Vì sập đường hầm. một trấn nhỏ ở vùng núi nơi giao nhau giữa đông bắc Rumani và Ucraina bị mất liên lạc hoàn toàn với bên ngoài.
Nhân viên cứu hộ và cảnh sát trong trấn, thông qua điện báo vô tuyến đã liên lạc được với nhau.
Bức điện báo đầu tiên từ phía cảnh sát là —— lương thực dự trữ khá phong phú, thế nhưng, có chút không thích hợp..
Về phần không thích hợp chỗ nào, vị cảnh sát kia cũng không nói rõ.
Ngày đầu tiên bị nhốt, bên ngoài nhận được bức điện báo thứ hai của vị cảnh sát kia, nội dung là —— rất nhiều người đã mất tích.
Ngày thứ hai bị nhốt, bức điện báo thứ ba gửi đến —— nhanh đến cứu chúng tôi, hắn sắp sống lại rồi.
Ngày thứ ba bị nhốt, bức thứ tư, cũng là bức cuối cùng —— nhanh tới cứu chúng tôi, hắn đã bò ra ngoài rồi …
Từ đó, bặt vô âm tín.
Ba ngày sau, nhân viên cứu hộ cuối cùng cũng vào được thôn nhỏ kia, nhưng mà… Trong thôn không một tiếng động, ngay cả một người cũng không có, thậm chí không một con chó, con mèo nào … Ngay cả chim cũng không thấy bay, côn trùng cũng không thấy gáy, vắng vẻ y như một thôn chết.
Nhân viên cứu hộ tìm kiếm xung quanh nhưng không thu được gì, mãi đến khi tìm thấy một tòa giáo đường ở rìa tây bắc thôn, mới phát hiện ra dị dạng.
Phía sau giáo đường có một khu nghĩa địa.
Nhân viên cứu hộ phát hiện trong đó có một phần mộ đã bị đào lên, trên nắp quan tài còn có một lỗ thủng lớn, trong quan tài là một đống bùn đất, xung quanh toàn vết tích cào cấu của móng tay hoặc thứ gì đó sắc nhọn, quỷ dị nhất chính là… trên mặt đất gần ngôi mộ, có dấu chân… là một chuỗi dấu chân đi ra từ trong mộ. Căn cứ vào độ dài rộng, có thể đoán nó thuộc về một người đàn ông gầy gò, hoặc một người phụ nữ có chân hơi to chút, hoặc là một thiếu niên.
Phía trước phần mộ chỉ là một cây thánh giá màu trắng, không có tên mộ chủ, cũng không có văn bia.
*văn bia: chữ khắc trên mộ
Lại lục soát toàn bộ thôn trang và rừng cây quanh đó một lần nữa, vẫn như cũ không thấy chút dấu vết nào của sự sống.
Sau đó, cảnh sát tiến hành một loạt điều tra, nhưng rốt cuộc vẫn không thể phá án..
Cuối cùng, sự kiện này được gia nhập vào hàng ngũ những vụ án mất tích huyền bí nhất, với danh xưng “Bốn bức điện báo”.
….
Hai mươi năm sau, một đội thám hiểm do một số nhà khoa học và nhà khảo cổ học tạo ra, lại một lần nữa thâm nhập vào vùng núi nọ, tìm hiểu sự thật năm đó.
Trải qua một vòng điều tra, ở lưng chừng ngọn núi cách thôn trang 5 km, mọi người tìm thấy một sơn động.
Trong sơn động, có thi thể của thôn dân, nhưng vì trải qua hai mươi năm nên toàn bộ đã biến thành những bộ xương khô..
Từ đống xương khô có một thứ gì đó hấp dẫn sự chú ý của các nhà khảo cổ học..
Đống xương không hề được sắp đặt bừa bãi, mà được xếp thành một hình chữ thập, ở chính giữa là một cỗ thi thể đang cuộn tròn.
Đó là thi thể của một thiếu niên khoảng 16-17 tuổi.
Quỷ dị nhất chính là, những thi thể khác đều đã biến thành đống xương khô, chỉ mỗi thi thể hắn là bị cháy sém.
Thi thể nọ đang trong tư thế vùi đầu vào hai chân, đôi tay ôm lấy đầu gối. Khung xương cũng bị biến đổi theo, hình dạng như một cái bánh xe.
Một số nhà khảo cổ học nghiên cứu phong tục Đông Âu trong đoàn vừa nhìn thoáng qua tình cảnh này, liền kinh hỉ hét lên, “Bánh xe của đức Phật!”
