S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 19 - Chương 3: Tính công kích



Mọi người đến được khoảng nửa giờ thì bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Đèn đóm tối lại một chút, Bạch Cẩm Đường đi một vòng mời rượu, tay cầm ly champagne liếc mắt thấy mấy người quen.

Bạch gia đại ca cau mày túm cổ áo Tiểu Đinh vừa lướt qua trước mặt.

Tiểu Đinh giữ cái nơ trên cổ mình, bất mãn liếc Cẩm Đường, hai anh em nhà này không thể gọi người ta lại đàng hoàng được sao …

Bạch Cẩm Đường khó hiểu chỉ vào Brighton và Eleven đang đứng nói chuyện với nhau, cảm thấy cảnh này thật quá kỳ cục, hỏi Tiểu Đinh, “Tình huống gì đây?”

Tiểu Đinh nhún vai, còn chưa kịp trả lời thì một mỹ nữ mặc nguyên bộ đồ trắng, mái tóc màu lam “lướt qua” trước mắt, ánh mắt giao nhau, vị mỹ nhân kia còn quét mắt nhìn hai người, thuận tay giúp Tiểu Đinh chỉnh lại nơ, sau đó lại “lướt” đi.

Tiểu Đinh hí hửng sờ cái nơ được người đẹp chỉnh cho, “Ác… Đó chính là Melissa trong truyền thuyết sao?”

Bạch Cẩm Đường kín đáo đưa ly rượu cho Tiểu Đinh, rồi quét mắt một vòng quanh sảnh tiệc.

Tiểu Đinh nhìn biểu tình của Bạch Cẩm Đường, xáp lại hỏi, “Đại ca, anh có muốn uống chút thuốc trợ tim không?”

Bạch Cẩm Đường thuận tay túm lấy cái nơ của Tiểu Đinh, kéo người tới trước mắt.

Tiểu Đinh nghĩ có thể do tác dụng của ánh đèn, cảm giác Bạch Cẩm Đường trong mắt đang bốc hỏa, Vì vậy trừng mắt nhìn, lập tức bổ sung, “Ờ thì… Sẽ cố không để xảy ra tai nạn chết người mà …”

Bạch Cẩm Đường không nói gì hít sâu một hơi để bình tĩnh một chút, rồi lắc đầu xoay người đi.

Tiểu Đinh chỉnh lại nơ, thấy Bạch Cẩm Đường kéo Công Tôn vẫn còn mơ hồ chưa nắm rõ sự tình tiến vào thang máy, ý là —— đêm nay nhắm mắt làm ngơ.

Tiểu Đinh híp mắt, thuận tay túm lấy Cello đi ngang qua, “Này mấy người kín đáo chút đi a.”

Cello khẽ cười, lấy điện thoại ra đưa Tiểu Đinh.

Tiểu Đinh có chút khó hiểu liếc mắt nhìn … thấy trên màn hình điện thoại của hắn là hình ảnh từ các camera theo dõi xung quanh khách sạn, có vài chiếc xe đen vừa dừng lại, mấy người ăn mặc như nhân viên phục vụ bàn bước xuống, vừa đi vừa giấu súng vào tay áo, sau khi chỉn chu thì đi vào khách sạn bằng cửa sau.

Tiểu Đinh há hốc miệng, vẫn duy trì tư thế đó nhìn sang Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường ở ngay gần đó cũng nghe được Tương Bình đang theo dõi toàn bộ camera ở xung quanh báo cáo trong tai nghe, “Sếp! Vừa có bảy người vào, đều có súng, mặc đồ phục vụ.”

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn Tiểu Đinh đang há mồm, đưa tay ra hiệu cho hắn.

Tiểu Đinh nháy mắt mấy cái, vội chạy đi.

Tiểu Đinh chạy đi đâu? Chạy đến bên Tề Nhạc và Trần Du đang uống rượu nói chuyện phiếm, túm lấy hai cô gái, “Ê! Chơi một bài giúp vui đi!”

Tề Nhạc Trần Du đều nhìn Tiểu Đinh.

Tề Nhạc chỉ vào mình, “Anh xác định muốn bọn em ra giúp vui?”

Trần Du cũng hết hồn, “Trong tình huống này a?”

“Tình huống này là đúng quá rồi, nhanh lên!” Tiểu Đinh đẩy hai cô lên sân khấu cách đó không xa.

Mã Hân Trần Giai Di cũng nhìn nhau, khó hiểu —— Tề Nhạc Trần Du chuyên về Rock, Tề Nhạc đánh ghi-ta điện, Trần Du là tay trống, đêm nay lại là tiệc của giới thượng lưu, để hai ngôi sao nhạc rock lên thì phải phối nhạc góp vui kiểu gì a?

