S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 17 - Chương 2: Thi ảnh



Bánh xe của đức Phật mất, mặc kệ là thi thể khởi tử hồi sinh hay bị đánh cắp, nó dù sao cũng là quốc bảo, vì thế các cửa của sân bay lập tức bị phong tỏa để tỉ mỉ tìm kiếm..

Thứ đó là do mấy nghiệp vụ viên cùng nhóm người đi cùng Tống Giai Giai đưa lên máy bay, mà trong lúc bay cũng không thấy Bánh xe của Đức Phật sống lại bò ra ngoài. Vì vậy khả năng mất tích duy nhất là sau khi xuống đất, nói cách khác, là ở sân bay thành phố S.

Bạch Ngọc Đường tuyệt đối không tin cái gì mà thây khô khởi tử hồi sinh, không cần hỏi cũng biết, chắc chắn đã có người trộm đi! Hơn nữa dựa theo tính chuyên nghiệp của thủ pháp, hẳn đã có âm mưu trộm cắp văn vật từ trước.

“Còn bao nhiêu người biết hôm nay các cô đến?” Bạch Ngọc Đường hỏi Tống Giai Giai..

“Cái này… Không ít người a, nhân viên của đoàn nghiên cứu bên kia, nhân viên trong bảo tàng, còn có đoàn nghiên cứu của đại học bên này và một số chuyên gia do bọn em mời tới.” Tống Giai Giai vẻ mặt như đưa đám, dựa vào bức tường cúi đầu, “Ôi! Luận văn của tỷ tỷ chắc phải ngâm nước nóng rồi! Đã theo nhiều năm như vậy a~!”.

Một lát sau, Bộ Di tích Văn vật, Bộ Ngoại Giao, cùng với nhân viên điều tra có liên quan đều chạy tới.

Bạch Ngọc Đường không phụ trách loại án trộm cướp này, vả lại anh vẫn đang trong kỳ nghỉ, sau khi kể lại tình huống với cảnh sát xong liền túm lấy Triển Chiêu đang hăng hái bừng bừng nghiên cứu cái thùng nọ rút lui.

Tài xế mà cặp song sinh gọi đã đến cổng sân bay chờ được một lúc lâu, mà vừa khéo máy bay của Bạch Cẩm Đường và Công Tôn cũng xuống tới nơi, vì vậy nguyên đoàn kéo nhau về.

Công Tôn mệt đến mức tựa người vào ghế ngủ gà ngủ gật, Triển Chiêu vừa chui vào xe đã túm lấy Công Tôn kể lại chuyện nhóm Tống Giai Giai vận chuyển Bánh xe của đức Phật đến.

Công Tôn đang nửa tỉnh nửa mơ lập tức bật dậy nhào ra ngoài, “Bánh xe của đức Phật á á á!”

Bạch Cẩm Đường bất đắc dĩ túm lấy lưng quần của Công Tôn, vừa hỏi Triển Chiêu, “Bánh xe của đức Phật là cái gì, một loại Vodka hả?”

Triển Chiêu khóe miệng giật giật, chỉ chỉ Công Tôn, “Anh hai, anh xem anh ấy hưng phấn như vậy phải đoán được nó là cái gì chứ a.”

Bạch Cẩm Đường mí mắt run run, “Lại là thi thể?”.

Triển Chiêu gật đầu..

Bạch Ngọc Đường thấy Công Tôn giãy dụa muốn ra ngoài, đành mở miệng, “Quên đi Công Tôn, thứ đó mất tích rồi.”.

Công Tôn sửng sốt, quay đầu lại, “Cái gì cơ?”.

“Cỗ thi thể nọ vừa xuống khỏi máy bay đã không thấy tăm hơi đâu.” Bạch Ngọc Đường nói, “Khả năng bị trộm rồi.”.

“Trôm thứ đó làm gì?” Bạch Cẩm Đường có chút khó hiểu, “Công Tôn sẽ không bị nghi ngờ chứ?”.

Công Tôn quay sang liếc một cái rồi ngừng giãy dụa, ngay lập tức bị Bạch Cẩm Đường túm lấy đặt lên đùi, đóng cửa xe, tài xế khởi động máy chạy về nhà.

Công Tôn hiếu kỳ hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Thi thể là bị trộm, hay tự sống dậy chạy mất?”.

Triển Chiêu đang muốn xoa cằm phát biểu vài câu, Bạch Cẩm Đường và Bạch Ngọc Đường đã đồng thanh, “Đều thành thây khô rồi sao sống lại được chứ?”

