Scandal Đình Đám

Chương 15



— — Cậu ta không đáng để cô bảo vệ như vậy.

-_-≠≠, Cái này gọi là gì!

Cô bảo vệ Tùy Trần sao? Chữ cô nói ra thật đau mà chua xót giống như máu và nước mắt trong sử sách, những câu này lại là tố cáo hành vi xấu xa của anh. Điểm nào? Không có một chút điểm nào là bảo vệ anh mà? !

Chờ một chút. . . . . . Cô không phải rối rắm, sai trọng điểm rồi.

Thịnh Đản nghi ngờ nhíu đôi mày thanh tú lên, vẫn lâm vào trầm tư. Nghe lời nói của Thích Huyền, tựa như không chỉ biết một chút việc ở bãi đỗ xe, mắt thấy Tùy Trần cùng Đỗ Ngôn Ngôn tay trong tay, mà anh ta cũng không có chút kinh ngạc nào, thậm chí ngay cả Tùy Trần cũng không che giấu; nghe cô oán trách, anh ta làm ra phản ứng không phải kinh ngạc mà "Thì ra cô chỉ là đạn mù",và — — cậu ta không đáng để cô bảo vệ như vậy.

"Mười chín tuổi, cậu ta đã xuất đạo, cũng vào năm ấy, anh trai cậu ta mang Đỗ Ngôn Ngôn đến trước mặt cậu ta. Rất không may, cậu ta đối với Đỗ Ngôn Ngôn là vừa thấy đã yêu, thậm chí tình nguyện lui về phía sau bức màn lót đường thay cô ta, che chở đến khi cô ta lên vị trí chủ biên của《 Nam style 》. Nếu như không phải vì sánh đôi với Đỗ Ngôn Ngôn, thì có lẽ cậu ta rất thành công, không lui thân về sau làm chậm trễ nhiều năm như vậy mới tính đến sự nghiệp của bản thân."

". . . . . ." Thịnh Đản khó nén vẻ kinh ngạc, nghẹn họng nhìn chằm chằm vào anh ta.

Quả nhiên, Thích Huyền biết nhiều hơn cô.

"Tôi quen biết Tùy Trần cũng được năm năm rồi, cùng nhau xuất đạo, lại gần như cùng thời gian ký hợp đồng với IN. Cô cảm thấy, có chuyện gì của cậu ta mà tôi không biết?"

Có đạo lý, rất có đạo lý. Nghe những lời anh ta nói, cô phát hiện vừa nãy mình thay Tùy Trần có hành động giấu giấu giếm giếm thật là ngu xuẩn.

Tùy Trần có bao nhiêu bạn bè thân thiết với người quen sơ, cô không biết; lại có bao nhiêu bạn bè không có gì che giấu nhau, cô cũng không biết; quá khứ của anh, cuộc sống của anh, những chuyện liên quan đến anh, tất cả cô đều không biết. . . . . . Ai, thật ra thì bọn họ căn bản là người xa lạ, cho dù đêm đó Tùy Trần nói nhiều với cô, bởi vì dễ dàng thổ lộ với người xa lạ mà thôi.

"Cho nên, về sau nếu như có chuyện bực bội thì đừng để trong lòng, có thể tới tìm tôi trút giận, lúc nào cũng hoan nghênh." Anh ta ngẩng đầu gõ bàn một cái, nói, gọi tinh thần cô về, đồng thời cũng thoáng nhìn thấy trong mắt cô chợt lóe lên chút mất mát. Loại mất mát này khiến Thích Huyền cảm thấy quen mắt, cũng cảm thấy kinh hãi.

"Thật sự có thể?" Thịnh Đản có chút không xác định, hỏi lại. Tìm Thích Huyền trút giận, có tính là không tuân thủ quy tắc trò chơi không?

"Tôi giống như người bán đứng bạn bè sao?"

Thịnh Đản không chút suy nghĩ, dùng sức lắc đầu.

