Bạch Ngọc Đường dừng xe ở ngoài đám cháy chỗ xe cứu hỏa tụ tập.
Đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy phụ trách chỉ huy dập lửa lần này tên là Đinh Duyệt, Đinh đội trưởng hình như mới từ đám cháy đi ra, trên người còn bốc khói.
Tình hình hoả hoạn hiển nhiên đã khống chế được, không có nguy hiểm phát nổ, chỉ còn lại vài điểm cháy lẻ tẻ, đang bị dội nước dập tắt.
Đinh Duyệt quay đầu lại thấy Bạch Ngọc Đường tới, liền vẫy vẫy, có vẻ rất tức giận, “Bạch đội trưởng! Lúc này phát hỏa! Tuyệt đối là do người phóng hỏa!”
“Có thương vong không?” Triển Chiêu hỏi.
“Tạm thời còn chưa phát hiện, nhà xưởng có vẻ đã lâu không ai đến làm, cửa khóa chặt.” Đinh Duyệt bất mãn, “Diện tích rất lớn, rõ ràng có chất dẫn cháy! Điểm cháy rất phân tán, quả thực là rưới xăng châm lửa điển hình!”
“Cháy bao lâu rồi?” Triệu Hổ hỏi.
“Chừng hai giờ.”
Bạch Ngọc Đường gọi điện nói Tương Bình chú ý camera giám sát mấy nhà xưởng gần đó, xem thử có quay lại được đầu mối phóng hỏa hay không.
Triển Chiêu chọc chọc Bạch Ngọc Đường, ý đòi cái điện thoại.
Bạch Ngọc Đường đưa điện thoại cho anh.
Triển Chiêu hỏi Tương Bình, “Tương Bình, trước đó có phải cậu nói, ở trong xe của chúng ta cái nào cũng có máy bay không người lái loại nhỏ không?”
“Có!” Tương Bình vội vàng đáp, “Ngay trong cốp sau xe.”
Triển Chiêu mở cốp xe, phát hiện một hộp sắt nhỏ, mở ra nhìn, bên trong có một hộp đen lớn cỡ bàn tay, không có dấu hiệu gì, bên trong có cánh quạt, đầu đuôi đều có camera.
Triệu Hổ lại gần xem, “Cái này tiên tiến ghê.”
Triển Chiêu mỉm cười, cầm hộp, cùng mọi người đi vào nhà xưởng.
Triển Chiêu vừa đi vừa hỏi Tương Bình, “Thứ này dùng như thế nào?”
“Có một công tắc, ” Tương Bình nói, “Bật lên rồi buông tay là được, em ở bên này có thể thay anh điều khiển, anh muốn quay cái gì?”
“Quay lại ngóc ngách gần đây một chút.” Triển Chiêu nói, “Có ai đặc biệt quan tâm chúng ta hay không.”
“Cái này dễ, em sẽ cho máy bay cao theo dõi.”
Triển Chiêu ấn công tắc, máy bay liền lơ lửng giữa không trung, sau đó bắt đầu bay lên.
Triển Chiêu ngẩng mặt nhìn một chút, máy bay đang bay lên thật cao, hơn nữa có lớp phản quang đặc biệt, không chú ý không phát hiện được.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Miêu Nhi, cậu nghĩ kẻ phóng hỏa còn ở gần đây?”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Quanh đây khẳng định có người theo dõi, bất quá có phải người phóng hỏa không thì khó nói.”
Đang đi vào trong, thấy một thành viên đội chữa cháy vội vã chạy đến, nói với Đinh Duyệt, “Đội trưởng, có chút phát hiện không bình thường.”
Đinh Duyệt khó hiểu, “Cái gì không bình thường?”
“Có người chết.”
Hàng mày Đinh Duyệt dựng hết cả lên, “Không phải nói không có thương vong sao?”
Người đội viên xua tay, “Bọn em ở dưới nhà xưởng phát hiện một nơi giống như kho lạnh, bên trong có thật nhiều thi thể, đều bị bọc màng bảo vệ.”
Đinh Duyệt vẻ mặt ghét bỏ đưa tay chỉ Bạch Ngọc Đường, ý là —— nói với người này nè.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tất nhiên cũng nghe được, vội hỏi, “Ở đâu?”
Người đội viên đưa mọi người SCI đi xem.
