S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 2 - Chương 13: Đầu Mối



“Miêu Nhi…… Miêu Nhi……”

Hình như có người đang gọi mình, Triển Chiêu khẽ nhíu mày, xoay người chôn đầu trong chăn, không thèm để ý.

“Miêu Nhi



Giọng nói vẫn tiếp tục nhẹ nhàng gọi, “Miêu Nhi, dậy dậy.”

“Ư ~~” Triển Chiêu lấy chăn quấn cả người lại, “Đồ chuột chết ~~” Mơ màng lầm bầm một câu.

“Nếu không dậy là tôi sẽ hôn cậu đó.”

Sau cổ truyền đến cảm giác nóng ẩm

dần dần di chuyển lên tai…

“A ~~” Toàn bộ xúc giác trên người Triển Chiêu bừng tỉnh, bưng lấy tai, mặt đỏ quạch bật người dậy trên sô pha, căm giận nhìn trừng trừng con chuột trước mặt đang cười tươi roi rói, chỉ thiếu điều muốn nhảy ra đấm hắn.

Bạch Ngọc Đường ghé người hôn một cái trên môi anh: “Buổi sáng tốt lành.”

……!……

Triển Chiêu cả kinh, đưa tay đẩy mặt Bạch Ngọc Đường ra, nghiến răng nghiến lợi: “Đồ chuột khùng, chỗ này là phòng làm việc!!”

Bạch Ngọc Đường cười nhún vai: “Có sao đâu, cửa đóng rồi.”

Triển Chiêu bóp bóp cái cổ đang đau nhức: “Sao tôi lại ở đây?”

“Cậu tối qua ngủ gật, mà Công Tôn ở phòng của cậu rồi, nên tôi đưa cậu qua phòng tôi.”

“Vậy còn cậu? Tôi ngủ sô pha rồi cậu ngủ ở đâu?” Nhận lấy cốc cà phê Bạch Ngọc Đường đưa cho ~~ vẫn còn buồn ngủ quá.

“Ngày hôm qua tôi cũng ngủ ở đây, hai người nằm cái sô pha này thật đúng là quá chật.” Bạch Ngọc Đường nói qua loa.

“Phụt

~” Triển Chiêu phun hết cà phê ở trong mồm.

“Đồ mèo chết! Đi giặt thảm cho tôi mau!!!”

“Đồ chuột thối! Chẳng trách cả người tôi đều đau! Chắc chắn tối hôm qua ngủ không tốt!!”

“Tôi nhường sô pha cho cậu mà còn soi mói với đòi hỏi à??”

“Cậu xuống đất mà nằm đi!”

“Nằm đó sẽ cảm lạnh!”

“Giống như cậu sẽ không bị cảm đâu!”

“Giống gì?”

“Có bao giờ nghe người ta nói vi khuẩn sẽ bị cảm lạnh chưa?”

“Lại xuống một bậc?!”

“Hứ ~~ Sáng nay tôi muốn ăn bánh quế! Cậu mua!!”

“Mèo chết! Coi như kiếp trước nợ cậu!”

“Nhớ thêm tương ớt!”

………………………

Mười lăm phút sau, Triển Chiêu ngồi trong phòng mình, sung sướng uống sữa bò, nhai bánh quế.

“Công Tôn đâu?” Thấy sô pha trống không, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

“A, anh ấy tối hôm qua uống thuốc xong liền ngủ, sau đó anh hai đến đưa anh ấy đi rồi.”

“Công Tôn chịu đi cùng anh hai à?” Triển Chiêu dè dặt hỏi.

“Anh ấy lúc đó đang thiêm thiếp, chắc cũng không biết gì, nếu không chắc chắn sẽ giãy lên ngay.” Bạch Ngọc Đường vừa uống nốt cốc cà phê dở của Triển Chiêu, vừa trả lời.

“Ừ

” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, kết luận: “Rất tế nhị a ~~ Rất tế nhị a ~~”

“Sếp ~~” Những đội viên khác cũng đều lần lượt tới phòng làm việc.

Từ Khánh chạy vào nói: “Em có tin quan trọng cần báo!”

“Gọi tất cả mọi người đến phòng họp!” Bạch Ngọc Đường nói.

Trong phòng họp.

“Jon King?” Mọi người kinh ngạc nhìn Từ Khánh, “Cậu xác định người mua súng là Jon King?”

