Cũng chính là khi anh hoảng thần đó, Thẩm Phi đột nhiên nhanh chóng chuyển xe, kéo ra khoảng cách an toàn, anh thuần thục chuyển động tay lái, dẫm chân ga, xe cứ như vậy chuẩn sát qua chiếc xe của Tùy Trần, gào rít rời đi.
Muốn Tùy Trần cứ như vậy hết hy vọng hiển nhiên là không thể nào, hồi hồn xong, anh lập tức đuổi theo.
Tròng mắt Thẩm Phi hơi nghiêng, tầm mắt thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe kia vẫn như cũ đuổi sát không buông, anh có chút hăng hái nhướng đuôi lông mày, tiếc hận thở dài: "Ai da, con không nói cho cậu ta biết, năm đó cha dựa vào nhân vật thần xe cầm ảnh đế sao?"
"•••••• cha cũng không nói cho con biết." Đầu Thịnh Đản đầy hắc tuyến, hừ nhẹ. Làm ơn, có chủng loại chuyện như thế sao?
Thời điểm lúc anh cầm ảnh đế, rõ ràng dựa vào nhân vật thầy thuốc biến thái!
"A, thật sao? Đó là bởi vì con người của cha tương đối ít nổi danh, không thích đem thành tựu giắt qua khóe miệng ••••••"
Mặc dù tiếng nói đang thao thao bất tuyệt quanh quẩn bên tai, nhưng Thịnh Đản một chữ cũng không nghe vào, từ đầu đến cuối, tầm mắt của cô vẫn giằng co ở kính chiếu hậu.
Nhìn chiếc xe quen thuộc phía sau chợt gần chợt xa, lòng của cô cũng theo đó mà chợt cao chợt thấp.
Khi nhìn thấy Tùy Trần vì vượt qua, suýt nữa cùng xe ở đường bên cạnh đụng vào thì bàn tay cô căng thẳng, theo bản năng lầu bầu lên tiếng: "Cha lái chậm một chút."
"Vậy có muốn dứt khoát dừng lại không, cho con xuống xe tự cùng cậu ta ôn chuyện?" Mắt Thẩm Phi nhìn thẳng nhìn con đường phía trước, lại dễ dàng đoán trúng tâm tư của cô.
Sau khi nghe, gương mặt Thịnh Đản phát ra đỏ mặt, giữa hai lông mày hiện ra một tầng không cam lòng: "Quản chuyện của anh ta làm gì, bởi vì cha lái quá nhanh dạ dày con không thoải mái."
"Nhưng nếu như mà cha lái quá nhanh đưa đến cậu ta xảy ra tai nạn xe cộ, lòng của con sẽ lại càng không thoải mái thôi."
"Sẽ không, anh ta chết hay sống không liên quan gì tới con••••••" Cậy mạnh nói được nửa câu, Thịnh Đản đột nhiên dừng lại, vội vàng quay đầu, tránh chỗ ghế lái nhìn hình ảnh ngoài cửa xe.
Theo tầm mắt của cô, Thẩm Phi không chút để ý liếc nhìn cửa sổ xe bên cạnh mở rộng. Không tệ, trải qua kiên trì cố gắng không ngừng, cuối cùng Tùy Trần cũng đuổi theo tới.
Ánh mắt đối mặt với con người bắn ra sát khí, anh không khỏi bật cười, nếu như không phải là bởi vì phải lái xe, Thẩm Phi rất muốn nhắc nhở cậu ta một câu —— thời điểm đuổi theo một cô gái, trên xe thật sự không thích hợp chở một cô gái khác.
Vậy mà, Tùy Trần dùng hành động thực tế chứng minh, dù đang lái xe, miệng cũng giống vậy có thể tiếp tục vận động: "Dừng xe, tôi có lời nói với cô ấy."
Giọng nói giống y hệt như ra lệnh khiến Thẩm Phi khó chịu bĩu môi môi, đưa một cái tay ra, mãnh liệt đâm cái nút trên cửa sổ xe, trong miệng còn không ngừng nói nhớ kỹ: "Tên tiểu tử này thật không có nuôi dạy rồi! Ra lệnh cho tôi? Cậu dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tôi? Muốn cướp người của tôi không cám ơn tôi một cái còn chưa tính, lại còn ra lệnh cho tôi mở rộng cửa chính để cho cậu vào? Chơi trứng nhỏ đi!"
Thịnh Đản vô lực co kéo khóe miệng, bám lấy đầu, cưỡng ép mình kiềm chế ý niệm muốn quay đầu nhìn Tùy Trần.
Bên cạnh trầm mặc, khiến Thẩm Phi thu hồi tâm tình chơi đùa, phát ra lời nói thấm thía, than thở: "Hàng này tên gì? Tùy •••••• Tùy •••••• Tùy Tiện đi. Thật ra thì cái tên "Tùy Tiện" này cũng không tệ lắm, mặc dù hơi vụng về ngốc nghếch một chút, nhưng mà thoạt nhìn rất có thành ý, cuối cùng ánh mắt của con cũng tạm được, không làm cho tổ tiên của con mất thể diện."
"Làm sao khuỷu tay cha rẽ ra ngoài." Thịnh Đản tức giận lầu bầu.
"Cha muốn đi đến bên trong ngoặt, cậu ta còn có thể cả người khỏe mạnh ở nơi này ra lệnh cho cha à?"
