Scandal Đình Đám

Chương 34



—— Coi như trời sập, cũng phải ngủ một giấc rồi hãy chết.

Cô thật đúng là biết nghe lời.

Thích Huyền quay đầu ngưng mắt nhìn Thịnh Đản ngồi chỗ cạnh tài xế ngủ say sưa, chân mày cô khẽ nhăn lại, trên mặt vẫn vương nước mắt.

Anh vươn tay, thay cô gỡ những tóc mai, đầu ngón tay tham luyến chiếm hữu bên má ấm áp của cô, không chịu lấy ra.

"Tùy Trần. . . . . ."

Từ cạnh môi cô tràn ra nói mê, khiến bàn tay Thích Huyền bỗng dưng cứng đờ.

Anh hơi nhếch môi, một hồi lâu, tràn ra tiếng mắng, "Thật là ngốc!"

Biết rõ tình cảm của Tùy Trần đối với Đỗ Ngôn Ngôn, lại nghe nói qua vết xe đổ của Tăng Hân, lại vẫn coi như không có lời cảnh cáo của anh, như thiêu thân lao đầu vào lửa, còn người còn ngốc hơn cô sao?

Có, đó chính là anh.

Rõ ràng đã sớm lờ mờ đoán được cảm giác của Thịnh Đản đối với Tùy Trần, anh còn không chịu khống chế lại một lần nữa đi nhảy vào hố nước đục này.

Cô vội vàng lo lắng cho Tùy Trần, vội vàng cùng bọn Tạ Miểu họ rời khỏi, khi đó có hay không quay đầu lại nhìn anh một cái?

Có suy xét qua anh có bao nhiêu không muốn cô rời đi, có bao nhiêu hi vọng tối nay cô có thể chia sẻ vui vẻ đến cuối cùng với anh?

Trái tim anh như treo lên đợi cô bình an về nhà sẽ gọi điện thoại tới, thì cô và Tùy Trần đang làm gì? Có nghĩ qua anh không? Dù là trong nháy mắt. . . . . .

Cảm giác yêu đơn phương quá mức quen thuộc này, quen thuộc tới mức anh muốn chạy trốn.

"Ah, đến rồi?"

Không đợi đến lúc anh nghĩ xem bây giờ buông tay hay vẫn kiên trì, cô gái bên cạnh dịch chuyển thân thể, nói liền mồm rồi ngáp một cái, hừ lạnh ra tiếng, gương mặt mờ mịt

"Ừ." Anh gật đầu coi thường mình, khi tầm mắt đối diện với ánh mắt đen của cô, hình như tất cả giãy dụa cũng đều buông xuống.

"Trời ạ, hai giờ rồi sao? Em ngủ bao lâu rồi?" Cô theo thói quen lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn thời gian biểu hiện trên màn hình, dẫn đến Thịnh Đản lên tiếng kinh hô.

"Hai giờ thôi."

Hai giờ? Từ nhà Tùy Trần đến nhà cô, tối đa cũng nửa giờ lộ trình. Anh cứ như vậy đem xe dừng ở ven đường, đợi cô ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại? Vậy nếu như cô ngủ một giấc đến khi trời sáng thì làm thế nào?

Nhìn ra nghi hoặc của cô, Thích Huyền cười cười, "Muốn cho em ngủ thêm một lát, không cần quá cảm động, anh sợ em thiếu ngủ sẽ làm trễ nãi tiến độ công việc ngày mai, còn liên lụy tới anh nữa."

Cô trừng mắt nhìn, toàn bộ tâm tình ngẩn ngơ viết ở trên mặt.

"Sâm ca không nói với em sao? Ngày mai muốn quay phim thử MV, đối tượng hợp tác với em là anh." Thích Huyền buồn cười thay cô giải thích nghi hoặc, tận lực khiến đề tài quanh quẩn ở công việc, tránh ra chuyện không vui tối nay liên quan tới Tùy Trần.

"Ai ai ai? Người nam ca sĩ kia không phải nói muốn diễn sao?"

"Ừ, Công ty Đĩa Nhạc của cậu ta tạm thời quyết định, xế chiều hôm nay anh cũng vừa lấy được tin tức."

"Phi" Thịnh Đản khinh thường ‘xuy’ một tiếng, "Sâm ca đã sớm đề cử anh, lúc ấy bọn họ nói không muốn. Bây giờ căn bản chính là xem anh không có việc gì, độ chú ý lại tăng lên, cho nên mặt dày dính sát?"

