Tiểu Mễ trước đã gọi hai anh em nhà Hàn Vĩ như thế, vì vậy mọi người cứ tưởng lần này cô bé sẽ chỉ vào tấm hình của Hàn Vĩ, nhưng cô bé lại chỉ một người khác, người mà không ai dám nghĩ đến.
Tiểu Mễ chỉ vào, là hình của Ryan.
Chàng thanh niên tóc vàng, tay golf thiên tài, người đã chết trên đoạn đầu đài trong hoa viên nhà Stephen.
Mọi người hai mặt nhìn nhau..
“Vì sao lại là hắn?” Triệu Hổ nghĩ không thông.
“Ca ca!” Tiểu Mễ lại chỉ thêm một người nữa.
Mọi người nhìn xuống, thì thấy Tiểu Mễ đang chỉ chính là Đinh Nguyên, cái người chết trước mũi xe, bị quẳng từ trên cao xuống, trở thành một xác chết trên không, làm nghẽn cả một đoạn đường dài.
“Thú vị, thú vị a!” Triển Chiêu vuốt cằm, cho Tiểu Mễ xem ảnh của Stephen, “Người này thì sao?”
Tiểu Mễ nghiêng đầu … nhìn một hồi lâu, hình như không dám chắc, chỉ vuốt cằm, “Ừm …”.
“Ừm là sao nha?” Triển Chiêu kiên trì hỏi cô bé.
Tiểu Mễ đứng lên, tới phía tủ quần áo, mở tủ ra, khẽ nhấc tấm gỗ áp vào phía tủ sát tường.
Mọi người cùng nhìn qua, thì thấy Tiểu Mễ từ phía dưới tấm gỗ lấy ra một tấm ảnh đen trắng.
Tiểu Mễ đưa cho Triển Chiêu xem.
Triển Chiêu tiếp nhận, hoá ra là một tấm ảnh chụp đông người, là một đám nhóc khoảng sáu bảy tuổi khoác vai nhau chụp hình bên bờ biển, thuỷ triều hình như đang lên, vừa tới cẳng chân đám nhỏ.
Mấy đứa trẻ này, dựa vào hình dạng thì có lẽ là có năm cặp song sinh, từng cặp từng cặp giống nhau như đúc vẻ mặt vô cùng khả ái.
Tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng từ đường nét khuôn mặt có thể dễ dàng nhận ra.
Một cặp là chị em nhà Lam Mễ.
Một cặp là người nước ngoài, khuôn mặt y hệt thiên sứ, hẳn là Ryan..
Một cặp là người châu Á, đường nét này nếu không đề cập đến hẳn sẽ không nghĩ ra, nhưng đã được Tiểu Mễ nhắc nhở rồi nên có thể xác định —— là Đinh Nguyên!
Còn có một cặp vô cùng rõ ràng, là anh em Hàn Vĩ, hai người này có khuôn mặt búp bê, so với khi còn bé thay đổi cũng không nhiều.
Còn một cặp cuối cùng, cũng là hai đứa trẻ người nước ngoài, con trai, thay đổi khá lớn, dường như có chút giống Stephen, nhưng lại không thể khẳng định chắc chắn.
Triển Chiêu gửi tấm hình đó lại cho Tương Bình, để cậu ta phân tích một chút, sau khi Tương Bình phân tích xong, tin tức được gửi về —— đó chính là ảnh chụp lúc nhỏ của Stephen!.
Sau trận này, mọi người đều rất sửng sốt —— Ryan, Đinh Nguyên còn có Stephen, dĩ nhiên đều có anh em song sinh, hơn nữa bọn họ lúc nhỏ có chụp hình chung, trong đó Hàn Vĩ và Tiểu Mễ là Blue Doll, lẽ nào Stephen, Ryan và Đinh Nguyên, cũng là Blue Doll?
