S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 17 - Chương 3: Hung án



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa về đến nhà đã bị một bầy động vật họ mèo từ trong nhà lao ra vây lấy.

Một đám mèo lớn mèo nhỏ chặn Triển Chiêu lại cọ đủ đường.

Nhấc đống hành lý đủ kích cỡ lên, mọi người cùng nhau vào nhà..

Công Tôn và Triển Chiêu đã ngủ no trên máy bay lúc này vừa sắp xếp hành lý vừa tiếp tục thảo luận về Bánh xe của Đức Phật, Bạch Cẩm Đường và Bạch Ngọc Đường không thèm để ý đến hai kẻ hơn nửa đêm rồi còn loay hoay bận rộn nọ, nhanh chóng lên lên lầu tắm chuẩn bị đi ngủ.

Công Tôn mở một thùng đồ thật lớn, từ bên trong lấy ra một đống hộp lớn hộp nhỏ, cặp song sinh hiếu kỳ liếc hỏi, “Chủ nhân của tôi ơi ~ ngài trữ hàng cấm ạ?”.

Công Tôn mở một cái ra cho bọn họ xem …

“Má ơi~” Cặp song sinh liếc mắt thấy một bộ đầu lâu, sợ đến mức xoay người bỏ chạy.

Công Tôn ôm cái đầu lâu ra đặt ở trên bàn.

Triển Chiêu thò tay sờ sờ, “Hàng mô phỏng bằng thủy tinh sao?”

“Ừ.” Công Tôn gật đầu, “Đồng hồ báo thức đó.” Nói xong bóp bóp vài cái … lập tức cái đồng hồ phát ra một chuỗi dài tiếng cười “Ha hả a, ha hả a”, nổi hết cả da gà.

“Phong cách khá Tây nha!” Triển Chiêu cầm lên ngắm nghía.

Lúc này, bên ngoài lại có một chiếc xe ngừng lại.

Cặp song sinh bị đầu lâu báo thức của Công Tôn hù sợ đang chạy té khói lập tức tựa vào cầu thang lầu hai ngó xuống, “Trì Trì với Triệu Trinh về rồi…”

Bọn họ còn chưa vào cửa, mọi người đã nghe thấy có tiếng sư tử gầm … Lisbon lâu ngày không được gặp Bạch Trì và Triệu Trinh lao ra, dùng hai chân trước bự đùng của mình ôm lấy Bạch Trì, cái đầu bờm xờm cọ tới cọ lui.

Triệu Trinh và Bạch Trì thật vất vả mới vào được bên trong, buông hành lý xong lập tức ngồi phệt xuống sô pha.

Lisbon tiếp tục ôm lấy hai người cọ cọ..

Triệu Trinh vỗ vỗ đầu Lisbon, cảm khái, “Thật là chuyến đi kinh hồn mà, thiếu chút nữa không về được nhà rồi.”

Cặp song sinh vừa lục va li của Bạch Trì tìm quà vừa hỏi, “Sao á? Gặp phải luồng khí lưu hả?”.

“Máy bay không có vấn đề gì, vị đại ca tài xế hai người tìm cho bọn tôi mới có chuyện kìa.” Triệu Trinh ôm lấy gối đầu tựa vào lưng ghế.

Cặp song sinh nhìn nhau, “Không thể nào? Lão Mạnh là tài xế giỏi nha, lái cho bọn anh nhiều năm rồi.”

“Cứ nhờ Triển Chiêu xem qua cho chú ấy đi.” Triệu Trinh bất lực, “Dọc đường đi thắng gấp ít nhất ba lần, chạy sai đường hai lần, còn vượt đèn đỏ một lần đó.”

“Không phải chứ?!” Đại Đinh hết hồn.

Tiểu Bạch Trì ôm lấy cái đầu bự của Lisbon, cũng gật đầu, “Đúng nga, thần kinh chú ấy có vấn đề rồi á, lần đầu thì nói có người nằm úp sấp trên tấm kính phía sau, tiếp đó đang lái xe ngon lành lại nói là đụng phải một đứa bé, cuối cùng thiếu chút nữa đi ngược chiều.”