Đinh Duyệt báo cáo với cục, nói vụ hỏa hoạn này quỷ dị, còn có án hình sự, cần phái người có trách nhiệm đến khống chế gấp.
Cục cảnh sát nhận được tin tức, Bao Chửng bên kia đã sắp xếp cảnh sát theo dõi nhà Nhạc Hải, lập tức đưa Nhạc Hải quay về cục cảnh sát điều tra.
Trong văn phòng SCI, Tương Bình vừa nói tin khống chế Nhạc Hải cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, vừa điều khiển máy bay không người lái, di chuyển ở phía trên nhà xưởng.
“Xe lấy tin cũng vào được.” Tương Bình thấy xe truyền hình trực tiếp, “Tới rất nhanh.”
Mã Hân mở ti vi, mọi người cùng nhau xem thời sự.
Thời sự ngoại trừ phát tin nhà xưởng bốc cháy, còn có tin Nhạc Hải bị đưa lên xe cảnh sát.
“Tin tức linh thông như vậy sao?” Công Tôn thấy có chút khác thường.
“Khác thường thật, cảm giác hình như trước đó chỉ biết Nhạc Hải xảy ra chuyện thôi.” Hạ Thiên trình ra tin tức trên mạng cho Công Tôn xem, “Anh xem bài báo này viết quỷ quái chưa này.”
Công Tôn nhận iPad đọc tin tức, viết là Nhạc Hải bởi vì thân thể tàn tật bị tổn thương tạo di chứng nghiêm trọng, để tự trị liệu, ở nhà xưởng xây một phòng thí nghiệm, dùng thân thể người để thực nghiệm, cuối cùng thực nghiệm thất bại, liền giết vật thí nghiệm, đồng thời phóng hỏa định hủy diệt chứng cứ.
“Chậc” Mã Hân cũng không nhịn được mà tán thán, “Một phút là từ doanh nhân thành công biến thành sát thủ biến thái… Lật mặt nhanh thế!”
“Cái này rõ ràng đã được viết xong từ trước rồi!” Tương Bình nói, “Tin tức gần như được đăng sau khi hoả hoạn phát sinh không bao lâu, hiện tại có độ quan tâm rất cao.”
“Vốn là Nhạc Hải chắc chắn không thoát được liên quan với vụ án rồi.” Hạ Thiên hiếu kỳ, “Nhưng tiết tấu này sao lại giống như có người muốn giá họa cho hắn vậy?”
…
Trong nhà xưởng máy móc, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo đội viên chữa cháy đi tới trước một gian kho đã cháy đen, trong kho chứa một ít máy móc, cũng đều cháy đen, trên mặt đất có một cánh cửa sắt bị mở ra.
Bạch Ngọc Đường cầm một cái đèn pin, đi đầu xuống, Triệu Hổ cũng nhảy theo.
Triển Chiêu đứng ở trên nhìn xuống, cảm thấy phía dưới khí lạnh bức người, đoán chừng là một kho lạnh… Sao lại có người kiến tạo kho lạnh ở chỗ này?
Trong chốc lát, thấy Triệu Hổ đi lên, đến bên cạnh nói thầm, “Em đi đây! Quá biến thái!”
Phía sau, Bạch Ngọc Đường cũng lên, bảo Mã Hán gọi điện thoại gọi Công Tôn đưa tổ pháp y và tổ giám định đến.
“Phía dưới như thế nào?” Triển Chiêu hiếu kỳ.
Bạch Ngọc Đường cầm điện thoại cho anh xem, vừa nãy ở dưới đã chụp lại cho Triển Chiêu.
Mã Hán cũng lại gần xem, thấy trên màn hình điện thoại, dưới nền đất là một kho lạnh, từng tầng một thiết trên kệ sắt đều là thi thể bọc nilon, đếm sơ qua thì có hơn mười xác, hình ảnh như cảnh trong phim kịnh dị vậy.
“Em nhất định sẽ gặp ác mộng!” Triệu Hổ bất mãn, “Ai biến thái ở chỗ này cất giữ thi thể như vậy chứ.”
Triển Chiêu lại nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bốn phía, hỏi mấy người đội chữa cháy bị kinh sợ bên cạnh, “Các anh lúc tiến vào, cánh cửa kho lạnh trên đất đang đóng sao?”
Mấy người đội chữa cháy đều gật đầu.
