Không có nhiều người từng hỏi cậu câu hỏi đó, với một giọng nói và thái độ tích cực như vậy. Anh Thanh buộc phải gấp cuốn truyện lại và ngẩng đầu lên đối diện với nụ cười đó. Uyên Thư không hẳn là một cô gái xinh xắn điển hình. Cô ấy trông cũng chẳng duyên dáng. Thậm chí, trông cô ấy còn không được khỏe mạnh nữa chứ. Nhưng nếu nhìn kỹ thì trông cô ấy cũng hay hay. Nếu cô ấy là một nhân vật trong truyện, cậu sẽ tò mò mà muốn biết câu chuyện của cô ta là thế nào. Một cô gái tự kỷ, có thể là mắc một chứng bệnh hiếm gặp nào đó, có lẽ là đang hấp hối, nhưng vẫn háo hức tìm hiểu về cuộc sống này…
- Này, bồ có nghe tui hỏi gì không thế? Bồ suy nghĩ gì mà lâu thế?
Anh Thanh chợt bừng tỉnh. Cậu nhìn vào đôi mắt to tròn của cô ta, mãi mới ấp úng đáp:
- Rồi. Tui có quen một người ở trường cũ…
Cậu thực sự không muốn làm cô ấy thất vọng đâu, nhưng cậu không thích nói dối. Câu trả lời của cậu ta không chỉ gây chấn động cho Uyên Thư mà cả Phục Lễ cũng giật mình mà quay sang.
- Thật ư? Đến bồ mà cũng có bạn gái rồi à?
Làm thế nào mà hắn ta có thể nghe được điều họ nói với cái tai nghe lúc nào cũng bịt kín như thế nhỉ? Anh Thanh cảm thấy hơi thắc mắc. Nhưng không sao, chuyện đó không quan trọng. Bây giờ là giây phút hãnh diện của cậu cơ mà. Cậu đang vui sướng chờ đón những câu hỏi tiếp theo về cô bạn gái của cậu thì cái tên phá đám kia lại làm mất hứng.
- Thế sau khi bồ đến đây học thì tính sao? Chia tay à?
Thật ư? Bộ đó là kết cục đương nhiên à? Anh Thanh không tin rằng cái kết tầm thường đó sẽ ứng nghiệm vào câu chuyện của cậu. Một trong những điều mà các câu chuyện đã dạy cho cậu: nếu một thứ gì đó đặc biệt đã được định trước là dành sẵn cho cậu, thì dù cho trải qua chuyện gì, thứ đó sẽ vẫn là của cậu. Một bàn tay tác giả nào đó nhất định sẽ sắp đặt cho số phận của cậu, câu chuyện của cậu nhất định sẽ đặc sắc và có một kết cục viên mãn.
- Sao bồ lại nói thế? Bọn họ vẫn có thể nhắn tin và gặp nhau trên mạng mỗi ngày. Và khi cậu ta rời khỏi trường vào mỗi cuối tuần, họ có thể gặp nhau. Như thế không lãng mạn sao?
Trong lúc Anh Thanh vẫn còn đang miên man suy nghĩ về điều gì đó, Uyên Thư đã trả lời giúp cậu ta. Đôi mắt mệt mỏi của cô ấy trong chốc lát chợt sáng lên một chút khi nghĩ về những viễn cảnh thú vị đó. Mặc dù sẽ rất nhanh thôi, niềm vui trong cô lại chùng xuống khi cô nhớ ra mình không phải là nhân vật chính trong đó. Chỉ là đôi khi cô thấy cuộc sống của mình thật nhạt nhẽo quá… nhưng cô lại chẳng dám trở thành nhân vật chính trong bất kì một câu chuyện nào cả. Bởi vì, trong mọi câu chuyện thú vị, nhân vật chính luôn phải trải qua những thăng trầm biến động. Cô ấy thì lại sợ những nỗi buồn và sự đau đớn. Có lẽ cô ấy sẽ chỉ mãi là một nhân vật làm nền mà thôi.
