S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 5 - Chương 16: Câu chuyện tàn khốc



Râu Quai Nón đã quên hết thời thơ ấu ngắn ngủi, ký ức của anh ta chỉ bắt đầu từ năm sáu tuổi. Trí nhớ bắt đầu từ một căn phòng kín tối đen như mực, thoang thoảng một thứ vị ngòn ngọt mà sau này anh mới biết, đó là mùi của máu.

Người đầu tiên anh gặp là một người ngoại quốc tóc vàng, ông ta dẫn anh ra khỏi căn phòng tối đen kia, tới một nơi có rất nhiều người mặc đồ trắng, ai cũng bận bịu, hí hoáy với một đống dây điện, ống dẫn, và dược phẩm vân vân. Mỗi sáng thức dậy anh đều bị tiêm thuốc, trên đầu và trên thân thể còn bị gắn điện cực. Anh chỉ ngơ ngẩn ngồi đó, ai cũng bận rộn, không ai nói chuyện với anh, nhưng anh không có cảm giác gì, một chút cũng không.

Cứ thế, cho tới một thời gian sau, người ngoại quốc tóc vàng đưa anh tới một nơi khác. Một căn phòng tối đen như trước, nhưng trong đó đã có khoảng mười đứa trẻ. Và, lão nói với anh, từ nay về sau, tên mày là 3-17-12.

Râu Quai Nón ngẩng lên, nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đối diện, đột nhiên mỉm cười.

Hai người không hiểu nụ cười đó, nhưng lại nghe anh nói tiếp: “Tôi đã từng kể chuyện này với Lạc Văn, lúc đó vẻ mặt anh ấy cũng thế này… Các người đều là những người biết buồn cho kẻ khác.”

Ngoài màn kính, Âu Dương Xuân khẽ thở dài. Đúng lúc đó, cửa mở ra, Công Tôn, Mã Hán và Triệu Hổ đi vào.

Tất cả mọi người đều hiếu kỳ về Râu Quai Nón. Âu Dương Xuân khẽ gật đầu, mọi người đi tới trước màn kính, yên lặng nghe Râu Quai Nón kể tiếp.

“Mãi một thời gian sau, tôi mới biết, trước đó chúng đã dùng thuốc và các tác động vật lý để xóa ký ức của tôi, khiến thần kinh của tôi trở nên trì trệ.” Râu Quai Nón nói, “Vài đứa trẻ trong quá trình có phản ứng bài xích mà chết. Nhóm đầu tiên bởi không hợp thuốc, chết hết. Nhóm thứ hai, nghe nói là vì không chọn lựa, không có khả năng thiên phú nên không vào được hết. Nhóm thứ ba thì gồm hai thành phần, một loại là của nhóm trước sót lại, và loại kia là như tôi, mới.”

Triển Chiêu nghe cách nói này mà thấy chối tai, cứ giống như những con người này không phải là người, họ chỉ là những món đồ, “Thuốc cùng kích thích tinh thần không thể xóa sạch ký ức, có lẽ chỉ là loại bỏ những cảm giác nhất định.”

“Không sai.” Râu Quai Nón gật đầu, “Cho nên mới cần nhóm thứ ba, mười năm trưởng thành thích ứng.”

“Trưởng thành thích ứng?” Bạch Ngọc Đường gật gù, “Có vẻ giống huấn luyện binh sĩ?”

“Về tính chất thì như nhau.” Râu Quai Nón lạnh nhạt, “Chủ yếu là ở bốn điểm, một cảm giác đau, hai khí lực, ba sự sợ hãi, bốn kỹ năng.”

“Anh bị thương là vì trải qua huấn luyện về cảm giác đau?” Triển Chiêu hỏi.

Râu Quai Nón không đáp, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Anh nói tiếp: “Khả năng chịu đau của mỗi người sẽ dần dần được nâng cao. Lúc anh thích nghi được với cảm giác đau đớn rồi, sẽ không sợ đau nữa.”

“Có phải anh đã từng tự làm mình bị thương?”