“Sau đó thế nào?” Triển Chiêu hỏi.

“Sau đó tôi với Trì Trì lái xe đưa chú ấy đến bệnh viện, rồi thông tri cho người nhà đến chăm nom, xong mới về nhà.” Triệu Trinh nhún vai.

“Không phải chứ?!” Tiểu Đinh há hốc miệng, cầm điện thoại lên, “Để tôi đi hỏi người nhà ông ấy.”

Bạch Ngọc Đường tắm giặt sạch sẽ xong, xoa tóc xuống dưới, thấy Triệu Trinh và Bạch Trì, biết hai người bọn họ về sau, liền hỏi, “Lúc hai người về sân bay thế nào rồi?”

Bạch Trì đem vừa chuyện đã xảy ra kể lại một lần …

Bạch Ngọc Đường cau mày, Công Tôn và Triển Chiêu đều hiếu kỳ, “Thây khô?!”.

“Kỳ quái a.”.

Lúc này, Tiểu Đinh nói chuyện điện thoại xong quay trở lại, “Tôi gọi điện cho lão Mạnh, vợ ông ấy tiếp, nói ông ấy đã kiểm tra xong, không có vấn đề gì cả, hơn nữa ông ấy cũng không có tiền sử bị tâm thần. Lão Mạnh cũng không biết chính mình vừa bị cái gì nữa, chẳng rõ thứ thấy được là thật hay ảo giác.”

“Tuyệt đối là ảo giác.” Triệu Trinh nói, “Cửa sau có ai nằm úp sấp không thì tôi không biết, nhưng chú ấy nói đã đụng phải một đứa bé thì tuyệt đối không có.”

“Đúng a!” Bạch Trì cũng gật đầu, “Hừng đông đó nha, trên đường lớn kiếm đâu ra con nít.”.

“Vậy vô duyên vô cớ xuất hiện ảo giác sao?” Công Tôn nhíu mày, “Không phải là trong não có vấn đề chứ? Kêu ông ấy kiểm tra kĩ vào.”

Tiểu Đinh gật đầu, “Đã kiểm tra rồi, lão Mạnh nói có thể là đụng trúng quỷ rồi.”

“Đụng phải quỷ?!” Tiểu Bạch Trì dựng thẳng lỗ tai, Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, sấy cho khô tóc rồi đi ngủ thôi.

Công Tôn và Triển Chiêu lại bắt đầu thảo luận các loại khả năng đụng phải ma quỷ vân vân.

….

Một đêm yên ổn trôi qua, ngày hôm sau, cục trưởng Bao gửi thư đến toàn bộ cảnh viên vừa kết thúc kỳ nghỉ, để mọi người điều chỉnh một chút, hai ngày sau đi làm, Vì vậy… mọi người sau khi đi nghỉ về lập tức tổ chức liên hoan.

Hưởng thụ nguyên kỳ nghỉ dài nên tinh thần diện mạo ai cũng tốt, tụ lại một chỗ trao đổi các loại quà tặng, thuận tiện giao lưu chút hiểu biết sau khi đi du lịch về.

Một đoàn các cô nương xúm lại líu ríu thảo luận bát nháo, vô cùng náo nhiệt. Mặt khác có một việc rất đáng chúc mừng, người duy nhất còn độc thân trong SCI, Tương Bình, nay cũng đã tìm được chốn để về, bác sĩ Hà Doanh cuối cùng cũng tiếp thu được sự hấp dẫn của một trạch nam, hiện tại chưa có chủ chỉ còn lại mỗi mình Bao Chửng.

Lúc mọi người đang nghiên cứu xem nên tìm cho Bao Chửng một vị phu nhân như thế nào thì cửa lớn bị đẩy ra, Bao Chửng xách theo một bọc lớn lắc lư đi vào.

