S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 2 - Chương 17: Báo Ứng (Vụ án kết thúc)



Chín giờ tối, bên ngoài khu nhà ở cao cấp của thành phố S.

Trương Long cùng Vương Triều đã núp trong xe một ngày một đêm.

“Cô ta vẫn chưa về nhà, hay là đã đi ngủ rồi?” Nhìn cửa sổ tầng 12 vẫn tối om, Trương Long hỏi Vương Triều.

“Nếu không thì chắc là cửa sổ nhà cô ta là đồ đặc chế quá?” Vương Triều nhún nhún vai.

Lúc này, một chiếc xe màu đen cao cấp đi vào, đỗ lại ngay dưới khu nhà.

“Này này! Xem ai kìa?” Vương Triều lập tức tỉnh táo lại.

“Câu được cá lớn rồi!!” Trương Long nhanh chóng lấy chiếc camera con ra quay phim.

Cửa xe mở, một người thanh niên quần áo đẹp đẽ xuống xe, ở cửa bên kia, Phương Tĩnh đi ra, cô cũng mặc một bộ lễ phục đẹp đắt tiền.

“Ai da ~~” Trương Long chớp mắt, “Cậu đoán xem bọn họ đi làm gì?”

“Ưm ~~ Có lẽ là đi ăn mừng Công Tôn bị giết.” Vương Triều lấy laptop ra.

Hai người nhanh chóng đi vào khu nhà, Trương Long dừng quay phim, đem tất cả chuyển vào máy.

Ở tổng bộ S.C.I., Tưởng Bình nhận được đoạn phim trước tiên.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chạy qua nhìn.

“Miêu Nhi, Phương Tĩnh này cho cảm giác là lạ.” Bạch Ngọc Đường cau mày.

Tưởng Bình cũng đồng ý, “Đúng vậy, nhìn ảnh chụp thì rất mộc mạc, còn lên bìa tạp chí thì lại rất đẹp đẽ ~~ còn trong đoạn phim này thì như rất cao quý ~~”

“Phụ nữ không phải đều như vậy sao?” Từ Khánh hỏi.

Triển Chiêu vẫn im lặng, đem đoạn phim xem đi xem lại mấy lần, sau đó đột nhiên nói: “Trương Hoa nói Phương Tĩnh từng ra nước ngoài, đó là nước nào?”

Tưởng Bình lấy tư liệu của Phương Tĩnh vừa mới tra được ra, nói: “Thủ tục xuất nhập cảnh ghi lại thì sáu năm trước cô ta tới nước Mỹ.”

Triển Chiêu lại hỏi: “Tiến sĩ Wilson trong khoảng thời gian này ở đâu?”

Tưởng Bình tra thêm một chút, “Ha, ở cùng một chỗ.”

“Miêu Nhi, cậu nghĩ bọn họ có liên hệ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu gật đầu nói: “Dựa theo lời của Trương Hoa, Phương Tĩnh đã từng nghiện phải không?”

“Đúng thế.” Tất cả mọi người nhìn Triển Chiêu.

“Theo tôi được biết, tiến sĩ Wilson vẫn theo chủ trương dùng tâm lý học giúp cai nghiện.” Triển Chiêu với tay qua bàn phím, gõ vào địa chỉ của một trang web tâm lý học nước ngoài.

Rất nhanh, site đã hiện ra, bên trong đưa tin việc tiến sĩ Wilson đã vận dụng thành công tâm lý học, giúp đỡ những người bị nghiện dứt bỏ cơn nghiện.

Tưởng Bình lấy lại bàn phím, nhanh chóng gõ gì đó.

“Cậu làm gì vậy?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.

“Tôi tìm một người bạn ở bên Mỹ, có lẽ cậu ta sẽ có cách giúp chúng ta.”

“Bạn của cậu làm gì?” Triển Chiêu tò mò hỏi.