Râu Quai Nón sửng sốt, sau đó gật đầu. Đôi lúc, bản thân anh quả thực sẽ lấy dao, cắt mình một cách vô thức.

“Thực ra, thí nghiệm kiểu này là sai. Cảm giác đau không hề biến mất, chỉ gây nghiện mà thôi.” Triển Chiêu cau mày, “Người ta sẽ không ngừng tìm kiếm cảm giác đau đớn, giống như xăm mình vậy, đã xăm lần đầu ắt muốn lần hai, bởi vì cơ thể đã có thể chịu đựng được kiểu đau đớn vậy, nên càng muốn kiếm tìm một cảm giác kích thích hơn.”

Râu Quai nón lẳng lặng lắng nghe Triển Chiêu, một lúc sau mới nói: “Edgar Allan Poe hận nhất những người như cậu.”

Triển Chiêu có phần khó hiểu.

“Cái mà cậu bẩm sinh đã có, kẻ khác lại phải tốn đến mấy năm, thậm chỉ là bỏ ra hơn chục năm mới học được.” Râu Quai Nón lắc đầu, “Edgar Allan Poe thực ra không phải là một thiên tài, ngay cả là một nhà khoa học lão cũng không có khả năng, cho nên thí nghiệm của lão lúc nào cũng cần rất nhiều vật hy sinh.”

“Thế còn về khí lực?” Bạch Ngọc Đường nhìn Râu Quai Nón, “Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”

“Anh hỏi 3-17-12?” Râu Quai Nón suy nghĩ một chút, “Tôi làm 3-17-12 đến giờ đã 22 năm.”

Mọi người đều giật mình. Gương mặt của Râu Quai Nón không giống một người 28 tuổi, ít nhất cũng phải 40… Nếu không gặp mặt mà chỉ nhìn qua vóc dáng đều thấy giống một ông già.

Bên ngoài tấm kính, Công Tôn lạnh lùng nói: “Chất kích thích ép cơ… Hay thường được gọi là kích tố.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Tiêm thuốc tăng lực thì cơ thể sẽ gặp tác dụng phụ rất mạnh, khiến cơ thể lão hóa nhanh hơn.”

Râu Quai Nón gật đầu, tiếp tục: “Còn về cảm giác sợ hãi, tôi cũng không biết vì sao… Nói chung là không thấy sợ.” Nói rồi, ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu: “Cậu có biết vì sao Dương Dương lại được di truyền từ tôi mấy thứ như không biết sợ, không biết đau và khí lực lớn không?”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút: “Kỳ thực, cái gọi là thí nghiệm của Edgar Allan Poe căn bản không khoa học. Khả năng thích ứng của con người là vô hạn. Điều thành công nhất trong thí nghiệm của ông ta chính là việc ông ta chọn trẻ em làm đại tiền đề — Bản thân mỗi đứa trẻ đều mang tiềm năng rất lớn.”

Râu Quai Nón không hiểu, “Là sao?”

“Giống như anh nói, nhóm trẻ đầu tiên, tất cả đều chết vì không hợp thuốc, nhưng nhóm các anh lại không. Điều này chứng tỏ bộ máy cơ thể của các anh tốt và có tố chất hơn.” Thấy Râu Quai Nón gật đầu, Triển Chiêu nói tiếp, “Khí lực cũng vậy, hẳn là các anh đã trải qua huấn luyện sinh tồn với cường độ lớn, thuốc ép cơ chỉ hỗ trợ, không phải tạo ra, điều tiên quyết phải là chính các anh. Cuối cùng là sự gan dạ, ai cũng biết, gan dạ là trời sinh, hơn nữa khi lớn lên còn trải qua huấn luyện, sẽ càng gan.”

“Nói cách khác… Những gì mà chúng tôi vốn có, Edgar Allan Poe chỉ làm chúng mạnh thêm thôi sao?” Râu Quai Nón bật cười, “Tại sao lại thấy hành động của hắn thực là thừa thãi nhỉ?”