Cái Bao Chửng xách tới là một túi bánh mì, có lẽ dưới nhà ông ấy mới khai trương một tiệm bánh mì, ông ấy ăn thấy ngon nên vội xách tới ọi người nếm thử. Mọi người lại một lần nữa đồng tình… Đã già rồi mà mỗi ngày đều gặm bánh mì như thế rất thảm a, nhanh tìm cho ông ấy một ai đó thôi.

Bao Chửng cảm thấy bầu không khí rất quỷ dị, vừa gặm một xâu thịt quay vừa khó hiểu hỏi, “Gì vậy?”

Mọi người nhìn trời..

Triển Chiêu rất tò mò về vụ án ở sân bay ngày hôm qua nên cầm một phần mì xào lân la đến gần Bao Chửng, “Cục trưởng, vụ án ở sân bay thế nào rồi?”

“Sân bay? Cậu muốn hỏi vụ mất tích Bánh xe của đức Phật hay vụ nhảy lầu?” Bao Chửng hỏi.

“Hai cái không liên quan sao?” Triển Chiêu thăm dò.

Bao Chửng bật cười, cũng hỏi lại, “Thế cậu nghĩ có quan liên à?”

Triển Chiêu híp mắt —— lại lên giọng.

Bao Chửng gặm xâu đồ nướng xong thì nói, “Vụ án ở sân bay đúng là tiến triển có chút kỳ quái.”.

“Sao ạ?” Triển Chiêu hiếu kỳ, Công Tôn cũng nhìn sang.

“Vị phóng viên tên Trương Dương kia, trong thẻ nhớ camera của hắn có một vài tấm hình.” Bao Chửng nói, “Hẳn là chụp trước khi chết, ngay trong WC, rất giống ảnh kinh dị.”.

“Kinh dị?” Mọi người hiếu kỳ dỏng tai lên nghe.

Dương Dương tò mò, “Kinh dị ý là chụp phải quỷ ấy ạ?”

Bao Chửng lấy điện thoại di động ra, nói, “Sáng nay ta qua tổ giết người chụp được này.”

Mọi người đòi xem.

Bao Chửng lấy tay che đi, nhắc nhở, “Hơi kinh khủng đó.”

Mọi người nhìn trời, càng cấm càng muốn nhìn a.

Vì thế Bao Chửng đưa điện thoại cho Triển Chiêu, rồi đưa tay cầm lấy một trái bắp.

Triển Chiêu mở tấm hình ra…

Tấm thứ nhất, ở lavabo trong WC có một người đang nằm úp sấp chúi đầu vào vòi nước … Mà người này mang đến một cảm giác rất quái dị, trên người bọc một tầng băng vải, thân thể khô quắt, màu da vàng như nến lại nhăn nheo như bị uốn nếp, cảm giác như bị sấy khô.

Chỉ tiếc không thấy được rõ mặt, đại khái do Trương Dương cầm camera không được chắc tay mà thành.

Cảnh này Trương Dương chụp liên tục mấy tấm, chỉ đơn giản là quá trình quái nhân nọ dùng nước vỗ lên đầu lên mặt và uống vài ngụm.

Đột nhiên… Người nọ quay mặt sang, Trương Dương chụp được tấm hình đặc tả khuôn mặt.

“Á …”.

Mọi người nhịn không được hô lên —— bởi vì khuôn mặt Trương Dương chụp được nhiều nếp nhăn y như mặt thây khô, trên đó còn có hai lỗ thủng tối om.

“Đây là hiệu quả hoá trang sao?” Bạch Trì giật mình dựng hết cả tóc gáy.

Triển Chiêu tiếp tục chuyển hình, có thể nhận ra người nọ đột nhiên nhào về phía Trương Dương, những tấm sau đó khá mơ hồ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lại chuyển hình, góc chụp có vẻ là từ dưới đất hướng lên trên, chỉ chụp được hai chssn quấn đầy băng vải, thế nhưng địa điểm chụp đã biến thành trong buồng vệ sinh.

