S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 15 - Chương 42: Phiên ngoại Rằm tháng Bảy: “Bay” tới “bay” lui



7:30 sáng.

Mã Hán lái xe, chở Mã Hân đang ngáp dài, vòng vào ga ra cảnh cục.

Vừa dừng lại thì nhìn thấy Triệu Hổ đang mở cửa xe chui ra.

Mã Hân trên tay cầm một cái bánh kẹp, nghiêng đầu nhìn Triệu Hổ đang lắc lắc chìa khoá đi tới..

“Hổ Tử… Sao anh lại ăn mặc vầy?” Mã Hân mở to mắt nhìn từ đầu đến chân Triệu Hổ..

Triệu Hổ vừa thấy Mã Hân, thì cười hì hì, “Em gái, còn bánh kẹp không?”.

Mã Hân quay lại tìm trong xe, cô mua mấy túi lận, vừa quay đi chợt nghe “a ô” một tiếng..

Mã Hân quay phắt lại, thì thấy bánh kẹp trên tay bị Triệu Hổ cắn mất hơn phân nửa..

….

“Ngô!” Triệu Hổ vừa nhai vừa gật gù, “Hôm nay chiên giòn quá nga!”.

Mã Hân từ trước đến nay vốn rất dũng cảm, ngoại trừ bảo vệ Lạc Thiên bảo vệ Dương Dương ra còn luôn bảo vệ thức ăn, vừa nhìn thấy miếng bánh kẹp chỉ còn một nửa trong tay, lông tóc đều dựng đứng, đạp cửa xe hô lên, “Triệu Hổ!”.

Triệu Hổ xoay người bỏ chạy..

Mã Hán không nói gì lắc đầu, cũng bước xuống xe, thuận tay lấy túi bánh kẹp trong xe ra rồi nắm lấy Mã Hân đang nổi trận lôi đình, “Còn nhiều mà, xù lông làm gì a.”.

Mã Hân căm giận tiếp tục gặm bánh..

Lúc này, có hai chiếc xe cùng nhau tiến vào..

Một là chiếc xe thể thao màu bạc, của đội trưởng bọn họ, phía sau là chiếc jeep màu đen, của Triệu Trinh.

Mở cửa xe, Bạch Ngọc Đường tinh thần sảng khoái bước xuống, phía sau là Triển Chiêu đang vuốt mũi, “Mùi bánh kẹp.”

Cửa xe Triệu Trinh mở ra, ngồi ở ghế lái là Bạch Trì, ngồi ghế phó lái là Công Tôn, Bạch Trì còn mở cửa sau, chỉ thấy Lisbon tinh thần chấn hưng phóng xuống, vẫy vẫy cái bờm trắng khổng lồ, thuận miệng ngáp một cái, rồi y như một con mèo nhỏ cọ a cọ thắt lưng Bạch Trì.

Mã Hân chia bánh, thuận tiện hỏi Bạch Trì, “Trì Trì, sao lại mang Lisbon đến?”.

“Hắc hắc.” Bạch Trì cười gượng một tiếng, tựa hồ có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu..

“Trì Trì, sáng suốt a!” Triệu Hổ chạy tới cầm đi nửa phần bánh kẹp được chia, sáp lại cọ Lisbon, “Hôm nay tớ chăm chú mày ha.”

Bạch Ngọc Đường quan sát Triệu Hổ —— người này không biết mắc chứng gì, hôm nay một thân vàng chói, nhìn y hệt một trái chuối tiêu.

“Sao cậu lại mặc thành cái dạng này?” Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi.

“Mốt đó.” Triệu Hổ bĩu môi..

“A.” Mã Hán bật cười..

Triển Chiêu vừa gặm bánh kẹp vừa suy nghĩ, “Nga… Hôm nay là 14 tháng 7 a.”.

Mọi người đã hiểu.

Bạch Ngọc Đường không nói gì Bạch Trì đang ngượng ngùng cùng Triệu Hổ, một người nhất định phải mang theo Lisbon đi làm, một người thì ăn mặc một thân vàng chói, hoá ra là để trừ tà. 14 tháng 7 Âm lịch quỷ môn quan mở ra, buổi tối 12 giờ chính là tết Trung nguyên, còn gọi là Tết cô hồn. Đêm nay toàn thể SCI phải làm đêm để sàng lọc án kiện, phỏng chừng hai tên mê tín này cần một thứ gì đó để bảo trụ tinh thần.

Mọi người ăn sáng xong, đang chuẩn bị vào thang máy, chợt nghe xa xa có người hét, “Bác sĩ Công Tôn!”.

Mọi người yên lặng nhìn nhau—— rất ít người kêu Công Tôn như thế, nghe có chút không quen.

Công Tôn cũng thiếu chút nữa quên mất mình là một bác sĩ, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thì thấy đó là nhân viên bảo an của cảnh cục.

“Bác sĩ, có chuyển phát nhanh cho anh.” Bảo an này ôm một cái thùng chạy qua, “Gửi từ Thái Lan.”

“A!” Công Tôn há miệng, trên mặt trong nháy mắt xuất hiện nét vui mừng cùng thỏa mãn. Mọi người từ vẻ mặt của hắn đại thể cũng đoán ra trong thùng nhất định là thứ gì đó rất kích thích..

Công Tôn hớn hở ký nhận đồ, sau đó ôm cái thùng về phòng.

Triệu Hổ hỏi Mã Hán, “Anh đoán là cái gì?”.

Mã Hán nhìn kích cỡ của cái thùng một lát, mở miệng, “Đầu người.”.

Những người khác trầm mặc một lát.

Mã Hân gật đầu, “Đầu người.”.

Triển Chiêu cùng Bạch Trì cũng gật đầu, “Đầu người.”.

Bạch Ngọc Đường giữ cửa thang máy, thở dài..

Công Tôn vào thang máy, tay ôm cái thùng, trong miệng lầm rà lầm rầm, chắc là nhạc của một bộ phim kinh dị nào đó.

Mọi người nhìn hắn một cái, lại nhìn xuống cái thùng.

Công Tôn híp mắt, cười cười với mọi người.

Triệu Hổ lại, cùng Bạch Trì đứng cạnh Lisbon, ý bảo —— mọi người lên trước đi.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ đóng cửa thang máy..

Mã Hân hiếu kỳ hỏi Công Tôn, “Minh chủ, anh mua cái gì thế? Từ tận Thái Lan cơ à?”.

Công Tôn cười đến thần bí, “Bí mật.”.

Triển Chiêu nhìn trộm Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường ra hiệu không muốn hỏi.