“A ~~ cũng là hacker, chuyên tấn công website của chính phủ, cậu ta có khả năng xâm nhập vào network của các tổ chức chăm sóc sức khỏe tâm thần, giúp tôi tra một chút bí ẩn, hoặc các tư liệu điều trị tư nhân mà không công bố ra ngoài.” Tưởng Bình tiếp tục gõ bàn phím, “Xem này, có hồi âm rồi, hàng tốt.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ghé vào xem màn hình, trên đó là một phần giản lược của sổ đăng ký trị liệu tâm lý, bất ngờ tên Phương Tĩnh nổi lên, mà bác sĩ của cô, chính là tiến sĩ Wilson.

“Bọn họ quả nhiên có quan hệ.” Bạch Ngọc Đường cau mày, “Phương Tĩnh chỉ là quân cờ của Wilson.”

“Không……” Triển Chiêu lắc đầu nói, “Cái này không đơn giản như thế.”

“Còn có gì nữa?” Bạch Ngọc Đường không hiểu, hỏi Triển Chiêu.

“Xem ánh mắt Phương Tĩnh nhìn Bàng Dục đi.” Triển Chiêu chỉ vào một chỗ trên đoạn phim đang pause, nói: “Không thể nào ngụy trang đôi mắt.”

Tất cả mọi người chăm chú nhìn vào Phương Tĩnh trong đoạn phim, đấy hiển nhiên là cặp mắt của kẻ đang yêu, Phương Tĩnh nhìn chăm chú vào Bàng Dục.

Bạch Ngọc Đường tựa hồ có chút rối loạn, “Cái này thì nói rõ điều gì?”

Hai hàng lông mày của Triển Chiêu nhíu chặt, suy nghĩ một chút, “Tưởng Bình, cậu tìm cho tôi tư liệu các cuộc họp nội bộ hàng năm của tổ chức tâm lý học quốc tế, tôi nhớ hình như sắp tới rồi.”

“Được.” Tưởng Bình gõ bàn phím, tin tức hiện lên trên màn hình: “Chính là ba ngày sau.”

“Tìm sang Bàng Dục.” Triển Chiêu chống tay lên bàn, có chút lo lắng.

“A……” Mọi người giật mình, nhìn kết quả tìm được, “Lần họp thường niên này, Bàng Dục sẽ đọc bài luận được khen thưởng của hắn, ‘Tiến hóa và phát triển của nhân cách’.”

“Trời ~~” Triển Chiêu thở dài.

“Miêu Nhi, có gì sao?” Vẻ mặt Bạch Ngọc Đường đầy lo sợ, nghi hoặc.

“Một cô gái đáng thương trở thành quân cờ cho hai kẻ tâm lý học điên đấu nhau.” Vẻ mặt Triển Chiêu nghiêm trọng, “Tiểu Bạch, cậu có nhớ Jon King đã nói, người yêu của hắn nhận trị liệu của tiến sĩ Wilson sau thì chết không?”

“Còn nhớ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Nói là tự sát…… Ý cậu là….”

Triển Chiêu gật đầu: “Nếu Phương Tĩnh cũng tự sát thì sao?”

“A

” Bạch Ngọc Đường nói: “Hiểu rồi, giết Cổ Trịnh Nham, Trương Hoa, và cả Công Tôn, không phải vì sợ người khác biết Phương Tĩnh có liên hệ với vụ án, mà là không muốn việc Phương Tĩnh từng bị nghiện lộ ra ngoài, và đã nhận trị liệu của tiến sĩ Wilson… Mặt khác, chỉ cần Phương Tĩnh chết, tất cả hành động của ‘trại huấn luyện sát thủ’ có thể đổ lên người cô ta, bởi vì mọi chứng cứ chúng ta có được đều chỉ về cô ấy.”

“Nói vậy, tiến sĩ Wilson và Bàng Dục không có chút can hệ vào.” Bạch Trì từ đầu chỉ đứng một bên nghe, vẻ mặt đầy tức giận, “Cô ấy bị lợi dụng triệt để thành vật hy sinh.”

“Chúng ta có cách nào ngăn cản không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu

“Tôi phải gặp cô ấy.” Triển Chiêu nói, “Càng sớm càng tốt.”

