S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 1 - Chương 11: Nghi ngờ



Nghe Bạch Ngọc Đường nói xong, tất cả mọi người đều lo lắng.

Triền Chiêu tuy rằng là thành viên S.C.I., nhưng dù sao vẫn coi như nhân viên văn chức, hơn nữa vụ án lần này lại khó giải quyết như vậy, nếu đúng là có tổ chức nào đó theo dõi anh, thế thì thật nguy hiểm. Nhưng mọi người vẫn còn cảm thấy nghi ngờ: S.C.I. vừa mới tiếp nhận vụ án, hiện tại có thể nói là sơ bộ còn chưa điều tra được gì, hung thủ tại sao lại muốn ngắm vào Triển Chiêu?

Thấy tất cả mọi người vẻ mặt đều nghiêm trọng, Triển Chiêu cũng không tránh được mà căng thẳng theo, anh hỏi Công Tôn: “Đúng rồi Công Tôn, anh hình như chưa nói xong?”

“A…” Công Tôn lấy lại tinh thần, liếc qua Bạch Ngọc Đường một cái.

Bạch Ngọc Đường gật đầu ý bảo anh tiếp tục.

“Lúc tôi kiểm tra con số phía sau tai Ngô Hạo cùng các thi thể khác, rốt cuộc cũng hiểu được trò hay, cho nên mới nói tên kia cơ bản là biến thái của biến thái!”

Mọi người nghe đến đó, sự chú ý lại lập tức tập trung tới Công Tôn.

“Tất cả mọi người đã ăn qua thịt heo?” Công Tôn không đầu không đuôi hỏi một câu, mọi người trố mắt nhìn nhau.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Có ý gì?”

Công Tôn tiếp tục nói: “Mọi người có chú ý thấy, thịt heo sau khi được kiểm tra thường có đóng một con dấu in nổi màu xanh lên da, rửa thế nào cũng không ra không?”

……!……

Nghe Công Tôn nói, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt ghê tởm.

Triển Chiêu cau mày: “Không lẽ…”

“Đúng vậy!” Công Tôn bất đắc dĩ nói, “Tôi đã thẩm tra đối chiếu lại, hoàn toàn giống nhau! Đây là dấu chạm nổi đóng trên thịt heo bằng sắc tố ăn được!”

“Tên này chính xác là biến thái, hắn không lẽ đem người biến thành heo sao?” Vẻ mặt Bạch Ngọc Đường phức tạp.

“Sếp?” Vương Triều đột nhiên đứng lên hét: “Có khi nào hung thủ là tay bán thịt heo không?!”

……

Trương Long nuốt nước miếng: “Không… không thể như thế được.”

Triển Chiêu lắc đầu nói: “Hẳn là không có khả năng! Nhìn hành vi của hung thủ, hắn chắc chắn là người có chứng rối loạn về sự chính xác, yêu cầu sự hoàn mỹ, tính tình cẩn thận, còn bị chứng sạch sẽ.”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu: “Có lý! Cái này cũng coi như là manh mối đi. Trương Long, ngày mai đi điều tra nơi bán con dấu này và sắc tố. Vương Triều, đi điều tra cửa hàng bán thịt heo vào những trại nuôi heo!”

“…A?” Vương Triều vẻ mặt bất mãn, “Sếp chơi không đẹp…”

Bạch Ngọc Đường trừng mắt anh chàng một cái: “Cho nên mới bảo cậu đi! Cậu nếu có thể chứng minh hung thủ làm nghề giết heo, tôi liền mua cho cậu một cái xe!”

“Thật sự? Sếp! Giữ lời đó!” Vương Triều nói xong, phấn chấn chạy đi.

Triển Chiêu vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Chuột bạch? Cậu nói thật à?”

Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Tôi chưa nói là mua ô tô.”

……

Sau khi buổi họp kết thúc, mọi người lục tục rời đi, Triển Chiêu vừa đứng lên đã bị Bạch Ngọc Đường túm lấy kéo đi, “Đi!”

“Đi đâu?” Khó hiểu nhìn nhìn.

“Đến sẽ biết!”

Hai người vào thang máy, Bạch Ngọc Đường ấn vào nút “-2″.

Triển Chiêu nhíu mày hỏi, “Đi bãi tập bắn làm gì?”