Ra khỏi thang máy, chợt thấy trong phòng làm việc rất náo nhiệt, còn ngửi thấy có mùi của tỏi.

Triển Chiêu bịt mũi, “… Làm gì a?”.

Hai bên máy tính của Tương Bình treo một chùm tỏi.

Lạc Thiên bất đắc dĩ quay lại cười cười với mọi người, Lạc Dương đang ra sức đứng trên chiếc ghế xoay, cười tít mắt giúp Tần Âu đeo dây chuyền tỏi vào cổ.

“Dương Dương, cháu đang làm gì a?” Mã Hân lấy bữa sáng từ trong túi ra, chạy tới ôm Dương Dương xuống, thuận tay đưa bánh kẹp cho Lạc Thiên..

Triệu Hổ vọt lại, “Em gái bất công nhá, Dương Dương được ăn cơm đám bọn anh lại phải ăn bánh kẹp.”.

Mã Hân liếc mắt sang, “Dương Dương đang tuổi ăn tuổi lớn, không được ăn thứ nhiều dầu mỡ, ăn ít muối ít đường, bữa sáng phải cân đối giữa đường và tinh bột, giàu vitamin!”.

Triệu Hổ khóe miệng giật giật, Dương Dương vừa ăn sáng vừa đưa cho hắn một chùm tỏi..

Triển Chiêu hiếu kỳ, “Dương Dương cháu phát tỏi làm gì a?”.

“Thầy giáo nói giữa tháng là Tết cô hồn, tỏi dùng để trừ tà a.” Dương Dương há mồm, lại bị Mã Hân nhét vào một thìa cơm.

Mọi người đều nghĩ phải kiểm điểm cách giáo dục của cái trường này ….

Hôm nay SCI không có đại án tử phải tra, bất quá gần đây những nơi khác trên cả nước đều có án chưa giải quyết đưa đến, các loại ảnh chụp máu me cùng bản kê khai chi tiết vụ án. Bao Chửng sau khi phân loại vụ án đều đưa cả đến SCI, để bọn họ dùng cả ngày hôm nay để sàng chọn một chút, lưu lại một ít án chưa giải quyết để điều tra.

Trương Long cùng Vương Triều gặm bánh bao, lôi ra thùng tư liệu cỡ bự.

Lúc này, cặp song sinh cũng tới, vào cửa đã nói lâu rồi không liên hoan, có muốn cùng nhau ăn một bữa không.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Không lễ không tết tự dưng ăn.”.

Cặp song sinh nghiêng đầu, “Tết Cô hồn a.”.

Tương Bình chạy tới, cùng Trương Long ôm đống hồ sơ vào phòng họp.

Lúc này, chỉ thấy Công Tôn rửa sạch tay, đang cầm khăn vừa lau vừa bước ra.

Cặp song sinh thấy hắn, lập tức hành lễ, “Chủ nhân buổi sáng tốt lành.”.

Công Tôn vung tay, “Miễn.”.

Cặp song sinh nhìn nhau —— u, sao hôm nay tâm tình tốt vậy?.

Công Tôn vào phòng làm việc cúi đầu, “Cái thùng của tôi đâu?”.

Mọi người cùng nhau nhìn qua, Công Tôn vừa vào phòng làm việc đã đi rửa tay, chắc là muốn rửa sạch dầu từ cái bánh rán, cái thùng vẫn được đặt trên ghế xoay.

Mọi người hồi tưởng một chút, cái thùng đó … hình như cùng thùng hồ sơ Tương Bình bọn họ ôm vào phòng họp, không sai biệt lắm…

“Má ơi!”.

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe trong phòng hội nghị kêu thảm một tiếng..

Mọi người đi vào vừa nhìn, chỉ thấy Tương Bình ngồi phệt mông dưới đất, trước mắt bày ra một cái thùng đã được mở ra.

Công Tôn vội chạy tới ôm lấy cái thùng, rồi liếc mắt sang Tương Bình, “Cậu thấy rồi?”

Tương Bình ngẩn người, rồi vộ lắc đầu, nhìn như cái trống lắc.

Công Tôn híp mắt biểu thị không tin..

Tương Bình giơ ba ngón tay thề, “Không thấy gì hết!”.

Công Tôn nhướn mày, thần bí hề hề ôm cái thùng ra khỏi phòng họp, quay về phòng pháp y.

Mã Hân nháy mắt mấy cái, ngay cả cho Dương Dương ăn cũng vội vội vàng vàng, sau đó đem ống hút cắm vào hộp sữa nhét vào tay thằng bé, hôn một phát lên má, rồi phóng tới phòng pháp y góp vui.

Dương Dương nghiêng đầu nhìn Lạc Thiên..

Lạc Thiên phất tay —— biểu thị thứ đó không thích hợp với con nít.

Triển Chiêu tiến đến gần Tương Bình, hỏi, “Cậu thấy gì a?”.

Tương Bình đột nhiên rùng mình, “Một cái đầu lâu.”.

Mọi người vẻ mặt hiểu rõ —— quả nhiên là đầu người.

“Cậu lần đầu tiên thấy đầu lâu à?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn Tương Bình, “Sao lại bị doạ thành vầy?”.

Tương Bình nhếch miệng, “Cái đầu này chính diện không có mắt, trên sọ lại nhét đầy tròng mắt …”.

Tương Bình nói chưa hết lời, mọi người đã trầm mặc, Triệu Hổ bịt lỗ tai lắc lắc đầu, “Má ơi, đừng kể nữa a, hù chết ta!”.

Mọi người ăn xong điểm tâm, đều ngồi ở bên bàn hội nghị, bắt đầu phân loại hồ sơ vụ án..

Triển Chiêu cầm một quyển văn kiện trong tay, không thể nào an phận..

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào một hồ sơ khác mở miệng, “Miêu Nhi.”.

“Hử?” Triển Chiêu nhìn qua.

Bạch Ngọc Đường gấp tập hồ sơ đó lại, lại lấy một tập khác xem, vừa chậm rãi nói, “Hiếu kỳ hại chết mèo đó.”

Triển Chiêu híp mắt liếc người —— thế lại càng hiếu kỳ!.

Trong phòng pháp y, dưới ngọn đèn u ám, Mã Hân tay phải cầm một chén mỳ ly, tay trái cầm một cái dĩa chờ 3 phút ỳ chín, thuận tiện tham quan học tập Công Tôn ra tay mở cái thùng.

“Minh chủ, trong thùng là cái gì?”.