“… Nếu như lửa cháy một ngày một đêm, có đốt tới thi thể trong kho này không?”
Mấy người đội chữa cháy đều lắc đầu, “Chất dẫn cháy không bị đổ vào, cửa sắt còn dày như vậy, tuyệt đối đốt không được.”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cũng hiểu rất không hợp lý, như vậy vụ hỏa hoạn này mục đích là cái gì chứ? Nếu vì tiêu hủy chứng cứ, hẳn là nên đốt sạch mớ thi thể đầu tiên mới đúng.
“Nhạc Hải đã bắt lại.” Mã Hán đưa điện thoại cho Triển Chiêu xem mấy tin tức Tương Bình gửi tới.
“Hơi bị tốn sức rồi đó.” Triệu Hổ cũng thấy quá khó hiểu.
“Ha ha.” Triển Chiêu đọc xong tin tức, cười một tiếng, “Tất cả dựa theo logic phát triển, còn rất thuận lợi.”
Khi mọi người đây đó nhìn nhau, không hiểu gì cả, điện thoại của Bạch Ngọc Đường vang lên.
Bạch Ngọc Đường nhận, là nhóm Lạc Thiên tìm Triển Chiêu, liền đưa điện thoại qua.
Triển Chiêu nhận lấy, liền hỏi, “Bắt được người chưa?”
“Bắt được rồi tiến sĩ Triển…” Trầm mặc một hồi, Lạc Thiên lại bổ sung, “Có chút quỷ dị, không bắt sai đấy chứ?”
“Đưa người về cục cảnh sát, có vấn đề gì tôi chịu trách nhiệm.” Triển Chiêu cúp điện thoại, vẫy tay với Bạch Ngọc Đường, “Chúng ta trở về.”
Bạch Ngọc Đường vốn còn muốn ở chỗ này chờ người tổ pháp y đưa thi thể ra ngoài, không ngờ Triển Chiêu nhanh như vậy đã muốn về.
“Bây giờ đi về?” Mọi người theo Triển Chiêu đi ra ngoài.
“Ừ.” Triển Chiêu trong mắt có nét hưng phấn mơ hồ, “Trò hay bắt đầu rồi.”
“Tiến sĩ Triển.”
Lúc này, Tương Bình cũng liên lạc với Triển Chiêu, “Máy bay không người lái quay được cảnh một nhóm người và xe khả nghi, hình như đang theo dõi.”
Triển Chiêu gật đầu, “Nhạc Hải bị áp giải về chưa?”
“Cũng sắp đến rồi.” Tương Bình vẫy tay với nhóm Công Tôn đã chuẩn bị xong thùng đạo cụ, chuẩn bị đến hiện trường, lại nghe Triển Chiêu nói, “Giữ tổ pháp y lại, có chuyện hay để họ làm.”
Tương Bình vội vàng chạy ra ngoài ngăn cản tổ pháp y đang định vào thang máy.
…
Bạch Ngọc Đường lái xe chạy như bay về cục cảnh sát, Triệu Hổ và Mã Hán không hiểu gì, hỏi Triển Chiêu, “Đây là phát triển gì vậy?”
“Phát triển ảo thuật.” Triển Chiêu chà xát tay, vừa nhắn tin cho Triệu Tước, gọi người nhanh quay về văn phòng SCI.
Triệu Tước hình như đang bận, gửi lại một tin nhắn ngắn hỏi, “Trở lại xem cái gì?”
“Người Di Truyền Hoàn mỹ.” Triển Chiêu nhắn lại.
Trong chốc lát, Triệu Tước gửi một icon “nôn ọe” tới, “Hoàn mỹ cái rắm, một quái vật mà thôi, mấy đứa tự chơi đi, ta bên này đang làm chính sự!”
Triển Chiêu thu điện thoại nheo mắt lại, “Bận rộn gì sao… Thần thần bí bí.”
Chờ nhóm Bạch Ngọc Đường chạy về văn phòng SCI, thấy Bao Chửng đã ở đó.
Trong văn phòng SCI, ngoại trừ tổ pháp y, còn có Nhạc Hải ngồi xe đẩy, bị còng tay.
Triển Chiêu hỏi Công Tôn, “Lấy được thông tin sinh học chưa?”
Công Tôn khó hiểu, “Chẳng lẽ còn là một kẻ giả mạo sao?”