Công Tôn bịt miệng Bạch Cẩm Đường lại để anh không thể ngắt lời được nữa, rồi lại hỏi Triển Chiêu, “Cái thùng bị phá thế nào?”

Triển Chiêu sinh động thêm mắm dặm muối, miêu tả lại quá trình phát sinh sự kiện một chút..

Đang nói chuyện thì điện thoại của Bạch Ngọc Đường vang lên..

Bạch Ngọc Đường vừa xuống khỏi máy bay, thay tấm sim anh dùng để làm việc trong nước vào, điện thoại liền rung lên.

Bạch Ngọc Đường bất lực, “Trời còn chưa sáng đã có hung án a? Đã loạn thành cái dạng gì rồi?”.

Thế nhưng nhìn xuống màn hình thì —— là Ngải Hổ.

“Ngải Hổ không phải bị gọi đến sân bay rồi sao?” Triển Chiêu hiếu kỳ nhìn qua.

Bạch Ngọc Đường tiếp điện thoại, “A lô?”.

“Đội trưởng Bạch, còn chưa ngủ a?” Ngải Hổ biết Bạch Ngọc Đường đang trong kỳ nghỉ, sợ gọi thế này quấy rầy anh.

“Vẫn chưa, sao vậy?”.

“Các anh vừa đi chung máy bay với đội khảo cổ đúng không?” Ngải Hổ hỏi..

“Đúng vậy.”.

“Anh có để ý một hành khách nam tóc xám trên máy bay không?” Ngải Hổ hỏi, “Bên trong mặc sơ mi ca rô màu lam, áo kaki khoác ngoài màu vàng đất.”.

Bạch Ngọc Đường mở loa ngoài, nhìn Triển Chiêu..

Triển Chiêu ôm cánh tay, ngẩng mặt suy nghĩ một chút, “Ừm… Có phải người ngồi trong góc tối ở khoang thương vụ không?”

“Đúng vậy!” Ngải Hổ nghĩ bụng Triển Chiêu không hổ là cái máy quét hình đội lốt người.

“Tôi không thấy rõ mặt, chỉ nhìn được quần áo thôi, hắn luôn khom người cúi đầu, sao vậy?” Triển Chiêu hiếu kỳ.

“Trong lúc Bánh xe của đức Phật được đẩy ra, hắn có đi qua đó.” Ngải Hổ nói..

“Hắn không phải chỉ là hành khách bình thường thôi sao?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu, “Vì sao lại xuất hiện ở lối đi đặc biệt?”.

“Thì thế, gã đó tên là Từ Chuẩn, nghe qua chưa?” Ngải Hổ hỏi.

Bạch Ngọc Đường khẽ sửng sốt..

Triển Chiêu há hốc miệng, nhưng không đợi Triển Chiêu nói ra, Công Tôn đã hỏi, “Là Từ Chuẩn hung thủ của vụ án giết vợ phân thây đó á?!”

Bạch Cẩm Đường bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, quả nhiên đã có không khí của thành phố S, đã giết vợ lại còn phân thây.

“À …” Triển Chiêu hiểu ra, “Tôi đã nghĩ sao hình dạng hắn có chút cổ quái, hóa ra còn mang theo còng tay xiềng chân a.”

“Đúng vậy.” Ngải Hổ gật đầu, “Nửa năm trước gã bỏ trốn qua Anh, mới bị bắt được mấy ngày, hôm nay dẫn độ trở về chuẩn bị thụ thẩm, lại vừa khéo đi cùng chuyến bay, cảnh sát áp giải gã qua đi lối đặc biệt, vừa lúc gặp đoàn người khiêng cái thùng, Từ Chuẩn chợt gục xuống không dậy nổi nữa.”.

Tất cả mọi người sửng sốt..

“Hắn say máy bay sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Hắn chết rồi.” Ngải Hổ nói, “Nguyên nhân chết không rõ ràng, không hề có ngoại thương.”.

Lúc này, từ điện thoại truyền đến tiếng ầm ĩ, mọi người nghe thấy hình như có tiếng Tống Giai Giai đang nói, “Để tôi nói chuyện với họ a!”

Ngải Hổ bất đắc dĩ, “Là vầy, cô gái khảo cổ học này nói có chuyện quan trọng … A…”.