"Tùy Trần cũng được, cô cũng được, đều là bạn của tôi, chuyện không nên nói cho dù có chết tôi cũng không nói ra."

"Vậy sau này làm phiền anh rồi!" Đôi tay cô nắm quyền, vẻ mặt ngưng trọng, nhưng cũng không kìm được mà hiện lên vui vẻ.

Thật tốt quá, rốt cuộc cô cũng tìm được người có thể tâm sự. Phải biết những chuyện rách nát kia giấu trong bụng quá lâu rồi, ngay cả Lục Y Ti cũng không thể nói. Thịnh Đản có dự cảm, nếu như tiếp tục kìm nén nữa thì cô sẽ phát điên, bây giờ có thể giải thoát rồi.

"Không phiền." Khóe miệng Thích Huyền ẩn chứa nụ cười, nhỏ giọng, do dự chốc lát mới dặn dò, "Lễ Giáng Sinh, nhớ phải quản tim mình thật tốt, đừng yêu Tùy Trần, cô sẽ bị tổn thương vô cùng nặng."

"Làm sao có thể? Tuyệt đối không thể!" Gần như lúc Thích Huyền nói ra, thì Thịnh Đản liền kích động hô to ra tiếng.

Yêu Tùy Trần? Hàaa...! Hàaa...! Hàaa...! Cô rất tin, đây là chuyện buồn cười nhất mà năm nay cô nghe được.

Nếu quả thật có một ngày như vậy, hoàn toàn có thể liệt vào kỳ tích thứ chín của thế giới rồi.

Kỳ tích thứ chín của Thế giới, khả năng xuất hiện cực kỳ nhỏ, nhưng không có gì là không thể xảy ra.

Ví như, đối với xì căng đan từ trước đến giờ, Tùy Trần vẫn muốn tránh, thế nhưng bây giờ lại còn nguyện ý nhắc tới ở trên chương trình. Mặc dù không rõ ràng thừa nhận có quan hệ, nhưng người ta nói — — nói liền mồm là: Thịnh Đản cá tính rất tốt, không có tâm cơ gì, ở chung một chỗ với cô rất thoải mái, chúng tôi trò chuyện như bạn bè bình thường, quan hệ không giống như trong tưởng tượng của mọi người, nhưng tương lai thế nào thì rất khó bảo đảm, tôi không thích nói nhiều, chỉ hy vọng giới truyền thông cho chúng tôi không gian để kết bạn.

Lần đầu nguyện ý công khai nói chuyện xì căng đan, liền mạnh mẽ tuôn ra lời nói như vậy, quả thật không khác gì gián tiếp thừa nhận, có thể thấy, ngay cả người chủ trì cũng chán nản muốn ngừng phát chương trình cải tử hồi sinh này rồi.

Sau khi người chế tác nhận được thống kê tỉ lệ người xem ti vi kỳ này, cười không khép miệng. Rốt cuộc! Rốt cuộc có thể áp đảo chương trình của Thích Huyền!

Nhưng sự thật chứng minh, lão vui mừng quá sớm. . . . . .

Kỳ tích cũng giống nhau, trong chương trình của Thích Huyền xảy ra chút vấn đề, Thịnh Đản ứng cứu, để cho anh ta vẫn an tọa ngồi trên ngai vàng vô địch.

Không giống với trước đây, chỉ dùng những trợ lý xinh đẹp làm bình hoa, mà trong chương trình lần này cô gái bị Thích Huyền làm hại lại làm cho hai mắt người ta tỏa sáng, người xem vui vẻ cười to, đều đang thưởng thức hình tượng cùng phong cách khác nhau của cô. Lại ngẫu nhiên đụng chạm với chương trình của Tùy Trần, càng trực tiếp đưa chương trình kỳ này mà Thịnh Đản đóng không chỉ có tỉ lệ người xem ti vi cao, ngay cả số lần truy cập Internet mặc dù bị cách xa nhưng vượt lên dẫn đầu.