Năm 2013, đầu tháng 3
Tại khu đóng gói hành lý hàng thứ 3, sân bay Heathdrow Luân Đôn, mấy nhân viên sân bay bất đắc dĩ nhìn vào một chiếc xe hành lý.
Trên xe là một đống các bao lớn bao nhỏ cần được đóng gói, mà ở trên cùng, là một thanh niên đang ngồi.
Đó là một anh chàng Châu Á tóc đen da trắng, nhìn khoảng hơn 20 tuổi, đường nét khuôn mặt tinh xảo lập thể, vóc người thon dài, mặc một kiện áo bành tô lông cừu màu xanh dương phối với quần trắng, còn có một chiếc khăn quàng cổ ca rô màu nâu nhạt mang phong cách Anh quốc khá rõ ràng. Bất cứ ai đi ngang qua đều liếc mắt nhìn, cậu thanh niên này đẹp như một con búp bê sứ vậy, đồ lưu niệm du lịch sao? Hảo xa xỉ a.
Chỉ là trái ngược với vẻ hứng thú bừng bừng của những hành khách khác, cậu thanh niên ngồi trên đống hành lý này vẻ mặt vô cùng buồn chán, liên tục ngáp dài, rồi lười biếng tựa vào đống hành lý bự chảng, đọc một quyển sách chẳng biết viết bằng thứ tiếng gì.
Ai vậy? Chính là Triển Chiêu vừa kết thúc kỳ nghỉ dài hạn, pin đã được sạc đầy.
Nhưng theo Triển Chiêu thấy, được nạp đầy điện là Bạch Ngọc Đường mới đúng … Bản thân anh ngoại trừ tinh thần được thả lỏng ra thân thể một chút cũng không có thả lỏng, trái lại còn phải vận động quá nhiều dẫn đến cơ thể đau nhức.
Triển Chiêu lại ngáp một cái, oán thầm một câu —— đồ con chuột buông thả!.
“Tiên sinh, phiền tránh ra một chút.”.
Lúc này, phía sau Triển Chiêu truyền đến một giọng tiếng Anh có chút cổ quái.
Triển Chiêu quay đầu lại, thì thấy một cô gái còn khá trẻ, cũng là người châu Á, khuôn mặt búp bê, tóc ngắn, đeo kính, mặc trên người một thân váy đen phối với áo bành tô đen, nhìn có chút bảo thủ….
Phía sau cô còn có rất nhiều người, hình như đang hộ tống một cái thùng lớn, trong thùng có lẽ là vật phẩm đặc thù gì đó, vì thấy có nghiệp vụ viên đưa nhóm họ sang lối đi riêng, xe hành lý của Triển Chiêu vừa lúc chặn đường.
Hai bên nhìn nhau, Triển Chiêu ngẩn người ——cô gái này sao quen quá nhỉ!.
“A! Tiến sĩ Triển!” Cô gái kia bỗng kích động vỗ tay một cái, “Đã lâu không gặp!”
Triển Chiêu sờ sờ cằm, sau 3 giây lục tìm trong kho ký ức cũng đã nhớ ra, đã gặp qua tại một hội nghị giao lưu học thuật nào đó, cô gái này hình như là một nghiên cứu sinh khảo cổ học, tên Tống Giai Giai, không biết đã tốt nghiệp chưa.
Triển Chiêu gật đầu, đang muốn nhảy từ trên xe hành lý xuống… Lúc này, từ bên hông có một thân ảnh màu trắng chạy tới, đem cả Triển Chiêu cả xe hành lý đẩy tới phía trước, tránh cản trở giao thông..
Người tới một thân áo khoác trắng, tóc ngắn, đeo kính râm, vẻ ngoài đẹp trai khí suất, cùng với vóc người thật bắt mắt.
Bạch Ngọc Đường một tay đẩy xe hành lý, một tay cầm cái túi đưa cho Triển Chiêu..
Triển Chiêu liếc mắt nhìn, bên trong có hai ổ bánh mì thịt và hai cốc cà phê..
Một tay cầm cà phê một tay cầm bánh mì thịt, Triển Chiêu há mồm —— a ô ~~..