“Đúng thế!” Từ Khánh gật đầu, “Tin từ chỗ Hàn Chương tới, chắc chắn sẽ không sai.”

“Nhưng mà… Tề Lỗi cầm súng hắn mua để giết chính hắn?!” Vương Triều rối mù.

“Không, người mà Tề Lỗi thật sự muốn giết chắc chắn là tiến sĩ Wilson.” Triển Chiêu nói, “Hành động giết Jon có khả năng là ngụy trang.”

“Không sai, như vậy không ai đi nghi ngờ hắn.” Bạch Ngọc Đường trầm ngâm.

“Còn nữa, em ngày hôm qua điều tra lý lịch của Jon King.” Từ Khánh nói tiếp, “Hắn trước đây là sinh viên đại học Y Columbia, sau khi tốt nghiệp, đi làm chuyên viên gây mê ở bệnh viện hai năm, sau đó đột nhiên đổi nghề làm diễn viên.”

“Chuyên viên gây mê?” Bạch Ngọc Đường cả kinh, “Cũng có nghĩa hắn rất quen với đặc tính của các loại thuốc tê?”

“Tối hôm qua kiểm tra Laura xong, quả nhiên là lượng thuốc quá mức cho phép nên dẫn đến ảo giác.” Trương Long nhìn bản ghi chép làm tối hôm qua: “Theo lời bà ta, thuốc này có tác dụng trấn tĩnh thần kinh, vẫn thường hay dùng, là Jon King bào chế cho bà ta.”

“Ha! Chứng cứ vô cùng xác thực a!” Triển Chiêu nhìn như có chút hả hê, “Bây giờ đem con sắc lang kia về tâm sự chứ?”

“Sắc lang?” Mọi người trong phòng đều khó hiểu.

“Khụ khụ ~~” Bạch Ngọc Đường ho khan hai tiếng, “Trương Long Vương Triều, hai người đưa Jon King đến đây, nói là cần hắn phối hợp điều tra.”

“Sếp, sao không xin bắt hắn? Vậy là đủ điều kiện rồi, chứng cứ vô cùng xác thực a.” Vương Triều đề nghị.

“Không, hiện giờ bắt còn hơi sớm.” Triển Chiêu nói, “Hơn nữa hắn tốt xấu gì cũng là người nổi tiếng, như vậy sẽ đưa tới chú ý lớn, bất lợi cho việc điều tra của chúng ta.”

“Không phải ý đó, tôi nghĩ nếu chúng ta bảo hắn phối hợp điều tra, rất có thể hắn sẽ không chịu.” Trương Long có chút mất kiên nhẫn.

“A ~~” Triểu Chiêu cười liếc Bạch Ngọc Đường, nói: “Không sao cả, hai người cứ bảo Bạch đội trưởng mời hắn tới, có khi hắn còn lập tức chạy sát theo ấy chứ.”

Trương Long cùng Vương Triều đi với một bụng đầy câu hỏi, Bạch Ngọc Đường trừng Triển Chiêu, “Miêu Nhi! Mùi dấm chua nồng quá nha ~”

“Vậy à?” Triển Chiêu xoay người đi ra cửa, quay đầu lại nói, “Tôi đi ngủ một chút, để xem sẽ thẩm vấn con sắc lang lông vàng kia như thế nào cho hảo!!”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu cười khổ, con mèo này, vẫn còn đang ghi hận…………

“Sếp……” Từ Khánh đứng một bên đang muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

“Sao vậy? Có chuyện thì cứ nói.” Bạch Ngọc Đường ngồi lên bàn, nhìn cậu.

“Cái này…… Hai người thủ hạ của anh hai sếp……”

“Bọn họ làm sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ách…… Hàn Chương nói cho em biết, nguồn gốc gây súng là do bọn họ tra ra, cách thức có chút…… không quang minh chính đại lắm.”

“A……” Bạch Ngọc Đường bị sự ấp úng của Từ Khánh chọc cười, đưa tay vỗ vỗ vai cậu: “Yên tâm đi, ở đây, bọn họ sẽ không làm chuyện gì khác người đâu.”

