tay giao vào trong tay Đỗ Ngôn Ngôn, sau khi xác nhận không sai, cô ta vẫn còn không yên tâm hỏi lại: "Chẳng lẽ anh còn lưu trữ?"

"Cũng không phải là cảnh ướt át, dự trữ cái gì tốt thôi. Yên tâm đi, làm người nên thức thời, tôi nhất định sẽ ngậm chặt miệng." Anh ta dùng lời thề son sắt như chứng cứ của lính bảo an địa phương, tròng mắt chặt chẽ chế trụ trên người cô gái đang ngủ mê man.

Trong lúc đang tiến hành giao dịch rốt cuộc là gì, thì Thích Huyền lại không nhiều hứng thú lắm.

Nếu như không phải là vì người bị hại là Thịnh Đản, anh thậm chí không muốn lãng phí thời gian đi chú ý.

Khi Giám đốc Lưu đem Thịnh Đản ném lên xe, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, anh lập tức hoàn hồn, lần nữa khởi động xe, chăm chú theo đuôi. Một tay thuần thục điều khiển tay lái, anh bên bấm điện thoại của Nhậm Sâm.

—— Quả nhiên đã xảy ra chuyện.

Đây là Thích Huyền nói tóm tắt rõ ràng toàn bộ đầu đuôi, lấy được trả lời.

Nghĩ đến hôm nay Thịnh Đản không bình thường lại còn khẩn trương, anh mới bất tri bất giác ý thức được chuyện không đơn thuần, không hỏi xanh đỏ đen trắng mà đã hành động ngu xuẩn đó là nổi giận với cô.

Anh vừa tự trách vừa chuyển tay lái theo đuôi xe Giám đốc Lưu quẹo cua, ánh mắt bận rộn quan sát tình hình giao thông phía trước.

Bỗng nhiên, bên cạnh có bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ xâm nhập mi mắt anh, để cho anh kinh ngạc lại làm chuyện ngu xuẩn hơn.

Anh cư nhiên đánh mất dấu!

Thích Huyền đem xe dừng sát ở ven đường, lần nữa rút điện thoại ra gọi cho Nhậm Sâm, tầm mắt vẫn như cũ, gắt gao ngưng mắt nhìn cô gái ở cửa hàng tiện lợi cách đó không xa.

"Alo? Này! Thích Huyền, cậu có đang nghe hay không. Cô tra một chút xem phụ cận có khách sạn nào không, thật sự không được. Cậu gọi điện thoại hỏi Đỗ Ngôn Ngôn, cô ta nhất định biết Giám đốc Lưu ở khách sạn nào, lấy quan hệ của cậu và Tùy Trần, có lẽ cô ta sẽ nói. Tóm lại mặc kệ như thế nào, nhất định phải nghĩ biện pháp tìm được Thịnh Đản, không thể để cho cô ấy gặp chuyện không may! Có nghe hay không, thật ra cậu có nghe tôi nói không vậy."

Trong điện thoại, Âm thanh lo lắng của Nhậm Sâm còn đang kéo dài. Thích Huyền lúng ta lúng túng mà nhìn vào cửa hàng tiện lợi, hồi lâu mới nháy mắt thì thầm, "...... A Sâm, tôi thấy Tăng Hân rồi."

Thịnh Đản không nhớ rõ mình đã ngủ bao lâu, giống như là ở trong cơn mộng rất dài. Trong mộng có vô số đoạn ngắn hỗn độn, tất cả đều làm cho người ta bắt không tới, hình ảnh đó bỗng nhiên mà qua. Sau đó, ý thức của cô dần dần rõ ràng.

Cô rõ ràng biết mình đang nằm ở trên một cái giường, giương rất mềm mại thoải mái, cả người giống như rơi ở trên bông, hư mềm vô lực, có một đôi tay mang theo nồng nặc mùi thuốc lá cọ vuốt gương mặt của cô.

Loại xúc cảm này như chốt mở, mở ra chỗ sâu ẩn trong trí nhớ của cô, một cỗ cảm giác khủng hoảng chặt chẽ bao trùm lấy cô. Cô dùng hết hơi sức toàn thân muốn né ra, nhưng tứ chi lại không nghe theo sai bảo.

Chủ nhân đôi tay kia đối với bài xích của cô thì làm như không thấy, đầu ngón tay theo gương mặt của cô mà xuống, dừng lại ở cái cổ bóng loáng, như có như không vuốt ve qua lại.