Mã Hân thấy Công Tôn lấy một cái bàn thuỷ tinh đặt lên đài giải phẫu sáng loáng, sau đó từ trong thùng, cẩn cẩn dực dực bê ra một bộ xương đầu khô quắt.

Bộ xương này vô cùng đặc biệt, hình dạng bên ngoài thì là một chiếc xương sọ hoàn chỉnh, nhưng phần hàm khẽ gồ ra một chút, hai hàng răng so với người thường thì bén nhọn hơn, nhưng nhìn kĩ vẫn là răng người, không giống răng động vật..

Mà kỳ lạ nhất chính là, bộ xương khô này vốn nên có hai hốc mắt tối om, nhưng vị trí này chỉ hơi hõm vào, điều này không phù hợp với nguyên lý của xương sọ loài người, chẳng lẽ chỉ là hàng giả?.

Mà ở đỉnh đầu có 7 chỗ lõm vào, y chang chảo làm bánh takoyaki, trong phần lõm đó, có 7 viên tròn tròn. Những viên tròn này giông giống như nhãn cầu, bên ngoài có một tầng thuỷ tinh trong suốt bao phủ, bên trong là các loại con ngươi đủ loại, hình dạng rất quỷ dị, thế nhưng rất tinh xảo.

Mã Hân mở nắp mỳ gắp một ngụm —— quả nhiên phù hợp với thẩm mỹ của Công Tôn.

“Đây là anh nhờ người mua được từ trong tay một phù thuỷ Thái Lan đó, gọi là tượng quỷ ở Yangon.” Công Tôn nhướn mày.

Từ cửa truyền vào một tiếng kinh hô đồng thanh, “Tượng quỷ ở Yangon?”.

Công Tôn bất đắc dĩ nhìn về phía cửa, chỉ thấy Triển Chiêu dẫn đầu, ngoại trừ Bạch Ngọc Đường ra toàn bộ SCI đều đang bám dính trước cửa phòng pháp y.

Trong phòng làm việc SCI, Bạch Ngọc Đường thở dài, nhìn người duy nhất còn ở lại — Bạch Trì, “Triệu Hổ cũng đi rồi sao cậu không đi?”

Bạch Trì ôm hồ sơ dựa vào Lisbon, kiên quyết lắc đầu, “Không đi đâu! Dạo này em đã ngủ không tốt rồi”

Triển Chiêu đi vào phòng pháp y, nhìn chằm chằm vào đầu lâu nọ, “Đây là hàng mỹ nghệ hay là đầu lâu thật?”.

“Hàng thật đó.” Công Tôn nói, “Thứ này dùng để hoàn thành nghi lễ của người Thái Lan cổ đại, thuật chiêu hồn dưỡng quỷ.”

Công Tôn nói vừa hết lời, Triệu Hổ lặng lẽ xoay người rời đi..

“Dưỡng quỷ?” Triển Chiêu mắt sáng rực, “Cụ thể là thế nào?”.

“Là cái dạng này.” Công Tôn từ trong thùng lấy ra một xấp giấy.

Mọi người nhìn nhau, tò mò hỏi, “Là cái gì?”.

Công Tôn bĩu môi, “Bản hướng dẫn a.”.

“Bản hướng dẫn?!” Mọi người kinh hô..

Công Tôn “hắc hắc” một tiếng, lấy từ trong thùng chuyển phát nhanh một bản hướng dẫn —— Tượng quỷ ở Yangon, bạn muốn có một a phiêu cho riêng mình? Hãy làm theo bản hướng dẫn này, lập tức sẽ có được một bé ma chỉ nghe lời một mình bạn. Đồ chơi này vốn chỉ cho người trưởng thành, trẻ vị thành niên đề nghị nên có người nhà hỗ trợ sử dụng.

….

Mọi người hít sâu một hơi —— đồ chơi?!.

Công Tôn hừ một tiếng, mở bản hướng dẫn “chơi” đồ chơi ra..

Triển Chiêu đi qua nhìn vào bàn giải phẫu.

Mã Hân ăn xong mỳ xong, đã thấy no bụng, vì vậy đứng lên hỗ trợ Công Tôn.

“Tìm một cái hũ có thể bịt kín, để bộ xương vào đó.” Công Tôn nói, Mã Hân ôm một cái bình thuỷ tinh cỡ lớn chuyên dùng để ngâm tiêu bản đến, Công Tôn cẩn cẩn dực dực đem đầu lâu bỏ vào.

“Để tròng mắt nhìn về những hướng khác nhau, không được để tình huống trùng lặp phương hướng phát sinh.” Công Tôn cầm một cây trúc thật dài điều chỉnh vị trí của đám tròng mắt.

Xem đến đây, Trương Long cùng Vương Triều yên lặng lui ra ngoài..

“Ba giọt máu dơi.” Công Tôn nói, Mã Hân chạy ra ngoài, một lát đã trở về, trong tay cầm theo một cái túi, bên trong có một con dơi..

Xem đến đây, Tần Âu yên lặng quay ra.

Triển Chiêu nâng cằm nhìn Công Tôn trói chặt con dơi kia lại, lấy xong ba giọt máu rồi, đưa cho Mã Hân đem nó đi.

“Ba giọt thi du.” Công Tôn lại đọc lên một cái tên trong bản hướng dẫn.

*thi: thi thể

*du: dầu mỡ

Mã Hán tò mò, “Thi du là cái gì?”.

Mã Hân cười tủm tỉm, “Là mỡ có được khi chiên khô thi thể.”.

Mã Hân nói xong, Công Tôn từ trong tủ lạnh lấy ra một khối gì đó trắng bóng, đặt lên trên ngọn lửa đèn cồn đang cháy hừng hực, Mã Hán yên lặng rút lui.

“Ba giọt nước mắt phụ nữ.”.

Công Tôn từ trong tủ lạnh, lấy ra một cái ống nghiệm, thuận tiện nhỏ vào vài giọt.

Triển Chiêu kinh ngạc, “Thứ đó mà cũng có sẵn?”.

Công Tôn đắc ý, “Phòng pháp y tài nguyên phong phú a.”.

Lạc Thiên thở dài, cũng yên lặng đi ra..

Vì vậy, phòng pháp y lúc này chỉ còn lại Công Tôn, Mã Hân cùng Triển Chiêu..

“Lầm rầm đọc chú ngữ, “khang ba cổ lạp cống đạp ba đảo lặc các đề á lạp.”” Công Tôn niệm một lần, Triển Chiêu thấy sái cả quai hàm.

