Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu và Âu Dương Xuân đều thấy Taber và Kiệt Kiệt leo tường ra khỏi biệt thự, nhưng lại không thấy bóng dáng Lạc Thiên và Đỗ Xá đâu. Ba người đành đuổi theo Taber.
Taber và Kiệt Kiệt tìm bừa một đường thoát thân, lao vào nhà xưởng bỏ hoang kia. Taber nói với Kiệt Kiệt: “Ngăn chúng!”
Thần trí của Kiệt Kiệt có lẽ vẫn không tỉnh táo, vai lại mang thương thích, ngây ngốc nghe theo lệnh của Taber. Hắn dừng lại và chờ nhóm Bạch Ngọc Đường.
Nháy mắt, Taber đã vọt vào khu đựng thùng hàng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đuổi tới trước mặt Kiệt Kiệt, Âu Dương Xuân giương súng định bắn thì Triển Chiêu khoát tay, vẫy vẫy Kiệt Kiệt.
Kiệt Kiệt nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu, đột nhiên mỉm cười, ngoan ngoãn chạy tới, nghe lời đứng tại chỗ.
Âu Dương Xuân nhìn Triển Chiêu một cách khó hiểu.
Triển Chiêu còn chưa kịp giải thích thì đã nghe thấy tiếng súng vang lên từ xa.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lập tức chạy về phía đó.
Âu Dương Xuân lúng túng, vội lôi còng tay còng Kiệt Kiệt vào, định đuổi theo thì lại nghe tiếng còi hiệu vang lên phía sau, xe của đội Bao Chưng từ xa chạy lại.
Âu Dương Xuân do dự một chút nhưng cuối cùng quyết định sẽ áp Kiệt Kiệt quay về, sau đó bật đèn pin chĩa lên không, chỉ hướng cho đội Bao Chửng.
…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy theo hướng tiếng súng, đến nơi thì thấy trong phân xưởng rộng lớn kia đèn đóm sáng trưng.
Hai người nhìn nhau, lao vào.
Tại nhà xưởng, thùng các-tông chất chồng lên nhau rất cao, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi vào thì lại nghe tiếng thùng giấy đổ “RẦM” truyền lại.
Bạch Ngọc Đường chau mày, “Bên trên.”
Triển Chiêu thoáng căng thẳng nhìn Bạch Ngọc Đường thu súng trèo lên, trên cánh tay người ta vẫn còn quấn đầy băng gạc. Anh đang định mở miệng nhắc cẩn thận thì đã thấy có người lùi tới gần Bạch Ngọc Đường.
Đống thùng các-tông này phải cao tới mười mét, kẻ kia nhảy xuống, tiếp đất rất mạnh, còn gây tiếng động mà theo Triển Chiêu nghe được là từ xương cốt va chạm, nhất định bị thương.
Kẻ nhảy xuống chính là Đỗ Xá, hắn không hề dừng lại, ngẩng đầu thấy Triển Chiêu đứng cánh đó không xa liền phóng về phía anh.
“Miêu Nhi, nổ súng!” Bạch Ngọc Đường vừa dứt lời, Triển Chiêu đã bắn một phát súng vào Đỗ Xá…
Triển Chiêu chưa từng giết người, cho nên tay súng không vững lắm, chỉ trúng vào vai Đỗ Xá.
Đỗ Xá trúng đạn, hơi khựng lại, rồi lại tiếp tục lao tới trước.
Trong nháy mắt hắn dừng lại, Bạch Ngọc Đường đã nhảy từ trên đống thùng giấy xuống.
Đẩy ngã Đỗ Xá, không đợi hắn đứng hẳn lên, Bạch Ngọc Đường mau mắn bật dậy, không chân trụ, nghiêng người đá văng Đỗ Xá lên không.
Dù Đỗ Xá có không thấy đau thì cũng không chịu nổi cú đá này của Bạch Ngọc Đường, quỳ trên đất phun máu, liếc Bạch Ngọc Đường một cái rồi quay người chạy.
Chưa chạy được xa, một cái bóng đã đổ lên người hắn ——- Lạc Thiên.