Bạch Ngọc Đường lấy di động gọi Trương Long.

“Sếp, Bàng Dục vừa rời đi.” Trương Long trả lời điện thoại.

“Nói vậy Phương Tĩnh đang ở nhà một mình?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Làm sao bây giờ?”

“Đừng nóng vội.” Triển Chiêu nói, “Cô ta hiện tại sẽ không làm gì đâu, vì Bàng Dục mới vừa đi, nếu cô ta liền tự sát, hắn sẽ không tránh khỏi liên quan.”

“Đi!” Bạch Ngọc Đường cầm áo khoác nói với Triển Chiêu, “Chúng ta đi thay Trương Long và Vương Triều.”

“Em cũng đi.” Bạch Trì lập tức nói.

Ba người nhanh chóng đi ô tô tới khu Phương Tĩnh ở, thay ca với Trương Long và Vương Triều.

“Miêu Nhi, có kế hoạch gì không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ tối om nhà Phương Tĩnh, nói: “Tôi hiện tại rất nghi ngờ Wilson sử dụng phương pháp trị liệu phi pháp.”

“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.

“Phương Tĩnh thoạt nhìn rất không đúng,” Triển Chiêu giải thích, “Cô ta ột loại cảm giác như đang đứng bên bờ vực, rất không ổn định, rất hay thay đổi.”

Bạch Trì cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau, lắc đầu không hiểu, “Nhìn không thấy.”

Triển Chiêu bất đắc dĩ nhìn hai anh em: “Hai người còn nhớ luận văn về nhân cách phân liệt của Wilson không?”

“Nhớ kỹ.” Bạch Trì gật đầu.

Bạch Ngọc Đường nhìn hai người, “Còn nhớ rõ chút chút ~~”

“Ha

” Triển Chiêu thở dài nói, “Kỳ thật, nghiên cứu hiện giờ của trại huấn luyện sát thủ, hay có lẽ nói luận văn nghiên cứu của Bàng Dục, cảm giác giống như phát hiện của Wilson cách đây mấy chục năm.”

“Sau đó thì sao?” Hai anh em Bạch gia nghiêng đầu.

“Nói cách khác, nghiên cứu hiện tại của Wilson hẳn đã tiến thêm một bước, hắn rất có thể đã chế tạo được nhân cách phân liệt.” Triển Chiêu đưa tay vuốt cằm, chậm rãi nói, “Tình trạng của Phương Tĩnh, giống như là loại nhân cách thứ hai lúc thức tỉnh, mà nhân cách này không dành cho cô ấy.”

Vẻ mặt Bạch Ngọc Đường như tỉnh ngộ: “A ~~ cậu nói là Bàng Dục cùng Wilson khống chế được một nhân cách của cô ta? Cái này cũng có thể giải thích suy luận hồi sáng của chúng ta, sự khác biệt giữa các loại nạn nhân! Dương Phong cùng Tề Lỗi chọn nạn nhân là tùy tiện chọn, còn Bàng Dục chọn, là phục vụ ục đích nghiên cứu học thuật. Cuối cùng là loại nạn nhân của Wilson, mục đích là dẫn sự chú ý của chúng ta tới ‘trại huấn luyện sát thủ’.”

“Thông minh!” Triển Chiêu tán thưởng nói, “Tôi nghĩ, trong khoảng thời gian Phương Tĩnh nhận trị liệu, Wilson phát hiện cô ta phù hợp với yêu cầu thí nghiệm nào đó của hắn. Vì vậy mới kích thích nhân cách kia của cô ta, đồng thời hắn vẫn tiếp tục khống chế nhân cách còn lại của cô ấy…… Hắn biết được nghiên cứu của Bàng Dục và chuyện ‘trại huấn luyện sát thủ’, nên mới chạy vào lợi dụng. Hai tên này, hình như muốn tranh cao thấp trong phương diện học thuật……”

Bạch Trì cùng Bạch Ngọc Đường đều im lặng, loại hành vi này quá mức điên cuồng, nhân loại giống như một cái kim tự tháp, quan hệ giữa người với người cũng giống như quan hệ sơ đẳng nhất trong chuỗi thức ăn… Sinh vật đứng ở đỉnh sẽ xem sinh vật ở tầng dưới chót như thực vật, hay là đối tượng để đùa bỡn

thật tàn nhẫn.