Nhưng lúc này, đèn đóm đã tối sầm triệt để, gian phòng này có lẽ cũng đa chức năng, đèn lớn vừa tắt đi lập tức có đèn laser chiếu tới.

Tiểu Đinh đã đặc biệt mời người thiết kế đèn trong buổi biểu diễn của nhóm Tề Nhạc đến lắp đèn cho gian phòng này.

Khách khứa đang uống rượu nói chuyện phiếm cũng hiếu kỳ nhìn xung quanh, đều nghĩ có lẽ có tiết mục góp vui cho đêm tiệc.

Đang nghi hoặc, chợt nghe một tràng âm thanh điện tử nghe như tiếng trực thăng vang lên … Nhóm khách mời đều sửng sốt, cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên sân khấu.

Song song đó, tiếng trống điện tử vang lên như tiếng thủy tinh vỡ trong trận đấu súng, vô cùng có sức công phá.

Chúng khách quý sửng sốt khoảng ba giây, sau đó bừng tỉnh đại ngộ —— Ồ! Hóa ra bữa tiệc đêm nay theo phong cách này a!

Ở đây có không ít thành viên của các nhóm nhạc khác, còn có DJ hàng đầu, thấy ánh sáng phù hợp, liền vui vẻ lên sân khấu cùng Trần Du và Tề Nhạc ngẫu hứng sáng tạo.

Trong nháy mắt, toàn bộ sảnh tiệc bắt đầu vang lên tiết tấu sôi động, âm thanh vô cùng kích động … Không biết có phải do adrenalin sản sinh hay không, mọi người bắt đầu nhiệt huyết sôi trào.

Tiếng thang máy mở bị chìm trong tiếng nhạc.

Bạch Ngọc Đường sờ sờ tai nghe, muốn thông báo cho người của SCI biết, sát thủ vừa vào có trang bị vũ khí nguy hiểm, phải cẩn thận ứng đối… Nhưng lúc này đừng nói là dặn dò, có tiếng súng nổ phỏng chừng cũng không nghe được.

Bạch Ngọc Đường thẳng tay tháo tai nghe xuống, nhìn thoáng qua Eugene đang lắc lư theo nhịp.

Eugene khóe miệng nhếch lên rất cao, dưới ánh đèn mờ ảo lộ ra một nụ cười quỷ dị, khẽ nhướn mày, thuận tay rút một con dao ăn từ trên bàn, tiếp tục cười tủm tỉm.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại.

Thấy Triển Chiêu và Triệu Tước đang ngồi kèm hai bên A Mạc, ở đây chỉ có ba chiếc sô pha được ba người họ bao trọn.

A Mạc hai tay đặt trên đầu gối, có vẻ không quá thích ứng với âm thanh ầm ĩ xung quanh, nhưng nhạc lại không khó nghe, cặp mắt trắng của hắn đảo quanh khắp nơi.

Mà Triển Chiêu và Triệu Tước đang ngồi với tư thế gần như y hệt nhau, một tay đặt trên sô pha một tay nâng cằm, quan sát tình huống xung quanh.

Bạch Ngọc Đường đang nhìn ba người, thì thấy một vết lốm đốm màu đỏ chậm rãi theo sô pha, bò lên trên ngực A Mạc, di chuyển quanh hầu kết của hắn.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày quay đầu…

Hầu như cùng lúc, tiếng trống nặng nề truyền tới …

Một bóng người xuất hiện trước cửa sổ…

Bạch Ngọc Đường thấy rõ sườn mặt bên trái, cùng với cánh tay lúc giơ súng lên, khi có ngọn đèn quét tới, chiếc áo da màu đen như phát sáng vì hiệu quả phản quang …

Điểm đỏ kia biến mất khi tiếng trống một lần nữa vang lên.

Bạch Ngọc Đường thấy một thân hình màu đen từ trên tòa nhà cao tầng đối diện ngã xuống phía dưới.

Bên cửa sổ, bóng người đó quay đầu, dưới ánh đèn đỏ mờ mờ, là khuôn mặt của Eleven.

Bạch Ngọc Đường đỡ trán.

Triệu Hổ đẩy đẩy Mã Hán, “Tiểu Mã ca, hắn khiêu khích anh …”

Chỉ là Triệu Hổ nói còn chưa dứt lời, Mã Hán đã ấn đầu cậu ta xuống, nâng tay bắn một phát về phía cửa sổ …

Vết lốm đốm bò lên huyệt thái dương của A Mạc chưa được bao lâu cũng biến mất.