Nói còn chưa xong, điện thoại đã bị Tống Giai Giai đoạt mất, “Nguy rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vô thức hỏi, “Chuyện gì?”.

“Tương truyền một trong những nguyên nhân làm Bánh xe của đức Phật sống lại chính là gặp phải linh hồn có tội ác tày trời.” Không đợi Tống Giai Giai mở miệng, Công Tôn đã tự nói, “Bánh xe của đức Phật là một loại vu chú ác độc, nếu có hồn phách tà ác oán độc tiếp xúc với thi thể, hoặc là thi thể cảm thụ được sự tồn tại của ác ma, nó sẽ trở thành vật dẫn để tạo ra ác ma mới. Trong truyền thuyết, người có tội ác tày trời sẽ chủ động buông tha thân thể của chính mình, để linh hồn ẩn náu trong thân xác thây khô, tác oai tác quái.”.

Tống Giai Giai ở bên kia mạnh mẽ gật đầu, “Vừa rồi anh cảnh sát kia nói người đàn ông vừa chết là một tên ác ôn đã giết vợ phân thây, linh hồn của hắn có thể sống nhờ Bánh xe của đức Phật, làm thây khô sống lại phá thùng chui ra.”

Triển Chiêu và Công Tôn xoa cằm gật đầu —— nga, thì ra là thế..

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, tâm nói đây là cái dạng mê tín gì a? Từ Chuẩn có thể do bất ngờ phát bệnh tim rồi chết, chẳng qua là trùng hợp thôi.

Bạch Cẩm Đường thì đang nghiêm túc suy nghĩ —— sân bay nhiều người như vậy, có lẽ chuyện lần này không liên quan đến cái vụ “hút họa” của mình đâu?

Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ hỏi Tống Giai Giai, “Vậy cô muốn tôi làm gì?”.

“Điều tra a!” Tống Giai Giai nói, “Tên kia sẽ đi hại người đó.”.

Ngải Hổ bên cạnh không đợi Bạch Ngọc Đường mở miệng, đã khuyên can Tống Giai Giai, “Tiểu thư a, hiện tại vẫn chưa phát sinh án giết người, cũng không thể chỉ vì lời thuật lại của một người mà lập thành án a?”.

Bạch Ngọc Đường gật đầu —— đ‎úng vậy..

“Đội trưởng Bạch, em sẽ xử lý.” Ngải Hổ nói, “Có gì cần em sẽ liên lạc lại với anh.”.

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu rồi cúp điện thoại, nhìn sang bên cạnh, Công Tôn và Triển Chiêu đang thảo luận các loại truyền thuyết về Bánh xe của đức Phật.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, Bạch Cẩm Đường ở phía đối diện hỏi thăm anh về chuyến đi, Bạch Ngọc Đường đại thể kể lại một chút.

Vì vậy, anh em nhà họ Bạch thảo luận đề tài du lịch gia đình ấm áp đậm chất nhân văn, Triển Chiêu và Công Tôn lại nhiệt tình thảo luận phạm trù thần bí ma quái không thuộc về con người … thẳng đến khi chiếc xe đưa mọi người, về tới nhà..

….

Lúc này, ở khu hành lý tại sân bay, Bạch Trì cầm điện thoại dặn song sinh đưa xe đến đón, “Em với Trinh vừa xuống máy bay, vâng, vâng…”.

Tiểu Đinh ở bên kia chọc cậu, “Có mua quà về không đó?”.

“Mua rồi a, nhiều lắm.” Tiểu Bạch Trì vừa nói chuyện với cặp song sinh vừa nhìn ra cách đó không xa, sao có nhiều bảo vệ với cảnh sát vậy nha.

Triệu Trinh lười biếng tựa bên xe hành lý, gần đó có mấy hành khách nhận ra anh liền lấy điện thoại ra hưng phấn chụp ảnh.

“Đại Đinh Tiểu Đinh nói xe đến đón mấy ông anh vừa rời khỏi.” Bạch Trì có chút tiếc nuối, “Kêu một cái khác qua đây chắc cũng mất nửa tiếng.”

Triệu Trinh tiếp tục chống má ngồi đó, đồng thời cũng chú ý tới dị trạng ở cách đó không xa, rồi có chút buồn cười hỏi Bạch Trì, “Đại ca em sẽ không hút họa đến trình độ này chứ? Chỉ đi qua chút thôi mà sân bay đã có chuyện.”