“Không phải giả, vân tay và DNA đều chứng thực đây chính là Nhạc Hải.” Bao Chửng đưa một bộ văn kiện cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu hăng hái bừng bừng lật xem, thỉnh thoảng lại đánh giá Nhạc Hải trên xe lăn, như là đang nhìn động vật quý hiếm gì đó.
Nhóm Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu nhìn hành động của Triển Chiêu.
Lúc này, cửa thang máy mở, nhóm Lạc Thiên đã trở về, còn đưa người theo.
Nhóm Bạch Ngọc Đường nhìn người bị Lạc Thiên mang về, tuổi tác và thân hình người kia rất giống Nhạc Hải, khuôn mặt cũng có chút tương tự, nhưng không có ngồi xe lắn.
Đi theo sau vào, còn có Lưu Kim.
“Nhân chứng” đã xuất hiện ở vụ án sớm nhất, lúc này đang cảnh giác nhìn chằm chằm người kéo vali ở phía trước.
Đi vào văn phòng, Lạc Thiên cầm một quyển hộ chiếu đưa cho Triển Chiêu.
Hộ chiếu đó thuộc về người bị bọn họ mang về, đứng tên là Lâm Hải.
Triệu Hổ xoa xoa cằm, quan sát, nhìn Lâm Hải rồi nhìn Nhạc Hải, cứ cảm thấy hai người có chút giống…
Lâm Hải nhìn rất tức giận, “Các người không có quyền bắt tôi! Tôi mà lỡ máy bay, tôi sẽ kiện các người!”
Phía sau Lâm Hải, Lưu Kim cau mày, nhìn gã chằm chằm.
Triển Chiêu khẽ mỉm cười, khoát khoát tay với gã, “Đừng kích động, trong lòng anh rõ ràng vì sao bị chúng tôi đưa về mà.”
Lâm Hải còn muốn nói, Triển Chiêu lại xoay mặt hỏi Lưu Kim, “Người kia là ai?”
“Nhạc Hải a!” Lưu Kim vẻ mặt thành thật, “Kẻ sát nhân chính là gã!”
Lâm Hải quay đầu lại nhìn Lưu Kim, “Nói bậy bạ gì đó? Tôi giết người lúc nào?”
“Lấy thông tin sinh học của người này, so sánh với Nhạc Hải.” Triển Chiêu vừa nói, vừa chỉ chỉ Nhạc Hải trên xe lăn, hỏi Lưu Kim, “Như vậy người kia thì sao?”
Lưu Kim nhìn sang Nhạc Hải, trên mặt hình như có chút hoang mang, lại quay đầu lại nhìn Lâm Hải, “Song sinh?”
Mọi người nhìn nhau.
Triệu Hổ xoa cằm —— đúng là giống thật, bất quá không đến mức không phân rõ nổi mà phải nghĩ là song sinh chứ? Khác nhau rõ ràng thế mà.
Mã Hân cầm tăm bông muốn lấy DNA của Lâm Hải, Lâm Hải hiển nhiên không sợ, còn thật phối hợp.
Thấy hành động của gã, Triển Chiêu hơi cười cười.
Lâm Hải đi tới ghế sa lon ngồi xuống, gác chân lên vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi nhất định sẽ kiện các người! Các người không có quyền bắt tôi! Tôi là công dân hợp pháp!”
Bao Chửng không hiểu nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu đi tới đối diện Lâm Hải ngồi xuống, quan sát nhất cử nhất động, không nói, chỉ nhìn gã chằm chằm.
Bạch Ngọc Đường cũng rất nghi hoặc, nhưng thấy Tương Bình ngoắc mình, liền đi tới.
Tương Bình mở ra một đoạn video vừa rồi máy bay không người lái quay lại.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, một chiếc xe đen có rèm che bộ dạng khả nghi dừng trong một ngõ hẻm bên cạnh nhà xưởng máy móc, một người mặc áo khoác có nón đeo khẩu trang từ trong xe đi xuống, leo lên trên trần xe, nhìn qua tường của nhà xưởng vào trong.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại… Trùng hợp, Lâm Hải ngồi ở sô pha, vừa lúc có thể thấy màn hình máy vi tính.
Lúc này, Lâm Hải đang cau mày nhìn hình ảnh trong đoạn video, khẽ nhăn hàng lông mày, hình như có chút lo nghĩ.