“Trương Dương bị gã đó ném vào WC hả?” Bạch Ngọc Đường phỏng đoán, “Ngã xuống đất rồi còn ấn chụp được?”

“Đây là một loại bản năng.” Triển Chiêu nói, “Lúc đó adrenaline trong Trương Dương phỏng chừng phải tăng lên đến năm trăm vạn ấy chứ, hắn chỉ nghĩ rằng nếu một màn này chụp lại được, rồi giật tít lên tờ báo ngày mai hắn sẽ phát tài, có lẽ trong đầu còn đang nghĩ tiêu đề, không rảnh để xét xem có nguy hiểm hay không.”

Tấm ảnh tiếp theo vô cùng không rõ, nhưng có thể thấy thây khô nọ hình như đang tập kích Trương Dương, sau đó, không còn hình chụp nữa.

“Sau khi hắn bị tập kích thì nhảy khỏi cửa sổ sao?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

“Đó cũng là bản năng.” Triển Chiêu gật đầu, “Có lẽ cửa đã bị gã kia khóa lại, hắn không tìm thấy đường để trốn chạy, lại cảm giác được nguy hiểm cận kề, nên mới nhảy khỏi cửa sổ. Tiếc là nhảy xuống rồi lại … Bi kịch a.”

Bạch Trì nhíu mày, “Thật sự do thây khô nọ khiến hắn trở nên như thế sao? Vậy Bánh xe của đức Phật thực sự sống lại ạ?”.

Bạch Ngọc Đường lật lại ảnh chụp, phóng lên nhìn thật kỹ, cuối cùng tại tấm hình Trương Dương chụp chân của thây nọ, phát hiện ra một chi tiết. Anh đưa qua cho Triển Chiêu xem, trên lớp băng vải quấn chân, có một hình nổi màu lam cùng loại với con dấu.

Triển Chiêu híp mắt nhìn một chút, rồi nói, “Là con dấu của bảo tàng Romania.”.

“Băng vải này quấn để tiện vận chuyển, bảo vệ bộ thây khô.” Bao Chửng nói, “Cái đó tổ khảo cổ đã giám định rồi.”.

Triệu Trinh cũng nhìn tấm ảnh, còn mọi người nhìn anh —— có sơ hở gì không a?

Triệu Trinh khẽ nhún vai, “Rất có thể là người hóa trang thành, dậm chút phấn đeo chút phụ kiện thôi, khá dễ để tạo thành loại hiệu quả này, hiện tại kỹ thuật hoá trang rất phát triển mà, hóa trang thành thây khô là phần cơ bản nhất mà một chuyên viên trang điểm cần học.”.

Bao Chửng hỏi, “Nói vậy là hoá trang sao?”

Triệu Trinh nhún vai, “Cháu không biết đâu, cũng không chắc là thật mà, thế giới to lớn không gì là không thể.”

Tất cả mọi người híp mắt nhìn anh —— nói cũng như không.

“Nhắc đến thây khô…”.

Lúc này, Trần Giai Di chạy tới, đưa mọi người một tấm vé xem phim.

Mọi người nhìn cái tên ——《đêm cuối cùng 》.

“Cái gì đây a?” Triển Chiêu hiếu kỳ..

Tề Nhạc nhướn mày, “Bộ phim mới ra mắt, mời các anh đến xem a.”

“Phim kịnh dị hả?” Công Tôn hiếu kỳ.

“Đúng á, đội hình rất mạnh nha!” Cặp song sinh chen vô, “Công ty nhà mình quay đó.”

Bạch Ngọc Đường đại khái đã nhiều năm không xem phim, cầm lấy tấm vé hỏi, “Gần đây quay phim kinh dị rất có tiền sao?”