Bạch Ngọc Đường không trả lời, chỉ hỏi: “Cậu có mang theo súng không?”

“…Không…” Triển Chiêu đút tay vào túi.

Bạch Ngọc Đường trừng mắt, “Trong cục giao súng là để cậu mang theo bên người đó!”

Triển Chiêu thờ ơ nhìn: “Buổi chiều nay tôi còn phải lên trường, chẳng lẽ muốn tôi mang súng vào trường sao?”

“Chính là bởi vì đi đến trường mới phải mang súng theo, tôi đã sớm bảo cậu đừng có đi dậy mấy cái môn đó nữa.”

“Cậu! Dạy học là hứng thú của tôi!”

“Đến dự lớp của cậu toàn một đám nữ sinh viên, mấy cô nàng ấy đi không phải là nghe giảng đâu, mà đi để ngắm cậu đấy!” Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu nhìn anh.

“……Bạch Ngọc Đường!” Triển Chiêu giận, “Hiện tại bắt đầu một tiếng đồng hồ tôi và cậu không nói chuyện với nhau!” Quay đầu.

……

Cửa thang máy tầng ngầm hai mở ra, hai người bước ra thang máy, Triển Chiêu vẻ mặt khó chịu bị Bạch Ngọc Đường túm cứng ngắc, mạnh mẽ kéo vào bãi tập bắn.

Đứng ở vị trí bắn, đeo tai nghe, cầm lấy súng, Triển Chiêu liền hung tợn phang cả băng đạn vào tấm bia.

Bạch Ngọc Đường đứng phía sau kinh hãi, chỉ cảm thấy Triển Chiêu đã biến tấm bia thành anh.

Triển Chiêu quả thật có đem bia ngắm biến thành Bạch Ngọc Đường, bởi vì Bạch Ngọc Đường đụng chạm đến nỗi đau của anh.

Triển Chiêu rất thích lên lớp, anh rất thích cùng các sinh viên thảo luận những vấn đề học thuật. Chỉ là, đám sinh viên gần đây không hiểu sao lại biến thành như vậy, đặc biệt là nữ sinh viên, làm cho anh không tự chủ được, nghĩ đến một sinh vật thường hay tru vào những đêm trăng tròn. Mà giận một cái là những nữ sinh viên dạng như vậy xuất hiện càng lúc càng nhiều trong lớp của anh, hơn nữa chúng còn không thuộc khoa tâm lý. Đã thế, lần trước còn có người hỏi anh có bạn trai chưa… Tức chết!

Bạch Ngọc Đường ấn nút, tấm bia tự động chạy đến trước mặt hai người, vừa thấy, liền hít thật sâu một hơi khí lạnh — bắn sáu phát, bia chỉ thủng ba lỗ…

“Đồ con mèo họ Triển!!” Bạch Ngọc Đường hét lớn một tiếng, “Lúc ấy làm thế nào mà cậu qua cửa cuộc thi bắn hả?”

Triền Chiêu xoay người vuốt tóc, nói trong lòng: “Một tiếng đồng hồ không nói chuyện!”

Bạch Ngọc Đường mũi xì ra khói, lại rống tiếp: “Tôi nhớ rõ trước kia có đặc huấn cho cậu! Lúc đó bắn rất chính xác mà!”

“Cho nên mới qua cửa được chứ sao.” Triển Chiêu tiếp tục trả lời trong lòng.

……

Giận! Bất đắc dĩ đành chìa cánh tay ra trước mặt Triển Chiêu, chỉnh đồng hồ của mình lên một tiếng đồng hồ cho anh thấy: “Nói chuyện!”

Triển Chiêu liếc mắt nhìn anh, rốt cuộc mở miệng: “Sau đó không luyện nữa…”

Bạch Ngọc Đường nghiến răng nói: “Cậu có biết người cầm súng bắn không chính xác cũng giống như lái xe không cầm tay lái, có thể hại chết người khác không hả?”

Triển Chiêu cũng tự biết mình đuối lý, nhỏ giọng thì thầm “Cho nên mới không mang theo chứ sao…”

“Hự…” Hít thở sâu một lúc, Bạch Ngọc Đường nhấn nút cho tấm bia trở về chỗ cũ, lấy súng trên tay Triển Chiêu để lên bàn, sau đó ngồi xuống, lấy một khẩu súng lục trong bao súng giấu ở chân ra, “Dùng thử cái này đi!”