Bạch Trì cũng có chút hiếu kỳ, “Hình như em thấy Ngải Hổ, anh có đói không? Em đi mua chút gì về ăn nhá?”.

Triệu Trinh vươn tay ôm lấy vai Bạch Trì, cả người đu trên người cậu, “Anh muốn ăn em, được không?”

Bạch Trì trừng mắt, “Anh còn chưa ăn đủ hả? Đại lưu manh!”.

Triệu Trinh cười xoa xoa đầu Bạch Trì, nói muốn ăn hamburger.

Trong nửa tháng nghỉ dưỡng này, dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Tiểu Bạch Trì, Triệu Trinh rốt cuộc cũng béo lên một chút.

Bạch Trì chạy đi mua hamburger cho Triệu Trinh, nhân tiện chạy qua ngó chút tình huống bên Ngải Hổ.

“Hai phần hamburger gà.” Bạch Trì gọi đồ ăn, rồi thỉnh thoảng lại dòm qua chỗ náo nhiệt bên kia.

Chị bán hàng thấy trước mặt là nam sinh thật khả ái dễ nhìn, liền mở lời trò chuyện, “Nghe nói đã đánh mất một kiện văn vật.”

Bạch Trì kinh ngạc, “Trộm cướp văn vật sao?”.

“Không rõ lắm a, nghe nói còn chết người nữa.” Chị bán hàng nhỏ giọng nói, còn tặng thêm cho Bạch Trì hai khối chocolate, lại hỏi, “Muốn uống gì không?”.

Bạch Trì suy nghĩ một chút, giờ cũng muộn rồi chẳng muốn uống nhiều nước, thôi thì chia nửa với Triệu Trinh đi, vì thế gọi thêm một ly sữa.

Chị bán hàng đang rót đồ uống, thì một chị khác chạy trở về, tiến đến phía sau quầy hàng, “Dọa chết người!”

Cô gái đang bán đồ cho Bạch Trì hiếu kỳ, “Sao thế?”.

“Mới ở trong WC gặp quái nhân, dọa lão nương mất đi nửa cái mạng.” Chị bán hàng còn lại vừa vỗ ngực vừa kể.

“Sao lại là quái nhân?”.

“Quắt queo lại gầy đét … Nhìn như bộ thây khô á.”.

“Không phải chứ?”.

“So với tên Quasimodo lần trước gặp còn dọa người hơn a.”.

“Bên kia không phải bị mất thây khô sao? Đừng nói là em gặp được nhá?”.

“Chị đừng làm em sợ a, em ngày mai còn phải làm ca đêm a.”

….

Bạch Trì nhận đồ uống, thanh toán tiền, rồi xoay người đi ra ngoài… Thây khô?.

Chạy về khu hành lý nhưng không thấy Triệu Trinh đâu, ngược lại thấy một phóng viên lúng túng đứng ở đó, trong tay là túi của Triệu Trinh, hình như đang giúp bọn họ trông đồ.

Bạch Trì cũng có quen người này, là phóng viên của một tờ báo lá cải nào đó, đã từng quấy rầy Triệu Trinh vài lần, một lần bị Bạch Ngọc Đường tóm được, một lần bị Bạch đại ca dọa ột trận, lần khác lại bị cặp song sinh bắt, rồi có lần xém chút nữa bị Triển Chiêu phân liệt, không phải đã nói muốn đổi nghề sao?

Bạch Trì thấy hắn có đeo máy ảnh lủng lẳng thì cười nói, “Chuyên nghiệp thế a?”.

“Nè nè.” Phóng viên nọ vội xua tay, “Tôi đã sớm bỏ nghề săn ảnh kia rồi.” Vừa nói vừa vội vàng lấy danh thiếp ra cho Bạch Trì xem.

Bạch Trì nhận lấy nhìn thoáng qua, hóa ra người này tên là Trương Dương, hiện tại là phóng viên ảnh ột tờ báo lớn ở thành phố S, chuyên đi lấy những tin tức mới lạ.

“Cậu về thì tốt rồi.” Trương Dương bất đắc dĩ đưa cái túi trong tay cho Bạch Trì, “Tên Triệu Trinh kia muốn đi WC dĩ nhiên lại bắt tôi ở đây trông hành lý.” Nói xong, cầm camera hùng hùng hổ hổ chạy đi …

Bạch Trì quay đầu lại nhìn thì thấy hắn chạy về nơi bảo vệ sân bay đang tụ tập, phỏng chừng nghe được tin tức sân bay xảy ra chuyện ly kỳ nên chạy tới a?