Một loạt hiệu ứng hồ điệp bên trong, người mệt mỏi ứng phó qua mức chính là người đại diện của Tùy Trần — — Thượng Tinh Tinh.

Kể từ khi chương trình kia phát sóng, giới truyền thông không ngừng điện thoại hỏi thăm và đột kích, làm hại cô chỉ có thể tạm thời tắt máy để thư thái.

Vô số mục đích xác minh, tiết mục thông báo nườm nượp tới, mới đầu cô còn có ý định chọn lọc một chút để phụ giúp sự nghiệp của Tùy Trần, nhưng đều vô ích với sự nghiệp của Tùy Trần, đến cuối cùng ngay cả tinh lực để xem kỹ cũng không còn, gạt hết toàn bộ xuống dưới.

Nhìn tên đầu sỏ trước mắt đã tạo ra cho cô bao nhiêu phiền nhiễu, Thượng Tinh Tinh giận đến toàn thân phát run, "Cậu dường như không có việc gì à! Hay không vừa ý tiền lương tôi lấy được quá dễ dàng, cho nên muốn tạo ra phiền toái để tôi sụp đổ một lần? Hay là chê vận khí của cậu quá tốt, muốn thăm dò ranh giới cuối cùng của các fan?"

Nghe vậy, Tùy Trần không chút để ý bước chân vào ký túc xá IN, bĩu môi với người bên cạnh, thoạt nhìn rất không kiên nhẫn.

Lửa giận của Thượng Tinh Tinh bộc phát dâng cao rồi, không kiên nhẫn? Cậu có tư cách gì mà không kiên nhẫn chứ! Không phải bản thân cậu gây ra họa sao? !

"Tùy Trần, làm phiền cậu lý trí một chút không chế chút được không? Lấy danh tiếng bây giờ của Thịnh Đản, dính líu quan hệ đến cô ta không có chút hỗ trợ gì cho cậu, còn có thể liên lụy cậu. . . . . ."

"Ban đầu không phải cô đề nghị tôi tìm người làm đạn mù sao?" Anh tự tay bấm đóng thang máy, lên tiếng cắt đứt Tinh Tinh sắp bật thốt lên mấy quy định cứng nhắc kia.

"Nhưng sau đó, tôi lại bảo cậu không nên tiếp tục diễn trò, Thịnh Đản cũng không mua tin tức cho tuần san nữa."

"Cũng không? Tôi muốn khẳng định không phải." Chỉ cần có một khả năng nhỏ nhoi, anh đều phải tiêu diệt, phải giấu diếm quan hệ với Đỗ Ngôn Ngôn không chê vào đâu được mới an tâm. Cái ý nghĩ này, khiến Tùy Trần cảm thấy thoải mái hơn, cũng vì những tích tụ gần đây mà tìm được lý do tốt nhất.

"Được rồi, tôi khẳng định, cô ta tuyệt đối không làm chuyện như vậy." Thượng Tinh Tinh nhanh chóng đi theo anh vào thang máy, mắt trợn trắng, đưa ra đảm bảo như anh mong muốn.

Lời thề son sắt nói ra, khiến Tùy Trần nghi ngờ nhíu mày, nghiêng mặt sang bên cạnh, nhạy cảm truy vấn: "Tại sao khẳng định như vậy?"

". . . . . . Bởi vì, bởi vì biểu hiện gần đây của cô ta không tệ, Nhậm Sâm bên kia hình như thay cô ta tranh thủ tuyên bố F•Y, tôi nghe Cẩm ca nói nếu như đợt này cô ta làm tốt, có thể suy nghĩ đến việc chính thức ký hợp đồng. Nói như vậy, cô ta chính là người mẫu ký hợp đồng của IN, hành động cử chỉ gì đó cũng nên khống chế tốt hơn."

Cái cách nói này nghe qua thì không chê vào đâu được, nhưng vẫn không làm tiêu tan nghi ngờ của Tùy Trần.

Anh hiểu rõ Thượng Tinh Tinh, chuyện gì có thể khiến người đại diện lão luyện và quyết đoán nói cà lăm?

