S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 19 - Chương 5: Thời điểm



Từ Minh tâm tình vô cùng bất ổn định, hơn nữa trốn ở trong góc tường, không có một góc nào ngắm bắn được.

Triển Chiêu muốn tiếp cận hắn, nhưng hắn chỉ hô lên, “Thời gian không còn kịp nữa”, nói rằng đám sinh viên kia muốn độc chết hắn, vì hắn là “người di truyền.”

Bao Chửng ngồi trên phi cơ lo lắng mà không làm được gì.

Bên kia, Bạch Ngọc Đường cầm súng, dựa vào một cây cột, quan sát tình huống bên ngoài… Mặt tường mà Từ Minh trốn ít nhất cũng phải dày nửa mét, cây cột phía trước đường kính cũng tầm nửa mét, trước sau đều là góc chết.

Triệu Hổ ra hiệu cho Bạch Ngọc Đường —— từ góc nhìn của cậu ta, nữ sinh kia có vẻ không ổn.



Triển Chiêu nói, “Tôi biết thầy là người di truyền.”

Quả nhiên, những lời này có chút tác dụng với Từ Minh.

Từ Minh hỏi lại, “Cậu biết…”

“Tôi đã thấy những người di truyền khác.” Triển Chiêu nói.

Từ Minh hỏi, “Vậy cậu cũng biết tôi nhất định phải có thuốc giải độc a! Tôi rất quan trọng, không thể chết được…”

Triển Chiêu gật đầu, “Tôi biết có người có thể trị khỏi cho thầy.”

“Ai?” Từ Minh hỏi, “Hắn có thuốc giải?”

“Phải!” Triển Chiêu gật đầu, đi về phía trước, “Hắn tạo ra người di truyền.”

Từ Minh dè dặt ló đầu ra, nhìn về phía Triển Chiêu, chỉ thấy Triển Chiêu đang tiến về phía trước, càng lúc càng gần, hắn quơ khẩu súng về phía Triển Chiêu, “Lui ra phía sau! Lui ra phía sau không được qua đây!”

Triển Chiêu dừng bước, Bạch Ngọc Đường bên kia toát mồ hôi lạnh… Triển Chiêu trên tay không có vũ khí, nhưng Từ Minh có cầm súng, hơn nữa cũng điên rồi.

Bao Chửng cũng rịn mồ hôi đầy mặt.

Mã Hán nhìn thấy Bạch Ngọc Đường ra hiệu với mình.

Mã Hán ngẩng đầu, nói vào ống nghe điện thoại, “Tương Bình.”

Dưới lầu, Tương Bình ngồi trong xe chỉ huy đáp lời, “Tôi đang xem camera ghi hình, bốn phía đều là góc chết, không có vị trí nào ngắm bắn được…”

“Cây cột phía trước hắn dày bao nhiêu?” Mã Hán lại hỏi.

Tương Bình đơ người, “A …”

Bên cạnh Tương Bình, Bạch Trì cầm sơ đồ cắt ngang tòa nhà Thư viện quan sát một lúc, nói với Mã Hán, “72 cm.”

Mã Hán đặt khẩu súng trong tay qua một bên, từ phía dưới băng ghế trên trực thăng kéo ra một cái thùng.

Bao Chửng nhìn thoáng qua… Lúc Mã Hán chấp hành nhiệm vụ thường mang theo ba cái thùng, lần này hắn xách hai cái lên máy bay, một trong số đó là khẩu súng bắn tỉa nòng nhỏ hắn vừa cầm trong tay… Bởi vì ở trên sân thượng cự ly ngắn nên không cần tới súng bắn tỉa tầm xa nòng súng lớn…

Bao Chửng thấy Mã Hán mở thùng, từ bên trong lấy ra một khẩu súng khác và một bệ đỡ, hắn đặt mọi thứ tựa lên đầu gối rồi tay kia từ bên mép thùng lấy ra một viên đạn dài tầm 20 cm.

“Oa…” Bao Chửng bị dọa sợ, “Cậu định làm gì? Nã pháo a?”

Mã Hán lắp đạn vào súng, kéo chốt, quay người lại tựa vào cửa khoang, vừa chỉnh ống ngắm vừa nói, “AMR5075… Từ lúc rời đội Bắn tỉa thì không động tới.”