Triển Chiêu đứng dậy, lạnh lùng nói: “Đúng là hắn chỉ ăn may.” Nói rồi, chỉ Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu hỏi Râu Quai Nón, “Anh cảm thấy cậu ấy thế nào?”

Râu Quai Nón chưa hiểu, hỏi lại: “Về mặt nào?”

Triển Chiêu cười: “Gan dạ, khí lực, độ sát thương, những khả năng mà anh biết ấy.”

Râu Quai Nón gật đầu, “Tôi hiểu rồi, những thứ thuốc và thí nghiệm kia kỳ thực chỉ là vô ích, mấu chốt là khả năng thiên phú của chúng tôi và thời gian huấn luyện lâu dài, thảo nào…”

“Thảo nào cái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Edgar Allan Poe chết thế nào, còn nữa, những đứa trẻ khác vì sao lại chết?”

“Khoảng sáu năm trước…” Râu Quai Nón chậm rãi kể, “Thí nghiệm của Edgar Allan Poe gặp trở ngại.”

“Trở ngại?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, “Thí nghiệm của ông ta không phải tự phát? Có người tài trợ?”

Râu Quai Nón gật đầu, “Từ những kỹ năng chúng dạy chúng tôi, có lẽ là vậy.”

“Kỹ năng gì?”

“Giết người.” Râu Quai Nón lại nghĩ thêm một lúc, “Trong ấn tượng, hình như đã từng có người tới xem chúng tôi. Lúc kẻ đó đi rồi, Edgar Allan Poe bắt đầu điên cuồng đập phá phòng thí nghiệm. Nhân viên thí nghiệm cũng bỏ chạy, cuối cùng, lão ta muốn chúng tôi tự giết lẫn nhau.”

“Các người phản kháng chứ?” Bạch Ngọc Đường nhướn mi, “Hay là làm theo?”

Râu Quai Nón thở dài, “Chúng tôi thương lượng với nhau cùng chạy trốn. Tôi đi giết Edgar Allan Poe, nhưng mà… Lúc tôi mang theo cái đầu của lão trở lại, những người khác đã chết hết.”

“Bị gã Râu Quai Nón kia giết?” Triển Chiêu hỏi, “Hắn là ai vậy?”

“2-12-11.” Râu Quai Nón đáp, “Thực ra, từ sớm tôi đã cảm thấy hắn không bình thường.”

Triển Chiêu cúi đầu, chầm chậm đi đi lại lại, nói: “Có phải anh thấy, thí nghiệm của Edgar Allan Poe đã thành công trên hắn?”

Râu Quai Nón nghiêm túc gật đầu, “Hắn là kẻ duy nhất còn lại từ nhóm hai, những người khác đều đã chết trong đợt huấn luyện cuối cùng, chỉ còn mỗi hắn… Hắn không cảm thấy đau, năng lực cũng xuất chúng, nhưng…”

“Nhưng, theo anh thì hắn là kẻ điên, tất cả đều chuẩn, ngoại trừ sự ‘phục tùng’ phải không?” Triển Chiêu không đợi Râu Quai Nón nói xong đã tiếp lời.

Rau Quai Nón không còn kinh ngạc với năng lực dự đoán của Triển Chiêu nữa, chỉ ngẩng đầu chờ anh giải thích.

Triển Chiêu khẽ gật, “Cảm giác của anh không sai, hắn thực sự phát điên rồi.” Anh chỉ nói có vậy rồi ngồi xuống ghế, im lặng suy nghĩ.

“Anh cứ truy lùng hắn đến giờ?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Dương Dương năm nay bảy tuổi, anh nói là trốn đi vào sáu năm trước, vậy…”

“Dương Dương được sinh ra ở đó, Edgar Allan Poe ép tôi tạo ra nó.” Râu Quai Nón nói, “Trước khi lên một tuổi, Dương Dương do một tay Edgar Allan Poe nuôi dưỡng… Cũng có thể là vì thế nên năng lực của nó mới đáng kinh ngạc như vậy. Đôi khi cả tôi cũng phải giật mình.”