Triển Chiêu cầm ảnh chụp quan sát một lát, “Những cặp song sinh này biểu tình thật đặc biệt, có cảm thấy rất khả ái không?”
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Đúng là rất khả ái, đứa thì cười đến đặc biệt hài lòng, đứa thì phụng phịu như thế ai thiếu nó tiền vậy.”
Mọi người quan sát một chút, nghĩ bụng tấm ảnh này mà được truyền ra ngoài thì lượt xem khẳng định không nhỏ, thật thú vị, y hệt biểu diễn nghệ thuật vậy, muốn có được năm cặp song sinh để chụp hình một lúc đâu phải là dễ, mà quan trọng là từng cặp một đều có tư thế giống nhau, một đứa không vui còn một đứa lại vô cùng hài lòng …
“Tính cách của Blue Doll hình như có khác biệt rất lớn, là bù trừ sao?” Triển Chiêu hỏi Triệu Tước.
Triệu Tước khẽ nhếch một bên khóe miệng, “Một người ở trong gương, một người ở ngoài gương, một người rất lucky, người còn lại thì bad luck. Một người là hiện vật, một người chỉ là cái bóng. Một người tự do tự tại, một người lại vĩnh viễn bị giam cầm. Trên đời này có người là thành phẩm, có người là bán thành phẩm, cũng có những người là phụ thuộc phẩm. Giống như cây cỏ xen lẫn với quần thể, thường là mảnh đất màu mỡ của những ký sinh trùng nguy hiểm, tuy rằng không phải quần thể ưu thế, nhưng có thể khiến cho quần thể ưu thế diệt vong.”.
Mọi người nghe xong đều nhất trí gật đầu, sau đó mắt lấp lánh nhìn sang Triển Chiêu —— cần phiên dịch tiếng Trung a.
Triển Chiêu nhìn Triệu Tước một chút, “Blue Doll bồi dưỡng ra hai loại, một là loại chiếm ưu thế, một là loại đính kèm, mà có thể dùng để làm sát thủ chính là loại đính kèm, đúng không?”.
Triệu Tước gật đầu, “Ừ, dựa vào thiên phú khác nhau nhận huấn luyện giáo dục khác nhau, tương lai cũng sẽ làm nhiệm vụ khác nhau, chỉ tiếc…”.
“Chỉ tiếc cái gì?” Triển Chiêu hiếu kỳ..
Triệu Tước giơ hai ngón tay lên, “Trên thế giới này, có hai dạng sự việc hoàn toàn không thể nắm trong tay, đây cũng là nguyên nhân kế hoạch Blue Doll ngừng hẳn!”.
“Hai cái gì a?” Tất cả mọi người buồn bực..
“Thứ nhất là!” Triệu Tước nhếch miệng cười, “Thiên tai!”.
Mọi người ngẩn người, không nói gì ——đúng a, thiên tai không cách nào dự đoán được, nhưng nghĩ không ra có quan hệ gì với kế hoạch Blue Doll.
“Thứ hai!” Triệu Tước nói, thở dài lắc đầu, “Chính là hình dạng của đứa trẻ khi lớn lên.”
Mọi người nhíu mày suy nghĩ —— không thể nào phản bác, đúng là rất khó nắm trong tay, khi còn bé đỏ đỏ hồng hồng lớn lên đâu còn thế, khi còn bé cong cong như quả dưa, lớn lên cũng đâu còn bộ dáng y hệt chó con nữa.
“Sản phẩm thí nghiệm ngày đó hẳn là không chỉ có 5 cặp này, còn có những cặp khác.” Triệu Tước lạnh lùng nói, “Những người này bởi vì cảm tình quá mức dồi dào, nên trong lúc chấp hành nhiệm vụ, đã sản sinh vấn đề nghiêm trọng, kiểu như tự biện hộ cho sự không khống chế được cảm xúc của mình.”
“Cảm xúc gì a?” Triển Chiêu hiếu kỳ..