Vai Lạc Thiên đẫm máu đỏ, khiến Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vô cùng lo lắng. Lạc Thiên vung tay một cái, quăng Đỗ Xá đi mấy mét. Đỗ Xá văng vào cột sắt của nhà xưởng, tiếng “rắc rắc” vang lên.
Triển Chiêu cau mày, xương khuỷu tay của Đỗ Xá lòi ra, thật kinh khủng.
Lạc Thiên như thể mất kiềm chế, còn muốn lại gần, nhưng Bạch Ngọc Đường đã bắn một phát chỉ thiên, lạnh lùng nói: “Đứng im đi!”
Bấy giờ Lạc Thiên mới dừng lại, không nhúc nhích, khuỵu xuống. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mới nhìn rõ hơn, trên cơ thể Lạc Thiên có mấy lỗ đạn, máu chảy rất rất nhiều.
“Lạc Thiên, anh không sao chứ?” Triển Chiêu cuống cuồng, máu chảy nhiều thế này, khô hết cả vào anh ta cũng không biết đau.
“Ha ha…” Đột nhiên Đỗ Xá phá lên cười, cất giọng khàn khàn, “Không dễ chết thế đâu… Người giống bọn tao, có nổ banh xác, nát tươm thành vụn cũng chưa chết nữa là… Đúng không mày?” Nói rồi, liếc Lạc Thiên.
“Không được động đậy!” Bạch Ngọc Đường giương súng về Đỗ Xá, “Mi chạy không thoát đâu.”
“Khà khà…” Đỗ Xá lại cười, vươn tay ra sau lưng móc tới một quả lựu đạn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau.
“Ngon thì bắn đi.” Đỗ Xá hề hề cười, “Chúng mày muốn con quái vật này chôn cùng tao chứ?”
Bạch Ngọc Đường không đáp. Lúc này, ngoài nhà xưởng vang lên tiếng bước chân, người của SCI tới rồi.
“Đừng vào!” Triển Chiêu quay đầu hô lên.
Mọi người cũng đã thấy rõ tình hình, tất cả dừng bước.
“Bỏ cuộc đi.” Triển Chiêu lạnh lùng nói với Đỗ Xá, “Lựu đạn trong tay ông rơi không nhanh bằng đạn bắn đâu.”
“Chúng mày dám đánh cuộc sao?” Đỗ Xá cười lạnh, “Tao cũng là quái vật, dù chúng mày có bắn xuyên đầu tao, tao vẫn di chuyển được, chỉ có nổ tung…” Nói rồi, hắn chỉ về phía Lạc Thiên, “Nó phải chết cùng tao!”
Triển Chiêu biết Đỗ Xá nói không sai, song phương giằng co, mãi vẫn chưa tìm được đối sách.
Tầm nhìn quét nhanh một vòng, Triển Chiêu đột nhiên lóe lên ý tưởng, cũng cười lạnh với Đỗ Xá: “Khu vực thí nghiệm của ông chẳng có nhân viên nào, bỏ đi thế thì phải làm sao?” Vừa nói, vừa thừa dịp Đỗ Xá không chú ý, đưa tay ra sau lưng ra hiệu về phía mọi người.
Công Tôn trông thấy động tác của Triển Chiêu, không đợi ai phản ứng đã mang theo Dương Dương rời đi.
“Khà khà…” Đỗ Xá cười, “Tao có chết hay không cũng phải kéo nó theo.” Nhìn Lạc Thiên, “Chúng ta thế nào cũng phải cùng nhau, cùng sống, cùng chết…” Ngón tay mò tới chốt lựu đạn, chỉ cần khẽ động vào sẽ tạo nên một cú nổ.
Lạc Thiên giương mắt nhìn hắn, khinh thường lắc đầu, “Ai cùng sống cùng chết với mi… Ta là thành công, còn mi chỉ là thứ thất bại, ta có con trai ngoan, còn mi có gì? Kẻ điên kia sao?!”
“Câm miệng! Câm miệng!” Đỗ Xá kích động bật dậy, “Tao phải cùng chết với mày, cùng chết…” Nói rồi giật chốt, lao tới Lạc Thiên.
