Scandal Đình Đám

Chương 6



Tứ chi Thịnh Đản cứng đờ đứng ngẩn người, thiếu chút nữa cũng không nhận ra người trong gương là mình.

Trang phục hấp dẫn, trước đây khi vẫn còn ở công ty đại diện cô cũng chưa được thử trang phục nào như vậy. Nghe tên hình như cũng không thể nào khỏe mạnh, cách ăn mặc thì cực kỳ trung tuổi. Quần áo cắt may thượng hạng, quần tây đen nhánh, áo sơ mi trắng, viền áo còn may một đường quanh bông hoa sen tràn đầy nữ tính, sửa sang lại áo vét nhỏ, kết hợp với một cái nơ trên áo.

Tóc dài bị buộc thành đuôi ngựa, dùng cái nơ bướm cùng màu buộc lại.

Cô nồng đậm quyến rũ như vậy là do Thích Huyền làm phiền thợ hóa trang của anh giúp cô, giống như phủ lên người một cái mặt nạ, che dấu tất cả tâm tình của cô.

"Ngẩng đầu lên."

". . . . . ." Cô luống cuống nhìn xuyên qua gương, nhìn về phía Thích Huyền đang đứng sau cô, nghe lời ngẩng đầu lên.

"Phốc." Trông thấy cô, Thích Huyền rất không khách khí cười ra tiếng, "Cô cũng không phải là cô dâu mới? Tôi bảo cô ngẩng đầu lên, chứ không bảo cô dùng lỗ mũi để nhìn tôi."

"Tôi...tôi khẩn trương chứ sao."

"Không có gì phải khẩn trương, coi như là tới chơi. . . . . . Ừ, góc độ này cũng không tệ, sau đó nhớ kỹ là đừng cười cười, ánh mắt có thể ác hơn chút nữa không?" Thích Huyền dùng ánh mắt chuyên nghiệp bình phẩm trang phục của cô, cảm giác thiếu thiếu cái gì.

Không sai, chính là ánh mắt của cô, ánh mắt của cô quá mức tinh khiết, không bộc lộ được hết phong cách của bộ trang phục này.

"A." Cô liếm liếm môi, nghe lời, cố gắng khiến cho ánh mắt của mình trở nên hung ác.

Kết quả cuối cùng, vẫn thất bại.

"Nghe nói lần trước cô và công ty đại diện tranh cãi về hợp đồng? Nghĩ lại xem lúc đó bọn họ đối xử với cô thế nào."

Ý nghĩ này không tệ, quả thật tràn đầy thù hận với công ty đại diện trước cũ. Nhưng bây giờ muốn cô lập tức nghĩ, cô vẫn không tưởng tượng ra cảm giác đó.

Anh ta quay đầu đi, suy nghĩ một chút, đùa giỡn ở bên tai cô “hừ” nhẹ một câu, "Vậy thì thử nghĩ đến Tùy Trần."

Ý tưởng mới cũng nảy ra, nhưng. . . . . . Bingo, thành công!

Chậc chậc, xem ra cô thật sự rất hận Tùy Trần, khóe mắt quét xuống chói mắt, hận thể thể róc xương lóc thịt anh.

Đang lan truyền xì căng đan giữa hai người, tại sao lại có loại oán hận này, cực kỳ kỳ quái.

"Cái này cho cô." Nhớ lại, anh đột nhiên móc ra một tấm danh thiếp đưa cho cô.

"Cái gì vậy?" Thành Đản tò mò quan sát.

— — IN.

Đập vào mắt cô là tên công ty ghi trên danh thiếp, Thích Huyền và Tùy Trần thuộc cùng một công ty đại diện.

— — Nhậm Sâm.

Ngay sau đó, cô chú ý tới tên trên danh thiếp, không phải "Thích Huyền", mà là "Nhậm Sâm".

=_= Ai là Nhậm Sâm?

"Là danh thiếp người đại diện của tôi, cô nên tìm ông chủ mới đi chứ? Có thể liên lạc thử với cậu ta xem sao."

"Có thể không?" IN á, cô nằm mơ cũng muốn ký với công ty đại diện này, ngưỡng cửa sẽ rất cao chứ? Lấy thành tích cùng tư chất của cô, cũng theo không kịp.

"Cô cũng nên tự hỏi chính mình thôi. Công ty lập tức sẽ tuyển chọn người mới, nếu cô có cách thu phục A Sâm, cũng có thể lấy được công danh." Anh nháy mắt mị hoặc, gõ gõ vào tấm danh thiếp trong tay Thịnh Đản.

"Thu phục? Thu phục thế nào?" Hai chữ này, luôn khiến Thành Đản cực kỳ mẫn cảm, nghe giống như rất ác.

"Đeo bám dai dẳng."

"-_-|||. . . . . ." Chỉ vậy thôi?

Đúng, chỉ vậy thôi.

Đối với một người mẫu trong truyền thuyết không được rèn luyện chuyên môn hàng ngày, còn có thể thế nào?

Chẳng lẽ chờ mong cô dựa vào thực lực tiến thân vào IN? Đại khái vẫn còn chưa đủ tư cách.

Nhưng rất nhanh Thích Huyền thu hồi ý nghĩ sai lầm của mình, tin đồn quả nhiên không thể tin hoàn toàn.

Cô không luống cuống, cũng biết rõ trang phục trên người mình là của nhân vật chính, lại không giọng khách át giọng chủ.

Mặc dù chỉ là quay phim thử mà thôi, nhưng mà trên dưới khán đài cô tựa như hai người khác nhau, dường như chỉ cần đứng trên sân khấu, cô liền sống lại.