“Thứ cuối cùng.” Công Tôn nhìn bản hướng dẫn, “Dưới đáy thùng có một cây diêm, nhỏ một giọt máu vào cán diêm, sau đó nhanh chóng châm lửa, ném vào trong bình rồi bịt lại, trước khi diêm cháy xong phải bịt cho kín.”.

Công Tôn sờ sờ dưới đáy thùng, thực sự tìm ra được một cây diêm so với diêm bình thường to hơn gấp đôi, đâm một giọt máu của mình nhỏ vào, sau đó xoẹt một tiếng châm diêm, cấp tốc quăng vào trong bình, đậy lại!.

Lúc diêm được ném vào trong bình, đột nhiên “oanh” một tiếng, bùng lên một ngọn lửa màu xanh, nhưng vì không khí trong bình quá ít nên dần dần biến mất, bên trong sinh ra một làn khói trắng.

Triển Chiêu, Công Tôn và Mã Hân cùng nhau bám vào đài giải phẫu nhìn vào bên trong cái bình, chỉ thấy đám khói trắng này dần dần tụ lại, dần dần biến hình, cuối cùng … Biến thành một vật thể hình người màu trắng, y hệt một linh hồn nửa trong suốt gì đó, trên mặt có hai lỗ thủng tối om, ở trong cái bình bay a bay ….

Triển Chiêu cùng Mã Hân há to miệng..

Công Tôn ôm mặt, “Linh hồn!”.

“Nhỏ như vậy?” Triển Chiêu ghét bỏ việc nó không đủ lớn.

Công Tôn đưa tay mở nắp bình, theo động tác của hắn, “phụt” một tiếng, “linh hồn” màu trắng kia từ trong bình chui ra, rồi lập tức lớn dần lên ….

Ngay lúc Triển Chiêu cảm thấy nó to không thua kém gì một nô bộc chân chính, thì đột nhiên một trận gió thổi qua ….

“Phần phật” một tiếng, linh hồn nọ từ song cửa phòng pháp y, nhẹ nhàng bay ra ngoài..

Ba người há to miệng..

“Chạy?” Triển Chiêu nhìn Công Tôn..

Công Tôn cầm bản hướng dẫn lên nhìn, thì thấy ở dòng cuối cùng, có một dòng chữ đỏ chói cảnh báo —— sau khi a phiêu thành hình, tuyệt đối không thể mở bình ra, nếu không, nó sẽ ra ngoài hại người …

Công Tôn sờ sờ cằm, “Ừ …”.

Triển Chiêu trầm mặc trong chốc lát, đứng lên, ra ngoài.

Ở hành lang, Triển Chiêu đụng phải Bạch Ngọc Đường đang đi tới.

“Thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu..

Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Thứ gạt người …”.

Thế nhưng anh vừa dứt lời, đột nhiên, đỉnh đầu “ù ù” một chút, một cái bóng màu trắng nhẹ nhàng lướt qua, mang theo một cơn gió lạnh.

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn lên trần.

Song song đó, chợt nghe bên ngoài “rầm” một tiếng sấm, không biết có phải mạch điện không ổn định không, điện trong hành lang loé rồi tắt, lúc sáng lúc tối.

Bầu trời ngoài cửa sổ, mây đen rậm rạp, như báo hiệu một nguy cơ sắp tới.

Dưới lầu SCI, xe của Bạch Cẩm Đường tiến vào trong ga ra, vừa bước xuống thì thấy Triệu Trinh hai tay đút túi tiến lại.

“U, đến đưa Công Tôn đi ăn?” Triệu Trinh hỏi.

Bạch Cẩm Đường gật đầu, hỏi lại, “Cậu thì sao?”.

Triệu Trinh đáp, “Hôm nay nghe nói có bão đổ bộ, buổi biểu diễn của tôi bị huỷ, vừa lúc đến tìm Trì Trì đi ăn.”

Hai người bước vào thang máy, cửa thang máy đang muốn đóng hẳn thì có một cánh tay chen vào, cửa thang máy dần mở ra.

Triệu Trinh cùng Bạch Cẩm Đường ngẩng đầu nhìn, có chút khó hiểu, “Sao lại là chú?”.

….

Trên lầu, Triển Chiêu vuốt cằm hỏi Bạch Ngọc Đường, “Vừa rồi có thứ gì đó bay qua bay lại đúng không?”.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Mấy người ở trong phòng pháp y làm chuyện kỳ quái gì rồi?”.

Nhưng không đợi Triển Chiêu trả lời, chợt nghe dưới lầu truyền đến một tiếng kêu thảm đến khàn cả giọng, là một giọng nữ cao, “Má ơi, có quỷ a!”.

Nghe phương hướng, có vẻ là từ WC dưới lầu truyền tới.

Tất cả mọi người trong phòng làm việc SCI đều chạy ra, có chút không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này, cửa phòng pháp y mở ra, Công Tôn đặc biệt bình tĩnh cầm một vợt bắt bướm loại bự đi tới, giao cho Bạch Ngọc Đường..

Bạch Ngọc Đường cầm cái vợt mờ mịt nhìn Công Tôn, “Làm gì a?”.

Công Tôn mở bản hướng dẫn ra cho Bạch Ngọc Đường xem —— phương pháp hữu hiệu để bắt a phiêu.

Công Tôn đóng bản hướng dẫn lại, ho khan một tiếng, căn dặn, “Phải sống, tôi còn muốn nuôi!”.

….

“Hắt xì…”.

Bao Chửng trên tầng cao nhất đột nhiên hắt xì một cái, đưa tay bịt miệng, mí mắt không hiểu sao lại nháy liên tục.

Bạch Cẩm Đường cùng Triệu Trinh né ra hai bên, người nọ liền nhào vào thang máy, quay đầu lại ấn vào nút đóng cửa lại.

Chờ cửa thang máy đóng hẳn, lập tức nhào tới ôm Triệu Trinh, “Huhuhu~, có quỷ đuổi theo chú, thật đáng sợ thật đáng sợ.”.

Triệu Trinh đứng trong thang máy, không nói gì nhìn kẻ đang đu trên người mình.

Đột nhiên xông vào chặn cửa, chính là Triệu Tước đã lâu không gặp.

Triệu Trinh cảm khái, lão yêu nghiệt này vô luận bao nhiêu tuổi vẫn thanh tịnh trắng mịn như vậy, cũng không biết lão vừa từ đâu chạy tới đây, trên người mặc một thân áo len trắng quần trắng, mái tóc dài thượt không chịu chải vuốt cho đàng hoàng, cứ quấn quít trên mặt trên vai mình.

