Sáng hôm sau, khi nàng tỉnh dậy cảm thấy người đau nhức tột độ. Ngay cả muốn ngồi dậy cũng không thể nữa. Nàng nhìn xuống cánh tay đang vắt ngang eo mình, cẩn thận nhẹ nhàng gỡ nó ra. Ai dè còn bị người sau lưng ghì chặt hơn.
- Chàng làm cái gì vậy? Bỏ ta ra!
- Mới sáng sớm, nàng quậy làm gì? Ngủ thêm một chút nữa đi?
- Chàng đi mà ngủ! Ta không buồn ngủ!
Lý Khắc Minh chống tay cạnh đầu, cứng ngắc hỏi:
- Uyển Nhã? Không phải nàng ngại đó chứ?
Mặt Tạ Uyển Nhã nhanh chóng chuyển sang đỏ bừng , ngấp ngứng:
- Đâu... đâu có! Ngại cái gì chứ! Điên à!
Nàng vừa nói vừa gạt tay hắn ra, cầm lấy chăn chạy đi thay đồ. Còn hắn thì được mùa ngồi cười mãi không ngớt.
----
- Thế là hóa ra hôm qua chàng lừa ta?
Khuôn mặt Uyển Nhã xám xịt mây đen khi nghe được toàn bộ sự thật. Vậy mà còn làm cao? “ Đừng đến đây! “ Khốn nạn mà. Rốt cuộc tốt bụng quá nên bị hại mà.
- Không phải tại ta! Chính nàng hứa tối hôm qua sẽ cho ta ăn? Không đúng à? Với lại cũng chính nàng đẩy ta lại với Vương Huyền Trân nên mới có thứ thuốc đó.
Nhìn bộ mặt làm mà không nhận của hắn, nàng chỉ muốn nhảy đến mà cào mà đánh mà cắn hắn.
- Chàng còn dám nói? Tránh xa ta ra!
Nàng tức giận đập đôi đũa xuống bàn, lườm hắn tức giận bỏ đi. Lý Khắc Minh cũng lúng túng định chạy theo. Nào ngờ vừa ra đến cửa thì gặp Thái hậu. Hai người vừa nãy còn đang cãi nhau bỗng lại ngưng lại.
- Hai con... làm sao vậy?
Lý Khắc Minh đến gần ôm eo nàng, vui vẻ cười:
- À... bọn con không sao. Chỉ đang đùa nghịch một chút. Đúng không Thái tử phi?
Nàng trợn tròn mắt nhìn hắn, sau đành miễn cưỡng mà phối hợp:
- Đúng vậy! Người xem bọn con chỉ là đùa nhau một chút. Không có gì không có gì.
Thái hậu thấy 2 người ngọt ngào với nhau mỉm cười mãn nguyện. Bà quay lại đằng sau, lấy gói thuốc ấn vào tay Lý Khắc Minh:
- Minh nhi! Đây là thuốc bổ giúp dễ mang thai. Con thường xuyên dỗ Nhã Nhi uống đi, nó lười uống thuốc lắm.
Nàng nuốt nước bọt, nhìn đống thuốc trong tay hắn mà sợ:
- Thái hậu. Thực ra bọn con....
- Được ạ! Con sẽ cho nàng ấy uống đều đặn. Người cứ yên tâm. Sau này sẽ sinh thật nhiều Bảo Bảo cho người ẵm.
Đôi mắt nàng trợn to, tay vòng ra sau véo vào eo hắn. Lý Khắc Minh chẳng hề hấn gì lại còn tươi cười nhìn nàng.
- Vậy 2 đứa nghỉ ngơi đi. Chắc hôm qua mệt mỏi rồi. Minh nhi! Hôm nay ở lại cung chăm sóc nương tử đi. Ta sẽ bảo phụ hoàng con là hôm nay con không lên triều.
Bà nói xong nhanh chóng bỏ đi. Còn nàng ở cửa mặt lại một lần nữa đỏ như trái cà chua. Nàng đẩy hắn ra, giận dữ:
- Vui lắm à? Còn nhận thuốc mà Thái hậu đưa? Chàng muốn chọc ta tức chết sao?