Bao Chửng khó hiểu, “Súng này cậu được phát à? Vậy viên đạn kia là sao?”

Mã Hán nhắm vào mặt tường…

Triển Chiêu liền nhìn thấy phía trên tường xuất hiện một chấm đỏ.

“APFSDS.” Mã Hán nói một câu.

Bao Chửng hỏi, “Nghĩa là sao?”

“Cục trưởng Bao.” Đầu kia tai nghe truyền tới giọng của Bạch Trì, “Đó là đạn xuyên thép, đường kính 15 mm, có thể xuyên thấu tường hoặc lớp bọc thép dày 0.8 đến 1 mét.”

Bao Chửng nhíu mày hỏi Mã Hán, “Cậu lấy đâu ra thứ này?”

Mã Hán nói, “Quà của đội Bắn tỉa lúc rời đội.”

Bao Chửng há hốc miệng. Lúc này ông cũng không còn tâm trí nào để phân tích xem Mã Hán nói thật hay nói đùa.

“Bắn gục hắn sao?” Bao Chửng hỏi.

Mã Hán lắc đầu, “Nghe theo tiến sĩ Triển, phải bắt sống.”

Đúng lúc này, Bạch Ngọc Đường ra hiệu cho Mã Hán, “Đợi”.

Mã Hán cầm vững súng, điều chỉnh hô hấp, phi công lái trực thăng và Bao Chửng ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám …

Triển Chiêu đương nhiên thấy được chấm đỏ trên tường, cũng nghe được đối thoại giữa Mã Hán và Bao Chửng từ tai nghe … Đạn xuyên thép ư …

Triển Chiêu đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe từ nơi Từ Minh trốn truyền ra tiếng chuông điện thoại.

Triển Chiêu hơi sửng sốt.

Từ Minh liền hét lên, “Đã đến giờ! Đã đến giờ! Còn có mười giây … Còn có mười giây!”

Triển Chiêu lúc này mới ý thức được, đó có thể không phải tiếng chuông, mà là tiếng báo thức của điện thoại …

“Từ Minh!” Triển Chiêu kêu hắn một tiếng.

Song song, chợt nghe Quản Vi Vi hét lên, Từ Minh đẩy mạnh cô ra ngoài.

Quản Vi Vi bị ngã xuống đất, Từ Minh quay súng hướng về cô, Triệu Hổ nhìn là nhận ra, đây là cách thức xử tử hình …

Từ Minh cả người trốn phía sau cây cột, ngay lúc hắn giơ súng lên, Triển Chiêu đột nhiên hô một tiếng, “Cẩn thận!”

Hầu như cùng lúc Triển Chiêu mở miệng, Bạch Ngọc Đường lao về phía trước mặt Từ Minh.

Mọi người sau đó nghe thấy tiếng súng nổ …

Bao Chửng và phi công cảm thấy lỗ tai như ong lên.

Trên mặt tường đối diện, ở độ cao cách mặt đất khoảng một mét có xuất hiện một lỗ thủng tầm 10cm, bên kia… Từ Minh cả người bay ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường vừa lúc vọt tới, ấn Từ Minh lên tường, Triệu Hổ nhặt súng, Lạc Thiên chạy qua ôm lấy nữ sinh đang hấp hối chạy ra cửa, đặt lên cáng cứu thương đã chờ sẵn ở đó. Nhân viên y tế xử lý vết thương cho cô, quả nhiên đã mất máu quá nhiều, vội nâng cáng cứu thương chạy về phía thang máy xuống lầu đưa đến bệnh viện.

Triển Chiêu chạy đến gần, thấy Từ Minh thống khổ dựa vào tường giãy dụa, bàn tay phải hắn vừa dùng để cầm súng có một lỗ thủng, may mà cây cột đủ dày để triệt tiêu phần lớn uy lực của đạn xuyên thép, nếu không có lẽ cánh tay hắn đã bị bắn nát.

Triệu Hổ nhìn khẩu súng của Từ Minh đã nát bấy trong tay mình, rồi nhìn qua lỗ thủng trên tường, “Tức là … Tiểu Mã ca vừa dùng súng cối để bắn tỉa?”