Phục Lễ vẫn chẳng chú tâm lắm vào những điều cô ấy nói. Cậu chỉ cười thầm và nghĩ rằng bọn họ mới thật ngây thơ làm sao. Đối với cậu, trên đời này có rất nhiều thứ chỉ nên xem như là một bản nhạc vậy. Cậu thích trải nghiệm qua tất cả mọi thứ. Vui vẻ, buồn bã, giận dữ, nổi loạn… có quá nhiều thứ trên đời này và mọi thứ đều có cái hay riêng của nó. Nhưng nó ngắn ngủi lắm, vậy sao cậu phải suy nghĩ quá nhiều về chúng chứ? Khi chúng vang lên, cậu cứ việc thả hết tâm hồn và sức lực của mình vào chúng. Nhưng một khi bài hát đã kết thúc, liệu cậu có nên để cho những giai điệu đó tiếp tục văng vẳng trong đầu mình không? Thực tế thì chỉ có kẻ ủy mị mới làm như thế mà thôi.
- Các bồ biết đấy, người ta thường nói rằng: chúng ta sẽ không bao giờ quên được tình đầu của mình. Biết tại sao không? Bởi vì đó là sự day dứt, bởi vì thực tế thì tình đầu chẳng bao giờ thành cả.
Trong lúc Uyên Thư còn đang trầm tư suy ngẫm những lời nói của Phục Lễ, về phần mình, Anh Thanh chỉ nghe thấy giọng nói của hắn ta rất tỉnh, chứ chẳng có gì là du dương triết lí cả.
- Nhưng cô ấy có phải là tình đầu của tui đâu. Cô ấy là người thứ hai…
- Vấn đề cậu ta muốn nói ở đây là nó sẽ chẳng đi đến đâu cả. Bồ nên chuẩn bị tinh thần rằng cô ta sẽ đá bồ qua điện thoại chỉ hai tuần sau khi bồ đến đây.
Vân Yên đã quá chán với mấy cái câu ẩn ý của bọn họ. Sao không đơn giản là nói huỵch toẹt ra như thế cho rồi?
- Chính xác đó là điều tui muốn nói!
- Làm thế quái nào mà mấy bồ có thể phán xét được chuyện tình cảm của tui chứ? Hình như chúng ta mới quen nhau được hai tiếng đồng hồ hay gì đó.
- Bồ quá dễ đoán mà.
Một gã trai bình thường, với mong muốn có một cuộc sống bình thường. Mặc dù con người ta thường chẳng ai chịu thừa nhận, họ cứ nói rằng họ thích thử thách, phiêu lưu và sự đổi mới, nhưng tận trong thâm tâm họ, ai cũng chỉ muốn có một cuộc đời bình yên mà thôi. Phục Lễ biết rằng khi sinh ra mình đã là một kẻ đặc biệt. Cậu không yêu thích hay tự hào vì điều đó, mà cậu cũng chẳng ghét bỏ hay đau buồn. Cậu chấp nhận nó, và đã quen với nó như thể nó cũng chỉ là một phần bình thường trong cậu mà thôi. Cậu không cần sự đặc biệt.
- Chúng ta nên quay về thôi. Sắp đến giờ rồi.
Vân Yên đứng dậy và báo hiệu cho mọi người biết đã đến lúc họ phải quay về phòng tập trung. Uyên Thư nhìn phần ăn vẫn như nguyên vẹn của mình, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Cô phớt lờ nó bằng cách nhìn về phía Phục Lễ, và buột miệng hỏi:
- Thế còn bồ? Bồ có bạn gái chưa?
Phục Lễ vặn âm lượng lên hết cỡ để không phải nghe thấy mấy lời phản ứng của bọn họ sau câu trả lời của mình.
- Chưa bao giờ có. Tui hẹn hò với con trai.
Nhận ra cái giọng bình thản đến mức bất thường của cậu ta, chẳng ai dám bình luận gì cả. Ngoại trừ Uyên Thư, người lúc này đang nhìn Phục Lễ bằng cặp mắt vô cùng ngưỡng mộ, mồm thì trầm trồ khen ngợi sự ngầu đời của cậu. Sao cũng được, Phục Lễ cũng chẳng bận tâm nữa. Bọn họ nhanh chóng rời khỏi hành lang lan can và quay về với chuyến tham quan của mình.