Bạch Cẩm Đường dựa vào thang máy xem một màn trước mắt, Triệu Tước bám dính lấy Triệu Trinh mè nheo nửa ngày, ồn ào, “Chú đói chết mất, chú muốn ăn bánh kẹp.”

Triệu Trinh khóe miệng co rút, đem lão ta cho Lisbon làm bữa trưa có được không nhỉ.

“Đinh” một tiếng..

….

Thang máy dừng lại ở tầng 10, sau đó, đừng im bất động.

Triệu Trinh ấn ấn vào nút mở cửa, nhưng thang máy vẫn không phản ứng, song song đó, đèn bên trong bắt đầu lóe lên.

“Oa!” Triệu Tước siết lấy Triệu Trinh, “Nhóc ôm chú úm ba la ra ngoài đi, người ta có chứng sợ bị giam cầm a!”.

Triệu Trinh nhìn trời, bất quá hắn vừa ngẩng lên, thì thấy bên trên ngọn đèn, qua những khe của lỗ thông gió, có một bóng người màu trắng đang bay a bay.

Vì vậy, nhà ảo thuật gia đại tài cứ như vậy, nhìn chằm chằm lên bên trên ngây ngẩn cả người..

Triệu Tước thấy Triệu Trinh bất động, cũng ngẩng mặt nhìn….

“Quỷ nha!” Triệu Tước vẻ mặt hưng phấn hẳn, sau đó cảm thấy biểu cảm của mình hình như không đúng lắm, thế nhưng vẫn nhịn không được hưng phấn ngút trời, “Có thể bay kìa!”.

Bạch Cẩm Đường cũng ngẩng đầu nhìn, thì thấy một thứ màu trắng hình người nửa trong suốt giống giống u linh, đang ở trong thang máy lượn tới lượn lui.

Chính lúc này, từ thiết bị liên lạc khẩn trong thang máy truyền đến một giọng nói, “Đang có người bị kẹt trong thang máy đúng không?”

Người nói có thể là nhân viên bảo an phụ trách về thang máy ở dưới lầu..

Bạch Cẩm Đường trả lời, “Phải, kẹt trên tần 10.”.

“Các vị muốn đi tầng mấy?” Đối phương hỏi..

“Tầng của SCI.” Bạch Cẩm Đường nói xong, chợt nghe “thình thịch ” một tiếng, đèn trong thang máy tắt đi, tín hiệu khẩn cấp loé lên, tia sáng hôn ám, thang máy bắt đầu tiếp tục lên trên.

Song song đó, chợt nghe Triệu Tước nói, “Vào kìa!”.

Bạch Cẩm Đường ngẩng đầu, Triệu Trinh cũng há to miệng, chỉ thấy “u linh” kia, đang từ cửa thông gió chen vào.

Triệu Tước lại bám lấy Triệu Trinh, “Kích thích nhưng rất đáng sợ nha!”.

Triệu Trinh khóe miệng giật giật, vẻ mặt hưng phấn này của chú lấy đâu ra nửa điểm sợ hãi hả?.

Bạch Cẩm Đường nhíu mày hỏi Triệu Trinh, “Thứ gì vậy?”.

Triệu Trinh nhún vai, biểu thị hắn cũng chưa từng thấy qua..

Triệu Tước chọc chọc Bạch Cẩm Đường, “Hôm nay là tết Trung nguyên á.”.

“Tết gì thế?” Bạch Cẩm Đường hiển nhiên chưa từng nghe qua..

“Chính là Tết của quỷ trong truyền thuyết a.” Triệu Tước nhắc nhở, lại chỉ chỉ thứ trắng trắng đang chen vào được phân nửa kia, “Linh hồn, linh hồn đó …”.

Bạch Cẩm Đường ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cái thứ trắng toàn tập kia một chút, “Linh hồn?”.

Sau đó, chỉ thấy Bạch đại ca cởi áo khoác, mở rộng ra, tư thế này, như là muốn bắt linh hồn nọ.

“Cậu muốn làm gì?” Triệu Trinh kinh ngạc địa nhìn Bạch Cẩm Đường..

Bạch Cẩm Đường mặt không đổi sắc, “Bắt vể cho Công Tôn nuôi.”.

Triệu Trinh đỡ trán, Triệu Tước ở một bên vỗ tay, “Ông chồng tốt a!”.

Ngay lúc Bạch Cẩm Đường chuẩn bị bắt “linh hồn” nọ, chợt nghe thấy “đinh” một tiếng….

Theo cửa thang máy mở ra, bên ngoài chính là phòng làm việc của SCI, hơn nữa rất ồn ào, Bạch Ngọc Đường đang đứng trước cửa thang máy, trong tay còn cầm một cái vợt, Triển Chiêu thì đứng bên cạnh … Ngay lúc đó “u linh” nọ bay ra, “xoẹt” một cái, bay mất.

“Ở đó!” Mã Hân vươn một ngón tay, mọi người ngửa mặt… Linh hồn nọ đã chui vào một ống thông gió, biến mất.

Trong thang máy, Bạch Cẩm Đường hai tay đút túi quần, cánh tay khoác theo tây trang, nhìn vợt lưới trên tay Bạch Ngọc Đường, “Các cậu đang chơi gì vậy?”.

Triệu Trinh cũng đi ra, Triển Chiêu liếc mắt thấy Triệu Tước liền nhíu mày, “Chú tới đây làm gì?”.

“Tới chơi lễ a.” Triệu Tước kéo kéo Bạch Ngọc Đường trừng Triển Chiêu, “Mấy đứa đang chơi đi đó? Chơi tết Trung nguyên sao? Thứ hồi nãy là linh hồn thật à?”

Triển Chiêu gạt tay hắn ra, nhíu mày, Triệu Tước đến còn không bằng tiểu quỷ kia đến a.

Triệu Trinh nhìn sang Bạch Trì hỏi xem xảy ra chuyện gì, Bạch Trì kể lại cho hắn chuyện Công Tôn làm thế nào “tạo” ra một linh hồn, sau đó linh hồn này chạy mất ….

Bên này đang náo nhiệt, đột nhiên, từ trong phòng làm việc của Bao Chửng ở lầu trên, truyền đến một tiếng sư tử rống, “Thứ này bà nó là cái quái gì vậy!”.

Tất cả mọi người cả kinh..

Sau đó, chợt nghe trên lầu có tiếng bước chân vang lên.

“Không xong.” Bạch Ngọc Đường vừa quay đầu lại… Công Tôn đã không thấy đâu.

Mọi người nhìn nhau bất đắc dĩ —— trốn thật nhanh!.