Xuyên qua lỗ thủng, nhìn thấy cửa trực thăng mở ra, Bao Chửng đi xuống, Mã Hán đang tháo súng.

Bao Chửng xuống phi cơ liền hỏi, “Đã chết chưa?”

Triển Chiêu giơ ngón tay cái, “Hai người đều không chết!”

Bao Chửng kích động, quay đầu lại chỉ vào Mã Hán trong cabin, “Làm tốt lắm! Về sẽ phát cho cậu vài viên đạn nữa!”

Tương Bình hiếu kỳ hỏi Mã Hán, “Sao anh biết tay hắn ở vị trí nào?”

Mã Hán cười cười… Bởi vì vừa rồi Triển Chiêu đột nhiên hô “Cẩn thận”, nên Từ Minh đang cúi đầu chĩa súng về phía nữ sinh nọ theo phản xạ ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy Bạch Ngọc Đường lao về phía mình, hắn theo bản năng hơi nâng khẩu súng trong tay … Ngay khoảnh khắc này, bên sườn cây cột xuất hiện một phần nòng súng, Mã Hán bởi vậy phán đoán ra vị trí bàn tay cầm súng của Từ Minh, mục đích của hắn chỉ là đánh bay khẩu súng đó. Thế nhưng đạn xuyên thép uy lực quá lớn, cái tay của Từ Minh chắc chắn phải cắt bỏ … Đó là thiệt hại nhỏ nhất rồi, Mã Hán chỉ có 0.1 giây để cân nhắc, đương nhiên quyết định sẽ là bóp cò súng.

Vết thương của Từ Minh không nhẹ, Bạch Ngọc Đường để Lạc Thiên và Tần Âu áp tải hắn đến bệnh viện xử lý vết thương, sau đó trực tiếp dẫn về SCI.

Triển Chiêu không vội vàng trở về mà nói với Bạch Ngọc Đường, “Tôi muốn xem phòng làm việc của hắn.”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Cậu muốn xem ly cà phê đó?”

Triển Chiêu mỉm cười, “Ừ, xem hắn có bị hạ độc thật không.”

“Đội trưởng.” Lúc này, Triệu Hổ cầm một túi vật chứng đựng một chiếc điện thoại đưa cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhận lấy, mở điện thoại, quả nhiên phát hiện trong đó có đặt báo thức, tiếng chuông vừa nãy hẳn là cái này.

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn thoáng qua, thời gian báo thức là buổi tối 9:44:50.

“Hắn nói chỉ còn 10 giây …” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Tức là 9:45 tối sao?”

Triển Chiêu nhíu mày, “Giờ đó thì có ý nghĩa gì?”

Tất cả mọi người lắc đầu.

Dù sao cũng là liên quan đến mạng người, Bao Chửng quay về xử lý hậu quả. Bạch Ngọc Đường thì dẫn theo người, cùng với Hiệu trưởng, tới phòng làm việc của Từ Minh.

Khi vụ án phát sinh, Bao Chửng đã ra lệnh đưa những người khác ra khỏi phòng làm việc, kéo đường cảnh giới bên ngoài, ở cửa có hai cảnh sát đứng bảo vệ.

Triển Chiêu và mọi người đi đến, Hiệu trưởng cũng theo vào, hai tay chắp vào nhau, không dám đụng vào bất cứ thứ gì.

Hiệu trưởng cũng đã lớn tuổi, nay trán lấm tấm mồ hôi cộng thêm sắc mặt tái nhợt, tất cả mọi người có chút lo lắng cho huyết áp của ông.

Người của khoa Giám định đi vào.

Triển Chiêu đi tới bàn làm việc của Từ Minh, chỉ vào ly cà phê đã lạnh chỉ còn một nửa ở trên bàn, nói với lão Vương của khoa Giám định, “Có thể lập tức biết có độc được không ạ?”

Lão Vương cầm lấy cái ly nhìn một chút, rồi đưa lên mũi ngửi.

Sau đó lão đi sang một bên, dùng ống nghiệm lấy ra một phần nhỏ, rồi mở một cái thùng ra, bên trong có đủ loại dụng cụ, bắt đầu tiến hành một số thí nghiệm đơn giản.