Thời gian trôi qua từng giây, trời tảng sáng, Bạch Trì an tĩnh ghé vào ghế sau ngủ, Bạch Ngọc Đường vẫn tỉnh táo như cũ, điểm hiếm thấy chính là Triển Chiêu trước giờ đều ngủ, vậy mà thức trắng đến tận hừng đông…… Bạch Ngọc Đường có thể cảm nhận được một loại thương xót toát ra từ người anh, người này luôn luôn đồng cảm với những kẻ bất hạnh trên thế gian.

Ngoài cửa khu nhà xuất hiện một thân ảnh làm Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng thở phào nhẹ nhõm, hai người làm tinh thần tỉnh táo lại, nhìn chăm chú Phương Tĩnh, chỉ thấy cô ta đi vào cửa hàng tiện lợi trong khu phố. Triển Chiêu lập tức xuống xe, quay đầu lại nói với Bạch Ngọc Đường đang muốn đi theo: “Để tôi đi, tôi muốn nói chuyện một mình với cô ta.”

Gật đầu, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu hướng cửa hàng tiện lợi đi.

………………………

Mười phút sau, Phương Tĩnh một mình đi ra, trở lại nhà mình.

Bạch Ngọc Đường có phần lo lắng, nhìn chằm chằm vào cửa hàng tiện lợi, một lát sau, Triển Chiêu vẻ mặt mệt mỏi đi ra, trở lại trong xe.

“Cậu thế nào?” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu lại, để anh gối đầu lên vai mình.

“Ưm, Phương Tĩnh chắc là……”

“Tôi hỏi chính là cậu cơ!” Bạch Ngọc Đường có phần hung ác cắt lời.

Triển Chiêu hơi sửng sốt, thoải mái cọ cọ đầu vai Bạch Ngọc Đường, “Tôi không sao, chuẩn bị thật tốt cho cuộc loạn trưa nay, chúng ta còn phải diễn một vở kịch, lần này thật sự sẽ câu được cá lớn.”

“Được rồi, cậu nghỉ ngơi trước một lát đi, kế tiếp để tôi lo cho.” Bạch Ngọc Đường đưa tay vuốt tóc Triển Chiêu.

Triển Chiêu cười, “Cậu biết tôi đang suy nghĩ gì à?”

“A.” Bạch Ngọc Đường đắc ý, “Cậu nghĩ cái gì, cho tới bây giờ đều không qua được mắt tôi, cậu là chuyên gia nghiên cứu người, còn tôi là chuyên gia nghiên cứu cậu,” Nói xong, cả hai chìm trong một nụ hôn nhẹ nhàng, Tiểu Bạch Trì ngồi ở ghế sau, nhắm chặt mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lông mi run run

Bản tin buổi trưa thành phố S, “Người đại diện nổi tiếng của các ngôi sao điện ảnh Phương Tĩnh được một người bạn phát hiện đã chết tại nhà, theo giám định sơ bộ của cảnh sát là uống thuốc độc tự sát, trong di thư mà cô để lại có nói rõ, cô chính là kẻ đứng sau màn của vụ giết người hàng loạt gần đây, cảnh sát cũng phát hiện một lượng lớn chứng cứ liên quan trong nhà cô.”

Màn hình TV truyền ra cảnh tượng đám người hỗn loạn, uống ly rượu ngon, cười đến thỏa mãn đắc chí, nâng ly lên giữa không trung, tựa như đang mời người nào đó lại cùng uống với mình.

Văn phòng S.C.I., tất cả mọi người bận rộn, Lư Phương mang theo một người vào, nói: “Tiểu Triển, có người tìm.”

Mọi người ngẩng đầu, người đến chính là Bàng Dục, còn cầm theo cả hành lý.