Bạch Cẩm Đường yên lặng đứng tựa vào tường đốt một điếu thuốc, một hồi nữa đi đâu ăn trưa nhỉ?.

Bao Chửng y như sao băng xẹt xuống lầu, thấy toàn bộ SCI đứng ở cửa phòng làm việc, trên tay Bạch Ngọc Đường còn cầm một vợt lưới, bên sườn còn lộ ra một Triệu Tước..

“Ai giở trò quỷ!” Bao Chửng rống lên.

Tập thể SCI nhất loạt chỉ vào Triệu Tước… Đương nhiên, Triển Chiêu là đầu têu.

Triệu Tước há to miệng… Cảnh sát hàm oan người tốt!.

Lúc này, dưới lầu liên tiếp có tiếng thét chói tai truyền đến, các nữ đồng nghiệp ở tầng trên đều hét lên, “Quỷ a! Có quỷ a!”

Song song đó, bên ngoài trời sét giật sấm rền, mây đen mù mịt, bão quả nhiên đã về đến đất liền, trời đen kịt mưa tầm tã, điện trong nội bộ cảnh cục không ổn định, Vì vậy, toàn bộ cảnh cục bị vây trong một bầu không khí kinh khủng.

Bao Chửng mặt đã sớm đen thui, đưa tay chỉ vào Bạch Ngọc Đường, “Dù sao cũng là SCI mấy người thả thứ đó đi, cậu chịu trách nhiệm bắt nó về cho tôi, nói cách khác, không xong thì cả đám tự giác đi cọ WC!”.

Bao Chửng đã lâu chưa doạ cọ WC quăng lại một câu, rồi phì phì xoay người rời đi..

Triệu Tước nhỏ giọng lầm bầm, “Chắc cũng bị tiểu quỷ kia doạ sợ chứ gì.”.

Mọi người nhịn cười..

Bao Chửng quay đầu lại, trên khuôn mặt đen thui lộ ra vài phần đỏ ửng, đưa tay chỉ Triệu Tước, “Cậu, đi theo tôi, không được ở đây gây thêm phiền toái!”

Triệu Tước bĩu môi, bất quá hình như bị Bao Chửng nắm được nhược điểm gì đó, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi theo, nhưng vừa đi được hai bước, thì thình lình đánh lén Triển Chiêu, đạp lên chân anh một cước, trả thù vụ Triển Chiêu vu oan giá hoạ vừa rồi, xong lập tức chạy trốn mất dạng.

Mọi người thở dài, quay đầu lại, thì thấy Công Tôn như không có gì xảy ra cầm theo mấy cái vợt nữa, phân ọi người..

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Một người bắt là đủ rồi, nhiều như vậy để làm gì?”.

Công Tôn sờ sờ cằm, đưa bản hướng dẫn cho Bạch Ngọc Đường xem..

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn qua, đọc dòng chữ đỏ chỗ ngón tay Công Tôn chỉ vào —— a phiêu có năng lực phân tách, nếu tiếp xúc không khí quá lâu, sẽ có thể phân liệt, trung bình nửa giờ phân ra một con.

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, cùng nhau trừng Công Tôn —— quá kỳ quái!.

Công Tôn vọt đến phía sau Bạch Cẩm Đường, Bạch Cẩm Đường phun ra một ngụm khói, ý là —— thế nào? Tôi bênh đấy! (=)))

Mọi người không nói gì, tai nghe thấy tiếng thét dưới lầu càng ngày càng nhiều, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ phất tay áo, “Phân công nhau tìm!”

Vì vậy SCI chia làm hai tổ, cầm vợt lưới, đi bắt a phiêu.

Lại nói tiếp vợt lưới làm sao bắt được linh hồn? Bản hướng dẫn nói, chỉ cần đem lưới tẩm trong cồn một lúc, sau khi lấy ra, đụng tới a phiêu, nó sẽ lập tức bị biến mất.

Bạch Ngọc Đường tính toán thời gian, bây giờ chỉ còn 10 phút nữa là được nửa tiếng, có thể sẽ có thêm một con, mà để thêm nửa tiếng nữa, thì chính là bốn con, cứ thế mà phân ra thì nguy mất, bởi vậy muốn tận dụng thời gian nửa tiếng bắt hết hai con u linh.

Tới dưới lầu, mọi người vừa nhìn đều nhíu mày.

Dù sao, cảnh sát cũng là người, cảnh sát dưới lầu cũng không được bình tĩnh như Bạch Cẩm Đường cùng Triệu Trinh vừa rồi, bị một con u linh từ đâu xuất hiện làm cho sợ hãi đến đông đào tây lủi, bàn ghế lật nhào không ít, văn kiện rơi lả tả.

Bạch Ngọc Đường cũng thấy vô cùng thê thảm, mọi người nhìn thấy SCI đi xuống còn cầm theo vợt, đều ồn ào, “Bạch đội trưởng, lại là các người giở trò quỷ a?”.

Những cảnh viên khoa khác cũng phiền muộn, “SCI mấy người bình thường đều chỉnh toàn biến thái cuồng sát nhân còn chưa tính, lần này còn quá hơn a, ngay cả quỷ cũng gọi lên.”.

Bạch Ngọc Đường đang khó chịu trong người, liếc mắt sang mấy người họ.

Mấy cảnh viên này lập tức im bặt, bất quá trong lòng hiển nhiên vẫn không phục, chợt nghe Triển Chiêu nhỏ giọng bổ sung, “Là Công Tôn làm đó, có muốn tìm anh ấy trách cứ không?”.

Mọi người rụt cổ lại —— quả nhiên là Công Tôn quỷ kiến sầu làm, ai dám tìm hắn trách cứ a, phòng pháp y trên lầu là cấm địa, có vào không có ra a.

Mã Hán Triệu Hổ cùng đội với Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, phía sau còn có Tương Bình cầm theo một thứ thiết bị kỳ lạ.

“Đi đâu rồi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Mấy cảnh viên đưa tay chỉ ra phía sau, đại khái là chỉ vào phòng tư liệu.

Mọi người đi tới, lại nghe được một tiếng thét chói tai..

Bạch Ngọc Đường vọt người tới nơi đó, chỉ thấy có một cảnh viên từ phòng tư liệu chạy ra..

“Ở đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Cảnh viên đưa tay chỉ về phía cầu thang thoát hiểm.

Bạch Ngọc Đường đuổi theo, xa xa nhìn thấy bóng trắng đang cuộn người bay xuống dưới.