Lý Khắc Minh nhìn bộ dạng của nàng không nhịn được mà bật cười:
- Ta cảm thấy bộ dạng tức giận và bộ dạng xấu hổ của nàng rất đáng yêu. Sau này có lẽ nên trêu nàng nhiều một chút!
Nàng tức đến điên mất, xoay người định bỏ đi thì bị hắn kéo vào lòng ghì chặt. 2 tay hắn xiết chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng. Nàng như con mèo nhỏ tha hồ mà vùng vẫy mà đẩy. Hết sức mèo nhỏ nhón chân lên, cắn thật mạnh vào bả vai của hắn. Lý Khắc Minh để yên cho nàng cắn, chỉ hơi nhíu mày lại.
Tạ Uyển Nhã thấy hắn không than vãn, bỏ ra ngơ ngác hỏi:
- Không đau à?
Hắn liếc nhìn nàng, bế thốc nàng lên:
- Nương tử vẫn đói sao? Được! Ta để nàng ăn ta. Coi như chúng ta hòa!
Hắn định tiến về phía giường thì nàng hét lên:
- Bỏ ra xuống nếu không ta không nhìn mặt chàng nữa!
Lý Khắc Minh cười nham hiểm dừng bước lại nhưng vẫn không đặt nàng xuống. Hắn ghì xuống cổ nàng, cắn vào cái cổ trắng nõn của nàng. Đợi đến khi hắn rời khỏi cổ nàng, hắn mới đặt nàng xuống. Nàng dùng chân dí mạnh chân hắn gằn giọng:- Ta rõ ràng bảo chàng bỏ ta xuống mà chàng dám cắn ta? Xem ta bơ dẹp chàng ra sao!
Nàng nói xong vùng vằng bỏ đi. Lý Khắc Minh bèn mang bộ dạng tội nghiệp chạy theo. Thành ra trong cung xuất hiện một cảnh tượng vừa buồn cười lại vừa ngọt ngào.
- Nương tử! Đừng giận nữa ta biết lỗi rồi mà!
- Chàng tránh xa ta ra!
- Ta xin nàng đó nương tử à! “Ăn” vợ mình cũng là có lỗi sao?
- Chàng không lừa ta thì ta có nói gì không! Mau biến đi. Đừng có đi theo ta!
- Nương tử? Rút cuộc ta phải làm sao nàng mới chịu tha thứ cho ta? Nàng nói đi? Cái gì ta cũng làm hết.
Bước chân Uyển Nhã chợt chậm lại, nàng ma lanh quay lại nhìn người đằng sau:
- Thật là cái gì chàng cũng làm sao?
Thấy người kia có vẻ nguôi giận, bạn Thái tử mừng rỡ cười:
- Đúng vậy! Chỉ cần nàng đừng giận nữa!
Nàng cười khúc khích đến gần nịnh nọt hắn:
- Chàng... cho ta về phủ với cha mẹ nhé?
Lý Khắc Minh tươi cười xoa đầu nàng:
- Chỉ thế thôi sao? Vậy mai ta sai người chuẩn bị cho nàng! Đi! Về cung thôi!
Hắn xoay người định kéo nàng đi thì nàng níu lại:
- Còn nữa... ta muốn ra ngoài thành chơi được không?
Nụ cười Lý Khắc Minh chợt tắt, hắn nghiêm mặt:
- Không được! Ngoài thành quá nguy hiểm! Ta không thể để nàng ra ngoài đó!
- Có Chấn Phong bảo vệ ta, hơn nữa....
- Không là không! Về phủ thì có thể nhưng ra ngoài thành thì không. Đi thôi về cung. Không bàn về chuyện này nữa!
Nàng lủi thủi bị hắn kéo về. Nhìn bộ dạng nghiêm túc của hắn làm nàng muốn phản kháng cũng không được.
---
- Nương nương, nô tì... nô tì..
Uyển Nhã thấy Kim Ngân cứ ngấp ngứng mãi bèn cho lui hết các người hầu ra. Thấy Chấn Phong đứng lại nàng nhíu mày hỏi:
- Chấn Phong? Ngươi không định lui ra à?