Bàng Dục mỉm cười chào hỏi Triển Chiêu, “Tiến sĩ Triển, chúng ta lại gặp nhau.”

“Xin chào.” Triển Chiêu lịch sự bắt tay với hắn.

“Tôi chuẩn bị đi tham dự họp thường niên của tổ chức tâm lý học.” Bàng Dục cười, “Anh đã xem qua luận văn của tôi chưa, tôi rất muốn nghe một chút ý kiến của anh.”

Triển Chiêu lắc đầu, “Thật có lỗi, gần đây tương đối bận rộn, tôi vẫn chưa xem được.”

“A, mong là anh có thời gian rảnh thì nhìn qua một chút, tôi rất mong được nghe ý kiến của anh.” Bàng Dục xoay người, “Được rồi! Tại sao anh chưa bao giờ tham dự hội nghị tâm lý học cùng bình chọn giải thưởng? Với trình độ và địa vị của anh, chắc chắn là rất có cơ hội.” Bàng Dục trước khi ra khỏi cửa đã hỏi.

Triển Chiêu nhìn hắn một cái, lắc đầu nói: “Cậu sẽ không hiểu được đâu.”

Bàng Dục có chút tiếc rẻ nhún vai, gật đầu nói tiếng “bye” rồi rời đi.

Tưởng Bình hung hăng đạp cái ghế bên cạnh, “Mẹ nó, nhẹ tay với hắn quá.”

Hai mắt Triển Chiêu nhìn chăm chú ngoài cửa, chậm rãi nói: “Hắn sẽ bị báo ứng.”

“Miêu Nhi, không phải cậu luôn không tin vào những điều này sao?” Bạch Ngọc Đường mặc áo khoác vào, tò mò hỏi.

Triển Chiêu gật một cái không rõ ràng, hỏi: “Tất cả đều chuẩn bị tốt?”

“Đương nhiên!” Bạch ngọc Đường lắc lắc cái chìa khóa xe trên tay, “Lúc nào đi cũng được.”

“Bạch Trì cũng đi sao?” Triển Chiêu nhìn vẻ mặt nôn nóng của Bạch Trì đứng bên cạnh.

“Ưm… Vâng.” Bạch Trì sợ hãi gật đầu, mặt đỏ hồng

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc nhau —- đứa nhỏ này bị sao vậy??

“Phu nhân đã uống thuốc xong chưa?” Trong căn biệt thự xa hoa, Wilson nhìn ra ngoài cửa sổ, xem Laura đang nằm phơi nắng, hỏi hộ sĩ.

“Đã uống rồi.” Hộ sĩ trả lời xong thì đi ra.

Wilson tự rót một ly vodka ình, rượu mạnh kích thích thần kinh ông, cảm giác tốt lắm, thâm tình nhìn chăm chú khuôn mặt người vợ của mình ngoài cửa sổ, “Laura, bảo bối của anh, em là đứa con của Thần cuối cùng mà anh có……”

“Ông chủ.” Cô hầu gõ mở cửa phòng, nói với Wilson: “Có hai vị cảnh sát đến, nói có chuyện quan trọng muốn gặp ông.”

Ngoài cửa phòng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lịch sự gật đầu với Wilson.

“……A! Triển, còn có cảnh sát Bạch nữa, hai người sao lại tới?” Wilson chấn động trong nháy mắt, sau đó lập tức khôi phục vẻ nhiệt tình ngày xưa. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau hiểu rõ.

“Tiến sĩ Wilson, bọn tôi đang có trong tay một danh sách.” Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa đưa một danh sách cho Wilson, “Tất cả mọi người trong này sau khi nhận trị liệu của ông thì xuất hiện nhân cách phân liệt, sau đó thì tự sát. Chúng tôi có lý do nghi ngờ ông thực hiện trị liệu phi pháp và lợi dụng bệnh nhân phạm tội.”

“Ha ha ~~” Wilson bất đắc dĩ lắc đầu, “Cậu nói gì tôi không hiểu.”

Triển Chiêu mỉm cười: “Tiến sĩ, chúng tôi đã đưa hồ sơ lên cảnh sát quốc tế, được phép bắt ông, cũng đã được phép chuyển giao tư pháp.”