Nói xong, đứng dậy ra khỏi phòng họp, trong lòng thầm nói, “Anh hai ơi là anh hai, anh cũng ngàn lần đừng làm chuyện bây bạ a



Công Tôn từ trên giường ngồi dậy, đẩy cái chăn nặng trịch ở trên người ra, hổn hển hít thở, thiếu chút nữa bị chăn đè chết.

Trên người cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, đầu cũng không đau nữa, tuy vẫn còn mệt chút, nhưng không còn khó chịu như ngày hôm qua.

Bước ra khỏi giường, lảo đảo đi vào phòng tắm, mở vòi sen…

Mặc áo ngủ, lau nước dính trên tóc, Công Tôn đi ra phòng khách, bao tử hình như đang rên, bản thân có lẽ vẫn chưa ăn gì hết.

“Có đói bụng không?”

Phía sau thình lình phát ra thanh âm làm Công Tôn hoảng sợ, quay đầu lại, thấy Bạch Cẩm Đường đứng ở chỗ cách xa anh khoảng năm, sáu bước chân, đang chăm chú nhìn anh.

Công Tôn im lặng, quay ra chỗ khác lau đầu.

“Tôi đã nói không đến đây nữa, nhưng lại vẫn lo lắng nên đến xem, anh đã khá hơn chưa?” Bạch Cẩm Đường cũng không để tâm việc Công Tôn đang lơ anh, tiếp tục nói.

Công Tôn vẫn im lặng như trước, chỉ đứng ngẩn người ở đó.

“Tôi muốn nói chuyện với anh.” Bạch Cẩm Đường tiếp tục cố gắng.

Công Tôn đi tới cửa, mở cửa ra rồi đứng ngay cạnh.

Khẽ thở dài, Bạch Cẩm Đường bất đắc dĩ ra cửa, trước lúc ra, khẽ nói với Công Tôn: “Đồ ăn ở trên bàn, ăn cơm xong, nhớ uống thuốc, nghỉ ngơi thật tốt.” Sau đó xoay người đi.

Công Tôn đóng cửa lại, đứng yên một lúc trước cánh cửa đóng, nghe tiếng cửa thang máy mở và đóng, lại mở cửa ra, Bạch Cẩm Đường vẫn đứng đó, hơi có chút lúng túng, “….. Nhớ, nhớ sấy tóc cho khô.”

Công Tôn ngẩng đầu nhìn anh.

Bạch Cẩm Đường có chút kích động, may mà vẫn còn chịu liếc mình một cái.

“Ách… Tôi đi.” Tự tay giúp người kia đóng cửa, Bạch Cẩm Đường mang theo lưu luyến đi vào thang máy.

Công Tôn đứng ngốc một hồi, rồi vào phòng tìm máy sấy, ngồi trên sô pha sấy tóc. Thấy rèm cửa sổ phòng làm việc của chủ tịch Bạch Thị ở xa xa được cuốn lên.

Do dự một chút, rốt cuộc cũng không kéo rèm cửa sổ phòng khách của mình xuống.

Sấy tóc xong Công Tôn đứng lên, đi tới cạnh bàn, trên bàn có đặt bữa sáng nhẹ kiểu Trung Quốc, trông ngon miệng và vẫn còn nóng.

Ngồi xuống, im lặng ăn xong bữa sáng, ngồi trên sô pha xem báo một chút, sau đó đứng lên đi uống thuốc.

Đi vào phòng ngủ, rèm cửa sổ trong đấy vẫn đang mở, không để tâm chúng mà trèo lên giường, kéo chăn đắp nằm ngủ.

Bạch Cẩm Đường vẫn đứng ở cửa sổ xa xa nhìn chăm chú, nhìn đến mức ngây ngốc, đến mức đã quên mình đang làm gì, tách cà phê trên tay dần dần nguội lạnh, tâm cũng dần dần mềm xuống, Công Tôn, anh thật sự rất dịu dàng, rất dịu dàng.

Trong phòng thẩm vấn của cục cảnh sát, Jon King ung dung ngồi một mình, không mang theo luật sư.

Mặt đối mặt ngồi xuống.

“Tôi ngày hôm qua cái gì cũng chưa làm.” Jon bày vẻ mặt vô tội, nói: “Sao còn muốn bắt tôi?”