"••••••" Đây cũng là sự thật, từ nhỏ đến lớn, phàm là người khi dễ cô, kết quả cũng rất thảm. Cái gì không thể lấy lớn hiếp nhỏ, không thể lấy mạnh hiếp yếu, những thứ nguyên tắc này ở trên người cha tất cả đều không thành lập, tâm tình cha bảo vệ con quả thật làm cho người ta xem thế là đủ rồi."Lời nói của bề trên luôn không nghe. Con vì tên Thích Huyền kia đi cầu chagiúp gấp thời điểm hướng tuần san làm áp lực, cha nói cái gì rồi? Cha bảo con chớ cùng người trong vòng này nói yêu thương, con cũng cùng cha bảo đảm qua là nhất định không biết, kết quả thì sao? Con là do cha sinh, cha so với ai khác cũng hiểu biết con hơn, chỉ về điểm thông minh cùng năng lực chịu đựng trong lòng của con, tình cảm yêu đương đặt ở trước ống kính truyền thông con không chịu nổi, tâm cơ những cô gái trong Làng Giải Trí, con cũng không đấu lại ••••••"
"Cha, chớ nói được không? Con biết rõ sai rồi." Thịnh Đản cúi đầu, hung hăng mím môi, nhịn chua xót nơi cổ họng, không kịp chờ đợi cắt đứt lời của cha.
Loại quan tâm ẩn chứa chửi bới này, những ngày qua thường xuyên oanh tạc cô, cha mệt mỏi, liền đổi mẹ làm thay.
Cô biết, bọn họ tất cả đều là vì tốt cho cô, nhưng cô đã phạm vào ngu ngốc, mặc kệ bọn họ mắng thế nào cũng không có lực cải biến, làm sao bây giờ.
"Con biết cái rắm! Nếu như con hiểu biết thật sự, cũng sẽ không vì chuyện hư hỏng này vừa khóc vừa gào nói muốn thối lui khỏi Làng Giải Trí. Cha nói, con có chút tiền đồ được không? Đừng cho tổ tiên con mất thể diện!" Thẩm Phi càng mắng càng hăng say.
"Sau này con sẽ không bao giờ nói câu nói như thế kia nữa ••••••"
"Sau này con nói gì không quan trọng, quan trọng là cho cha chút đầu óc! Cha - Thẩm Phi dạy dỗ con gái chỉ có phần khi dễ người khác!"
"Con biết rồi." Cô khéo léo gật đầu một cái.
Phối hợp của cô không hề để cho lửa giận của Thẩm Phi vì vậy mà ngừng công kích, ngược lại thiêu đốt càng ngoạn mục hơn, ông chợt chuyển qua tay lái, dừng xe sang bên: "Đến nói một chút, rốt cuộc con biết cái gì?"
Thấy cô ý vị nháy cặp mắt vô tội, nửa ngày cũng chen không ra một câu nói, Thẩm Phi bất đắc dĩ mắt trợn trắng: "Con cũng không chất vấn cậu ta và cô gái kia ở phi trường dắt tay nhau là thế nào sao? Hiện tại kinh phí của paparazzi ở trong nước rất đủ như thế nào, lại có thể phái số lượng người lớn như vậy đi phi trường Cyssero cắm điểm? Hay là nói con cảm thấy tên "Tùy Tiện" đó đã đỏ đến mức bị ký giả Anh quốc để mắt tới?"
"Nói là có người bày kế hoạch tốt? Là ai?" Thịnh Đản cuối cùng cũng thông suốt.
"Con cảm thấy thế nào."
"Đỗ Ngôn Ngôn!" Cái tên này dẫn đầu hiện lên trong đầu Thịnh Đản, cô không chút nghĩ ngợi bật thốt lên.
"Là con nói, cha chưa bao giờ nói xấu cô gái."
"•••••• nhưng là, cha cũng thừa nhận bọn họ thật sự đang kết giao." Coi như hình có thể thiết kế tốt, Đỗ Ngôn Ngôn cũng không thể cầm đao gác ở trên cần cổ cô ép cô thừa nhận.
"Cho nên nói muốn con có thêm chút đầu óc. Cha nói bao nhiêu lần rồi, chuyện Làng Giải Trí chưa bao giờ có thể nhìn mặt ngoài tin tức mà phán định, tin tức còn nói con gái của cha dùng quy tắc ngầm thượng vị đâu rồi, chết cười, con gái Thẩm Phi cần dựa vào quy tắc ngầm để tranh thủ phát ngôn, nói ra ai tin, ai tin chứ!"
Thịnh Đản co rúm khóe miệng cười gượng, ba cô thật đúng là rất để ý chuyện này, mỗi lần nhìn thấy cô đều không tránh được muốn rối rắm một phen, vô luận là nơi nào, chờ đến cơ hội sẽ phải phát tiết một hồi, hình như cha hoàn toàn quên, căn bản không ai biết cô là con gái Thẩm Phi.
"Dĩ nhiên, cha chỉ nói là chuyện bọn họ đang lui tới có thể sẽ có ẩn tình, cũng không loại bỏ khả năng bọn họ thật sự chính là nam trộm nữ xướng, một đôi cẩu nam nữ."
"-_-|||••••••" Không thể đổi từ dùng lịch sự chút được sao?
"Trừng cái gì mà trừng, cha đã nói xong rất hàm súc, con cũng không sai biệt lắm là được, lo lắng cảm thụ của ba được không? Mắt thấy mình xài nhiều tâm huyết như vậy vì cô gái lớn, vì một người đàn ông khác muốn chết muốn sống, nhiều khó chịu nhá; bởi vì biết con không bỏ được, vì để cho con vui vẻ, cha còn phải che giấu lương tâm vì người đàn ông kia nói tốt, giúp đỡ con bày mưu tính kế phân tích tình huống, loại tư vị này, rất CMN bực mình. Đời sau heo sống sinh chó cũng tuyệt không sinh con gái!" Đau quá, cảm giác giao con gái cho người khác, thật sự là bực mình - buồn bực – đau nhức.
Lần đầu Thẩm Phi rộng mở cánh cửa lòng chua xót bàn về người làm cha.