Bạch Ngọc Đường lấy một tờ giấy ra: “Cần xem lệnh bắt không?”

Nụ cười trên mặt Wilson tắt, “Các người không có chứng cứ, dựa vào cái gì bắt tôi?”

Bạch Ngọc Đường cười, “Nếu ông muốn chứng cứ, tôi nghĩ, chứng cứ tốt nhất đang ở đây.” Nói rồi vẫy vẫy tay phía cánh cửa đối diện, Bạch Trì mang theo Phương Tĩnh vẻ mặt tiều tụy đi ra.

Wilson không tin được nhìn Phương Tĩnh, “Cô thế nào… Cô phải là……”

“Cô ta phải là đã chết đúng không?” Triển Chiêu hỏi.

“Triển! Là cậu phải không? Cậu đã làm gì cô ta? Tại sao có thể như vậy?” Wilson không kiềm chế được hét lên.

“Chỉ là thôi miên mà thôi.” Triển Chiêu nói, “Trong thời gian ngắn, cũng rất nhanh, tiến hành thông qua ngôn ngữ.”

“Cái gì, cậu, cậu có thể làm như vậy…… Làm sao có thể?” Wilson khủng hoảng lắc đầu, “Cậu làm như thế nào?”

Lúc này, Bạch Ngọc Đường đi qua, còng tay Wilson lại, nhưng Wilson hiển nhiên là đang hứng thú với Triển Chiêu, không ngừng hỏi dồn.

Triển Chiêu nghĩ hắn rất nực cười, lắc đầu nói: “Trong lòng ông, tâm lý học rốt cuộc là gì? Là y thuật hay ma thuật? Hay chính là phép thuật điều khiển người khác?!”

“Nói cho tôi biết! Tôi phải biết! Nói cho tôi biết! Cậu đã làm như thế nào?!” Wilson giãy dụa nhìn Triển Chiêu.

“Gợi ý là những viên thuốc có màu rực rỡ, mệnh lệnh là ngủ.” Triển Chiêu nói, “Chỉ cần cô ta nhìn thấy những viên thuốc màu rực rỡ sẽ đi vào trạng thái ngủ say, tôi ra lệnh một lần nữa, cô ta mới tỉnh.”

“Ha ha……” Wilson đột nhiên cười lớn, “Thiên tài! Thiên tài!…… Cậu quả là thiên tài tâm lý học hiếm thấy của thế giới này…… Triển! Triển, cậu mới đúng là con của Thần…… Triển……”

Bạch Ngọc Đường hung hãn kéo Wilson ra giao cho cảnh sát đứng bên ngoài, “Dẫn hắn đi.”

Wilson bị áp giải ra ngoài, miệng vẫn còn kêu la, một tâm lý học gia nổi tiếng, biết khống chế nhân cách người khác, hiện giờ, lại tựa như một kẻ điên.

“Anh không sao chứ?” Bạch Trì thân thiết đi tới cạnh Triển Chiêu, “Đừng để ý.”

Triển Chiêu mỉm cười xoa đầu cậu, “Đừng lo.” Ánh mắt anh lại lạc đến Laura ở bên ngoài cửa sổ.

“Sao vậy, Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu chậm rãi quay đầu lại, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Còn nhớ những gì chúng ta đã nói với nhau không, nếu giết một kẻ xấu để cứu nhiều người tốt, tôi đây cũng sẽ giết……”

Bạch Ngọc Đường nhìn chăm chú Triển Chiêu một lúc lâu, nói: “Miêu Nhi, cứ làm theo ý nguyện của cậu đi.”

Triển Chiêu gật đầu kéo anh đi ra ngoài, rời khỏi phòng, Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Laura lần cuối, trong mắt tràn đầy thương xót.

Laura lẳng lặng ngồi đấy, vuốt ve một khẩu súng lục nhỏ trong tay, lẩm bẩm không ngừng: “Ta là con của Thần…… Là đứa con của Thần cuối cùng……”

Buổi trưa ngày thứ hai, văn phòng S.C.I. cực náo nhiệt.