Gian phòng hoàng gia tràn ngập hương vị xạ hương nhàn nhạt, phối hợp với ánh đèn tối màu tím, hơn nữa trong ngực còn có mềm hương ôn ngọc, đủ để cho đại não của con người trong nháy mắt tiết ra vô số ba amin.

Nghe nói nhiều ba amin có thể khiến người ra vui vẻ và hưng phấn, chỉ là phản ứng khi hưng phấn của mỗi người là khác nhau.

Ở vào trạng thái hưng phấn, cánh tay Giám đốc Lưu quấn ở hông của Thịnh Đản, xúc cảm mềm mại khiến cho anh ta nhắm mắt lại, phóng túng đã qua, khoái cảm cắn nuốt chính mình, cho đến khi sắp bị dìm ngập trong đó thì anh ta rốt cuộc cũng không nhịn được rồi, nghiêng người đè, chợt đánh úp về phía môi của cô.

Mà Thịnh Đản......

Ở lúc miệng đối phương nhích lại gần mình thì cô đột nhiên giơ tay lên, hung hăng quăng quất về phía người đàn ông có ý đồ bất chính.

Cô không biết sức mạnh gì đã để cho mình thanh tỉnh trong nháy mắt, mặc dù thân thể có chút vô lực như cũ, nhưng ít nhất cô có thể làm ra chút phản kháng.

Thừa dịp Giám đốc Lưu còn chưa có phản ứng kịp, cô ra sức chống thân thể lên, nhếch nhác dùng cả tay lẫn chân bò xuống giường, khoảnh khắc tầm mắt tìm kiếm ở trong gian phòng tối om, rất nhanh tìm đến cửa phòng, tập trung tinh thần mà hướng đầu kia chạy.

Chỉ tiếc đầu gối như nhũn ra không chống đỡ nổi sức nặng thân thể cô, mặc dù Thịnh Đản chống tường không ngã xuống, lại không biện pháp tăng nhanh bước chân.

Vừa mới chạy vội tới cửa phòng ngủ, da đầu truyền đến cảm giác tê liệt đau nhức bởi vì bị người lôi kéo, cô hít ngụm khí lạnh, bị kéo quăng trở lại trên giường.

"Tỉnh dậy thật đúng lúc, tôi cũng không thích xuống tay với cô gái giống như con cá chết."

"......" Thịnh Đản há miệng, muốn kêu, cổ họng thế nhưng lại giống như bị vô số cây kim đồng thời đâm vào, cũng không thể nào phát ra âm thanh.

Cô định dùng sức cắn tay Giám đốc Lưu, cắn đến mức toàn thân mình phát run.

—— bốp.

Đột nhiên rút ra, bàn tay rơi vào trên gò má cô, để cho cô cảm thấy một trận đâm tê dại, trước mắt chốc lát đen nhánh, mặc dù như thế, Thịnh Đản lại vẫn cậy mạnh cắn chết đối phương không chịu buông ra.

"Tiện nhân, mở miệng ra!" Kèm theo tiếng quát khẽ, Giám đốc Lưu vọt lên cao cánh tay phải nhàn rỗi, kéo đứt áo dây váy ngắn, đai an toàn ra, tay trái đau đến co rút, càng làm cho anh ta tàn bạo cùng không kiên nhẫn.

"" ưmh ưmh ưmh ưmh •--•••" Anh ×××× mười tám đời đều là đồ đê tiện, mới có thể sinh ra cái chủng loại đê tiện thấp kém như anh!

Này chỉ sợ là từ lúc chào đời tới nay, lần đâu tiên Thịnh Đản mắng chửi người vô cùng tàn nhẫn như vậy, tiếc rằng miệng cô vẫn không buông ra như cũ, chỉ có thể đem câu này mắng mơ hồ qua.

"Cho mặt mũi mà lên mặt gì đó, cô cho rằng lần này tôi cũng sẽ để cho cô chạy thoát sao?" Anh ta vừa rống, vừa liên hồi tiếp tục động tác trong tay.

Đai ngăn an toàn ở váy dây màu trắng đã bị anh ta xé rách, Thịnh Đản cũng sắp thành áo quần không đủ che thân.

Thịnh Đản nhắm chặt hai mắt, không quan tâm gì hết, liều mạng duỗi chân, đôi tay chặt chẽ che trước ngực, mùi máu tươi tràn ngập trong miệng, không ngừng làm cô cảm thấy buồn nôn. Theo biên độ động tác gia tăng, cô đành phải buông miệng ra, dồn hết toàn lực đấm đá người đàn ông đè ở trên người mình.