Bạch Ngọc Đường bắn một phát vào ngực hắn, máu phụt ra từ miệng Đỗ Xá, cả cơ thể chịu lực mà ngửa ra sau.
“ĐI!” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu chạy ra ngoài, “RẦM” một tiếng, chồng thùng các-tông sau Lạc Thiên đổ sụp, đồng thời vùi lấp cả Lạc Thiên. Lựu đạn trong tay Đỗ Xá nổ…
Tiếng nổ rung trời, Bạch Ngọc Đường phủ lấy Triển Chiêu, mọi người ngoài cửa cũng nằm sấp hết xuống.
Tiếng nổ mạnh kết thúc, Bạch Ngọc Đường ngẩng lên nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng nhìn anh, hai người không ai bị thương, cùng bật lên vọt trở lại.
Thùng giấy cháy khét, lửa lan rộng.
Bạch Ngọc Đường mau chóng lật những mảnh các-tông lên, gọi lớn “Lạc Thiên!”
Triển Chiêu lại ngẩng đầu nhìn lên chồng thùng giấy chưa đổ, gọi: “Dương Dương?”
Không bao lâu, phía trên nóc chồng thùng giấy, Lạc Dương nhô đẩu ra, nhìn Triển Chiêu, “Chú Triển… Chú Râu Quai Nón đâu?”
Ban nãy Triển Chiêu dùng tay ra hiệu, chỉ về ống xả trên đó, chỉ có Lạc Dương mới có thể đi vào. Công Tôn hiểu ý, mang theo Lạc Dương ra ngoài, bảo Dương Dương qua ống xả đi vào, xô đổ chồng thùng các-tông, nhưng cậu bé cũng nhất định phải nấp thật kín sau chồng thùng giấy đó.
Kiểm tra hết, thấy Lạc Dương không sao, Triển Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm. Hai người quay lại, đội viên SCI tiến vào giúp Bạch Ngọc Đường lật các mảng các-tông ra. Công Tôn ở ngoài gọi xe cứu thương.
“Lạc Thiên!” Cuối cùng Bạch Ngọc Đường cũng tìm thấy Lạc Thiên, đưa tay dò hơi thở, “Còn sống!”
Câu nói của Bạch Ngọc Đường khiến ai nấy đều nhẹ nhõm hẳn. Bác sĩ tiến vào, vội vội vàng vàng cáng Lạc Thiên đi, Công Tôn lên xe cứu thương, quay đầu lại vẫy vẫy Lạc Dương.
Lạc Dương ngoảnh nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu xoa đầu bé, khẽ nói: “Đi đi, đó là ba con.”
Lạc Dương sửng sốt, mắt mở to nghĩ nghĩ, cuối cùng lên xe cứu thương.
Xe cứu thương lăn bánh, Bạch Ngọc Đường chợt nhớ ra, ra lệnh: “Khoan rút, tản ra tìm đi, vẫn chưa bắt được Taber đâu!”
………
Taber chạy trối chết, lảo đảo chạy về phía sau nhà xưởng. May mắn gã có phòng ngừa, chuẩn bị ở đây một chiếc xe để chạy trốn.
Chạy đến xe mình, gã phát hiện không ai đuổi theo. Thở phào nhẹ nhõm, Taber lấy chìa khóa xe… Hả, đâu rồi!
Taber kinh hãi đến đổ mồ hôi lạnh, lục tìm từ trên xuống dưới cũng không thấy, đang sốt ruột, chợt nghe tiếng cười bật khẽ sau lưng.
Xoay phắt lại, Taber thấy một người, gã mở to mắt, biết ngày chết đã đến rồi.
“Tìm cái này sao?” Người nọ lấy từ túi áo ra một chiếc chìa khóa.
Taber lùi một bước, nuốt nước bọt, “Cớ gì phải đuổi tận giết tuyệt thế này?”
Người nọ mỉm cười, bước lại, đưa chìa khóa cho gã, “Trả ày, đưa tay ra mà nhận đi.”