“Quay phim gì không quan trọng a, quan trọng là phải có chủ đề hot diễn viên siêu sao.” Tiểu Đinh vừa nói vừa lộ ra sắc mặt của một gian thương, “Tương Nam, Giai Di cộng thêm át chủ bài Vương Từ Liệt, còn có hiệu ứng đặc biệt từ công ty của Lâm Nhược, âm nhạc của nhóm Tề Nhạc, cộng thêm đại ảo thuật gia …” Nói rồi, búng tay về phía Triệu Trinh, “Khách mời danh dự ~.”.

Bạch Trì hiếu kỳ nhìn Triệu Trinh, ý là —— anh cũng đi đóng phim á?

Triệu Trinh nhún vai, “Cũng diễn một vai ảo thuật gia thôi, chẳng khó tí nào.”.

“Từ Liệt… Tên thật quen nha.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Có phải cậu nhóc đốt pháo cho nổ ký giả đó không?”

“Ế! A Liệt quả nhiên có danh tiếng a, ngay cả kẻ không quan tâm đến giải trí như cậu cũng biết.” Cặp song sinh mừng rỡ.

“Đốt pháo cho nổ ký giả?” Công Tôn hiếu kỳ.

“Từ Liệt cũng thật là …” Trần Du nói, “Lần trước trong show diễn của cậu ta có chuẩn bị hiệu ứng pháo hoa, ủy thác cho công ty của anh hai em làm, sau đó có ký giả len lén vào cánh gà chụp ảnh, Từ Liệt lặng lẽ đốt một dây pháo rồi nhét vào trong quần vị ký giả nọ …”.

Mọi người khóe miệng giật giật —— cái này…

“Cái đó thì thấm tháp gì, cậu ta chính là một tay quỷ kiến sầu a!” Tề Nhạc lắc đầu, “Ngày đó có một tên chui vào nhà cậu ta trộm đồ bị tóm được, cậu ta liền treo tên đó đung đưa ngoài cửa sổ chờ cảnh sát tới, ở tận tầng 27 á. Rồi còn bắt y xin lỗi, sau đó hai người bọn họ ầm ĩ cãi lộn một hồi, sau này Từ Liệt thu người kia về làm trợ lý, vừa khéo y họ Lâu, bọn em đều gọi là Lâu Ngoại Quải.” (~ treo ngoài nhà).

“Phụt …” Mọi người đều phì ra cười, đúng là Lâu Ngoại Quải còn gì.

Bạch Ngọc Đường có chút hiếu kỳ, “Dã man thế mà mấy người còn ký hợp đồng?”.

“Người ta số đỏ a!” Cặp song sinh nhướn mày, “Đại ca thấy cậu ta thuận mắt nha! Thằng nhóc này trước đây từng đánh thái quyền, kiêm luôn một chân trong ban nhạc rock, giọng rất tốt đó! Trước cậu ta với nhóm Tề Nhạc cùng biểu diễn cho công ty thu được gấp đôi luôn, diễn kịch cũng rất có khiếu, con nuôi của Tương Nam đó.”

Bạch Ngọc Đường nhướn mày, buổi ra mắt chính là đêm nay, dù sao cũng chưa có chuyện gì xảy ra.

Triển Chiêu nhìn sơ qua giới thiệu vắn tắt về bộ phim, “A? Kết quả là vấn đề tâm lý sao?”.

“Đúng vậy!” Trần Giai Di gật đầu.

“Vấn đề về tâm lý …” Triển Chiêu khẽ sờ sờ cằm, sau đó cúi đầu suy nghĩ gì đó.

Bạch Ngọc Đường thả một cái cánh gà vào trong chén của anh, “Lại nghĩ cái gì vậy?”.

“Hả?” Triển Chiêu hoàn hồn lại, lắc lắc đầu, “Không a”, rồi cầm cánh gà lên gặm.

Mọi người ăn tối xong, thì kéo cả đoàn đến buổi ra mắt phim của mấy cô Trần Giai Di.

Phim kinh dị dạo này đều rất có kỹ thuật, bộ phim này cũng khá hay, nội dung là nam chính Từ Liệt theo đuổi nữ chính Giai Di, nhưng lại phát hiện ra nữ chính có một bà mẹ rất quái dị, đó là vai của Tương Nam.