Mã Hán thu súng, nói với Triệu Hổ đang chỉnh tóc, “Phía sau cậu có một…”

Triệu Hổ lui về một bước, đạp trúng chân của người phía sau, lập tức liên thanh xin lỗi, không quên thúc mạnh khuỷu tay ra sau …

Mọi người vẫn đong đưa theo tiếng nhạc nên không thấy, trong bóng tối, một người phục vụ ngã xuống đất.

Đại Đinh đi tới bên cạnh hắn, từ trong người tên phục vụ đang ôm mũi nọ tịch thu được một khẩu súng, rồi vẫy tay với hai thủ hạ.

Hai bảo vệ lại gần đưa người ra ngoài.

Ngoài cửa, Bạch Trì đang còng tay tên phục vụ bàn thứ tư.

Lúc này, cửa lại mở, Brighton thò đầu ra nhìn.

Bạch Trì nhìn hắn.

Brighton né sang … Một tên phục vụ nữa bị ném ra, sau đó cửa đóng lại.

Bạch Trì và Tần Âu bất đắc dĩ nâng tên phục vụ này dậy … Chỉ là trước khi còng tay Tiểu Hạ Thiên phải bẻ chỉnh lại đốt ba ngón tay, hai vai và cằm về vị trí cũ, đều bị trật khớp cả …

Vừa còng xong tên này.

Cửa lại mở ra, một mỹ nhân mặc váy trắng xẻ tà, đi giày cao gót tới, soi mình vào kính thủy tinh bôi lại son môi, đột nhiên nhẹ nhàng tránh qua một bên, sau đó “rầm” một tiếng, trong cửa sổ bay ra một tên phục vụ.

Sau khi hắn rơi xuống, trong tay vẫn còn nắm súng, đang muốn đứng lên.

Bạch Trì và Tần Âu chuẩn bị xông tới, bỗng thấy mỹ nữ nọ vừa mím môi hồng, vừa giơ cao chân giẫm xuống bụng tên phục vụ đó.

Bạch Trì và Tần Âu đều hít mạnh một hơi … Tên phục vụ nọ trừng lớn hai mắt cuộn người lại.

Người đẹp áo trắng nhấc cặp chân dài, sải bước đi chỗ khác.

Bạch Trì nhặt súng lên, Hạ Thiên lăn người nọ sang một góc, ây da, trên bụng có nguyên một lỗ thủng.

Tần Âu lắc đầu xốc hắn lên, còng tay lại, Hạ Thiên dùng băng gạc cầm máu cho hắn, lại một lần nữa khẳng định, giày cao gót quả nhiên rất có tính công kích …

Lúc này, thang máy mở.

Bạch Cẩm Đường đi ra, ngẩng đầu… liếc mắt thấy một đám phục vụ mang thương tích bị còng tay, nhìn trời rồi đi vào sảnh tiệc.

Bạch Trì và Tần Âu nhìn nhau.

Đại khái ba phút sau, Bạch Cẩm Đường cầm một cái khay đi ra, trên khay là một khối bánh gato.

Bạch Trì và Tần Âu nghiêng đầu.

Bạch Cẩm Đường đi tới ấn mở thang máy, nếu không phải Công Tôn muốn ăn bánh gato anh cũng không muốn xuống, quả nhiên hết sức ầm ĩ, phải nhanh chóng trở về thôi …

Đang nghĩ ngợi, cửa thang máy mở ra.

Bạch Trì và Tần Âu thấy Bạch Cẩm Đường đột nhiên đưa tay vào trong thang máy … Sau đó, lại thấy Bạch đại ca xách cổ một tên mặc tây trang như xách một con gà.

Tên kia bị bóp cổ, đang giãy dụa.

Bạch Cẩm Đường xách tên đó ra ngoài thang máy … Từ trên người hắn giũ ra một khẩu súng và một con dao.

Bạch Trì chạy lại nhặt vũ khí.

Bạch Cẩm Đường ném người đi.

Người nọ bị ném tới bên cạnh đám phục vụ kia.

Tần Âu thuận lợi còng tay tên xui xẻo đó lại.

Bạch Cẩm Đường bưng khay bánh, lắc đầu đi vào thang máy.



Bạch Trì đếm người, rồi nói với Tần Âu, “Không phải nói bảy sao? Ở đây mới có sáu, còn thiếu một người…”

Tiểu Bạch Trì vừa mới dứt lời, thì thấy cửa mở, một người phục vụ sinh đi ra.

Tần Âu thấy trong tay hắn còn cầm súng, lập tức che chắn cho Bạch Trì, rút súng hướng về người nọ… Nhưng tên phục vụ đó hai mắt dại ra nhìn về phía trước, sau đó… ngã thẳng xuống.

Bạch Trì và Tần Âu há hốc mồm, sau lưng phục vụ sinh nọ có cắm một con dao ăn.