Triển Chiêu ngồi đối diện, mỉm cười quan sát thay đổi vẻ mặt của gã.
Lâm Hải lấy lại tinh thần, nhanh chóng ho khan một tiếng.
Lúc này, Mã Hân đã trở về, cô đi vào văn phòng, do dự đưa báo cáo kiểm tra cho Công Tôn trước.
Công Tôn nhìn thoáng qua, đưa cho Triển Chiêu, vừa nói, “Vân tay và DNA của Lâm Hải và Nhạc Hải không trùng, không có liên hệ máu mủ.”
Trên mặt Triển Chiêu không có biểu cảm mất hứng, mà là mỉm cười ngẩng đầu nhìn Lâm Hải.
Công Tôn và Bao Chửng nhìn nhau, Bao Chửng biết tình huống không ổn rồi, thế này coi như là không có bằng chứng bắt một công dân hợp pháp khỏi máy bay mang về cục cảnh sát, đối phương nếu thật sự muốn khởi tố, Triển Chiêu sẽ lãnh đủ.
Chỉ là, ngoài dự liệu của mọi người, Lâm Hải không có biểu hiện đắc ý hay phách lối, mà hình như rất cuống quýt, đứng lên, cầm lấy vali hành lý, “Tôi có thể đi được chưa!”
Tất cả mọi người nhìn ra được gã đi có chút gấp gáp, như chạy trối chết vậy.
Triển Chiêu nói với gã đang đi ra cửa, “Anh nhất định muốn đi? Ra khỏi cánh cửa này, sẽ không ai có thể bảo vệ anh, bây giờ anh đã là tướng không binh danh chính ngôn thuận rồi đấy.”
Lâm Hải đứng lại, hình như bừng tỉnh đại ngộ, quay đầu lại trừng Triển Chiêu, “Cho nên cậu cố ý bắt tôi về?”
Triển Chiêu mỉm cười khoát khoát tay, “Anh cũng coi như chết chưa hết tội, anh nên suy nghĩ kỹ càng.”
Lâm Hải khẽ cắn môi, lôi vali vào thang máy.
Triển Chiêu nói với Bạch Ngọc Đường, “Ngọc Đường, theo dõi gã, có người muốn giết gã.”
Bạch Ngọc Đường đưa Mã Hán và Triệu Hổ đi một thang máy khác xuống lầu.
Bao Chửng đi tới hỏi Triển Chiêu, “Đến tột cùng là sao?”
“Làm một thực nghiệm mà thôi.” Nói rồi, Triển Chiêu hô một tiếng về phía phòng nghỉ, “Có thể ra rồi.”
Mọi người quay đầu lại, thấy A Mạc từ trong phòng nghỉ đi ra.
Triển Chiêu hỏi hắn, “Có thể thấy người không?”
A Mạc lắc đầu, “Không thể.”
“Anh nhìn không thấy Lâm Hải?” Công Tôn hỏi.
A Mạc gật đầu.
Triển Chiêu mỉm cười.
Bao Chửng sừng sộ lên, “Đến tột cùng chuyện gì? Nói rõ đi đừng thừa nước đục thả câu!”
“Giản đơn thẳng thắn mà nói, chính là…” Triển Chiêu chỉ Nhạc Hải trên xe lăn, “Thế thân.”
Công Tôn há to miệng.
Triển Chiêu lại báo một thông tin bất ngờ, ” Lâm Hải vừa rồi kia, mới thật sự là Nhạc Hải.”
Trong văn phòng những người còn lại đều há to miệng.
“Cái này là sao?” Tiểu Bạch Trì không nghĩ ra, “Treo đầu dê bán thịt chó sao?”
“Thế nhưng… Thông tin sinh học không có cách nào để giả tạo!” Công Tôn lắc đầu nguầy nguậy.
“Đúng vậy! Nhạc Hải trước đây đã từng đi lính, vân tay và một ít thông tin sinh học đã lưu lại vài chục năm trước rồi mà.” Mã Hân cũng lắc đầu, “Làm sao có thể… Hơn nữa tra tìm Lâm Hải cũng đích thật có người này, hai người hoàn toàn bất đồng chỉ là bộ dáng tương tự…”
“Cho nên mới nói.” Triển Chiêu đạm đạm cười, “Đó mới là Người Di Truyền, hoàn mỹ.”