Mã Hán và Triệu Hổ kết thúc nhiệm vụ trở về, bên cảnh sát quốc tế cũng truyền đến tin tức, Wilson bị khởi tố, vụ án lần này rốt cuộc được phá thành công.

Cặp song sinh Đinh gia mang rượu sâm banh và đồ ăn đến, mọi người bắt đầu ăn mừng.

“Ai ~~” Mã Hán nhấp ngụm sâm banh, thở dài nói: “Đáng tiếc tên tiểu tử Bàng Dục lại thoát.”

“Ai bảo thế ~~” Cửa lớn được đẩy ra, Lư Phương cầm một cái CD đến nói, “Cho mọi người xem cái này.”

Đây là một đoạn video tin tức, ở cuộc họp thường niên hội tâm lý học thế giới, tâm lý học gia trẻ tuổi Bàng Dục đã bị người nổ súng bắn chết. Người nổ súng chính là vợ của chuyên gia tâm lý học nổi tiếng Wilson Brown, bà Laura, sau đấy bác sĩ chứng minh, bà Laura bị nhân cách phân liệt nghiêm trọng, bà đã bị chồng mình khống chế. cần nhập viện tiếp nhận trị liệu.

Tập thể S.C.I. trầm mặc, Lư Phương tắt đoạn phim đi, quay đầu lại hỏi: “Có tin là có báo ứng không? Wilson cũng thế, Bàng Dục cũng thế, gặp báo ứng!”

Tất cả mọi người quay lại nhìn Triển Chiêu.

“Gì chứ?” Triển Chiêu nhún vai, vẻ mặt mờ mịt, “Đúng thật là có báo ứng



Sau đó, cuộc vui của S.C.I. càng thêm tưng bừng, trên mặt mọi người đều lộ rõ nét vui mừng, Tiểu Bạch Trì ôm ly rượu, mặt đỏ lừ ghé vào ghế sô pha cọ cọ, miệng còn lẩm bẩm cái gì mà bỏng ngô, dưa ruột vàng các loại, còn các vị anh giai thì nước dãi chảy ròng ròng, lang tính bộc phát — Thật dễ thương quá a

~~Một đống người đại loạn trong phòng làm việc, không ai phát hiện đã thiếu vài người.

Trong phòng gặp ở nhà giam, Phương Tĩnh nhìn Công Tôn trước mặt, có chút khổ sở cười cười: “Xin lỗi……”

Công Tôn lắc đầu, “Bàng Dục đã chết.”

Phương Tĩnh hơi sửng sốt, đôi mắt mơ hồ thấy nước, “Thật sự là nhân sinh thất bại, phải không?”

Công Tôn im lặng nhìn, đưa tay lau nước mắt cho cô: “Không phải lỗi của cậu, yêu và được yêu, cả hai đều không sai, cho dù có bị thương tổn, cũng có thể tha thứ, nếu như điểm xuất phát chính là yêu.”

Ra khỏi phòng gặp, Công Tôn thấy Bạch Cẩm Đường đứng bên ngoài với đôi mắt chờ mong.

Bạch Cẩm Đường mở cửa xe cho anh, Công Tôn lắc đầu, “Tôi muốn đi bộ.”

“Thân thể anh……” Bạch Cẩm Đường vừa định nói đã bị đôi mắt của Công Tôn cắt đứt.

Công Tôn hung hãn trừng anh, cười: “Là ai nói, từ nay về sau tất cả đều nghe tôi?”

“Được ~~ được ~~ đi bộ! Đi bộ!” Bạch Cẩm Đường đi theo sát.

Xa xa cặp song sinh tiếp tục mặc niệm cho lão đại của bọn hắn — bị bắt hàng phục rồi!! Lão đại của bọn hắn đã bị Công Tôn hàng phục triệt để rồi

Trước cửa nhà giam, Jon King chuẩn bị lên xe, hắn sẽ bị áp giải về nước và lãnh án tù ở đấy.