“Anh ôm nó rời đi, sau đó thì gặp Lạc Văn?” Bạch Ngọc Đường có đôi chỗ chưa hiểu, “Trong thời gian ấy đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại để Lạc Văn nuôi Dương Dương? Vì sao Lạc Văn lại chết?”

Râu Quai Nón thở dài, đáp: “Tôi không tìm hiểu kỹ, nhưng tôi biết Lạc Văn là cảnh sát và đang điều tra một trọng án, ngoài ra anh ấy cũng giúp tôi tìm 2-12-11.”

Bạch Ngọc Đường xoay sang nhìn Triển Chiêu chốc lát, không biết Triển Chiêu đang nghĩ gì.

“Các anh muốn tôi hợp tác thế nào?” Râu Quai Nón cũng nhìn Triển Chiêu, rồi lại nhìn Bạch Ngọc Đường, “Chỉ có tôi mới bắt được hắn.”

“E là không đơn giản vậy.” Bạch Ngọc Đường đứng lên thu dọn đồ đạc trên bàn, “Chúng tôi vẫn muốn chỉnh lý thêm những chứng cứ trong tay. Trong thời gian này, tôi đề nghị anh hãy thực hiện một ca tiểu phẫu.”

Râu Quai Nón sửng sốt, có phần do dự sờ sờ cổ mình.

Cuộc thẩm vấn với Râu Quai Nón tạm dừng ở đây. Về quá khứ của anh ta, nếu vụ án không đòi hỏi, thực sự không ai muốn tìm hiểu. Một câu chuyện quá tàn khốc, có lẽ phải nói cuộc đời người này thực quá ác nghiệt. Mới sáu tuổi đã phải bắt đầu số phận từ một căn phòng tối đen như mực. Bi kịch.



Công Tôn tan ca sớm, hơi mất hứng rời khỏi văn phòng. Anh đi xuống dưới lầu, đã thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ đó.

Bạch Cẩm Đường chờ lâu rồi, đặt tài liệu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Công Tôn im lặng ngồi vào ghế phó lái.

“Sao vậy? Sắc mặt sao khó coi vậy?”

Công Tôn quay sang nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Đường, khiến Bạch Cẩm Đường không nhịn được phải kéo Công Tôn lên đùi hôn một cái, “Sao? Hôm nay nhiệt tình vậy? Nhớ tôi à?”

Công Tôn đưa tay chạm vào cằm Bạch Cẩm Đường, rồi chợt hục hặc: “Anh không được động đậy.”

Bạch Cẩm Đường không hiểu, nhưng vẫn gật đầu, sau đó ngồi im.

Công Tôn ngồi trên đùi anh, ngón tay chậm rãi lần xuống yết hầu, như đang tìm gì đó.

Bạch Cẩm Đường chỉ cảm giác những ngón tay ấy đang muốn đoạt mạng mình, định nhúc nhích thì bị Công Tôn trừng, lại đành im.

Không bao lâu, Công Tôn đã tìm thấy một phần da hơi khác biệt trên yết hầu Bạch Cẩm Đường… Tuy không còn rõ ràng nữa, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một vệt trắng… của sẹo phẫu thuật.

Hít ngược một hơi lạnh, Công Tôn ngẩng đầu, mấp máy nhìn Bạch Cẩm Đường, đôi mắt phủ một tầng sương nhạt.

“Em làm sao vậy?” Bạch Cẩm Đường mù tịt, nâng cằm Công Tôn lên, “Xảy ra chuyện gì?”

Cuối cùng, Công Tôn chỉ lắc đầu, vỗ nhẹ khuôn mặt anh, “May mà không sao.” Đang nói chuyện, đột nhiên cảm giác có gì không bình thường, ngạc nhiên trừng Bạch Cẩm Đường, “Anh là khỉ a, thế này cũng phản ứng?”