"Em vừa mới nhìn thấu một nhóm nhân tình ấm lạnh nhé." Anh ngẩng đầu lên, vỗ vỗ đầu của cô, cắt đứt tức giận bất bình của cô, "Tốt lắm, anh đưa em đi lên, tối nay ngủ một giấc thật tốt, nếu như ngày mai quay phim thử MV có thể thông qua, cần phải đi Hongkong chụp. . . . . . Đối với em mà nói, rời đi một chút để giải sầu cũng tốt."

". . . . . ." Mặc dù Thích Huyền đã nói rất hàm súc, Thịnh Đản nghe cũng hiểu, cô mấp máy môi, trầm mặc chút, cố gắng nặn ra nụ cười, giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, "Ừ, em sẽ cố gắng thật tốt, anh không cần đưa em lên, em tự đi lên được."

"Ừ" Thích Huyền cũng không kiên trì nữa.

Anh hôn xa mỉm cười đưa mắt nhìn cô xuống xe, đem đèn trước xe điều đến ánh sáng lớn nhất, thay cô chiếu sáng con đường phía trước, cho đến khi bóng dáng của cô biến mất ở lối vào nhà trọ, tươi cười của anh vụt tắt, lặng lẽ quay đầu xe.

Thịnh Đản ngây người trước cửa thang máy, nhìn ánh đèn đuôi xe của anh dần dần cách xa, tâm lại một lần nữa không tự chủ cảm thấy chát.

Có một số việc, không phải bạn bè bên cạnh cố ý tránh đi không đề cập tới, mà có thể làm như chưa từng xảy ra.

Có lẽ Thích Huyền nói đúng, cô nên cố gắng hết sức để quay MV, sau đó đi Hongkong.

Không thấy Tùy Trần, trong lòng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

Mùa hạ ở phía Nam thường xuyên sẽ xuất hiện ánh sáng phản chiếu, thay đổi khác ngày hôm qua nhiệt độ đột nhiên xuống thấp và mưa dầm kéo dài, hôm nay bầu trời quang đãng, nhiệt độ cực nóng theo cửa sổ chui vào.

Người đàn ông trên giường phủ một tầng mồ hôi, áp sát chân mày, phiền não mà đá cái chăn kẹp ở giữa hai chân ra, lật người, mặt nghênh diện với ánh mặt trời chói mắt đánh tan buồn ngủ. Anh vuốt vuốt ấn đường đau nhức, buông tha ngọ nguậy, mắt lim dim buồn ngủ cố gắng mở ra một khe nhỏ.

Ý thức và tầm mắt của anh mơ hồ, lại mơ hồ bắt được một bóng dáng đứng bên cửa sổ, anh nuốt nước miếng một cái, làm dịu cái tê liệt ở cổ họng, khàn tiếng mê sảng, "Này, giúp tôi rót ly nước."

Vênh mặt hất hàm sai khiến, miệng ra lệnh. . . . . . Người bên cửa sổ chấn động, cô có thể xác định, Tùy Trần tuyệt đối không biết dùng loại khẩu khí này nói chuyện với cô, trừ phi anh hoàn toàn đem cô trở thành người khác.

Một lát sau, cô mỉm cười giả dối, như không có việc gì đi tới bên giường, nằm xuống rồi gối lên khuỷu tay của anh, "Tại sao thức dậy sớm như vậy hả? Ngủ thêm một lát nữa."

Kề sát bên tai vang lên tiếng nói quen thuộc, thành công khiến Tùy Trần bỗng dưng mở hai mắt ra, trong nháy mắt liền tỉnh táo.

Sau khi sửng sốt một hồi lâu, anh kinh ngạc quay đầu, đập vào mi mắt là nụ cười của Đỗ Ngôn Ngôn.

Mi tâm của anh dần dần bắt đầu chau chặt, sàng lọc về trí nhớ tối hôm qua.

Lễ Chúc Mừng Thích Huyền, anh uống rất nhiều rượu, muốn xem cô rốt cuộc có thể chịu được đến bao lâu mới chạy đến khuyên ngăn. Nhưng từ đầu đến cuối, cô đều không thấy sự hiện hữu của anh, mà cứ đứng bên cạnh Thích Huyền, bọn họ cùng nhau cười đùa. Cô càng chơi càng tự tại, trong lòng anh hậm hực cảm giác lại càng nồng đậm.