Chấn Phong bèn đi đến bên Kim Ngân, nắm chặt tay 2 người lại với nhau:
- Nương nương... thần và Kim Ngân có tình cảm với nhau từ lâu. Bọn thần mong nương nương cho phép.
Tạ Uyển Nhã vẫn bình thản uống trà mãi sau mới bảo:
- 2 người muốn ở bên nhau thì cứ ở, việc gì phải nói với ta?
Kim Ngân e dè nhìn nàng: - Nhưng nương nương? Chuyện người hầu trong cung như nô tì không có... không có quyền yêu đương. Chỉ có... xuất cung...
- Kim Ngân? Em nói nhăng bậy gì vậy? Ta coi em và Chấn Phong như người trong nhà, việc gì mà phải quy củ phép tắc? À phải... sau cung Nguyệt Hà còn có một căn phòng trống. 2 người dọn đến đó mà ở.
Kim Ngân nhìn Chấn Phong trao đổi ánh mắt lo lắng. Uyển Nhã cũng hiểu, tư tưởng về phận đàn bà con gái dưới thời này khắc nghiệt như thế nào chứ?
- Chấn Phong! Ngươi ra ngoài trước, ta có chuyện riêng muốn nói với Kim Ngân!
Uyển Nhã đợi cho Chấn Phong ra ngoài rồi mới gọi Kim Ngân đến gần, nắm tay chân tình mà bảo:
- Kim Ngân! Từ khi ta đến đây em là người thân thiết nhất với ta. Ta coi em như muội muội ruột vậy. Ta đương nhiên mong em hạnh phúc. Ta không muốn em xuất cung không phải không tin tưởng Chấn Phong. Mà... em cũng biết đấy! Ta ở trong cung không có em bầu bạn chắc ta buồn chết mất. Cho nên... em hãy cứ tạm ở trong cung đi!
Kim Ngân nghe vậy cũng gật đầu đồng ý.
---
Mấy ngày rồi mấy tuần trôi qua, Uyển Nhã gần như chán không thở nổi ở trong tẩm cung. Chấn Phong và Kim Ngân cứ rảnh là lại đi riêng với nhau. Lý Khắc Minh thì bận tối mày tối mặt vì xử lý mâu thuẫn với Nhị hoàng tử.
Tạ Uyển Nhã chán quá đành lăn vào bếp chơi. Tay nghề của nàng mới đầu làm nhà bếp rối tung lên sau lại có thể gọi là điệu nghệ. Nàng làm hết món này đến món nọ. Lý Khắc Minh chính là vật thử thí nghiệm mấy món đó.
Hắn cũng chả biết diễn tả thế nào, chỉ biết khi ăn món nàng hương vị tuyệt nhiên khác hẳn mấy món mà nhà bếp dâng lên. Có hôm hắn về sớm liền chạy đến nhà bếp xem thử.
Vào đến cửa thì thấy bóng dáng cặm cụi bé nhỏ đang nhào bột, bột trắng dính đầy mặt.
Hắn vòng ra đằng sau, khóa nàng vào trong lòng. Uyển nhã hơi giật mình, chợt thấy mùi hương quen thuộc thì cười, tiếp tục nhào bột:
- Hôm nay sao chàng lại đến đây? Về cung đi. Ở đây dầu mỡ không thích hợp với Thái tử đâu!
Hắn vẫn không bỏ ra, kề mặt vào cổ nàng:
- Tại vì nàng làm đồ ăn thơm quá ta không chịu được nên mới tới!
- Nhưng... ta đã thổi lửa bếp mà nấu được món nào đâu?
Lý Khắc Minh nhìn khu bếp xung quanh đúng là trống trơn ( Uyển Nhã có khu bếp riêng nhé), chột dạ:
- Thì... mùi người nàng thơm làm ta nhầm sang đồ ăn. Thôi! Hôm nay tướng công giúp nàng làm đồ ăn! Thế là hôm đó, cặp Thái tử - Thái tử phi náo loạn cả nhà bếp. Bộ dạng dưới bếp của Lý Khắc Minh chắc chỉ có nàng là nhìn thấy được.
