Thiên Kiệt ngắm nhìn ngôi trường một lần nữa trước khi lên đường. Nó vẫn tuyệt đẹp như cái ngày đầu tiên cậu đến đây, và vẫn toát lên một vẻ cuốn hút khó tưởng đối với những tâm hồn thích thử thách như cậu. Nhưng đây có vẻ như là lần đầu tiên mà cậu sẽ chọn cách tránh xa khỏi một nơi thú vị như thế này. Một số người cố thoát khỏi nó, và một số người đã thất bại. Cậu nên vui vì mình không thuộc về số đó.
- Vậy, trước khi tui đi, chúng ta nên kết thúc trò chơi của riêng mình.
Quế Chi vẫn vờ như không hiểu ý của cậu ta. Cô ta giương đôi mắt đó lên nhìn cậu, và chờ đợi chính cậu thốt lên điều đó.
- Lời thách thức mà bồ dành cho tui, tui đã có lời giải. Tui biết là kẻ nào đứng sau chuyện này.
- Chẳng phải bồ đã làm được điều đó cách đây vài ngày rồi sao? Hoàng Hạnh là kẻ chủ mưu. Cô ta thuyết phục ba đứa ngốc kia đến giúp cô ta, để đổi lại là sự trừng phạt cho Tuyết Lê.
- Điều tui làm ngày hôm đó chỉ là diễn tròn vai của mình, và khiến mọi người tin vào câu chuyện đó. Thách thức mà bồ dành cho tui, là phải tìm ra sự thật. Và tui đã biết sự thật: bồ là kẻ chủ mưu.
Quế Chi thích thú nhìn vẻ mặt của cậu ta, có lẽ cô nên thử trao cho cậu ta một cơ hội.
- Tui là kẻ liên lạc với bọn sát nhân sao? Tui là kẻ lên kế hoạch đưa chúng đến đây sao? Tui là kẻ lập mưu bắt cóc Tuyết Lê đến đây à? Tui còn chẳng cầm dao giết bất kì đứa nào trong bọn họ? Điều gì khiến bồ nghĩ tui là kẻ chủ mưu.
- Bồ là kẻ giật dây. Bồ là kẻ viết nên câu chuyện đó.
- Tuyết Lê viết câu chuyện đó.
- Theo sự hướng dẫn của ai?
Quế Chi rất tự hào về khả năng đánh giá con người của mình. Cậu ta xứng đáng với phần đặt cược của cô. Có lẽ cậu ta có thể giúp được bọn họ bằng sự phán đoán, và cả sự phẫn nộ đó nữa. Sự thật và chính nghĩa, cậu ta sẽ tìm được nó cho tất cả bọn họ chứ?
- Hoàng Hạnh đã tự bước vào bẫy. Cô ta nghĩ rằng cô ta đã thoát khỏi vụ Kẹo Mật. Có lẽ là thế, nếu như cô ta không ngu ngốc lặp lại trò chơi đó một lần nữa. Bọn tui chỉ cho cô ta một câu chuyện, và cô ta đã chọn lựa việc tạo ra trò chơi đó. Sự báo thù này không ngọt ngào sao? Cô ta rơi đúng vào cái bẫy mà cô ta từng giăng ra cho Tuyết Lê và Thiên Minh. Cô ta đã thao túng và nhạo báng bọn tui. Giờ thì cô ta đã nhận lấy chính xác điều mà cô ta đã gieo. Tui chẳng làm gì cả, tui chỉ biết trước luật chơi và tạo ra một số lợi thế cho mình mà thôi. Là lỗi của cô ta khi cô ta lại ngu ngốc và xấu xa như thế.
- Bồ biết trước họ sẽ chết. Một số trong họ thực sự vô tội. Bồ là kẻ viết trước số phận của họ.
- Và vài số phận thì còn bi thảm hơn cái chết. Bồ đã hoàn thành xuất sắc thứ thách của mình. Tui có nên chúc mừng bồ không?
Thiên Kiệt phóng tầm mắt về phía chiếc xe đang đậu trước cổng trường. Điều gì đang chờ đợi cậu? Một số phận bi thảm hơn cái chết ư?
- Tại sao lại là tui?
- Tui cần bồ, bọn tui cần bồ. Bồ muốn sự thật và cả chính nghĩa sao? Ở đây, bọn tui không thể cho bồ cả hai thứ đó. Nhưng tui biết một nơi mà bồ có thể tìm thấy chúng. Giúp bọn tui tìm ra chúng. Cứu tất cả chúng ta.
Quế Chi nhìn về hướng chiếc xe trước cổng, và cô thầm mỉm cười. Ít nhất, cô đã cứu được một người.
- Cô ấy đã trải qua nhiều chuyện, và cô ấy xứng đáng với điều này. Trong tất cả những kẻ sát nhân điên loạn ở đây, cô ấy là người xứng đáng nhất. Hãy để cô ấy rời xa nơi này, mọi người đều tin rằng cô ấy đã chết.
- Tui phải làm gì với cô ấy?