Vốn hôm nay là ngày Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kết thúc kỳ nghỉ quay về thành phố S, nhưng vì khí trời không tốt, chuyến bay bị dời lại 4 tiếng đồng hồ. Vì vậy, hai kẻ nhàn rỗi phải chờ đợi mỏi mòn. Triển Chiêu ghé vào nhà sách mua được một quyển thư tịch cổ quái, chạy lại ngồi lên xe đẩy hành lý, không chịu bước đi nữa, Bạch Ngọc Đường không thể làm gì khác hơn là đẩy anh đi tới đi lui, hưởng thụ đãi ngộ mà bất cứ đứa trẻ dưới 10 tuổi nào cũng được nhận … Được cái vẻ ngoài của Triển Chiêu thực sự khiến người ta yêu thích quá mức, hơn nữa cũng toát ra đầy đủ bộ dáng biếng nhác của một con mèo, vì thế tựa ở trên xe hành lý nhưng không hề thấy phản cảm, cũng không hấp dẫn những cái lườm nguýt của người khác, trái lại còn nhận được không ít tiếng huýt sáo nhiệt tình của những du khách nước ngoài..
Nhưng mà thời gian chờ đợi quả thật có chút dài, con mèo này còn kêu đói bụng, vì vậy Bạch Ngọc Đường chạy đi mua chút gì đó để ăn.
Triển Chiêu hiếu kỳ nhìn cái thùng gỗ lớn Tống Giai Giai bọn họ đang đẩy đi, hỏi, “Đây là cái gì a?”
Tống Giai Giai thần bí trả lời, “Thi thể!”.
Triển Chiêu khóe miệng giật giật, nhìn trời, Công Tôn có lẽ rất thích đó, đáng tiếc anh ấy với anh hai lúc này chắc đang ở trên máy bay tư nhân chạy về thành phố S rồi, không biết Công Tôn gần đây thế nào. Triển Chiêu nhớ mấy ngày hôm trước nói chuyện điện thoại với nhau Công Tôn đang rất bất mãn, cằn nhằn, “Cái gì mà ngày nghỉ a, còn mệt hơn đi tăng ca.”.
Bởi vì vận chuyển gì đó cần làm rất nhiều thủ tục, vì thế trong thời gian các nghiệp vụ viên bận rộn, Tống Giai Giai đứng một bên nói chuyện phiếm với Triển Chiêu.
“Thi thể gì vậy?” Triển Chiêu hiếu kỳ, “Xác ướp để làm nghiên cứu hay xác ướp cổ á?”
“Đều không phải, thi thể này mới được 20 năm à.” Tống Giai Giai khẽ nhướn mày với Triển Chiêu.
Triển Chiêu hoang mang, “Thi thể mới 20 năm thì có gì để nghiên cứu a?”.
Tống Giai Giai thần thần bí bí hỏi Triển Chiêu, “Tiến sĩ Triển, nghe qua Bánh xe của đức Phật chưa?”.
Triển Chiêu giật mình, lập tức nghĩ tới mấy dòng tin về sự kiện “Bốn bức điện báo” mấy ngày hôm nay, liền nhìn Tống Giai Giai, “Nga… Vậy các nhà khảo cổ học trên báo đưa tin đó không phải nhóm mấy cô chứ hả?”.
Tống Giai Giai cười đắc ý, “Bọn em nhận được rất nhiều kinh phí để nghiên cứu, lần này muốn đưa thi thể về nước để chụp X-quang!”
“Bánh xe của đức Phật là cái gì?” Bạch Ngọc Đường sắp đặt mọi thứ xong xuối, nghe thấy đoạn đối thoại của hai người thì hiếu kỳ hỏi.
“Bánh xe của đức Phật là một loại chú thuật.” Tống Giai Giai đã sớm nghe qua đại danh của Bạch Ngọc Đường, lúc trước chỉ mới gặp Triển Chiêu, chưa được thấy qua vị đẹp trai trong truyền thuyết này, hôm nay được gặp quả nhiên là không giống người thường. Cô gái được diện kiến mỹ nam tâm tình tốt hẳn, bắt đầu phổ cập cho Bạch Ngọc Đường một ít tri thức về lịch sử và phong tục tập quán dân tộc, “Sau khi bị chôn xuống đất, người chết nếu vẫn còn oán hận quá nặng, thi thể sẽ ở trong quan tài dần dần cong lại thành hình dạng của một cái bánh xe, quá trình này được gọi là nghi thức hình thành bánh xe của đức Phật. Sau khi nghi thức này hoàn thành, thi thể sẽ thức tỉnh, hất mộ ra ngoài báo thù, chờ hắn báo thù xong, lại khôi phụ hình dạng bánh xe khi đi ra từ trong quan tài, rồi chìm vào giấc ngủ say. Trong rất nhiều câu chuyên dân gian ở Đông Âu đều có miêu tả cảnh ác ma hồi sinh rồi hất mộ đi ra ngoài, đây cũng là một trong những khởi nguồn của truyền thuyết về quỷ húy máu. Mà trong vụ án khởi tử hồi sinh đầu tiên, nhân vật sống lại đó tên là Già Liệt (= Đức Phật), bởi vậy mới xuất hiện cái tên bánh xe của đức Phật.”.