Bữa trưa hôm đó, sau khi ăn xong nàng nằm lên đùi hắn mà nghỉ. Nàng nhìn chiếc bánh trên tay mình, nói:
- Nấu ăn cho chàng, ta bỏ hết tăm tư tình cảm vào đó. Cho nên bánh làm cho chàng và bánh làm cho người khác có vị rất khác nhau. Cũng như tình cảm của ta với chàng khác với tình cảm của ta cho người khác.
Lý Khắc Minh cười, xoa đầu nàng. Thấy có vẻ hắn tâm trạng tốt, Uyển Nhã lân la vào vấn đề:
- Chính vì thế.... ta muốn thử xem ngoài kia hương vị thức ăn ra sao, có món ăn như thế nào! Cho nên.... chàng cho ta ra ngoài nhé?
- Trong cung cung nữ biết rất nhiều món ăn, bảo họ chỉ là được. Không cần phải ra ngoài đâu!
Nàng bức bối ngồi dậy, nũng nịu:
- Nhưng mà bọn họ tay nghề làm sao giống ở phố được! Chàng nể tình mấy ngày qua ta nấu ăn lăn lộn vì chàng mà cho ta đi đi!
- Ta không cần nàng làm vậy!
- Chàng cho ta đi một chút thôi ta sẽ về. Ta có Chấn Phong bảo vệ mà!
- Không!
Nàng hết cách, lao đến áp môi mình lên môi hắn:
- Một lần thôi?
-...
Lại hôn một cái nữa.
- Chỉ ra đó một chút thôi mà!
Lý Khắc Minh cuối cùng không chịu được liền gật đầu đồng ý:
- Được! Được! Ta thua nàng rồi. Sáng mai cho nàng đi chơi một chút. Nhưng nhớ phải chú ý an toàn cho bản thân.
- Chàng yên tâm! Ta sẽ cải trang làm thường dân!
Thuyết phục được nàng hí hửng nhìn hắn. Lý Khắc Minh đưa tay lên véo má nàng:
- Nàng lớn rồi tại sao cứ ham chơi như vậy chứ?
- Ham chơi là bản tính của ta. Yêu ta chàng phải yêu được nó chứ!
- Nhưng mà nó làm nàng gặp nguy hiểm đấy?
- Tại sao chàng cứ nghĩ quá lên ấy nhỉ?
----
Hôm qua được sự đồng ý của hắn, nàng cùng Kim Ngân và Chấn Phong cầm theo một ít tiền vàng cải trang làm dân thường ra ngoài thành chơi.
Thế nhưng... vì vẻ ngoài quá kiều diễm nên nàng vẫn bị để ý. Uyển Nhã chả quan tâm, cứ thấy cái gì hay hay là lại chạy đến.
- Ông chủ? Cái dao bé bé này để làm gì vậy?
Người chủ tiệm thấy nàng vừa nhìn là biết khác người liền ra sức quảng bá:
- Vị tiểu thư này thật tinh mắt! Cái dao này dùng để xua đuổi tà ma đem lại may mắn. Cô xem! Ngọc bích trông rất đẹp đúng không? Đối với phụ nữ mang thai, nếu đưa người chồng giữ nhất định con cái sau này có thể bình an mà đến với thế giới này! Vật như vậy tôi phải đi rất xa mới lấy được đấy.
Uyển Nhã vừa cầm con dao bằng ngọc bích lên vừa xem, miệng cứ cười tủm tỉm. Kim Ngân thấy vậy đến bên bảo:
- Nương nương? Người thích thì chúng ta mua nhé?
Nàng nhanh chóng gật đầu. Chấn Phong lấy tiền ra trả. Hắn nhìn Kim Ngân hỏi:
- Muội có thích cái gì không?
Kim Ngân chỉ lắc đầu nhìn hắn. Hắn thì lại đảo mắt, nhìn thấy có cái trâm cài đầu màu trắng rất đẹp liền lấy tiền mình ra mua sau đó gài lên đầu Kim Ngân:
- Coi như tín vật, đánh dấu chủ quyền muội đã có chủ!