Trong lúc mơ hồ, anh nhớ cô nói giữa bạn bè lại thân mật cũng không sao cả.

Sau đó. . . . . .

Một đoạn phim ngắn lắp ráp từ những mảnh vụn bắt đầu chuyển động phát ra hình ở trong đầu anh, nụ hôn kịch liệt dây dưa, cô giãy giụa, đáp lại không lưu loát, ôm cổ anh ngượng ngùng nói nhỏ cái gì đó.

Đúng vậy, những ký ức này rất mơ hồ, nhưng Tùy Trần tin chắc người anh hôn là Thịnh Đản.

Vậy bây giờ, tại sao người nằm bên người anh lại là Đỗ Ngôn Ngôn đây? Cô gái kia chẳng lẽ hôn xong cũng không cần người phụ trách mà cứ thế rời đi chứ?

"Tối hôm qua em đưa anh về à?" Lấy trí nhớ lúc anh say bất tỉnh mà nói, không thể nào nhớ ra nguyên nhân hậu quả, chỉ có thể thử dò xét hỏi Đỗ Ngôn Ngôn.

"Chẳng thế thì sao, em vừa lúc đến hộp đêm, nhìn thấy bọn Tạ Miểu đỡ anh ra ngoài, thì giúp một tay đưa anh về." Cô lật người, cười đến tự nhiên, quan sát anh một chút, cúi người hôn trộm lên khóe miệng anh.

Ngày trước, do cô chủ động hôn, cho dù là chà nhẹ qua loa, cũng có thể dễ dàng đốt cháy dục vọng của anh. Nhưng bây giờ, anh chỉ cố đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình, mặc kệ cô gắng sức trêu chọc thế nào, cũng không chiếm được bất kỳ đáp lại nào.

Lúc Đỗ Ngôn Ngôn mất kiên nhẫn thì anh không hề báo động trước lật người ngồi dậy.

Cô hết thảy đều không có bất kỳ thay đổi gì, chờ đợi anh, muốn tiến thêm một động tác thì lại thấy anh khom lưng ở bên giường, trong đống quần áo lộn xộn tìm tòi chốc lát, lấy điện thoại di động ra.

"Anh phải gọi cho ai vậy?" Không phải là Thịnh Đản chứ?

"Tạ Tam Thủy."

Đỗ Ngôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, lại rất nhanh bị lòng hiếu kỳ thay thế, cô không nhớ rõ trong đám bạn bè của anh có nhân vật này, ". . . . . . Ai là Tạ Tam Thủy?"

Tùy Trần không tiếp tục trả lời cô, sau khi bấm điện thoại, đợi chơ chốc lát, mới bên hướng đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: "Tạ Miểu, ra ngoài, cùng tớ ăn sáng."

Vì cùng anh em ăn một bữa sáng nhàm chán à, bỏ lại cô gái của mình, cái này xác thực giống như là chuyện đại đa số đàn ông biết làm, nhưng tuyệt đối không phải là chuyện Tùy Trần sẽ làm đối với Đỗ Ngôn Ngôn.

Nhưng lại như thế, nó chính là đang xảy ra.

Đỗ Ngôn Ngôn hoàn toàn không phục hồi tình thân, khó có thể tin nhìn anh chui vào toilet thu thập mình nhẹ nhàng khoan khoái, dùng thời gian ngắn nhất thay xong quần áo, "Lúc đi ra khỏi, em nhớ để lại chìa khóa nhà anh."

Lúc gần đi, không thân mật hôn chào buổi sáng, không dặn dò cô ngủ nhiều hơn một lát, hai câu đối thoại lạnh lẽo như vậy.

Giống như, giống như là đang nói —— Cái trò chơi này anh đã chơi ngán rồi, em có thể rời khỏi thế giới của anh rồi.

Nhìn gian phòng trống rỗng, nghĩ tới gần đây Tùy Trần đã thay đổi, cô đem hết tất cả tội lỗi đổ lên đầu Thịnh Đản.

Đỗ Ngôn Ngôn hừ ra tiếng, cười nhạt, trò chơi lúc nào thì kết thúc phải do cô định đoạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.