“Chúng tôi chỉ mời anh đến phối hợp điều tra, không lẽ anh nhớ ra mình đã làm chuyện gì đáng để bị bắt?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường thầm vẫy cờ trắng trong lòng, nguy, con mèo này vừa vào đã bắn toàn bộ hỏa lực, ông anh người nước ngoài này coi như hôm nay chỉ có thể làm bia hứng đạn.

“Ha hả~~” Jon cười nhìn Triển Chiêu, “Cậu đối với tôi có địch ý? Làm gì có loại ngữ khí yêu cầu phối hợp điều tra như vậy a.”

Triển Chiêu cũng mỉm cười: “Vậy không phối hợp điều tra nữa, tình hình của anh có thể trực tiếp chuyển thành thẩm vấn rồi đấy.”

“A?” Jon tựa như hào hứng lên: “Không biết tình hình của tôi là như thế nào a?”

Bạch Ngọc Đường lấy một lọ thuốc từ túi vật chứng ra, nói: “Đây là thuốc anh chế cho bà Laura?”

Jon nhìn thoáng qua, gật đầu: “Đúng thế.”

“Tự chế thuốc tê là phạm pháp.”

“Ở nước tôi thì lại không a.” Bộ dạng Jon trông có vẻ rất tiếc, “Tôi cũng không phải là hiểu rõ chế độ pháp luật ở nước các cậu……” Sau đó, ý vị thâm trường nháy mắy mấy cái với Bạch Ngọc Đường, “Cậu lúc nào rảnh, dạy cho tôi một chút.”

Bạch Ngọc Đường ngay lập tức cảm giác khí áp toát ra từ Triển Chiêu bên cạnh nặng thêm vài phần, trong lòng thầm cầu nguyện cho Jon: “Thượng đế phù hộ!!”

“Anh đã từng mua một khẩu súng bắn tỉa Barret M82A1?”

“Đã từng mua.” Jon thẳng thắn trả lời.

“Câu trả lời vừa rồi của anh là thú nhận hành vi giữ súng trái phép?” Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.

Jon nhanh chóng quay sang anh, “A, ở nước tôi thì giữ súng không phải là phạm pháp ~~ hơn nữa khẩu súng ấy cũng đã mất. Câu vừa rồi, nếu cậu có hứng thú, có thể dạy pháp luật nước cậu cho tôi biết.”

Bạch Ngọc Đường cau mày nhìn Jon đang cợt nhả trước mặt mình, thật muốn đấm hắn một cú, Triển Chiêu bên cạnh vỗ vỗ anh, ý bảo — để tôi!!

Lấy hình chụp thi thể Cổ Trịnh Nham cùng lọ thuốc ra đặt trước mặt Jon, Triển Chiêu cười lạnh hỏi: “Không biết bên nước anh, giết người có bị cho là phạm pháp không?”

Jon nhìn hình chụp thi thể, có chút ngu muội.

Triển Chiêu ngay sau đó nói: “Chúng tôi hiện hoàn toàn có đủ chứng cứ khởi tố anh có liên quan đến vụ án giết người, anh có muốn gọi luật sư của mình lại không?”

Sắc mặt Jon trong nháy mắt trở nên xấu xí, Triển Chiêu cũng không nguyện ý cho hắn cơ hội hòa hoãn, tiếp tục ép sát: “Lại nói cho anh một tin tốt. Vụ giết người này là một mắt xích trong vụ án mạng hàng loạt…… Hình như hình phạt cho tội phạm giết người hàng loạt ở nước anh có rất nhiều loại a, anh đoán xem mình sẽ chịu hình phạt gì? Treo cổ? Hay là ghế điện??”

Jon sa sút tinh thần, đưa tay xoa xoa mặt mình, hắn ngồi xụi lơ trên ghế, Bạch Ngọc Đường chớp mắt: “Xem ra anh không có thời gian học luật pháp nước ngoài rồi, tốt nhất là nghiên cứu luật pháp nước mình trước đi, tình cảnh của anh, không tử hình thì phán hơn hai trăm năm.”

“Được được ~~” Jon buông tay chịu thua: “Hai người thắng, tôi nói, tôi nói.”

Sau đó Jon mở ví tiền, lấy một tấm hình ra cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu xem.

Hai người ghé vào nhìn, trong ảnh là một người thanh niên còn trẻ đang cười rất tươi.