Bạch Ngọc Đường nhảy lên tay vịn, thuận thế lao xuống, Mã Hán ở phía sau đuổi theo.

Triển Chiêu dựa người vào cầu thang cau mày nhìn.

Chỉ thấy u linh nọ bay xuống một lúc, lại đột nhiên bay lên.

Bạch Ngọc Đường cùng Mã Hán sửng sốt, Triệu Hổ cầm vợt lưới chạy đến sau cùng vung lưới vào u linh ….

U linh nọ tốc độ nhanh hơn, Triệu Hổ không bắt được, u linh “vút” một tiếng, bay đến chỗ Triển Chiêu đang đứng.

“Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường hô một tiếng..

Triển Chiêu lúc này vuốt cằm, cùng u linh kia đối diện..

Linh hồn nọ khẽ bay a bay, lỗ thủng trên mặt tựa hồ vì có luồng hơi thở nên không ngừng lay động, mặt cũng bị biến dạng. Lúc này bởi vì ánh sáng xung quanh không tốt, linh hồn trắng nhờ nhờ nọ còn mang theo chút ánh huỳnh quang..

Triển Chiêu thấy nó bất động, liền khẽ thổi vào người nó ….

Theo một hơi Triển Chiêu thổi ra, khuôn mặt u linh nọ tản ra, rồi lần nữa hợp lại.

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, “Chà?”.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường đã xông lên, giơ vợt lưới quét xuống… U linh nọ vừa vặn bị tóm vào, ngay sau đó … giống như làn khói bị đánh vỡ, tứ tán khắp nơi.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhìn xung quanh một chút, “Không có?”.

Triển Chiêu đưa tay, tại không trung khẽ huơ a huơ, “Hơi lạnh.”.

Bạch Ngọc Đường cũng thấy có chút lạnh, cúi đầu nhìn, trên mặt đất không có bột phấn, nhưng trong không khí hình như có cảm giác ươn ướt.

“Hơi nước sao?”.

“Có thể là là một chất hoá học rất nhẹ nào đó.” Triển Chiêu nhìn tấm lưới nhúng cồn một chút, phát hiện màu của phần lưới đã biến thành màu xanh.

“Ừm.” Triển Chiêu cầm theo vợt lưới, cùng Bạch Ngọc Đường tới khoa giám định.

Những nhà nghiên cứu hoá học trong khoa giám định phân tích thành phần bám trên lưới một chút, rồi nói với mọi người, thứ này là một loại nhân tố hóa học, rất nhẹ, có thể lơ lửng trong không khí, rất dày đặc, lại liên kết với nhau rất mạnh, nên có thể có được “hình người “, gây lỗi giác.

Triển Chiêu nhờ bọn họ phân tích tỉ mỉ hơn, rồi viết ra cụ thể ình.

Lúc Bạch Ngọc Đường đưa người trở lại phòng làm việc, đội của Triệu Trinh bọn họ cũng đã trở về, a phiêu nọ có vẻ còn chưa kịp “phân liệt”, bất quá phân hay không cũng chẳng quan trọng, dù gì cũng chỉ là chút hơi ẩm cấu thành từ vài nguyên tố hoá học thôi.

Công Tôn đang rất phiền muộn, hắn đã dành tiền cho 500 con dao để mua a phiêu này về, chơi chưa được nửa giờ đã bay đi mất, biết thế lúc đó đừng mở ra.

Tất cả mọi người trong lòng yên lặng lắc đầu —— 500 dao mua một con quỷ, nghĩ sao vậy trời?.

Trở lại phòng pháp y, đụng phải một chuyện càng bực mình hơn.

Công Tôn trên dưới trái phải đều tìm, tượng quỷ Yangon kia của hắn chẳng thấy đâu, bản hướng dẫn cũng mất tích!

“Ai trộm đi rồi?” Công Tôn bực mình..

Triển Chiêu thoáng cái nhớ ra, kêu Tương Bình gọi điện hỏi Bao Chửng xem Triệu Tước còn ở đó không?.

Câu trả lời là —— đi rồi.

… Cửa sau cảnh cục, một chiếc Bingley màu đen dừng lại, Triệu Tước ôm một cái hộp hớn hở lên xe.

Bạch Diệp ở trong nhíu mày nhìn hắn, “Vật gì vậy?”.

“Mượn gió bẻ măng chôm được đó.” Triệu Tước mỉm cười, nghiêng người chớp mắt, “Cậu có sợ quỷ không a?”

Bạch Diệp hồ nghi nhìn hắn, Triệu Tước hắc hắc cười… Xe chạy đi..

“Triệu Tước thiếu tôi 500 dao!” Công Tôn bất mãn, Bạch Cẩm Đường bên cạnh thấy Công Tôn tâm tình không tốt, đưa tay xoa xoa lỗ tai hắn, “Em muốn mấy cái anh nhờ người mua cho.”.

Công Tôn lườm sang, “Lão tử không phải cơm nhão.”.

Bạch Cẩm Đường gật đầu..

“Muốn 5 cái.” Vừa nói, Công Tôn vừa cởi áo blouse ra, “Còn muốn sâu độc của thầy pháp.”.

Bạch Cẩm Đường tiếp tục gật đầu, mang người đi ăn..

Bạch Ngọc Đường phải bận bịu cả buổi sang tâm tình cũng không tốt cho lắm, cùng mọi người tiếp tục về phòng xem tư liệu, đến giờ ăn trưa, Công Tôn mang đồ ăn ngoài về ọi người, nhưng tìm mãi không thấy Triển Chiêu đâu.

Bên ngoài mưa to gió lớn, với tính cách của Triển Chiêu không thể nào sẽ tự đi ra ngoài, người đang ở đâu a?.

Bạch Ngọc Đường ở trong cảnh cục tìm một vòng, không tìm được người, đang buồn bực thì thấy Triển Chiêu thần thần bí bí cầm một túi giấy McDonald trở về..

Bạch Ngọc Đường cảm thấy mạc danh kỳ diệu, “Trời bão thế này mà cậu ra ngoài mua McDonald ăn?”.

Triển Chiêu cười, “Bí mật.”.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, “Miêu Nhi …”.

“Đúng rồi, lát về nhà ăn chiều mới được.” Triển Chiêu vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường, “Dù sao đêm nay cũng phải thức, ăn no một chút.”

Bạch Ngọc Đường đưa tay muốn cầm lấy cái túi trong tay Triển Chiêu, lại hỏi, “Mẹ tôi có gọi điện không? Không gọi tôi cũng chẳng về, nhìn thấy lão ba mặt đen thui đã không muốn ăn gì rồi.”.