Cả ba đang vui vẻ thì từ xa có tiếng người con gái cực kì thảm hại:
- Con cầu xin các ngài! Đừng bắt mẹ con con rời xa nhau!
Uyển Nhã nhìn về phía đó, người phụ nữ đang ôm lấy đứa bé sơ sinh đang khóc òa lên. 3 người đàn ông to lớn nói không một chút ngượng miệng:
- Xin xin cái gì? Mày chửa hoang mang tiếng cho cái làng này lại còn đi ăn cắp nữa! Đưa đứa bé đây tao vứt quách nó đi cho xong! Còn mày... tướng tá cũng không đến nỗi. Vào làm việc với Tú bà ở lầu xanh là có cái ăn cái mặc. Làm gì phải khổ sở?
- Con xin ngài! Con chỉ cần con con thôi con không cần gì cả. Các ngài làm ơn làm phước cho con.
3 người đàn ông vẫn không chịu buông bỏ, giành giật đứa bé với người phụ nữ khốn khổ. Lực quá mạnh làm đứa bé bay đi.
Chấn Phong thân thủ nhanh nhẹn, bay lên đỡ được đứa bé. Kim Ngân nhận từ tay hắn, ra sức vỗ về. Uyển Nhã tức giận nhìn ba người đàn ông kia:
- Mấy người điên à? Tí nữa là giết con người ta rồi? Ba người đàn ông xông vào ăn hiếp một người phụ nữ?
- Mày chen vào làm gì? Chuyện của mày à? Có giỏi bỏ tiền ra mà mua nó? Chồng nó bán nó cho bọn tao rồi!
Nàng càng nghe càng giận. Làm gì có thể loại chồng nào mà lại bán vợ mình chứ? Nàng lấy túi tiền của Chấn Phong vứt cho bọn người đó, lãnh khốc bảo:
- Cầm lấy tiền! Từ nay đừng bao giờ xuất hiện trước mặt mẹ con họ nữa! Nếu thiếu, vào cung gặp ta! Ta coi như bố thí cho loại chó má như ngươi!
Đám người đó nghe nàng nói đột nhiên lấy làm lạ. Đang không hiểu gì thì từ đằng xa có người ăn mặc quý tốc bước đến cất tiếng gọi:
- Thái tử phi? Sao người lại ở đây?
Tất cả mọi người trong chợ đều bất ngờ nhìn nàng. Người lúc nãy chính là Vương phi của phủ Thừa tướng. Nếu đã vậy, hóa ra đây là Thái tử phi ư? Người mà mọi người ở ngoài kia đang tung hô rằng tốt bụng, nhân từ sao?
Đám đông tự động tách ra, ba tên khi nãy thì sợ đến run chân run tay. Chấn Phong lạnh lùng tiến lên nói một chữ:
- Cút!
Bọn chúng cực kì sợ hãi, cong chân chạy khỏi. Nàng lại đến gần người phụ nữ khốn khó đang quỳ ở đấy đỡ cô ta dậy, ân cần hỏi han:
- Cô không sao chứ?
Người đàn bà kia cực kì vui mừng, khóc quỳ rạp xuống chân nàng:
- Đội ơn Thái tử phi cứu mạng. Đội ơn Thái tử phi cứu mạng.
Nàng vẫn ân cần đỡ bà ta dậy, cười bảo:
- Đi theo ta! Ta kiếm cho bà chỗ ăn chỗ ở.
Nói đến nàng lại ngẩng lên nhìn người con gái đằng trước cười vui vẻ:
- Bảo Nhi! Lâu lắm không gặp muội! Ta nhớ muội quá!
Nhắc lại đôi chút: Lương Bảo Nhi chính là tỉ muội tốt của nàng khi nàng vào cung tuyển tú nữ, Bảo Nhi thành thân với Vương Sỹ Anh con trai của Vương Thừa Tướng, cũng là hunh cả cả của Vương Huyền Trân.