XXX
Vĩ Diệp rón rén tiến về phía nhà kho. Cậu muốn mình là người gây ra sự bất ngờ nhưng thực tế thì cậu mới là người suýt đứng tim khi nghe thấy những âm thanh đang khẽ phát ra từ trong đó. Cánh cửa nhà kho đang khép hờ, nhưng linh tính mách bảo cậu không nên bước vào đó. Cậu là người khôn ngoan, cậu biết mình nên nghe theo lời của lí trí. Nhưng có một phần khác bên trong cậu, một phần khác ngu ngốc hơn nhiều, lại đang mách bảo cậu nên xông nhanh vào trong đó. Đến cuối cùng thì, cậu vẫn chọn lựa là một kẻ khôn ngoan.
Vĩ Diệp nhẹ nhàng vòng ra phía sau khu nhà, ở nơi đó có một cái cửa sập nhỏ dùng để thông gió. Cậu có thể nhìn qua đó và quan sát tình hình bên trong trước khi quyết định làm bất kì điều gì. Nhưng lẽ ra cậu nên biết trước một điều rằng, cậu sẽ chẳng thể có tâm trí nào mà suy xét khi mà trong đầu chỉ ngập tràn cảm giác bất lực và giận dữ. Vào lúc này đây, ở bên trong căn phòng đó, chắc hẳn Bách Du cũng cảm thấy y hệt như cậu. Vĩ Diệp lo lắng cho anh ta, nhưng cậu lại sai lầm khi nghĩ rằng thứ cảm xúc bên trong anh ta lúc này là giống cậu. Trong khi sự thật thì ngược lại hoàn toàn.
Bọn chúng đang đánh cậu, bọn chúng đang nhục mạ cậu. Nhưng Bách Du chưa bao giờ ngừng mỉm cười. Không biết vì lí do gì, nhưng với mỗi cú đấm đá của chúng, cậu không chỉ cảm thấy một sự đau đớn đơn thuần. Và còn cả những lời la hét của chúng đang vẳng bên tai cậu nữa, chúng chẳng là gì cả. Chẳng có thứ gì trên đời này có thể gây cho cậu một nỗi đau như thứ tình yêu mà cậu đang nếm trải. Như một lưỡi dao, nó cứa vào trái tim cậu. Và với tất cả những cảm xúc của cậu lúc này… cậu chỉ muốn hét lên cho cả thế giới biết rằng thứ nỗi đau mà cậu đang chịu đựng, nó có cảm giác rất tuyệt. Giống như một chiến binh trên sa trường, càng nhiều vết thương trên người chỉ càng khiến cậu thêm hăng máu. Sự khoái cảm khi được đắm chìm trong thứ tình yêu mà chúng gọi là tội lỗi này, có gì là sai sao? Chúng là ai mà lại dám phán xét cậu chứ?
Nụ cười của Bách Du khiến Khắc Công cảm thấy rất khó chịu. Và cả ánh mắt của hắn ta lúc này nữa. Thứ ẩn chứa trong đó là sự căm thù, hay là sự thương hại? Cậu không thích ánh mắt của hắn, nó khiến cậu cảm thấy bản thân mình đang lạc lối. Đó chắc hẳn phải là một thứ sức mạnh của tà đạo. Hắn ta đang cố gắng dùng ánh mắt đó để mê hoặc cậu, khiến cậu mủi lòng mà tha cho tội lỗi của hắn, khiến cậu tự cảm thấy bản thân mình là một kẻ ác độc. Làm sao mà cậu có thể lại là một kẻ ác độc được cơ chứ? Cậu đang cố gắng giúp đỡ hắn cơ mà! Bịt mắt hắn lại, nhét giẻ vào miệng hắn! Hãy để hắn ta bị chìm đắm trong bóng tối của chính mình. Chỉ khi đó thôi, hắn mới cơ hội mà nhìn cho rõ con quỷ đang ẩn sâu bên trong hắn. Liệu hắn sẽ ngu ngốc mà tiếp tục nghe theo những lời dụ dỗ của con quỷ đó không? Cậu thực sự lo lắng cho hắn lắm, cậu sợ hắn lại đi lầm đường. Cậu sợ rằng mình sẽ giết hắn khi mà hắn vẫn chưa nhận ra được tội lỗi của mình. Cậu là một người tốt, cậu không muốn ai chết mà không đến được với thiên đàng. Còn điều gì có thể khủng khiếp hơn thế nữa chứ?