Tương Bình kiểm tra máy vi tính của Từ Minh, Bạch Trì lật xem giấy tờ trên bàn.

Mã Hán và Triệu Hổ đứng ngoài cửa hỏi thăm đồng nghiệp của Từ Minh … Bạch Ngọc Đường nhìn quanh phòng làm việc, Triển Chiêu thì nhìn chằm chằm vào một cái khung hình trên bàn.

Theo trí nhớ của Triển Chiêu, Từ Minh còn độc thân, trong khung hình trên bàn của hắn không phải ảnh chụp phụ nữ, cũng không phải người nhà … Mà là một ảnh chụp phong cảnh.

Điểm này vốn có chút khác thường.

Triển Chiêu nhìn bức ảnh nọ … Có thể là chụp ở trước một thác nước, bọt nước trắng xóa vương lên màn hình … Ở giữa không trung có một dải cầu vồng, còn có một quầng sáng.

Triển Chiêu nhíu mày nhìn tấm hình, chợt nghe Bạch Ngọc Đường gọi, “Miêu Nhi.”

Triển Chiêu ngẩng đầu… Bạch Ngọc Đường và Bạch Trì đều đứng ở đằng sau Tương Bình, trên màn hình máy tính Tương Bình mở có thứ gì đó, tất cả mọi người đều nhìn anh như muốn gọi anh qua đó.

Triển Chiêu đi qua.

Chỉ thấy đó là một email, Tương Bình tìm được email mà Từ Minh đọc gần đây nhất.

Triển Chiêu cúi đầu nhìn vào màn hình… Nội dung email đó khá đơn giản, tổng cộng có hai dòng:

Dòng thứ nhất: Ly cà phê có độc. Trò chơi được thiết lập từ đầu.

Dòng thứ hai: Thời gian kết thúc: 9:45 tối nay.

Mặt khác, phía dưới email còn đính kèm một tấm hình, là bản vẽ mặt phẳng của tòa nhà Thư viện, nơi Từ Minh vừa trốn được khoanh lại bằng mực đỏ.

“Đội trưởng Bạch.”

Lúc này, lão Vương đã kiểm tra xong, ngẩng đầu nói, “Không có dấu hiệu của thuốc độc.”

Tất cả mọi người gật đầu, quả nhiên…

Lại nghe lão Vương nói, “Nhưng có một vấn đề.”

Triển Chiêu và mọi người nhìn lão —— vấn đề gì?

“Đây không phải cà phê.”

“Cái gì?” Triển Chiêu hơi sửng sốt.

“Không phải cà phê thì là gì?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

“Thành phần chủ yếu là nước, còn lại đều là chất tạo màu, phải về kiểm tra kỹ hơn.” Lão Vương vừa nói vừa chỉ chỉ mũi, “Căn bản không có mùi cà phê, cũng không thí nghiệm ra chất độc.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, người của khoa Giám định đã lấy bằng chứng xong, đều đi ra ngoài.

Tương Bình tiếp tục lục tìm trong máy vi tính của Từ Minh, Bạch Trì đọc sổ thiết kế bài giảng của Từ Minh.

Bạch Ngọc Đường thì nhìn Triển Chiêu, cậu ấy vẫn còn để ý tấm hình trong khung.

“9:45 …” Triển Chiêu vừa lẩm bẩm vừa nhìn tấm hình.

Đột nhiên, anh như nghĩ ra gì đó, liền cầm khung hình lên, mở ra.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu rút tấm “ảnh chụp” kia ra, rồi nói với mình, “Đây không phải ảnh chụp!”.

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Vậy là cái gì?”

Triển Chiêu lật mặt trái của tấm hình cho Bạch Ngọc Đường xem … Chỉ thấy bên trên có vài chữ in, còn có dấu bưu điện và địa chỉ.

Bạch Ngọc Đường cũng hiểu ra, “Bưu thiếp?”

“Nhìn xem người gửi là ai!” Triển Chiêu chỉ vào địa chỉ người gửi phía dưới.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, thấy được ở vị trí người gửi, chỉ có một chữ cái La-tinh in hoa —— G.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.