- Đưa cô ấy rời khỏi nơi này. Để cô ấy chọn lựa cuộc sống của mình. Cô ấy sẽ là một người viết tốt. Có lẽ một ngày nào đó, cô ấy sẽ viết một câu chuyện về tất cả chúng ta.
Bọn họ cùng bước về phía chiếc xe. Mặc dù Quế Chi muốn ôm tạm biệt cô ấy một lần cuối cùng, nhưng việc đó quá lộ liễu. Cô trao hết trách nhiệm này cho Thiên Kiệt, cùng một phong bì chứa đựng những thứ mà cậu ta sẽ cần đến.
Thiên Kiệt gật đầu chào Tuyết Lê, cảm thấy có chút không thoải mái, trong khi cô nàng chỉ mỉm cười đáp lại cậu lấy lệ, rồi lại hướng ánh mắt về phía Quế Chi và cả ngôi trường phía sau lưng cô ấy. Không phải tất cả hoài niệm về nơi này đều là tồi tệ.
Thiên Kiệt chú ý tới tên đang cầm lái và thắc mắc tại sao hắn ta lại trông trẻ như thế. Mạnh Đồng cười nắc nẻ để đáp lại hắn.
- Tui vẫn chưa có màn xuất hiện chính thức nhưng tui có can dự vào chuyện vừa rồi đấy. Bồ nghĩ ai là người đã ngắt hệ thống thông tin hả? Tui biết, bồ còn nhiều thứ chưa biết lắm. Đừng lo, chúng ta sẽ còn quay lại để tìm hiểu thêm mà.
Quế Chi đứng nhìn chiếc xe của bọn họ mất hút ở khúc cua rồi bình thản quay lại trường. Vĩ Diệp đang đứng đợi cô ở hành lang, với nụ cười và vòng tay như ngày đầu tiên cô đến đây.
- Em gái, tiếp theo sẽ là gì đây?
- Phần dễ dàng đã qua. Giờ thì chúng ta sẽ đến phần khó khăn. Chuyện vui là giờ chúng ta có ba ghế trống. Cũng dễ nếu như chúng ta muốn kiếm một ghế cho bồ.
- Bồ nên xử lý Khiết Đường khi có cơ hội.
- Ôi không, đây là màn trả thù của Tuyết Lê. Hoàng Hạnh là của cô ấy, nhưng Khiết Đường là của chúng ta. Ả ta nói đúng, phần hay nhất phải để sau cùng.
Họ khoác tay nhay và cùng sóng bước tiến về sân trường. Một số chuyện vẫn chưa kết thúc.
XXX
Cuối cùng, Thiên Kiệt quyết định phá vỡ bầu không khí im lặng trong xe. Cậu ngập ngừng hỏi cô ấy với sự tò mò không thể che dấu được trong giọng nói.
- Tui vẫn còn một câu hỏi, mà có lẽ phải hỏi trực tiếp bồ mới có thể thỏa mãn được.
Tuyết Lê ngừng thả hồn bên ngoài cửa kính và quay lại mỉm cười với cậu, chờ đợi chất vấn từ lương tâm của cậu ta.
- Tuyết Lê, chuyện gì đã xảy ra với bồ?
Cô ấy chợt nhớ đến một cái ngày bình thường nọ, khi cô và anh ta cùng ở trong thư viện. Vẻ mặt của anh ta lúc đó thật đáng yêu. Anh ta quan tâm cô, hay chỉ là giả vờ, khi anh ta thắc mắc về những cuốn sách cô hay đọc? Anh ta hỏi cô: “Làm thế nào mà một cô gái như em lại thích đọc những thứ như thế này? Anh cứ nghĩ em sẽ thích những câu chuyện tình hơn.” Cô đã bẽn lẽn không đáp lại anh ta. Cô lúc nào cũng im lặng, trong khi lẽ ra cô nên hỏi thẳng anh ta... Anh ta không đáng phải chết như thế.
- Bồ nghĩ tại sai tui có thể viết những câu chuyện tăm tối và méo mó như thế? Bồ nghĩ rằng bởi vì tui có tài năng ư? Không, tui có thể vì tui đã quá quen với việc bị bóp méo. Cũng như những câu chuyện của mình, tui đã bị tất cả bọn họ bóp méo từ sâu tận bên trong. Khi tức giận, tui không còn sợ hãi nữa.
Tuyết Lê nhìn về con đường phía trước, và tự nhủ thầm rằng, phải, cô không còn sợ hãi nữa.
- Bạn bè đã giúp đỡ tui. Bây giờ là lúc để tui giúp họ.
Thiên Kiệt ngạc nhiên nhìn cô ấy. Chưa bao giờ cậu ở gần cô ấy như lúc này.
- Bồ sẽ đi cùng tui sao?
- Tui không còn là Kẹo Mật nữa, tui không còn là một mầm non xấu xa. Sự thật và chính nghĩa, dù cho chúng ở đâu, và cái giá chúng ta phải trả là gì, hãy tìm chúng và chiến đấu vì chúng.
Thiên Kiệt bất giác mỉm cười với cô ta. Cậu cầm lấy tấm phong bì, và mở nó ra. Dù cho bên trong nó là gì, đó lại là một câu chuyện khác.