Bạch Ngọc Đường nghe xong cảm thấy không đúng lắm, liền hỏi lại, “Nói cách khác, khi bị chôn xuống đất đã chết?”
“Đúng!” Tống Giai Giai gật đầu..
“Sau đó khởi tử hồi sinh bò ra ngoài?” Bạch Ngọc Đường hỏi tiếp..
“Đúng.” Tống Giai Giai tiếp tục gật đầu..
“Sau khi báo thù rửa hận xong lại ngủ?” Bạch Ngọc Đường không thể hiểu nổi..
“Đúng vậy!” Tống Giai Giai nghiêm túc nói, “Bánh xe của đức Phật cũng không phải người mà là ma, mục đích của chúng chỉ là báo thù, khi hoàn thành xong sẽ ngủ say. Thế nhưng trong quá trình chúng ngủ phải vô cùng cẩn thận, đặc biệt là không thể để cho tiếp xúc với oán khí quá nặng hoặc người quá mức độc ác… Nếu không, chúng sẽ thức tỉnh một lần nữa. Mà lần thức tỉnh này, chúng sẽ không còn là người đi báo thù nữa, mà là một con quỷ không phân rõ trắng đen.”.
Triển Chiêu vuốt cằm, vẫn luôn hứng thú với những sự kiện thần bí kỳ quái, “Vậy liên hệ đến sự kiện bốn bức điện báo năm đó, thi thể của thiếu niên hơn 10 tuổi này chính là người sống lại mà bức điện báo đề cập, chính hắn đã giết toàn bộ thôn dân để báo thù, sau đó ngủ say?”.
Tống Giai Giai cười vỗ vai Triển Chiêu, “Trên lý thuyết là thế, nhưng nếu đi công bố với mọi người đây là tiểu thuyết trinh thám huyền bí chứ không phải khảo cổ. Mọi người có thể nghĩ đó là phong tục nào đó, hoặc có sự kiện quái dị xảy ra, chứ chẳng ai tin nó là khởi tử hồi sinh đâu.”
Triển Chiêu bật cười gật đầu..
Lúc này, thi thể từ trong máy quét hành lý trước khi đóng gói đi ra, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ đi theo Tống Giai Giai.
Quả nhiên, trong thùng hành lý có một thi thể cúi đầu, cuộn mình ôm lấy đầu gối thành một khối tròn hoàn chỉnh.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Con người có thể tự mình làm thành cái hình dạng này sao?”.
“Có trắc trở chứ, chắc là bị ép thành như vậy a.” Tống Giai Giai nói..
Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên nhớ tới vụ án về “rương thi” đã từng phá từ rất lâu trước kia, mấy kẻ còn sống nào lại thích lăn qua lăn lại thi thể người chết như vậy a?
Sau khi hành lý được đóng gói xong, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng gặm hết ổ bánh mì, rồi lại đi loanh quanh để tiêu hóa, đến cuối cùng … cũng có thể lên máy bay.
Tống Giai Giai và mấy người ngoại quốc đi cùng lại vừa khéo ngồi chung chiếc máy bay trở về thành phố S với cặp Triển Chiêu.
Triển Chiêu hiếu kỳ, “Đưa đến thành phố S nghiên cứu hả?”.
“Đúng vậy, đại học ở thành phố S có một bộ thiết bị chụp X-quang rất hiện đại, có thể giúp bọn em quét hình thi thể.”
Triển Chiêu gật đầu, hỏi, “Có thể cho Công Tôn đến tham quan không?”.
“Bác sĩ Công Tôn là nhà nhân loại học ưu tú a, anh ấy nếu có hứng thú đương nhiên rất hoan nghênh, mà kiến thức về pháp y học chuyên nghiệp của anh ấy cũng có thể giúp bọn em phân tích một chút về nguyên nhân tử vong của cậu thanh niên này.”.
Trong lúc mọi người nói chuyện, máy bay yên ổn cất cánh..
Chuyến bay lâu lắc buồn chán này, Triển Chiêu trải qua bằng cách lăn quay ra ngủ, cũng may là ngủ rất ngon..