Phía trong, Eugene một thân sặc sỡ mỉm cười nắm cửa, đóng lại …

Tiểu Hạ Thiên vuốt cằm nghiêng đầu đánh giá con dao ăn trên lưng người nọ, đang nghĩ xem có cần phải rút ra dùm hắn không.

Tần Âu và Bạch Trì thì ngồi xổm xuống nghiên cứu —— vị huynh đài này còn thở không a?

Bảy sát thủ đều bắt được, chỉ là…

Bạch Ngọc Đường khắp nơi nhìn một chút, cảm thấy vẫn có nguy hiểm.

Lúc này, chợt nghe phía sau có người nói chuyện, “Đây bất quá chỉ là món khai vị mà thôi.”

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, thấy Bạch Diệp đứng ngay sau anh, đang mở miệng nói câu gì đó … Giọng của Bạch Diệp đã bị tiếng nhạc xập xình lấn át mất … Bạch Ngọc Đường chỉ nhờ vào ánh sáng lờ mờ mà nhìn ra một chút khẩu hình từ ông ta —— cảm giác một chút…

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ A Mạc.

Triển Chiêu và Triệu Tước đang ngồi ngay cạnh hắn, hai người luôn quan sát biểu tình trên mặt A Mạc, không thèm để ý tới nguy hiểm có thể đang tới gần.

Bạch Ngọc Đường đang muốn nhìn đi nơi khác, đột nhiên… có cảm giác nghi ngờ nảy lên, tại sảnh tiệc, nơi mà âm thanh màu sắc mùi vị đan xen, giác quan của anh gần như đều mở hết công suất… Anh nghe thấy thanh âm quần áo ma sát với đồ bằng kim loại, cũng cảm giác được dấu hiệu nguy hiểm từ phía trên truyền đến …

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, nhìn thấy ở phía trên chếch chỗ A Mạc bọn họ có một cánh cửa sổ thông gió bằng kim loại.

Triệu Hổ và Mã Hán đang quan sát tình hình xung quanh, bỗng thấy Bạch Ngọc Đường đột nhiên bước nhanh về phía trước.

Hai người nhìn nhau rồi đuổi theo, lại thấy Bạch Ngọc Đường một tay túm lấy chiếc khăn trải bàn bên dưới tháp ly rượu champagne kéo ra …

Chiếc khăn bị rút khỏi cái bàn, Mã Hán và Triệu Hổ vô thức nhìn tháp ly khá cao … Thế mà không đổ.

Hai người vừa nhướn mày, thì thấy chiếc khăn trải bàn bị mở ra.

Triệu Tước và Triển Chiêu đều ngẩng đầu nhìn lên trên, gần như cùng lúc chiếc khăn trải rộng, cửa sổ thông khí bay ra, một người từ trong đó phóng tới …

Ngay lúc người nọ tiếp đất, chiếc khăn trải bàn trắng hoàn toàn mở rộng.

Bạch Ngọc Đường vung cánh tay cầm chiếc khăn … Chiếc khăn bao lấy người vừa rớt xuống.

Lại vung mạnh chiếc khăn một lần nữa … Người bị bọc kín kia văng ra, bay sượt trên đầu mọi người, rồi bị quẳng ra khỏi đoàn người, lăn tới cửa.

Eugene đang đứng đó thuận tay đẩy cửa … Tên kia theo đà trượt trên nền đá cẩm thạch văng ra ngoài.

Ở cửa, Hạ Thiên đang chuẩn bị rút con dao ra khỏi lưng phục vụ sinh kia, đột nhiên cửa lại mở … Một người bay ra, đụng vào phục vụ sinh nọ, rồi cùng nhau bay vào cửa thoát hiểm, hai người rầm rập lăn xuống lầu bằng đường cầu thang.

Bạch Trì và Tần Âu cau mày đứng ở phía trên cầu thang, nhìn hai sát thủ nằm bất động bên dưới, bên cạnh là Hạ Thiên cầm theo con dao ăn, chớp mắt mấy cái, “Má ơi bạo lực quá!”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường gấp khăn trải bàn lại, giao cho một người bảo vệ áo đen đang mắt chữ o mồm chữ a bên cạnh, mỉm cười… Chợt nghe Triệu Tước bên cạnh cảm khái, “Quả nhiên trong hoàn cảnh nguy hiểm có thể phát huy khả năng công kích của động vật nguy hiểm.”

Đang nói, hai người chợt cảm giác A Mạc ngồi giữa đột nhiên giật mình, tay đặt trên đầu gối bắt đầu run run.

Triển Chiêu và Triệu Tước song song xoay mặt nhìn, thấy hắn đang nhìn gì đó, hai người theo đó nhìn thử … thấy ở phía xa xa, dưới ánh đèn u ám, có một người đang đứng …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.