Triển Chiêu cầm súng, nhìn nhìn, sau đó kinh hoàng nói: “Remington M10?”

Bạch Ngọc Đường hơi bất ngờ: “Kỹ thuật bắn không tốt lắm nhưng đối với các loại súng lại có nghiên cứu qua.”

“Bạch Ngọc Đường, cậu tàng trữ trái phép vũ khí!” Triển Chiêu chỉ vào mũi anh nói.

“Tôi có giấy phép chính phủ được mang súng nhá!” Bạch Ngọc Đường nói rõ, “Tôi là cảnh sát.”

Triển Chiêu giơ súng hỏi: “Cái này trong nước căn bản là không có! Lại là anh hai cho sao?”

Bạch Ngọc Đường gãi đầu “Đúng vậy!”

“Anh hai kiếm nhiều tiền như vậy, không lẽ là nhờ vào buôn bán súng ống?” Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi, “Không lẽ anh hai thích phim ảnh, muốn đem cậu biến thành James? State?” (James Bond, còn State là gì thì tớ ko rõ)

Bạch Ngọc Đường giận nha, “Cầm thì cầm đi!”

Triển Chiêu móc anh vài câu, cảm thấy trong lòng sung sướng rất nhiều, ngoan ngoãn nâng súng lên, ngắm…

“Chờ một chút!” Bạch Ngọc Đường hô dừng, đi đến phía sau Triển Chiêu, từ phía sau cầm tay anh giúp ngắm bắn, “Mắt nhìn về phía trước, ngón tay đè và giữ cò súng, mắt cùng hồng tâm đặt trên một đường thẳng…”

Sáu phát bắn lúc sau, toàn bộ đều trúng mục tiêu.

Triển Chiêu hưng phấn quay đầu: “Ta quả nhiên là thiên tài!”

Bạch Ngọc Đường nhận súng từ tay anh, tháo băng đạn chứa đạn tập bắn ra, “Đó là nhờ thầy dạy giỏi!”

Triển Chiêu lại nâng súng tập bắn lên, “Mắt nhìn về phía trước, ngón tay đè và giữ cò súng, mắt cùng hồng tâm đặt trên một đường thẳng…”

Bắn xong, bốn trúng, hai trượt…

“Chuột bạch!” Triển Chiêu căm giận nói, “Ra là thế! Cậu bắn chính xác như vậy là do cậu có súng tốt!”

“Bắn không trúng với súng thì liên quan gì đến nhau?”

“Đương nhiên là có! Khẩu súng kia nhẹ hơn!”

“Do kiến thức cơ bản của cậu quá kém thì có, lực cánh tay không có! Đã sớm bảo cậu luyện nhiều một chút.”

“Tuyệt đối có liên quan!”

“Không có!”

“Có!”

“Không…!…”

Đang lúc hai người vừa muốn bắt đầu trình diễn màn đấu khẩu quen thuộc mỗi ngày, Bạch Ngọc Đường đột nhiên khựng lại, anh như đang nghĩ tới cái gì đó, miệng lặp đi lặp lại “Có liên quan… không liên quan…”

“Cậu làm sao vậy?” Triển Chiêu quơ tay loạn xạ trước mặt anh, gọi hồn quay về.

“Miêu Nhi, tôi nghĩ đến một chuyện.” Bạch Ngọc Đường buông súng, ngồi lên bàn trước vị trí bắn, “Cậu còn nhớ, chiếc xe bị mất cũng đã nửa tháng trước, S.C.I. thành lập, án mạng nhận cũng chỉ mới vài ngày. Có khi nào chiếc xe muốn tông cậu và án mạng lần này hoàn toàn không quan hệ?”

Triển Chiêu sửng sốt, nghĩ rồi nói: “Chính xác… có thể có khả năng này.”

Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi: “Chiều nay cậu có lớp phải không?”

“Ừ”

“Tôi sẽ đi với cậu.”

“……?…… Cậu đi đâu?”

Bạch Ngọc Đường đem bao súng chứa khẩu Remington nhét vào tay anh, “Đi đến trường cậu điều tra một chút!”

Remington M10

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.