Sau này nam chính phát hiện ra trong nữ chính và mẹ cô có một người đã chết, thế nhưng không thể biết được là ai, trong lúc liên tục gặp phải những chuyện kinh khủng hắn mới phát hiện ra thần kinh của mình có vấn đề. Chính hắn đã giết chết cả nữ chính lẫn mẹ cô, và vẫn luôn đối thoại với hai thi thể này.

Phim kịnh dị đương nhiên có hiệu quả phi phàm, đội kỹ thuật của công ty Lâm Nhược không hổ danh đẳng cấp thế giới, dọa cho không ít khán giả ở đây la to hét nhỏ, Bạch Trì cũng bị hù sợ thành công.

Triển Chiêu và Công Tôn xem rất hưng phấn, Bạch Ngọc Đường thì ngủ mất tiêu, Bạch Cẩm Đường vừa xem vừa ngáp, nếu không phải bản thân là chủ công ty phải giữ hình tượng thì anh cũng ngủ rồi, may mà có đeo kính nên không ai nhìn ra.

Chờ bộ phim kết thúc, mọi người tháo kính ra, Triển Chiêu bất đắc dĩ lay Bạch Ngọc Đường dậy.

Bạch Ngọc Đường vẫn còn buồn ngủ, xoa a xoa cái cổ.

Triển Chiêu ôm cánh tay hỏi anh, “Có cảm tưởng gì a Bạch đội trưởng?”.

“Hả?” Bạch Ngọc Đường ngồi dậy, “À, cái ghế rất thoải mái.”.

Triển Chiêu đỡ trán, người này rốt cuộc khuyết thiếu cảm giác sợ hãi đến trình độ nào rồi a.

Lúc này, chợt nghe từ phía hàng ghế khán giả có chút ồn ào, sau đó, tiếng thét chói tai vang lên bốn phía.

Bạch Ngọc Đường theo bản năng nhìn xung quanh, Triển Chiêu túm túm anh, chỉ về phía trước.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, mới phát hiện hóa ra là dàn diễn viên bước lên ra mắt, đặc biệt khi người cuối cùng là Từ Liệt xuất hiện, tiếng thét chói tai càng có thêm cao độ.

Mọi người quan sát một chút, đó là một chàng thanh niên khá đẹp trai, nam tính, cao gầy, thuộc kiểu người tháo vát, tướng mạo cũng không phải loại nam sinh mặt sữa, da màu đồng, đường nét góc cạnh, tóc ngắn, rất gọn gàng chỉnh tề.

Từ Liệt vừa đi vừa ngáp, hiển nhiên cũng mới tỉnh ngủ.

Bạch Ngọc Đường nhìn đồng hồ một chút, đã khoảng 10h30 đêm.

Các diễn viên cầm mic thay phiên nhau chào hỏi khán giả, đúng lúc này… bỗng một cánh cửa bên hông bị đẩy ra, đèn cũng vụt sáng.

Bạch Ngọc Đường ra bên ngoài nhìn, thì thấy có một nhóm người đang tiến lại.

Cặp song sinh ban đầu đều khó hiểu nhíu mày, ai vậy a? Gây lộn à? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy khả năng này không cao, nhìn kỹ lại … đều có thẻ công tác, cảnh sát sao?.

Bạch Ngọc Đường liếc mắt liền nhận ra người đi đầu tiên chính là Ngải Hổ thì có chút hiếu kỳ..

Ngải Hổ bước vài bước lên bục, đến trước mặt Từ Liệt, đưa ra giấy chứng nhận, “Từ Liệt, anh bị tình nghi trong một vụ án giết người, mời theo chúng tôi trở về phối hợp điều tra.”.

Từ Liệt vẻ mặt hoang mang, “A?”.

Bạch Cẩm Đường nhìn sang cặp song sinh.

Cặp song sinh cũng nhún vai lắc đầu, chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa.