Triển Chiêu nhìn tấm hình, nháy mắt đã hiểu tại sao Jon lại cảm thấy hứng thú với Bạch Ngọc Đường…… Người thanh niên trong ảnh tuy là người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, thế nhưng, phần trán có vài phần giống Bạch Ngọc Đường.

“Cậu ấy là Angel, tình yêu của đời tôi.” Jon nhìn tấm hình, tựa như đang nhớ lại chuyện cũ, “Cậu ấy lúc hai mươi tuổi thì bị tai nạn xe, đầu bị một loại thương tổn, thường thường thấy một ít ảo giác. Nguyên bản là một người sáng sủa cởi mở, biến thành một người buồn bực sầu não. Tôi dẫn cậu ấy đi tìm bác sĩ tâm lý giỏi nhất nước Mỹ, chính là Wilson. Tôi đã kỳ vọng có thể chữa khỏi cho cậu ấy, thế nhưng không nghĩ tới, không lâu sau khi bắt đầu trị liệu, cậu ấy lại tự sát.” Jon nhìn như có chút kích động, “Chúng tôi yêu nhau như vậy, cậu ta thế nhưng lại tự sát, bỏ tôi lại cô độc một mình, không thể làm việc hay sinh hoạt một cách bình thường nữa, sau đấy tôi bước vào giới nghệ thuật, cuộc sống đầy rẫy sắc và dục làm tôi không còn cô đơn nữa. Hơn nữa làm nghề này có thể cho tôi cơ hội gặp rất nhiều người, tôi điên cuồng đi tìm người giống như cậu ấy, thế nhưng càng tìm, càng phát hiện ra cậu ấy là độc nhất vô nhị…… Mãi cho đến dạ tiệc hôm đó gặp cậu.”

Jon thở dài nói: “Cậu và Angel thật sự rất giống, nhưng cậu kiên cường hơn cậu ta nhiều lắm…… Cậu ta rất yếu đuối.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau, “Vì thế anh hận tiến sĩ Wilson?”

“Tôi đương nhiên hận hắn! Hắn chỉ là một tên đạo đức giả mua danh chuộc tiếng, hắn hại chết người tôi yêu nhất! Hai người có biết, tôi sau mới phát hiện ra, thuốc và phương pháp trị liệu hắn áp dụng cho Angel đều là đồ vô dụng, hắn dám đem người tôi yêu nhất đi làm vật thí nghiệm, chỉ để chứng minh cái lý luận chó má sẽ giúp hắn thành danh sau này!”

Bạch Ngọc Đường lấy tấm thẻ nhựa in hình con quỷ ra, hỏi: “Đây là cái gì?”

Jon nhìn tấm thẻ một chút, hít một hơi, mỉm cười nói: “Tôi chỉ muốn nói những điều vừa rồi, cái khác, tôi phải chờ luật sư tới.”

Sau đó, hắn liền một mực giữ im lặng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ra khỏi phòng thẩm vấn, vẻ mặt khó chịu, tình trạng của Jon cùng Dương Phong không khác nhau lắm, tựa như không kiêng kỵ gì với hành vi phạm tội của mình, nhưng lúc nhắc đến “trại huấn luyện” thì cả hai đều im lặng không nói, cứ như đang che giấu gì đó…… Thật sự làm kẻ khác khó hiểu.

“Đừng nghĩ nữa, nghĩ nhiều đầu sẽ nổ đấy, đi nào Miêu Nhi, ra nhà ăn ăn chút gì đi.” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu đi.

Trong nhà ăn cục cảnh sát, Bạch Ngọc Đường chọn đồ ăn, Triển Chiêu cầm khay đứng cạnh thấy cách đó không xa, Bạch Trì đang cùng một cậu bé chơi oẳn tù tì.

Cậu bé nhìn có chút quen mắt, Bạch Ngọc Đường mua đồ ăn xong, thấy Triển Chiêu đang đứng ngốc nhìn phía trước, anh cũng nhìn theo, “A ~~ Kia không phải cậu nhóc nhà Lư Phương sao?”

“A!” Triển Chiêu giật mình, ra là Tiểu Lư Trân ở vụ án trước a.

Lư Trân hình như đang thua, vẻ mặt một bộ không thể tin được, Bạch Trì thì đang cười khanh khách.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không hẹn mà cùng nghĩ: “Hai đứa này trông như không cách tuổi nhau là mấy.” Liếc nhau, tìm được đồ chơi để tiêu khiển, hai ông anh vẻ mặt xấu xa cầm đồ ăn đi đến chỗ hai cậu em.