“Đố kỵ và bài xích!” Triệu Tước nói, “Một người đã ưu tú, đều mong muốn mình là độc nhất vô nhị, sao lại có thể dễ dàng tha thứ cho việc có kẻ giống mình như đúc cùng tồn tại? Hơn nữa cách Bruce dạy dỗ huấn luyện là, kẻ bên ngoài gương thì vô cùng hoàn hảo, kẻ ở trong gương thì …” Triệu Tước vừa nói, vừa đưa tay chỉ chỉ vào những đứa trẻ có khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, “Bắt đầu bất bình!”
Mọi người đây đó nhìn nhau.
“Blue Doll đính kèm bắt đầu sản sinh oán hận, thậm chí xuất hiện hiện tượng tự giết lẫn nhau!” Triệu Tước nhún vai, “Vì vậy tổ chức quyết định ngưng hẳn thí nghiệm, Bruce muốn tiêu hủy toàn bộ những sản phẩm thí nghiệm này… Nhưng đúng lúc đó, có động đất.”
Mọi người kinh ngạc há to miệng, “Động đất?!”.
Triển Chiêu gật đầu, “Thảo nào nhắc đến thiên tai.”.
“Động đất gây nên sóng thần nhấn chìm phòng thí nghiệm.” Triệu Tước vừa nói, vừa dùng giấy bút để chơi cờ năm quân nhẹ nhàng miêu tả, rồi tiếp tục nói, “Ta biết tin lập tức chạy đến, sau khi kiểm tra xong, phát hiện thiếu 9 đứa trẻ.”
“Chín?” Triển Chiêu cầm tấm hình nhìn một chút, “Song sinh của Stephen bị mắc lại sao?”
“Đúng, nó đã chết, chín đứa đó biến mất.” Triệu Tước thản nhiên nói, “Những sản phẩm khác của Bruce có lẽ đã chết cả rồi … Nhưng thi thể của Bruce cũng không tìm được.”.
“Không tìm được thi thể sao biết ông ta đã chết?” Triển Chiêu buồn bực..
“À …” Triệu Tước đưa tay ngoắc ngoắc Tần Âu, như là muốn đòi cái tai nghe.
Tần Âu đưa tai nghe cho ông ta.
Triệu Tước nhận lấy, hỏi, “Phải đã chết không?”.
Một hồi sau, bên kia truyền đến giọng nói của Bạch Diệp, “Theo camera quay lại, ông ấy đã bị một khối thép do lũ cuốn đến cắt ngang người, nếu như đoạn video đó là thật, ông ấy không có khả năng sống sót, tình huống lúc đó cũng khó làm giả, thi thể có lẽ đã bị cuốn ra biển rồi.”
Triệu Tước nhún vai với mọi người ——see?.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều khẽ nheo mắt lại —— hai người này, quả nhiên điều tra kĩ từng tí một.
“Nói như vậy.” Triệu Hổ vuốt cằm, “Đinh Nguyên và Stephen, còn có Ryan giỏi giang như vậy, không phải bẩm sinh giống Lâm Nhược?!”.
“Kỳ thực cũng có thể tính là bẩm sinh, nhưng chỉ là sản phẩm của một thí nghiệm mà thôi.” Triển Chiêu có lẽ đứng lâu mỏi chân nên đưa tay níu lên vai Bạch Ngọc Đường, “Nói như vậy, Đinh Nguyên, Ryan và Stephen đều được kẻ có tiền thu dưỡng?”.
“Cũng không đúng a, trôi nổi trên biển gặp được du thuyền xa hoa, khi được vớt lên thì gặp mấy phú hào… Phải biết rằng, những đứa nhóc này khi còn bé đều vô cùng khả ái, hơn nữa rất thông minh.” Triệu Tước nhướn mày, “Vì sao không thu dưỡng hết?”
“Chỉ dưỡng một, không dưỡng cả đôi sao?” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, chỉ chỉ vào Hàn Vĩ, “Hắn hình như không giống!”