Vừa đứng một lúc thì Triệu Trinh quay trở lại.

Bạch Trì đưa đồ ăn ra, Triệu Trinh nhíu mày, “Không uống sữa đâu, anh muốn đi tiểu.”.

Bạch Trì không nói gì túm anh đến một chỗ ít người qua lại, cũng may Triệu Trinh thường ngày luôn trong bộ dáng quý công tử tao nhã, cộng thêm thân phận đại minh tinh, rất ít khi nói chuyện thô lỗ.

“Không phải anh vừa đi WC sao?” Bạch Trì giúp Triệu Trinh mở lớp vỏ bọc hamburger ra.

“Cửa WC bị người bên trong khóa rồi.” Triệu Trinh bất mãn..

“Vậy sao không qua cái bên kia?” Bạch Trì chỉ ra đằng xa.

“Không đi!” Triệu Trinh tiếp tục đu lên vai Bạch Trì, “Xa, phải đi qua bao nhiêu là đường a~.”.

Triệu Trinh tựa vào vai Bạch Trì bắt cậu nhóc đút bánh cho ăn, Bạch Trì bất đắc dĩ, “Anh thu liễm chút đi, bị chụp hình rồi viết bậy viết bạ bây giờ.”.

Triệu Trinh nhai nhai hamburger, cọ cọ Bạch Trì, điện thoại Bạch Trì có tin nhắn, tài xế đã tới rồi.

“Đi thôi.” Bạch Trì kéo Triệu Trinh ra ngoài.

Trên xe, Triệu Trinh vừa gặm hamburger vừa nhìn ra ngoài cửa, như là bị thứ gì đó trên lầu hấp dẫn, tựa người bên cửa kính ngẩng đầu nghiêm mặt nhìn, “Anh đang làm gì đó?”.

Bạch Trì chuyển tới bên cạnh, theo ngón tay anh chỉ, nhìn thấy ở khoảng lầu 4 lầu 5 của sân bay, có một người đàn ông đang từ cửa sổ bò ra, hắn liên tục hoa chân múa tay, vừa chạy vừa hô to cái gì đó.

Triệu Trinh ấn cửa xe xuống, liền nghe thấy tiếng người nọ hét, “Cứu mạng a!”.

“A…”.

Nhưng theo tiếng kêu thảm của hắn, cùng với tiếng thét chói tai của đoàn người đang vây xem bên dưới, người nọ trực tiếp từ trên lầu ngã xuống. Nhìn vào độ cao của cửa sổ và nên xi măng bên dưới… hẳn là chết chắc rồi.

Tài xế dừng xe, Bạch Trì bước xuống, thấy được thi thể đang nằm trong vũng máu ở phía xa, y phục…thật quen mắt.

Bảo vệ ở sân bay và cảnh sát cấp tốc lao tới duy trì trật tự, rất nhiều người vây xem..

Bạch Trì chạy đến gần, người nhiều quá nhìn không rõ lắm, nhưng lại vừa khéo có một cái gì đó tròn tròn từ trong đám người lăn lại chỗ cậu, rồi “xoạch” một tiếng ngã vào bên chân. Bạch Trì cúi đầu nhìn, thì ra là cái nắp của ống kính camera màu đen hiệu Canon.

Nhìn chằm chằm vào cái nắp một hồi, Bạch Trì nhíu mày, Trương Dương vừa rồi có đeo một máy ảnh Canon SLR, hơn nữa quần áo … hình như cũng y hệt.

“Trì Trì.”.

Bạch Trì quay đầu lại, Triệu Trinh đang vẫy cậu.

Bạch Trì chạy về xe..

Triệu Trinh sờ sờ đầu cậu, “Đi về nghỉ thôi, ở đây giao cho cảnh sát xử lý a.”.

Tài xế cũng gật đầu, “Ở đây không thể dừng xe lâu.”

Bạch Trì gật đầu, đóng cửa xe..

Trong đầu Bạch Trì nhiều lần hồi tưởng lại đoạn hình ảnh vừa rồi, một người đàn ông nhảy từ cửa sổ xuống … Bởi vì bên trong có đèn, bên ngoài lại tối đen, cậu không thấy rõ mặt người nọ, hiện tại nhớ lại hình dáng quần áo, có vẻ chính là Trương Dương. Nhưng song song đó, Bạch Trì còn thấy một người khác, đứng ở phía sau Trương Dương … Vì nhìn từ dưới lên nên Bạch Trì chỉ thấy được đỉnh đầu người đó.