Bạch Ngọc Đường lật xem quyển sách kỳ quái mà nãy giờ anh vẫn đọc … Trong đó không biết viết thứ văn tự gì, Bạch Ngọc Đường một chữ cũng không hiểu, chỉ nhìn hiểu được mấy bức tranh minh hoạ các loại máu tanh.
Triển Chiêu đeo tấm bịt mắt ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Bạch Ngọc Đường quay sang nhìn anh, bản thân bắt đầu tự kiểm điểm, có phải tại mấy ngày nghỉ này miệt mài quá độ rồi không a? Không biết trạng thái tinh thần của Triển Chiêu có thích hợp để đi làm không nữa. Dù sao hôm qua mới gọi điện hỏi cục trưởng Bao, gần đây cũng không có vụ án mới nào phức tạp, vậy cứ thẳng thắn để Triển Chiêu ngủ tiếp hai ngày thôi.
Hừng đông, máy bay đáp xuống sân bay thành phố S an toàn..
Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu vẫn còn mơ mơ màng màng lên, hai người trong tiếng chào tạm biệt điềm đạm mà máy móc của hai hàng tiếp viên, xuống khỏi máy bay, đi lấy hành lý..
“Oáp a ~” Triển Chiêu ngồi trên một cái thùng nhìn băng chuyền chậm rãi chuyển động, Bạch Ngọc Đường đứng ở bên cạnh anh, vừa đợi hành lý ra, vừa gọi điện cho cặp song sinh tìm ai đó lái xe đến đón mình..
Đang nói chuyện, chợt nghe từ phía xa truyền đến một tiếng thét chói tai..
Cặp song sinh còn chưa tỉnh ngủ, cách một lớp điện thoại chợt nghe thấy tiếng kêu thảm, Đại Đinh đang gọi điện gọi tài xế, Tiểu Đinh đầu đội mũ tay ôm Lỗ Ban rống vào điện thoại, “Oa… Thể chất của mấy người là kiểu gì thế? Vừa xuống khỏi máy bay đã có tiếng hét rồi, quả nhiên không phải vấn đề từ lão đại mà từ hai người các cậu.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ngẩng mặt nhìn … Tiếng thét đó đến từ lối đi đặc biệt ở trên lầu..
Bạch Ngọc Đường cầm những món hành lý cuối cùng xuống, phát hiện liên tục có bảo vệ sân bay chạy qua, tình huống dường như có chút quái dị.
Chính lúc này, bỗng thấy có người lảo đảo từ lối đi đặc biệt chạy ra, đứng ở trên cầu thang nhìn về phía khu hành lý, vừa liếc mắt thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lập tức ngoắc ngoắc, “Đội trưởng Bạch, tiến sĩ Triển!”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn lên thì phát hiện đó là Tống Giai Giai —— cô vốn chuẩn bị lấy Bánh xe của đức Phật xong sẽ cùng các nghiệp vụ viên đi ra ngoài bằng lối đi đặc biệt, vì thế vừa rồi đã chào tạm biệt nhau rồi, sao giờ còn tìm tới đây?.
Tống Giai Giai hoảng loạn vẫy vẫy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Hai người gửi tạm hành lý lại, chạy lên trên lầu..
Lúc này, trên lầu có không ít người vây quanh, phần đa là bảo vệ và nghiệp vụ viên của sân bay. Mấy học giả ngoại quốc đang dùng tiếng Anh cộng với chút tiếng Trung ít ỏi của mình nói chuyện với các nghiệp vụ viên sân bay. Từ sắc mặt có thể khái quát biểu tình của nhóm học giả này là —— thất vọng, bất mãn, bối rối, hoang mang..
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo Tống Giai Giai tới cửa ra vào, Tống Giai Giai chỉ chỉ vào cái thùng vừa mới nãy còn quét X-quang, trước mắt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường là cái thùng chứa Bánh xe của Đức Phật được tầng tầng đóng gói, gia cố, niêm phong, cất vào kho, dĩ nhiên đã bị phá thủng..
Triển Chiêu ngồi xổm xuống nhìn một chút, trên thùng có một cái lỗ rất to, hơn nữa nhìn từ bên ngoài vào, cái lỗ này là do dụng lực từ bên trong ra, mà trong thùng lúc này còn lại chỉ là một khoảng trống!.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau..
Triển Chiêu hỏi, “Bánh xe của đức Phật đâu?”.
Tống Giai Giai nhún vai, “Không thấy đâu nữa!”.
Triển Chiêu hơi nghiêng người, nhìn cái rương đang trong trạng thái quỷ dị nọ —— không lẽ, Bánh xe của đức Phật nọ đã sống lại, sau đó đào tẩu a?