Bạch Ngọc Đường xoa cằm.

Chờ Từ Liệt bị mang đi rồi, Bao Chửng hỏi Ngải Hổ tình huống..

Ngải Hổ nói, “Phát hiện ra một thi thể trong xe Từ Liệt.”

Mọi người nhíu mày.

Tương Nam hỏi, “Chiếc xe nào thế?”

“Chiếc Porche màu vàng.”.

Tương Nam lắc đầu, “Các cậu đã điều tra kỹ chưa, chiếc xe đó của Từ Liệt bị hỏng từ lâu lắm rồi, vẫn ở bãi đậu xe dưới lầu chưa từng rời đi, có khi khởi động cũng không nổi ấy.”

Trợ lý của Từ Liệt cũng gật đầu, “Đúng vậy, chiếc Porche vàng đó đã bị hỏng lâu rồi.”

Ngải Hổ gật đầu, “Chúng tôi biết, nhưng thi thể được tìm thấy trong xe anh ta nên cần anh ta phối hợp điều tra, nếu có thể loại bỏ nghi ngờ chúng tôi sẽ lập tức thả người.”

Mọi người thật ra cũng không có ý kiến gì, cảnh sát có quy trình phá án của cảnh sát mà.

Chỉ là sự kiện này làm giới truyền thông sôi sục hẳn, ngày hôm sau toàn bộ tựa đề đều là —— diễn viên lần đầu ra mắt thì bị bắt giữ.

Cặp song sinh nhìn số lượng vé được bán ra tăng vù vù, nghĩ bụng, muốn mở đường kiếm ăn mới hóa ra còn có thể tuyên truyền theo cách này a.

Nhưng rất nhanh, mối nghi ngờ Từ Liệt được tháo bỏ, người được thả trở về..

Fan hâm mộ của cậu ta sôi sùng sục, muốn cảnh sát phải xin lỗi và bồi thường tổn thất danh dự cho Từ Liệt. Cũng may Bạch Cẩm Đường và cảnh sát có quan hệ tốt, công ty đương nhiên không truy cứu, truyền thông phỏng vấn Từ Liệt, chính cậu ta cũng thể hiện bản thân chẳng để ý lắm đến chuyện này.

Mà ngay ngày đầu SCI đi làm trở lại, Ngải Hổ đã đã đem vụ án thi thể bị giấu trong cốp xe đó sang bàn giao.

“Án giết người liên hoàn hả?” Bạch Ngọc Đường tò mò.

“Có giết người liên hoàn không còn chưa biết, nhưng bọn em tìm được đoạn video này.” Ngải Hổ nói, “Lúc đó ở gần chiếc xe vàng không có camera, nên bọn em không tìm được chứng cứ mới phải trực tiếp đi bắt Từ Liệt. Nhưng vừa may có một chiếc xe riêng đậu ngay phía trước, trong xe có lắp đặt máy quay để ngừa trộm, vừa lúc quay được một đoạn này. Đúng rồi, nạn nhân là một người sống trong cao ốc này, xe của ông ấy vừa lúc đậu gần chiếc Porche vàng, có thể nói là họa từ trên trời rơi xuống a.”

Mọi người hiếu kỳ mở đoạn video lên xem.

Trong bãi đậu xe u ám, một chiếc xe màu đen có rèm che tiến đến, đậu lại vị trí khá gần với chiếc Porche vàng.

Một người đàn ông bước xuống, rồi hình như thấy được thứ gì đó gần chiếc Porche vàng nên đi tới nhìn thử, sau đó, chợt thấy ông ấy xoay người bỏ chạy… Mà trong khoảnh khắc ông chạy trốn, phía sau có thứ gì đó nhào tới, ôm lấy đầu ông rồi kéo cả người vào trong một góc tối.

Hình ảnh ghi lại vừa kinh khủng lại quỷ dị, khiến SCI kiến thức đầy mình cũng phải há hốc miệng không thể nói được gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.