“Ách.” Triển Chiêu đem túi giấu ra sau lưng, “Không nên ăn đồ thừa!”.

Bạch Ngọc Đường buồn bực —— không cho ăn thì mua làm gì?.

8

Nghỉ ngơi một chút, mọi người lại nhìn sang đống tư liệu cùng ảnh chụp, cảm thấy đầu choáng mắt hoa, Triệu Hổ nói cứ xem nữa chắc bị tự kỷ mất, Bạch Ngọc Đường để mọi người về nhà ăn cơm chiều, đến tối trở lại SCI..

Lúc này trời còn đang mưa, nhưng gió cũng không quá lớn, nghe nói đến tối bão mới đến.

Về đến nhà, một bàn mỹ thực đã được chuẩn bị tốt, Bạch Ngọc Đường có chút buồn bực Triển Chiêu vì sao về đến nhà rồi còn ôm khư khư lấy cái túi McDonald, then chốt là cậu ta chẳng có ai đụng vào nó.

Cơm tối rất phong phú, Bạch Ngọc Đường ăn no rồi chở Triển Chiêu đi, Triển Chiêu nói muốn về nhà lấy gì đó.

Bạch Ngọc Đường ở dưới lầu chờ anh, Triển Chiêu quay lại, hai tay đã trống trơn, không thấy cái túi đâu nữa.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu híp mắt mím môi, cười đến độ đắc ý, càng cảm thấy biểu tình này của cậu ta giống như vừa đùa giỡn thành công, con mèo này đang hài lòng cái gì vậy?.

9

Trở lại tổng bộ SCI, thấy Bao Chửng đã ở đó xem tư liệu, Triển Chiêu đi tới cười hỏi, “Cục trưởng Bao, buổi tối một mình không sợ sao? Coi chừng a phiêu bắt đi đó.”.

Bao Chửng trừng mắt Triển Chiêu, Triển Chiêu mỹ mãn quay về chỗ ngồi xem tư liệu, thuận tay từ trong ngăn kéo, lôi ra một cái túi giấy của McDonald.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên nghĩ đến, lão Vương trưởng khoa giám định, một quái nhân ngành khoa học, bình thường rất thích ăn McDonald, hơn nữa thích đựng nó trong túi giấy, nói là bảo vệ môi trường..

Cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục xem tư liệu, đến khoảng 10 giờ đêm, điện thoại của Bạch Ngọc Đường đột nhiên vang lên.

Bạch Ngọc Đường lấy ra nhìn thì ra là lão mẹ gọi tới, có chút buồn bực bắt máy, “A lô, mẹ?”

Đầu bên kia, Bạch ma ma hỏi, “Ngọc Đường a, mấy đứa bày trò gì ở nhà đó?”.

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, “Cái gì?”.

“Nga, vừa rồi, Tiểu Chiêu nói buổi tối có bão, mẹ thằng bé gần đây ngủ không an ổn, nhờ mẹ tới cùng bà ấy, chú Triển với ba con kéo nhau vào phòng coi đá banh … Lúc này bên phòng đó loạn thành một đoàn, ba con còn không ẹ qua, nói cái gì mà đang bắt quỷ a.”

….

Bạch Ngọc Đường sửng sốt khoảng ba giây, rồi “phụt” một tiếng, quay đầu lại nhìn, thì thấy Triển Chiêu giơ hai ngón tay lên làm mặt xấu với mình.

Bạch Ngọc Đường nhịn cười, “Mẹ, trong hòm thuốc nhà mình không phải có bình phun sao?”.

“Có nha.” Bạch mụ mụ gật đầu, cách điện thoại, Bạch Ngọc Đường cũng có thể nghe được âm thanh “binh bốp rầm xoảng ” từ đầu bên kia truyền sang, ồn ào thế này coi chừng bị hàng xóm mắng vốn mất.

“Sáng mai, mẹ cầm bình phun này đổ cồn vào đi cứu ba.” Bạch Ngọc Đường nói, “Thấy thứ gì quái quái, phun một chút là được.”

“Nga…” Bạch ma ma nghe đến mơ hồ..

Cúp điện thoại, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, rồi lập tức úp sấp lên bàn cười nghiêng ngửa.

Bao Chửng có chút đói bụng, đưa tay cầm túi McDonald Triển Chiêu để trước mặt, vừa mở ra, “vút” một tiếng… một bóng trắng nhẹ nhàng bay ra..

6

Hừng đông hai giờ sáng.

Cảnh viên phòng tư liệu dưới lầu quay về phòng làm việc..

“Sao sắc mặt cậu xấu vậy?” Đồng sự hỏi hắn..

“Đừng nói nữa.” Cảnh viên xua xua tay, “Người của SCI càng ngày càng thần kinh.”.

Vì vậy, trong đêm tối, mưa sa gió giật đùng đùng, nhiều người chạy đến SCI tham quan, chỉ thấy trong phòng làm việc đèn đuốc mờ mịt, trên trần có hơn mười mấy con “u linh” bay qua bay lại, phía dưới toàn thể đội viên SCI nghiêm túc cầm tư liệu xem đủ loại hình ảnh máu me.

Đám cảnh viên đều yên lặng lui ra ngoài.

Bao Chửng đã sớm quay về phòng làm việc của mình, ông cần một cuộc sống của người bình thường a.

Bất quá, lúc này quỷ dị nhất lại là phòng pháp y.

Phòng pháp y ngay cả đèn cũng không bật, trong căn phòng tối như hũ nút chỉ có ánh sáng le lói của hai cái máy tính đang mở, bên trên còn lơ lửng đủ loại “u linh.”

Công Tôn cùng Mã Hân mỗi người cầm một phần thức ăn khuya, Mã Hân đang kiểm tra bài tập về nhà của Dương Dương, Công Tôn thì lên mạng đặt mua đủ trò chơi hắc ám.

Bạch Cẩm Đường đang nằm ngủ trên bàn giải phẫu, Triệu Trinh dựa vào Lisbon, nghiên cứu bản ghi chép Triển Chiêu đưa cho, chuẩn bị sử dụng u linh cho đợt ảo thuật sắp tới của mình, đống u linh lơ lửng trên trần kia là do hắn chính tay “biến” ra.

Bạch Trì từ trong toilet xoa tay đi ra, ngửa mặt nhìn đống u linh bay lượn bên trong hai “quỷ môn quan”, cảm thấy chính mình sinh ra trên đời này, nhất định đã xảy ra một sự sai lệch nào đó … thở dài.

HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.