"Móa!"

Đột nhiên, kèm theo thanh âm chửi mắng, cô cảm thấy sức nặng trên người dời đi.

Đợi đến khi ý thức lần nữa thu lại thì Thịnh Đản nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, một cái lại một cái, rất ầm ĩ.

Giám đốc Lưu vốn không tính toán để ý tới, nhưng người ngoài cửa hình như thế nào cũng không nguyện ý buông tha, tiếng động càng lúc càng lớn. Chỉ sợ dẫn tới chú ý của an ninh khách sạn, cuối cùng, anh ta bất đắc dĩ đứng dậy, tức giận chửi rủa, chạy đi mở cửa.

Lý trí nói cho Thịnh Đản, dù cho người ngoài cửa là phụ vụ khách sạn, đó cũng là nhất tuyến sinh cơ của cô.

Cô cố sức bò dậy, tận lực thả nhẹ động tác để không bị Giám đốc Lưu phát hiện.

"Mắt chó của mày mù à! Không nhìn thấy trên cửa treo xin đừng làm....."

Cái chữ "phiền" còn chưa kịp bật thốt ra, một quyền xông tới mặt để cho anh ta bất ngờ không kịp chuẩn bị mà ngã nhào trên đất, trước mắt tối đen.

Anh ta choáng váng vuốt lỗ mũi chống thân, muốn nhìn rõ người tới, tầm mắt vẫn không thể đạt tới mục đích, một cước đá mạnh theo sát mà đến, để cho anh ta hoàn toàn mất đi ý thức.

Cùng lúc đó, Thịnh Đản vô lực dựa vào tường, trượt ngồi dưới đất, run rẩy nhìn trân trân người tới.

"...... Tùy...... Tùy Trần" Thanh âm của cô rất nhẹ, yếu ớt như muỗi kêu, hiển nhiên đã không có dư thừa hơi sức, nhưng gặp nạn cũng không giấu được kinh ngạc.

Thịnh Đản cơ hồ hoài nghi có phải ý thức của mình vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, cho nên không ngừng thấy ảo giác.

Nơi này là Hongkong, sao Tùy Trần có thể xuất hiện ở đây? Sao có thể khắp người là lệ khí mà quyền cước đấm đá Giám đốc Lưu bất tỉnh, giống như là...... Giống như là muốn đem anh ta nghiền xương thành tro vậy.

"Tùy Trần, bình tĩnh một chút! Đừng đánh nữa, sẽ làm ra án mạng, mang Thịnh Đản rời đi trước, nơi này để tôi khắc phục hậu quả." Không đợi Thịnh Đản hồi hồn, theo sát Tùy Trần chạy đến, Nhậm Sâm dựa vào tường thở hổn hển chốc lát, mắt thấy người đàn ông này đã mất khống chế, bất cứ lúc nào tình huống cũng có thể diễn biến đến không thể ngăn cản, anh khẩn trương tiến tới trước, ngăn trước mặt Tùy Trần, khẽ hô.

Giống như là tiếp nhận thần chú, Tùy Trần bỗng nhiên dừng lại tất cả động tác, tròng mắt ngưng tụ, quay đầu, tìm kiếm bóng dáng đang co ro cuộn tròn ở một góc.

Đập vào mi mắt là khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt, khóe môi nhếch lên còn có vết máu chứ khô, cặp mắt to tràn đầy hoảng sợ càng lúc càng thu hút sự chú ý của người khác. Cô gắt gao cắn môi, ngước đầu, tóc dài tán loạn trên vai, quần áo rách nát tan tành không chịu nổi.

Anh hít một hơi thật sâu, cởi áo khoác xuống, ngồi xổm người xuống, chặt chẽ bọc cô lại, cẩn thận từng li từng tí thay cô gỡ tóc rơi trên trán, dịu dàng an ủi, "Không sao, có anh ở đây."

"Ừ......" Cái âm thanh này có hơi thở quen thuộc, cho dù có thể là ảo giác, cũng làm cho Thịnh Đản buông lỏng toàn bộ cả người, càn rỡ lệ thuộc vào.

Tất cả thần kinh buộc chặt ở trong phút chốc thả lỏng ra, lúc này Thịnh Đản mới cảm thấy kiệt sức, cũng nhịn không được nữa, kề cỗ ấm áp kia, liền mặc cho mình ngủ an ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.