- Tao đã luôn luôn ghét mày. Khi Đức Tòng còn sống, tao vì nể mặt nó mà bỏ qua cho mày. Nhưng giờ thì…
Những điều Phúc Luân vừa nói khiến Khắc Công cảm thấy không hài lòng chút nào.
- Mày vừa nói cái gì thế? Điều mà hắn ta đang phải chịu đựng không phải là vì chúng ta ghét hắn! Và nó là điều không thể nào tránh khỏi! Dù cho Đức Tòng có còn sống đi nữa, hắn ta vẫn sẽ không thoát nổi sự trừng phạt mà Người dành cho hắn!
Khắc Công ra dấu cầu nguyện và không ngừng lẩm bẩm những lời sám hối thay cho hắn. Phúc Luân không có vẻ gì là thích thú với sự chuộc tội, cậu ta thích xem các hình phạt hơn. Cậu ta ra hiệu cho cái đám tay sai cuồng đạo của mình tiếp tục đấm đá và mắng nhiếc Bách Du. Lẽ ra chuyện này có thể sẽ còn thú vị hơn nữa nếu như kẻ còn lại cũng có mặt ở đây. Nhưng đáng tiếc, Vĩ Diệp là cánh tay phải của Quế Chi. Đụng tới cậu ta, là đụng tới cô ả. Với mấy lời đồn đại kì lạ gần đây về cô ả, thật thiếu khôn ngoan khi đối đầu với ả vào lúc này. Dù sao thì việc hành hạ cái tên cục súc này cũng khá thú vị. Và phần nào đó cũng sẽ thỏa mãn được Khiết Đường…
Vĩ Diệp vẫn đứng bất động bên ngoài. Cậu có thể làm gì chứ? Cậu còn có thể tiếp tục phớt lờ sự ác độc của chúng nữa sao? Cậu đã luôn tự dối với mình rằng những lời nói của chúng chỉ là thứ vô hại. Mỗi khi chúng hành hạ cậu bằng những lời nhạo báng, cậu sẽ không phản kháng gì cả. Cậu đã luôn cho rằng sự im lặng của mình chính là lời đáp trả cứng rắn nhất mà cậu dành cho chúng. Nhưng bây giờ thì cậu lại cảm thấy phân vân. Một kẻ câm lặng chịu đựng hết tất cả mọi thứ thì là một kẻ mạnh mẽ hay sao? Sự mạnh mẽ nào lại để cho kẻ khác khiến cho bản thân mình đau đớn cơ chứ? Một ngọn lửa vừa nhen nhúm lên trong lòng cậu. Bây giờ thì Vĩ Diệp đã hiểu rồi, cậu không còn cần đến sự bình yên nữa. Cậu đã bị đẩy đến bên vách đá rồi.
Phúc Luân cúi xuống để tháo băng mắt và miệng cho Bách Du. Cậu ta thích thú nhìn ngắm thành quả của mình và ngọt ngào hỏi:
- Mày đã học được bài học của mình chưa?
Bách Du nhìn quanh cái kho chứa đồ chật hẹp này. Bọn chúng đang vây quanh cậu, dùng những ánh mặt tựa như vị thẩm phán đang chờ đợi lời thú tội hay bào chữa từ tên tội đồ là cậu. Khắc Công là người có ánh mắt nghiêm nghị và thành khẩn nhất trong bọn chúng. Thằng ngu đó thực sự tin rằng mình đang gột rửa cho cậu sao? Bách Du mỉm cười và đáp:
- Rất vui khi được một chuyến tham quan đến với ngôi đền của tụi mày. Nhưng tao vẫn không hiểu. Thứ mà vị Chúa của bọn mày muốn là gì? Là những linh hồn thanh tao ư? Hay là máu?
Bách Du bật cười thành tiếng. Chỉ có kẻ ngốc mới tin vào lời hứa hẹn của bọn chúng. Một chốn vĩnh hằng ư? Một nơi mà những người đã chết sẽ không còn chết và bệnh? Một nơi mà những hồn ma sẽ không còn đau khổ nữa? Hãy cứ lấy lưỡi dao đó mà cắm vào tim cậu cho rồi.