Điều không đạt duy nhất, chỉ có ngôn ngữ thân thể có lẽ xuất phát từ bản năng và ngộ tính, nhưng khi đối mặt với hỏi thăm khi không trải qua trường hợp lớn bao giờ, cô vẫn không tránh khỏi hồi hộp.

"Cô tên là gì?" Người phụ trách chọn lựa ngồi thành một hàng, không có bất kỳ ai nói chuyện với nhau, người ở giữa đột nhiên mở miệng hỏi.

"Thịnh Đản. . . . . ."

"Cô thiếu nợ tiền ai sao? Sao thanh âm nhỏ nhẹ như vậy, sợ người ta nghe thấy tên cô tới chém cô sao?"

"Thịnh Đản! Thịnh trong nở rộ, Đản trong sinh ra!"

"Nghe thấy rồi, không cần nói to như vậy, trong tai tôi chính xác là có tai nghe Bluetooth, không phải máy trợ thính." Người nọ bắt bẻ liếc mắt nhìn cô, lại hỏi, "Trước đã làm ở nhãn hiệu nào rồi?"

"Không có." Cô chép miệng.

Lại là vấn đề này, mỗi lần quay phim thử đều sẽ bị hỏi, không hề bất ngờ, mỗi lần Thịnh Đản đều lo lắng vì nguyên do này mà cô bị loại.

Rất mất thể diện phải không? Một năm rồi, cô đều chưa từng làm đại diện cho một nhãn hiệu nào ở T thị, chi bằng nói cô chỉ có cái vỏ ngoài là người mẫu.

"Chính xác hãng nào?"

"Không có hãng. . . . . ."

"Gặp quỷ! Cô vào bằng cách nào? !"

". . . . . ."

"Được rồi, trở về chờ thông báo." Người duy nhất cùng cô hỏi đáp đã mất kiên nhẫn, khóe miệng vểnh lên, hạ ra quyết định.

Kết quả này, nằm trong dự liệu của Thích Huyền, anh không có quá nhiều phản ứng.

Mặc dù mượn trang phục cho cô, nhưng anh vốn có dụng ý khác.

Thích Huyền thu mắt về nhìn Nhậm Sâm ở bên cạnh, "Cô ấy thế nào?"

"Căn bản không tệ, tiếc rằng đã bị công ty đại diện trước của cô ta làm chậm trễ rồi." Tầm mắt Nhậm Sâm vẫn như cũ dừng lại trên người Thịnh Đản, giọng nói cực kỳ nhạt nhẽo, giống như đánh giá một mặt hàng.

"Còn có thể cứu không?" Những lời này không cần nói Thích Huyền cũng biết, đâu chỉ chậm trễ, quả thực là phá hủy hoàn toàn chứ?

"A, cậu không phải vẫn nói tôi là có năng lực cải tử hồi sinh sao? Chỉ là. . . . . ." Vẫn là câu nói kia, người đàn ông không dám chiêu mộ Thịnh Đản, với cá tính của Tùy Trần nhất định sẽ không hy vọng dính dáng đến quá nhiều đạn khói.

"Cậu sợ Tùy Trần?" Mắt Thích Huyền cũng không nghiêng nhìn, liền đoán ra nguyên nhân cậu ta muốn nói lại thôi.

Nhậm Sâm không trả lời.

"Trời ơi, sao cậu không nói sớm, nếu biết sớm thì tôi đã không đưa cho cô ấy danh thiếp của cậu rồi."

". . . . . ." Lời như thế còn cần nói sớm sao? Nghĩ một chút liền biết, bây giờ cậu ta vốn muốn khiêu khích với Tùy Trần?

Chỉ cho danh thiếp mà thôi, cũng chưa chắc là có thực sự sẽ tìm tới cửa đâu? Cũng sẽ không tìm tới cửa chứ? Cô gái kia hình như còn rất hướng nội, không dự định cũng không nhận ra anh rồi tìm đến cửa chứ?

Nguyện vọng nhỏ bé của Nhậm Sâm tan vỡ.

Cô gái kia không chỉ tìm tới cửa, còn giống như âm hồn bất tán.

Anh lái xe về công ty, sẽ thấy cô cầm túi hạt dưa ngồi ở băng ghế giành riêng ở chỗ đỗ xe đợi anh.

Anh lái xe về nhà, sẽ thấy cô ở trong cầu thang trước cửa nhà anh luyện tập đi bộ trên sân khấu.

Anh đi làm, sẽ phải chịu cô gửi tới gói hàng, trong cái hộp thật to, chứa đầy chữ viết: "Cầu xin anh cho tôi nổi danh".

Không sao, không chọc nổi anh sẽ phải rời đi thôi.

Tìm đến công ty cùng nhà trọ bảo vệ sẽ nghiêm ngặt không cho vào, chuyển phát không nhận, hòm thư không mở . . . . . . A, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh rồi.

Sự thật chứng minh, anh thật sự sai lầm rồi.

Khi tâm tình anh vui vẻ dừng xe ở bãi đỗ xe, rút chìa khóa xe ra, tính toán cầm tiền tài trợ quần áo đi vào công ty đưa cho Thích Huyền, thì anh bỗng sụp đổ.

"Surprise! !"

Bóng dáng quen thuộc phối hợp vui mừng, nhanh chóng đi từ sau cốp xe.

Nhậm Sâm bị sợ đến ngã nhào trên đất, sắc mặt trắng bệch.

Nằm ở trong cốp xe Thịnh Đản mặt dày mày dạn tươi cười, còn anh thì khổ sở vùi mặt vào trong đầu gối, bả vai khẽ run.

Cô! Thắng! Rồi !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.