Taber lẩy bẩy vươn tay muốn lấy, đã thấy nhoáng một cái, tốc độ của người nọ cực nhanh, lạivọt ra sau lưng gã. Tay người nọ vung lên, chìa khóa quẹt qua cổ Taber, máu xuất hiện… Cắt… Máu bắn tung tóe…
Taber nằm phịch trên đống bùn. Người nọ cười nhạt, ném chìa khóa lên người gã rồi xoay người rời đi.
Người nọ đi tới cạnh một chiếc ô tô có rèm che đang đậu bên quốc lộ. Cửa xe mở ra, người nọ cười, “Đừng nóng, hai tiểu bảo bối của em không sao.”
“Hừ.” Người trong xe quay đi, mái tóc dài che khuất vết hồng nhạt ám muội trên cần cổ.
“Chúng ta đi thôi.” Xe khởi động, phả ra một làn khói mờ, “Em đợi nhiều năm thế rồi còn ngại đợi nữa ư? Thời cơ chưa đến, nhẫn nại chút…” Nói rồi, xe lăn bánh.
Khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tìm tìm thấy Taber, hắn đã chỉ còn là một thi thể bị chìa khóa cắt ngang cổ.
“Tiểu Bạch, cậu làm được thế không?” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống kiểm tra, cười khổ, “Làm gì? Lấy chìa khóa làm dao?”
“Xem ra vẫn chưa kết thúc.” Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường dậy.
“Nhưng chí ít hôm nay cũng đã kết thúc!” Bạch Ngọc Đường cười, hay tay đặt lên vai Triển Chiêu, ôm anh, “Miêu Nhi, tưởng được làm cha, cuối cùng thành cha hụt nhỉ?!”
Triển Chiêu cũng cười, “Dù sao thì cũng là tôi làm cha, cậu làm mẹ!”
“Sao tôi phải làm mẹ?” Bạch Ngọc Đường nghiêm mặt, “Thế nào cũng thấy tôi là cha!”
“Mẹ mới nấu cơm giặt đồ!” Triển Chiêu hùng hồn.
Bạch Ngọc Đường cười đen tối, sáp lại gần: “Không tính toán với cậu, trên giường ra sao là thật nhất!”
“Chuột chết!” Triển Chiêu lại một lần nữa giữa nơi công cộng, động thủ với con chuột nào đó.
Bận bịu tới tận nửa đêm, Bạch Ngọc Đường bảo mọi người nghỉ ngơi một tối, ngày mai sẽ kết thúc vụ án. Mọi người nhao nhao ra về.
Bạch Trì bước qua cửa, Lisbon đang chờ, còn Triệu Trinh thì không thấy. Trên bàn có một tờ giấy, viết là anh ta tới quán bar của bạn giúp đỡ.
Bạch Trì biết quán bar đó, là một người bạn của Triệu Trinh mở, nhưng mà cậu nhớ rõ cái bar đó rất bậy bạ… Suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn cầm chìa khóa, ra khỏi nhà.
Trong bar, tiếng người huyên náo. Trước kia ở Pháp, Triệu Trinh thường xuyên đi bar, cho nên quen biết vài người mở quán. Bởi vì yêu cầu biểu diễn, Triệu Trinh từng học pha chế rượu, ảo thuật với rượu, uống được hay không là thứ nhì, mấu chốt là tư thế đẹp mắt, động tác điêu luyện. Vốn dĩ Triệu Trinh đã đẹp trai, chẳng mấy chốc thành tiêu điểm của quán.
Lúc Bạch Trì bước vào, chứng kiến một màn thế này —— Một đống người, trai có gái có, đều nhìn Triệu Trinh sau quầy bar chằm chằm, nhìn đến độ mắt phát sáng.
Cơn tức không biết từ đâu bốc lên, Bạch Trì đi vào, đứng trước mặt Triệu Trinh.
Triệu Trinh quay đầu sang thấy Bạch Trì đột nhiên xuất hiện, giật cả mình, lập tức cười cười: “Trì Trì, sao em lại tới đây? Án phá rồi?”
Vì ngại gặp phiền phức nên suốt quá trình pha chế rượu, vẻ mặt Triệu Trinh đều rất lạnh lùng, cho nên nhiều người có ý cũng không dám tới gần. Bây giờ anh cười thế này, Bạch Trì nghe thấy sau lưng từng tiếng hít vào, vẻ mặt cậu tối thêm vài phần.