“Cho dù có khác nhau thế nào, mấy đứa nhóc này đều có chỉ số thông minh cực cao, biết điều đó biểu thị cho cái gì không?” Triệu Tước hỏi.
Mọi người đây đó nhìn nhau..
Triển Chiêu mở miệng, “Sẽ không quên!”.
Triệu Tước gật đầu, “Bọn họ có lẽ vẫn nhớ kỹ bọn họ là từ đâu tới, khi còn bé tiếp thu huấn luyện như thế nào, Blue Doll đã xảy ra chuyện gì, cùng với… Emilia!”.
“Vậy ai giết Ryan với Đinh Nguyên?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Mà Ryan với Đinh Nguyên đã chết, có phải thuộc loại ưu thế không?”
Mọi người nhíu mày —— đúng vậy, rất có thể là người còn lại ….
Nói đến đây, tất cả mọi người nhìn về phía Lam Mễ..
Tiểu Mễ nháy mắt mấy cái, nhìn mọi người..
“Tiểu Mễ.” Triển Chiêu hỏi cô bé, “Mấy ca ca của cháu quan hệ thế nào?”.
“Cháu vẫn ở cùng với bọn họ sao?” Triển Chiêu hỏi..
Tiểu Mễ nhìn mọi người một chút, mọi người đều biết cô bé này cũng rất thông minh, chắc là sẽ nhớ những chuyện xảy ra năm đó.
Tiểu Mễ ngồi trên ghế, khẽ liếc nhìn Triệu Tước.
Triệu Tước sờ sờ đầu cô, “Nói đi.”.
Tiểu Mễ gật đầu, chỉ chỉ màn hình tablet, có lẽ đang chỉ vào anh em của Hàn Vĩ, lại chỉ chỉ vào Đinh Nguyên và Ryan, “Bọn cháu được ngư dân cứu, cháu bị sốt.”.
Mọi người hơi sửng sốt —— bị sốt khiến cô bé sản sinh sự biến đổi sao?.
Triệu Tước vuốt cằm, “Chậc, phát hiện ngoài ý muốn nha.”.
Triển Chiêu trừng mắt qua.
Triệu Tước mếu máo, chọc chọc Lam Mễ ý bảo cô bé tiếp tục.
Lam Mễ suy nghĩ một chút, nghiêng đầu, “Các ca ca chiếu cố cháu, cùng nhau sinh hoạt, thẳng đến một ngày, ca ca tìm đến ca ca.”
Mọi người khóe miệng giật giật —— thật nhiều ca ca!.
Lam Mễ chỉ chỉ vào các ca ca trong lời kể của mình, hoá ra là Hàn Vĩ tìm được người anh em sinh đôi của mình.
“Ca ca với ca ca cảm tình rất tốt.” Tiểu Mễ chỉ chỉ vào hai anh em Hàn Vĩ.
Triệu Tước nghe đến đó, đột nhiên ánh mắt sáng lên, “Xác suất luận của Bruce đã đúng!”.
“Xác suất luận gì cơ?” Con mắt của Triển Chiêu cũng sáng ngời, “Lẽ nào ông ấy cũng tính toán được sẽ xuất hiện tình trạng bản đính kèm và bản ưu thế bài xích nhau, cùng với vấn đề tâm tình tan vỡ, thế nhưng cũng giống như đột biến gien, hơn 11 sản phẩm thí nghiệm sẽ có một đôi đột biến, Vì vậy đôi này chính là sản phẩm hoàn thiện?”.
Triển Chiêu nói xong, chợt nghe Bạch Diệp ở bên kia bộ đàm cười một tiếng..
Triệu Tước thở dài, “Chỉ giỏi cướp sân khấu!”.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Vậy cặp song sinh Hàn Vĩ là cặp Blue Doll thành công nhất?”.
“Chắc là còn một đôi nữa!” Triển Chiêu nói..