“Tay phóng viên kia.”

Chính lúc này, Triệu Trinh đột nhiên mở miệng.

Bạch Trì nhìn anh, góc nhìn của Triệu Trinh hẳn là chính xác hơn của cậu, “Thật sự là người phóng viên đó sao?”.

Triệu Trinh gật đầu, sau đó nhíu mày nói, “Hắn hình như thấy được thứ đáng sợ gì đó.”.

Bạch Trì kinh ngạc, “Hắn bị dọa sợ mới nhảy khỏi cửa sổ á?”.

“Quan trọng là thứ gì có thể khiến người ta sợ đến mức nhảy từ trên cao xuống như thế.” Triệu Trinh nhướn mày, “Hoặc là bị đẩy xuống, hình như anh thấy phía trước còn có người.”.

“Đúng là có người.”.

Lúc này, tài xế cũng mở miệng, góc nhìn của chú ấy khác với góc nhìn của Triệu Trinh Bạch Trì, có lẽ đã thấy cái gì đó.

Bạch Trì hiếu kỳ hỏi, “Là ai ạ?”.

Tài xế lắc đầu, “Tôi chỉ thấy được đỉnh đầu thôi, không thấy mặt, nhưng mà tôi chuyên đến đón khách ở sân bay nên rất quen thuộc, vị trí đó có vẻ là toilet gần khu hành lý.”.

Bạch Trì ngẩn người, nhìn Triệu Trinh..

Triệu Trinh vuốt cằm, “Cái toilet khóa trong lúc anh đi đó.”

Hai người đang trò chuyện, đột nhiên, tài xế phanh gấp một cái…

“Oa!” Bạch Trì nhào về phía trước, Triệu Trinh cũng vậy, một cước này của chú tài xế làm Triệu Trinh và Bạch Trì đang buồn ngủ cũng bị giật mình tỉnh hẳn.

May là hừng đông xe ít, nếu không cũng khó tránh khỏi tai nạn giao thông.

“Xảy ra chuyện gì thế?!” Bạch Trì phục hồi lại tinh thần, vừa xoa cái trán bị đụng đau vừa tài xế, “Nổ lốp ạ?”

Triệu Trinh thấy sắc mặt tài xế tái nhợt, hỏi, “Chú khó chịu ạ?”.

“Cháu mở cửa sổ nha?” Bạch Trì hỏi.

“Không… Không cần.” Tài xế lấy lại bình tĩnh, vừa xin lỗi vừa tiếp tục lái xe.

Triệu Trinh và Bạch Trì đã bình tĩnh lại, hiếu kỳ hỏi tài xế, “Sao vậy ạ?”.

“Chắc tôi bị hoa mắt thôi.” Vẻ mặt của người tài xế vô cùng hoang mang.

“Hoa mắt?” Bạch Trì buồn bực, “Chú nhìn thấy gì thế?”.

“Tôi … Tôi nhìn thấy có người bò trên cửa kính sau xe chúng ta.” Tài xế xấu hổ nói.

Bạch Trì và Triệu Trinh lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ là ở đó chẳng có người.

“Chú nhận ra là ai không a?” Bạch Trì hỏi.

“Không thấy rõ, cảm giác có rất nhiều nếp nhăn, đôi mắt tối om, làm tôi sợ muốn chết.” Tài xế cũng lắc đầu, “Treo ngược trên cửa kính phía sau rồi bò dần xuống dưới.”

Bạch Trì đang nghi hoặc, Triệu Trinh bên cạnh lại khẽ khàng chọt a chọt vai cậu.

Bạch Trì quay đầu lại, thì thấy Triệu Trinh vươn tay, chỉ vào một chỗ trên tấm kính phía sau xe —— trên đó, có một dấu tay rất rõ ràng, mà quái dị nhất chính là, các ngón tay đang hướng xuống dưới.

Bạch Trì nhào vào lòng Triệu Trinh, sau đó ngẩng đầu mở to hai mắt oán niệm nhìn Triệu Trinh, ý tứ đong đầy —— anh lại giở trò quỷ đúng không? Nhanh nói là trò đùa của anh đi!!!~~.

Triệu Trinh bất đắc dĩ sờ sờ gáy Bạch Trì, sau đó nhún vai —— anh thật sự không có dính dáng mà.~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.