Bạch Cẩm Đường bật cười, vòng tay siết nhẹ lấy eo Công Tôn, không cho người ta chuồn, “Em ngồi trên người tôi, lại còn sờ tôi, sao tôi không phản ứng được chứ?” Nói rồi, đóng cửa sổ xe, để Công Tôn tựa trên ghế, không gian ý loạn tình mê. Hôm nay Công Tôn thật dịu ngoan.



Triển Chiêu ra khỏi phòng thẩm vấn, Bạch Ngọc Đường thấy anh vẫn chưa nói câu nào, không kìm được giơ tay chọc chọc má anh. Triển Chiêu quá chuyên chú, vẫn chưa trở lại bình thường, chẳng những không lườm Bạch Ngọc Đường mà còn ngây ngô nhìn. Con mèo nào đó bị nâng cằm hôn một cái.

Giật mình, thiếu chút không thốt nên lời, Triển Chiêu nhìn chung quanh: “Chuột điên, đây là cảnh cục!”

“Vừa rồi cậu không để ý tôi!” Bạch Ngọc Đường đáng thương nói, “Nghĩ gì vậy? Chuyên tâm quá đấy.”

“Cậu không cảm thấy tình trạng của Dương Dương rất giống anh hai sao?”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, gật đầu, “Nói thật thì tình trạng của cả hai không giống Râu Quai Nón.”

“Còn nữa.” Triển Chiêu xoa cằm, “Lần trước Triệu Tước có cho tôi số điện thoại, nói là vụ án này nhất định phải nhờ chú ta.”

“Cậu thấy hai chuyện này liên quan…” Bạch Ngọc Đường cười, “Nhưng lại sợ trúng kế Triệu Tước phải không?”

Triển Chiêu bất đắc dĩ gật đầu. Lúc này, cả hai thấy Bạch Trì ra khỏi thang máy cùng Dương Dương.

Dương Dương ngước lên nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, định gọi nhưng lại không biết phải gọi thế nào, có phần xấu hổ. Triển Chiêu nhìn thấy vẻ mặt đó, đi tới, “Dương Dương, đói không?”

Lạc Dương ngơ ngác gật đầu.

“Đi ăn thôi.” Triển Chiêu dắt tay cậu bé, “Muốn ăn gì? Có muốn thưởng thức tay củanghề Tiểu Bạch không?”

Lạc Dương ngạc nhiên nhìn Bạch Ngọc Đường, hình như không tin anh có thể nấu ăn. Nó suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Chú Râu Quai Nón đi cùng được không ạ?”

Bạch Ngọc Đường khá thích Lạc Dương. Tâm địa đứa trẻ này quả thực rất ngay thẳng. Xoa đầu cậu nhóc, anh hỏi, “Con không thấy giọng của chú Râu Quai Nón có vấn đề sao?”

“A! Có!” Lạc Dương gật đầu, “Có phải chú ấy bị bệnh không ạ?”

“Ừ, cho nên giờ chú ấy phải đi chữa bệnh, không thể đi ăn với chúng ta.” Triển Chiêu cũng vuốt tóc cậu nhỏ.

“Chữa được sao? Thật tốt quá!” Lạc Dương hân hoan kéo lấy Bạch Trì: “Đi, anh Bạch Trì, chúng ta cùng đi ăn.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Lạc Dương kéo Bạch Trì chạy trước, vỗ vai Triển Chiêu: “Được lắm Miêu Nhi, trẻ con cũng lừa.”

Triển Chiêu nghiêm túc nhìn Bạch Ngọc Đường: “Tiểu Bạch, vì sức khỏe của Dương Dương, sau này cậu phải năng xuống bếp, tranh thủ nấu cơm nhá!” Nói rồi, vô cùng phấn khởi bước đi, được vài bước lại quay lại, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cậu có thấy, chúng ta đồng ý nuôi nấng cậu bé, có giống như cướp con của người khác không?”

Bạch Ngọc Đường cười, “Bây giờ nói chuyện này còn sớm… Đến lúc đó, để tự Dương Dương chọn. Thằng nhỏ còn có quyền chọn lựa, nó may mắn hơn ba mình, không phải sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.