Mọi người suy nghĩ một chút, hỏi dò, “Emilia?”.
Triển Chiêu gật đầu, “Là cặp đôi Hàn Vĩ và Lâm Nhược gặp được trên thuyền!”.
“Một đôi?” Triệu Hổ nhớ lại một chút, “Không phải chỉ có một người thôi sao?”.
“Đừng quên!” Bạch Ngọc Đường nói, “Một người đã bị sét đánh chết rồi, sao còn sống được?”.
“Có hai người?!” Triệu Hổ kinh ngạc kêu một tiếng, “Mẹ ơi! Không phải chỉ là ảo giác sao?!”.
“Ảo giác kết hợp với hiện thực a!” Triển Chiêu lắc a lắc ngón tay..
Triệu Tước gật đầu —— trẻ nhỏ dễ dạy.
“Một đôi này, với đôi của Hàn Vĩ, lại hoàn toàn tương phản!” Triển Chiêu có chút hưng phấn, “Giống như tính chất của cực âm với cực dương a! Bruce với Bobbie giống nhau, căn bản không hề quan tâm xem thí nghiệm của mình có chính nghĩa hay không, có hại chết người hay không, chỉ đơn giản mong muốn nó được thành công! Đúng là nó đã thành công, nếu không có trận động đất đó, chờ ông ấy tiêu huỷ sản phẩm thất bại rồi, chỉ để lại hai đôi Hàn Vĩ và Emilia, mà để ý nha, nó thế nhưng lại vừa đẹp, một đôi nam, một đôi nữ!”.
Mọi người thoáng nghĩ tới Lạc Dương..
Lạc Thiên gật đầu, “Thí nghiệm thành công triệt để! Có thể tạo ra Blue Doll hoàn mỹ!”.
“Nga…”.
Lúc này, Bạch Diệp đột nhiên ồ lên một tiếng, “Hoá ra là thế.”.
“Chuyện gì xảy ra a?” Bạch Ngọc Đường hỏi ông.
“Thật ra lúc đó Bruce hoàn toàn có thể trốn vào trong hầm trú ẩn, nhưng ông ấy không làm thế, ông ấy hình như muốn đến một gian phòng thí nghiệm.” Bạch Diệp nói, “Từ trong đoạn video, khối sắt dày nước biển cuốn tới đó, có lẽ là cửa của phòng thí nghiệm.”
“Nước lũ lụt làm văng cửa phòng thí nghiệm.” Triển Chiêu gật đầu, “Vì vậy Emilia chạy… Hai người…”
“Tiểu Mễ.” Bạch Ngọc Đường hỏi Lam Mễ, “Ai để cháu ở chỗ này?”.
“Ca ca.”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau.
Bạch Ngọc Đường tìm tấm hình chụp Đinh Nguyên đã chết cho Tiểu Mễ xem.
Tiểu Mễ gật đầu, biểu thị đúng là anh ấy!.
Mọi người có chút hỗn loạn, để quần áo vào tủ là Ryan, mà để Tiểu Mễ ở trong con thuyền Emilia lại là Đinh Nguyên.
“Vậy hắn đâu?” Bạch Ngọc Đường chỉ vào Hàn Vĩ, hỏi Tiểu Mễ, “Hắn đang làm gì?”.
Tiểu Mễ có vẻ có chút mất mát, “Ca ca đã đi lâu rồi, nói có chuyện rất quan trọng phải làm. Sau đó không lâu cả hai ca ca đều đi mất.”
“Vậy ai đưa cơm cho cháu?” Triển Chiêu hỏi.
Tiểu Mễ chỉ chỉ Hàn Vĩ, “Ca ca của ca ca.”.
Thật ra những người ở trong phòng còn may mắn, … ít nhất … có thể được Tiểu Mễ chỉ hình cho coi, chứ như Bao Chửng ở bên kia nghe thấy mà phát khùng, “Con bé này bị gì vậy? Ca ca ca ca, rốt cuộc là đứa nào?”.