Tùy Trần không mở miệng ép hỏi, chỉ là nhìn cô không chớp mắt.

Thượng Tinh Tinh nhìn xung quanh, vội vàng tránh né tầm mắt của anh.

Tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả nói được, biểu hiện chột dạ, càng khẳng định suy đoán của Tùy Trần, anh dựa vào tay vịn bên trong thang máy, dù bận vẫn ung dung nói một tiếng, "Nói thật, cô biết tôi ghét nhất là bị lừa gạt."

"Vậy cậu phải bảo đảm sẽ không có hành động quá khích nào." Thượng Tinh Tinh bất đắc dĩ liếm liếm môi, cũng biết chuyện này thật ra thì không lừa được bao lâu, nếu bọn họ đều biết, một ngày nào đó cũng truyền đến tai Tùy Trần. Thấy anh hờ hững gật đầu một cái, cô mới nhắm mắt tiếp tục nói, "Vậy thì là “chị em yêu nhau” báo cáo không phải Thịnh Đản bán cho tuần san , phải . . . . . Đúng, đúng Đỗ Ngôn Ngôn chủ động yêu sách, thật ra thì cũng không có gì á..., một nhóm Ngôn Ngôn lăn lộn ở nơi này lâu như vậy, còn là rất có chừng mực, là cô ấy chủ động cũng được, ít nhất sẽ không để cho tuần san viết linh tinh. . . . . ."

Rất tốt, là cô chủ động yêu sách, còn làm như thật chạy tới trước mặt anh khóc lóc kể lể, đổ tội cho Thịnh Đản.

Tùy Trần sẽ không ngây thơ cho rằng cô ấy làm như vậy là muốn nóng lòng công khai quan hệ của bọn họ, cá tính của Đỗ Ngôn Ngôn anh hiểu rất rõ, cô làm vậy để kích thích số lượng lớn tạp chí được tiêu thụ.

Dĩ nhiên, cô cũng rất hiểu rõ anh, chuyện xảy ra đến tai tất nhiên không thể ngăn cản, bởi vì cô chắc chắn là anh nhất đinh sẽ khắc phục hậu quả tốt.

"Tùy Trần, cậu không sao chứ?" Thấy anh hồi lâu không nói nữa, cũng không có quá nhiều cảm xúc,Thượng Tinh Tinh có chút lo lắng mà yếu ớt hỏi ý kiến.

"Không có việc gì." Thanh âm nhàn nhạt giống như không bao hàm “thất tình lục dục” nào, căng thẳng chui ra từ môi anh.

"Hô, vậy thì tốt. . . . . ." Thượng Tinh Tinh không che giấu chút nào mà nhẹ nhàng thở ra, lúc thang máy sắp đạt tới tầng ký túc xá, nói vào chủ đề chính, "Cho nên cậu không cần lo lắng Thịnh Đản sẽ nói lung tung, đã lâu như vậy, tôi nghĩ nếu như cô ta muốn yêu sách thì đã sớm làm rồi. Nếu như vậy, cậu cũng không cần có dính dáng không rõ đến cô ta nữa, giữ chút khoảng cách thì tốt hơn, chớ hồ đồ mà bị người ta lợi dụng."

"Chậm." Anh nói nhỏ, lúc cửa thang máy mở ra.

Giống như đang độc thoại, một chữ cũng không lọt vào tai Thượng Tinh Tinh, cô nhíu nhíu mày, một cỗ dự cảm xấu, "Hả? Cái gì chậm?"

"Bây giờ cô mới muốn tôi kết thúc trò chơi này, chậm." Nếu trò chơi do cô bắt đầu, khi nào kết thúc tự nhiên do anh quyết định.

". . . . . ." Phiền toái cô lo lắng cảm nghĩ của nhân sĩ vô tội sao? Đây không phải là trò chơi, không phải trò chơi! Sự nghiệp của anh cũng liên quan đến sự nghiệp của cô á!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.