Khắc Công vô cùng thất vọng với biểu hiện đó của Bách Du. Phúc Luân thì lại vô cùng giận dữ. Trước khi bọn chúng kịp làm gì, Vĩ Diệp vội lao vào phòng. Nhưng bên cạnh cậu, một thân hình cao to và nhanh nhẹn hơn cũng đã xuất hiện. Tùng Lâm rõ ràng là thông thạo việc ẩu đả hơn bất kì kẻ nào trong phòng này. Chỉ trong một loáng, cậu ta đã hạ gục phân nửa số kẻ địch. Nhưng thắng lợi có dành cho cậu hay không thì vẫn chưa bảo đảm được. Phúc Luân đã tức giận đến mức quên mất sự tính toán thận trọng của mình.
- Mày tưởng chỉ cần về phe con ả đó thì có thể tự tung tự tác sao? Mày nên nhớ rằng, bọn tao không có sợ nó đâu!
- Cũng nói cho các anh biết, bọn tôi cũng thế!
Trước sự bất ngờ của những kẻ trong phòng, một đám đông khác do Quế Chi dẫn đầu đã vây kín cả lối ra vào. Sự áp đảo về số lượng đã đột ngột đổi chiều. Khắc Công lo lắng khuyên can:
- Bồ đang định làm gì thế? Chúng ta là những thành viên của hội đại diện học sinh. Chúng ta không thể tổ chức xúi giục đánh nhau như thế này. Nhất là vào ngày hôm nay!
- Thế nhiệm vụ của chúng ta thì bao gồm cả việc hành hạ người khác một cách công khai như thế sao?
Quế Chi đảo mắt về phía Bách Du. Lòng cô chợt cảm thấy nhói đau lên đôi chút. Nhưng khi cô nhìn thấy Vĩ Diệp đã đến bên cạnh anh ta, cô buộc phải kiềm chế cảm xúc của mình lại và tiếp tục thách thức bọn người kia. Khắc Công có vẻ như vẫn chưa hiểu được việc làm của mình thì có gì mà đáng phê phán đến thế.
- Tui làm việc này không phải với tư cách của hội. Tui đang đóng vai trò sứ giả cho Người. Tui muốn gột rửa…
- Im đi! Nhảm nhí!
Quế Chi hét lên bằng tất cả sự giận dữ của mình. Một số kẻ được sinh ra chỉ để khiến tất cả những kẻ khác phải e sợ. Chính những lúc như thế này, Quế Chi mới cảm thấy hết được sự sáng suốt của mình khi cô đã quyết định rẽ sang lối đi này.
- Nghe cho rõ đây! Nếu như anh còn muốn gột rửa cậu ta hay bất kì ai nằm dưới sự bảo hộ của tui, thay vì sử dụng mấy cái điệu bộ cầu nguyện ngu ngốc cùng mấy lời rì rầm bệnh hoạn đó, anh nên chuẩn bị thật nhiều thuốc tẩy vào. Sẽ có rất nhiều máu cho anh tẩy rửa đấy! Và đó không phải là máu của phe bọn tôi đâu!
Khắc Công bước lùi lại và cố gắng bịt lấy hai tai mình. Đó chỉ là những lời đe dọa từ quỷ dữ mà thôi. Người sẽ bảo vệ cho cậu.
Phúc Luân nghiến răng nhìn ả ta, hậm hực kéo đồng bọn ra ngoài.
- Mọi người thường nói Khiết Đường là mối phiền phức cho hội. Nhưng xem ra, cô mới là đe dọa thật sự đấy.
Chẳng sớm thì muộn, cái hội đó sẽ tan rã mà thôi. Quế Chi cười lạnh lùng khi nghĩ đến cái ngày cô hạ bệ tất cả bọn họ. Trong lúc này, Quế Chi chợt nhận ra Vĩ Diệp vẫn đang quỳ bên cạnh Bách Du, mọi viễn cảnh huy hoàng trong cô chợt vụt tắt. Bỗng nhiên, cô lại cảm thấy viễn cảnh đó cũng chẳng vui thú gì nữa cả. Nếu đó là một cái ngai, thì đó cũng chỉ là một cái ngai lạnh lẽo và cô đơn mà thôi. Cô thực sự chẳng muốn nhìn thấy cảnh đó chút nào nữa. Quế Chi vội bước ra ngoài và lặng im đứng nhìn đám mây đen đang dần dần kéo đến che kín cả sân. Ngôi trường này, lẽ ra ngay từ đầu cô đừng nên đến thì tốt hơn, cho cô và cho cả bọn họ.