Bạch Diệp đưa tay khẽ vỗ vai Bao Chửng, “Tiểu Hắc, bình tĩnh.”.
Mọi người phía sau nhìn nhau, khóe miệng giật giật, động tác này chẳng khác nào động tác Bạch Ngọc Đường bình thường vỗ vỗ lên đầu Lỗ Ban đang xù lông —— chờ cục trưởng nổi bão thôi.
Nhưng không ai nghĩ tới chính là, Bao Chửng dĩ nhiên thực sự bình tĩnh lại, hình như cơn tức cũng nguôi ngoai, lại tiếp tục kiên nhẫn nghe nốt.
Công Tôn há miệng, nhìn Bạch Cẩm Đường bên cạnh —— tình huống gì vầy nè?.
Bạch Cẩm Đường cười —— Bạch Diệp rõ ràng là lão đại..
Bạch Trì và Triệu Trinh phía sau Công Tôn cũng nhìn nhau —— có vẻ Bạch Diệp, Bạch Duẫn Văn và Triển Khải Thiên đều là kiểu đặc biệt quyền uy, Triệu Tước thì chẳng khác nào đứa nhóc hư chịu sự giám sát lâu lâu lại bày trò phản nghịch, mà cục trưởng nhà mình thì sao nhỉ, giống giống như là … em út?.
Bao Chửng đột nhiên quay lại trừng bọn họ, hai mắt mở lớn đến mức nhìn thấy rõ cả con ngươi, thấy mà hết cả hồn.
Bao Chửng quay đầu lại, bĩu môi —— dám hoài nghi uy nghiêm của bản cục trưởng, chờ vụ án xong xuôi, cho đám các người đi cọ WC hết!
Lúc này, cảnh sát biển ở phía trước phát tín hiệu cho Bao Chửng, ý bảo bọn họ hãy dừng thuyền lại, tắt hết đèn đi.
Trong nháy mắt, phòng chỉ huy một mảnh đen kịt..
Bạch Ngọc Đường bên kia cũng nghe thấy có động tĩnh, liền hỏi Bao Chửng, “Sao vậy ạ?”.
Bao Chửng nói, “Cảnh sát biển nói có thuyền tới gần.”.
“Thuyền?” Tất cả mọi người hiếu kỳ, tiến đến phía sau Tần Âu.
Tần Âu di chuyển cameras giám sát.
Rất nhanh, thấy được một con thuyền nhỏ đang tới gần, Stephen thả thang dây xuống, ngay sau đó, có hai người leo lên.
Mọi người nhìn vào màn hình, đều nhíu mày.
“Oa… May là phát hiện sớm, không thì cứ tưởng là đụng phải quỷ rồi!” Triệu Hổ lắc đầu..
Leo lên, chính là Đinh Nguyên và Ryan, hai người vốn đã chết từ lâu.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cầm tablet lên hỏi Lam Mễ, “Tiểu Mễ, ca ca cháu đây sao?”.
Tiểu Mễ nhìn chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên thần sắc ảm đạm lắc đầu, “Ca ca với ca ca, chắc là đã chết rồi.”.
….
Tất cả mọi người chau mày —— hoá ra hai người đã chết không phải Đinh Nguyên và Ryan thực sự, cái này có thể chứng minh vì sao Ryan bị chết vô thanh vô tức, chỉ cần sớm giết ở đâu đó, chờ đến khi bị phát hiện thì Ryan thật trốn đi là xong!
Triệu Tước bưng một chén trà nhấp một ngụm, rồi ghét bỏ đặt xuống, có vẻ như rất khó uống, sau đó hỏi Triển Chiêu, “Lúc này hiểu rõ rồi chứ?”
Triển Chiêu gật đầu, “Cứ như vậy, toàn bộ vụ án đều rõ ràng.”