Bảo Nhi cũng lại gần nàng vui vẻ:
- Tỉ tỉ! Sao hôm nay lại đường đôt xuất hiện ở đây?
- À! Ta có việc thôi. Mà có chuyện muốn nhờ muội đây!
---
- Ừm. Để cô ta ở lại phủ muội cũng được! Dù sao phủ vẫn còn chỗ trống!
Uyển Nhã nhờ vả được, quay sang nhìn cô gái đó:
- Đấy! Cô cứ yên tâm ở lại đây, chăm sóc đứa bé! Có gì khó khăn cứ nói với Bảo Nhi! Cô ấy sẽ thay ta giúp cô.
Cô gái kia ôm đứa con trong lòng, cảm động tột cùng khóc thút thít. Lương Bảo Nhi bảo a hoàn bên cạnh mình:
- Đưa cô ta đi tắm rửa đi! Nhớ chăm sóc cả cậu bé kia nữa. À.. mang thiếu gia ra đây!
Uyển Nhã nghe được ngạc nhiên hỏi:
- Thiếu gia? Bảo Nhi? Muội có nhi tử rồi?
Lương Bảo Nhi cười, nhìn nàng:
- Đúng vậy. Muội vừa sinh ba tháng trước. Hôm nay vừa mới được ra ngoài thì gặp tỉ. Tỉ đó! Muội muội có mang cũng chả biết!
Uyển Nhã cực kì hứng thú, nàng rất thích trẻ con. Bởi vì chúng cực kì đáng yêu.
Đúng lúc a hoàn mang một đứa bé sơ sinh ra. Nàng nhanh nhàu bảo:
- Đưa đây cho ta bế một chút!
A hoàn nhìn Bảo Nhi thấy nàng ta gật đầu mới đưa đứa bé cho nàng. Nàng bế cực kì cẩn thận, nhìn nó cười vui vẻ. Đứa bé rất đáng yêu, thấy có người nói chuyện thì cười toe toét.
- Thấy tỉ thích trẻ con như vậy... sao không sinh cho Thái tử một đứa?
Lời nói của Bảo Nhi làm nàng ngượng ngùng không nói gì từ từ đưa đứa trẻ cho người hầu. Nàng đang định nói thì cơn nôn ọe ập đến, nàng nôn thốc nôn tháo, mặt xanh xao. Lương Bảo Nhi lo lắng, nhìn nàng:
- Tỉ tỉ? Tỉ làm sao vậy?
Uyển Nhã chỉ xua tay ý bảo không sao. Kim Ngân chạy đến bảo:
- Nô tì cũng không biết nương nương làm sao. Chỉ biết dạo này người thường xuyên như vậy, ăn uống rất kém còn hay chóng mặt nữa.
- Đúng vậy! Theo những nguyên nhân như Kim Ngân nói thì đúng vậy! Hồi trước muội cũng giống tỉ khi mang thai! Tỉ tỉ? Tháng này tỉ có cái đó chưa?
Cái đó mà Bảo Nhi nói chính là cái mà con gái vẫn bị hàng tháng. Đúng là tháng này nàng chưa có bị.
- Vậy thì đúng rồi! Tỉ tỉ! Tỉ có hỉ rồi!
Nàng ngỡ ngàng, sờ bụng mình:
- Ta... ta có con rồi. Nhưng... sao lại nhanh vậy chứ?
Đầu Uyển Nhã ong ong, nhớ lại lời cô Sinh trên lớp vẫn hay nói: “ Một lần là đủ rồi! “ Bất giác cảm giác lại vui đến lạ thường. Đúng thế! Nàng làm mẹ rồi!
- Để ta cho người đi kêu đại phu. Tỉ ngồi đó nghỉ đi. Vận mệnh cả một đất nước không thể lơ là được.
Nàng gật đầu nhìn Bảo Nhi. Nói vậy cũng đúng. Nhưng... chuyện này có phải nên giữ bí mật không?
---
#le:
Tuần này đăng 2 chương mà chương này còn dài hơn nhớ -^- ưu tiên thế còn rề. Nhưng không biết tuần sau ra seo đây -.- Mấy nàng nhớ vote và follow tui nheee:*