Triển Chiêu đi tới trước xe, đưa cho Jon một phần tài liệu: “Đây là ghi chép trị liệu của bạn anh.”

Jon nhận lấy, mở ra, trên tấm hình là dáng tươi cười sáng lạn, giống y hệt trước đây.

Triển Chiêu nói: “Tôi đã xem qua báo cáo trị liệu của cậu ấy, cậu ấy tự sát vì muốn bảo vệ anh, loại nhân cách khác của cậu ta được mệnh lệnh phải giết anh…… Cậu ấy cũng không phải vì yếu đuối mà tự sát, mà là vì yêu anh.”

Jon chăm chú nhìn tài liệu trên tay, mờ mịt ngồi vào trong xe, nước mắt không ngừng rơi.

Triển Chiêu chậm rãi đi ra khỏi cửa nhà giam, quay đầu lại nhìn kỹ nhà giam khổng lồ, nó trông như địa ngục, từng tầng từng tầng giam giữ vô số ác linh không thể tha thứ. Nhưng cũng như địa ngục trong bản Thần Khúc, ý nghĩa tồn tại của nó, không phải vì trừng phạt ác ma, mà để cho những vong linh bị hại được yên bình, nhưng quan trọng hơn, chính là cứu vớt những linh hồn đang quanh quẩn bên bờ địa ngục.

Cầu thang đi xuống dài, Bạch Ngọc Đường tựa trên chiếc xe thể thao hoa lệ, ngẩng đầu mỉm cười với anh, có một ít người tin rằng giang sơn dễ đồi, bản tính khó dời; lại có một ít người lại tin rằng nhất niệm thành ma, nhất niệm thành Phật. (đại ý là trái với nghĩa “bản tính khó dời”, một câu niệm nhưng ranh giới mong manh, thành ma hay Phật chính là ở tâm), nhưng quan trọng là, ta có thể nhìn thấy rõ bên cạnh ta, ai là người thật sự yêu ta và ai là người đáng giá tình yêu của ta.

Triển Chiêu nhanh chóng xuống cầu thang, đi tới cạnh Bạch Ngọc Đường.

“Muốn đi xem biểu diễn ca nhạc không?” Bạch Ngọc Đường lấy ra hai cái vé.

“Là của Tề Nhạc?” Triển Chiêu vui mừng nhìn tờ vé.

“Mới vừa đưa.” Bạch Ngọc Đường chỉ xa xa, “Ném vé rồi chạy mất, còn nói muốn cai nghiện, muốn cậu trị liệu luôn.”

“Có thật cậu nói giúp các cô ấy không?” Triển Chiêu lên xe, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Để các cô ấy tham gia thi đợt hai.”

Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Ai biết được?” Khởi động xe, “Ngày đó Bàng Dục hỏi cậu, tại sao chưa bao giờ tham gia hội nghị quốc tế, với các loại giải thưởng bình chọn, cậu nói hắn sẽ vĩnh viễn không hiểu được.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Nói tóm lại, tôi cho rằng bác sĩ tâm lý học xét đến cùng cũng chỉ là bác sĩ, mà trọng chức của bác sĩ là gì?”

“A ~~” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Hiểu rồi, người như hắn có cả đời cũng không hiểu được ~~ mèo không hổ là mèo.”

“Lại nữa, cậu lại nói không có logic?”

“Ai nói không logic? Vậy cậu nói xem, mèo không phải là mèo thì là cái gì?”

“Đồ chuột chết!”

“Cậu sao tự nhiên lại đánh người?”

“Bởi vì có con chuột!”

“……Được!!” Ôm lấy hôn một cái!

“Cậu làm gì?” Lau lau!

“Gì chứ? Tôi chỉ hôn một con mèo thôi!”

“Đánh chết cậu!”

“Mèo! Tôi đang lái xe ~~”

“Kệ cậu!!”

Xe tiếp tục đánh hình chữ S.

Có ai đó đã nói, “Khi mọi chuyện kết thúc, tất cả vẫn còn lâu mới kết thúc……”

—KẾT ÁN —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.