“Sao vậy? Sao sắc mặt khó coi vậy?” Triệu Trinh vươn tay xoa lên má Bạch Trì, “Vụ án không thuận lợi à?”
Bạch Trì tóm lấy tay anh, hét to: “Theo tôi về!”
Triệu Trinh sửng sốt, mọi người xung quanh cũng im bặt.
Bạch Trì chẳng để ý phản ứng của mọi người xung quanh, vẫn tiếp tục rống, “Sau này anh cấm có được tới đây! Tới nữa thì tôi dọn ra ngoài ở! Không nấu cơm cho anh nữa!”
“A
” Đằng sau lại có tiếng thở, nhưng mà ban nãy là tiếng hít vào đầy kinh ngạc, còn giờ là tiếng thở ra tiếc hận.
Bạch Trì cảm thấy có những ánh mắt kỳ quái nhìn mình, còn cười trộm nữa, lúc này mới phát hiện những lời cậu nói thực hàm ý.
“Á… Không phải…” Bạch Trì đỏ mặt, miệng mấp máy không biết phải giải thích thế nào.
“Ai nha…” Ông chủ, cũng chính là bạn củaTriệu Trinh che miệng đi tới, đẩy Triệu Trinh một cái, “Nguy nguy, cục cưng ghen rồi, còn không mau về đi, cẩn thận không thì mất cơm nha…” Nói rồi còn mờ ám liếm môi.
Bạch Trì ngượng đến tận cổ, xoay người bỏ chạy.
Triệu Trinh đuổi theo… Mặt đầy ý cười.
………
Vụ án kết thúc, thêm một đại án được phá.
Hiếm có một ngày nghỉ, hôm nay, cả SCI đều nằm trong văn phòng phơi nắng. Triển Chiêu đang đánh máy biên bản vụ án thì Bao Chửng gõ cửa đi vào.
Mọi người giương mắt nhìn Bao Chửng, Bạch Ngọc Đường hỏi: “Cục trưởng Bao, lại có đại án ạ?”
Bao Chửng lườm anh, lắc đầu: “Cậu đúng là trời sinh số ưa nặng, mới được mấy ngay á, cậu tưởng nhiều đại án thế hả?!”
Bạch Ngọc Đường nhướn nhướn mi, tiếp tục ngáp, nhìn Bao Chửng như đang nói —— Thế thì chú tới làm gì?
Bao Chửng cười, thông báo với mọi người: “Tôi giới thiệu cho các cậu đồng nghiệp mới.”
Bạch Ngọc Đường chau mày, lại hỏi: “Cục trưởng Bao, điều động người nào sao cháu không biết?”
Triển Chiêu cũng gật đầu, “Chúng cháu có quyền biết và có quyền quyết định!”
Bao Chửng trừng cả hai, chậm rãi mở miệng: “Các cậu chắc chắn sẽ hài lòng, dù sao thì cũng biết nhau rồi.” Sau đó, ông quay ra vẫy vẫy tay.
Mọi người hiếu kỳ nhìn về phía cửa. Một người đi vào, ăn vận chỉnh tề, khoác chiếc áo bò, bộ dạng thoát nhìn không quá già dặn, khoảng hơn ba mươi, chỉ là trên đầu còn quấn băng trắng.
“Lạc Thiên?!” Bạch Ngọc Đường đứng dậy, những người khác cũng đưa mắt nhìn nhau.
“Lạc Thiên rất hợp làm cảnh sát.” Bao Chửng cười, “Coi như tôi tìm hộ các cậu một người giúp sức, Bạch Trì khi ra ngoài còn chưa có người cộng tác, để Lạc Thiên đi cùng đi.”
“Thật ạ?” Bạch Trì vui mừng nhảy lên.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc nhau, đều thấy vui mừng.
Lúc này, lai thêm một bóng dáng chui vào. Là Lạc Dương, cậu bé đứng trước Lạc Thiên, hai tay chống nạnh, lớn tiếng: “Sau này xin hãy chiếu cố! Các chú không được ăn hiếp ba con nha!”