“A! Chú Triển! Chú Bạch!” Lư Trân chào hỏi hai người vô cùng thân thiết.

Hai người ngồi xuống chung bàn, Bạch Ngọc Đường hỏi: “Hai đứa đang chơi gì đấy?”

“A!” Lư Trân vẻ mặt đầy sùng bái nói: “Anh ấy giỏi lắm a! Thắng suốt từ đầu đến giờ!”

“Dữ vậy sao?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ hỏi.

“Vâng!” Lư Trân gật đầu, “Ban đầu còn thua vài lần, sau đó anh ấy nói sẽ không thua nữa, quả nhiên a!”

Triển Chiêu hiểu rõ hỏi Bạch Trì: “Lại là toán cao cấp của em à?”

Bạch Trì xấu hổ cười cười.

Triển Chiêu ôm Tiểu Lư Trân, ghé vào tai cậu bé nhỏ giọng nói vài câu, Lư Trân tò mò hỏi: “Thật không?”

“Không tin cháu thử xem!” Triển Chiêu cắn một miếng sandwich, cười hì hì nói.

“Được!” Lư Trân xắn tay áo, nói với Bạch Trì: “Chơi tiếp!”

Lần này, Tiểu Lư Trân chăm chú nhìn chằm chằm mắt của Bạch Trì, hơn nữa, mỗi lần chơi đều thắng. Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh nhìn, Tiểu Bạch Trì sau khi thua liên tiếp hai mươi lần, rốt cuộc giơ tay đầu hàng, “Anh chịu thua! Chịu thua



Lư Trân vừa chạy vừa reo hò, Bạch Trì tò mò hỏi Triển Chiêu: “Tại… Tại sao lại như vậy?”

Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh cười: “Đừng bao giờ tìm con mèo này đánh bài hay làm những thứ tương tự! Kết quả nhất định là thua cuộc!”

Triển Chiêu lườm anh một cái, nói với Bạch Trì: “Kỳ thật rất đơn giản, mỗi người đều có một ít thói quen vô thức, anh vừa quan sát một chút, lúc em ra kéo, mắt bất giác sẽ nhìn xuống dưới, ra bao, mắt sẽ chớp hạ, còn ra búa, mắt sẽ nhìn sang trái.”

“Ha ha, thật sự trông có vẻ giống a ~~” Bạch Trì ngây ngốc gặm bánh bao.

“Giống? Giống cái gì?” Triển Chiêu buồn cười hỏi.

“Giống một người ngày hôm qua em gặp, có thể nhìn thấu lòng người khác.” Bạch Trì vẻ mặt mê mẩn nói.

“Có thật không?” Bạch Ngọc Đường có chút không tin, “Loại quái vật này không chỉ có một con à?”

Triển Chiêu hung tợn đạp anh một đạp, Bạch Ngọc Đường thiếu chút nữa sặc sandwich, cố sức vuốt ngực.

“Hứ!” Đưa cốc nước cho anh, Triển Chiêu hỏi tiếp Bạch Trì: “Hắn nhìn thấu cái gì?”

“Cũng không hẳn.” Bạch Trì chớp mắt suy nghĩ một chút, “Nhưng mà hắn ta nói rất thú vị, em nghĩ mãi vẫn không rõ.”

“Hể? Hắn ta nói gì?”

“Hắn nói ‘Nếu không phải con của thần, sẽ chỉ là con của quỷ. Vì họ có thứ mà con người không có được.”

“Bang…” một tiếng, cái thìa trên tay Triển Chiêu rớt xuống bát canh.

Bạch Ngọc Đường và Bạch Trì bên cạnh không hiểu chuyện gì, ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu vẻ mặt e sợ.

“Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ Triển Chiêu.

Triển Chiêu lại đột nhiên lẩm bẩm: “Tôi hiểu được, tôi hiểu được rồi~” Nói liền đứng lên chạy ra ngoài.

“Miêu Nhi?!” Bạch Ngọc Đường ném sandwich liền chạy theo.

Tiểu Bạch Trì ngồi một chỗ không biết phải làm gì, do dự một chút, cầm bánh đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.