Lý Khắc Minh và nàng đã thỏa thuận. Hắn là vua phải về trước để thi hành công việc trị nước. Hắn cho nàng 3 ngày để giải quyết dịch bệnh. Nếu sau ba ngày dịch bệnh không hết thì nàng vẫn phải trở về cung. Tất nhiên hắn sẽ cho người đến đây giải quyết.
Tạ Uyển Nhã năn nỉ mãi hắn mới cho 3 ngày. Hắn nói có lại được nàng rồi thì phải giữ chặt nàng, không cho nàng đi đâu cả. Đem nàng hắn vào hắn 24/24. Thiên thần thánh địa ơi! Hắn nghĩ nàng là kẹo cao su chắc. Hắn còn nói cùng lắm là mang nàng lên thiết triều cùng hay cái gì mà người xưa hay gọi là nhiếp chính. Mọi quy tắc đều bị hắn phá vỡ rồi.
Sáng sớm, hắn đã lấy hết số thuốc về rồi tính rời đi luôn. Rời đi thì rời đi, lại còn cố dây dưa với nàng mãi không dứt. Hết thơm má rồi hôn, thế nào lại nổi lên nàng đành để hắn ôm một lúc lâu. Ở đâu ra cái người nam nhân cứ gặp là dính chặt lấy nàng như thế! Ha! Uy nghiêm hoàng thượng không biết vứt đâu rồi.
Tiễn hắn xong, nàng cũng một mình lên đường đi tìm nguyên nhân của nhiễm bệnh. Mặc dù là hơi nguy hiểm nhưng không sao! Nàng có võ mà!
- Thảo dược này đem phát cho nhóm bị nổi mẩn nhưng không sốt, bảo họ ngắt lá xay nhuyễn rồi bôi lên người. Còn chỗ lá cây không thì phát cho những người bị sốt, bảo họ giã nhỏ sau đó đem trộn với ít nước, uống một hai ngày là khỏi.
Dặn dò Kim Ngân, nàng cũng tiện thể xem lại đồ dùng của mình. Kim Ngân hơi lo lắng, nhìn nàng hỏi:
- Nương nương? Người đi một mình như vậy có nguy hiểm quá không? Hay nói Chấn Phong theo người đi? Trên đó nghe nói còn có vài tên cướp nữa!
- Em lo lắng cái gì chứ! Ta cũng thuộc dạng biết võ. Lo gì mấy têb cướp đó.
Ánh mắt bà lão và ông lão ngồi bên này nhìn chằm chằm nhau. Họ bàn bạc chuyện gì đó rồi lôi nhau ra trước mặt nàng, khóc khốn khổ:
- Ân nhân! Mong người chuyến này đi cứu vớt con gái chúng tôi! Xin người cứu nó! Đứa con gái tội nghiệp của chúng tôi.
Nàng cúi xuống, lễ phép đỡ hai người dậy. Họ cũng chạc tuổi cha mẹ nàng, nhưng số phận nghèo khổ làm việc quần quật nên trên làn da đen nhẻm còn có vài vết chân chim, nếp nhăn cũng hiện rõ. Lòng thương cảm của nàng bỗng nổi dậy, giọng nàng nhẹ nhàng, nhìn họ mà hỏi:
- Thúc thúc? Dì? Có chuyện gì cứ nói. Nếu ta giúp được gì nhất định sẽ giúp.
Họ vui vẻ nhìn nàng, dáng bộ mừng rỡ:
- Tiểu thư! Uyên Nhi nhà tôi mấy hôm trước lên núi hái chè. Vậy mà nó đi luôn không thấy về. Có anh thanh niên nói nó bị toán cướp Châu Lai đó bắt rồi. Chúng tôi tuổi già sức yếu, vô dụng không thể cứu nó. Cầu mong cô, quỳ gối xin cô hãy cứu nó. Cả nhà tôi sinh mãi mới được nó, một mực nâng nó trong tay. Giờ nó mà có mệnh hệ gì, chúng tôi thực sự không sống nổi!
Hai mắt ông lão đỏ hoe, giọng nói cũng khản đặc. Nàng định lên tiếng đồng ý thì ông trưởng làng đó lớn tiếng quát nạt:
- Hai cái người này! Tôi biết anh chị thương con gái nhưng cũng phải nghĩ cho người ta chứ? Người ta thân là nữ nhi, dù biết võ công nhưng làm sao đấu lại mấy tên to lớn thân hình vạm vỡ như thế. Người ta lại là ân nhân của làng chúng ta! Đâu thể để cô ấy mạo hiểm? Ông đừng làm người ta khó xử!
Ông lão nghe xong có vẻ buồn tủi, không dám nhìn nàng nữa, định kéo bà lão trở về chỗ. Nhìn dáng vẻ đáng thương của hai bậc đáng tuổi cha mẹ mình, nàng không thể làm ngơ được!
- Khoan đã! Con nhận lời giúp hai người! Nhất định mang con gái hai người trở về.
- Cô nương! Cô đừng vì hai người này mà liều cả tình mạng! Cô là ân nhân của chúng tôi, chữa bệnh không lấy tiền chúng tôi đã rất cảm động rồi! - Ông trưởng làng nói.
Nàng cười nhẹ một cái rung động lòng người, nhìn về phía cặp vợ chồng kia:
- Ta đương nhiên biết sức mạnh mình ở mức nào. Nhưng chúng ta cũng nên đồng cảm cho họ. Đặt vào trường hợp các vị có con cái bị mất tích, khéo còn van nài ta hơn cả họ! Làm người sống trên đời thì phải biết giúp đỡ nhau. Cho nên ta phải giúp họ, làm việc đúng với đạo lý trong thâm tâm ta. Mọi người không cần để chuyện ta bốc thuốc chưa trị cho mọi người lần này trong lòng đâu!
- Như vậy sao được! Có ơn phải đáp, đó là lẽ đời.
Nàng ngập ngừng suy nghĩ một lát, bọn họ đông như vậy mà rất nhiều người đòi trả công cho bằng được. Cứ từ chối cũng không phải cách hay.
- Như vậy đi! Nếu thực sự muốn trả ơn ta thì giúp ta một việc là được!
Tất cả đều chăm chú nhìn nàng nghe nàng phân tích việc họ phải làm:
- Trong ngày hôm nay, sau khi được chữa trị, hãy trở về nhà mình dọn dẹp cho ngăn nắp. Tất cả chum nước đều phải đặt ra ngoài. Quần áo bẩn toàn bộ đều đem đi giặt. Còn nữa! Sau khi đã dọn nhà mình xong, hãy tự bảo nhau cùng dọn đường làng ngõ xóm, đừng làm nó bừa bộn như bây giờ.
- Cô nương? Cô bảo chúng tôi làm như vậy là có dụ ý gì?
- Cũng không có gì cả! Chỉ là muốn mọi người biết cách phòng tránh việc bệnh này tái phát. Nhớ đề phòng các loại côn trùng, chúng là một trong những nguyên nhân gây bệnh. Ta cũng tuyên bố luôn, từ khi ta đi cho đến khi ta trở lại tuyệt đối không được đụng đến nước của con suối trong làng.
Mấy người dân nghe đến ý cuối cùng thì ánh mắt trở nên ái ngại nhìn nhau:
- Không có nước? Vậy làm sao mà sống?
- Đúng vậy! Rau mùa cũng sắp khô héo cả rồi.
...
Tạ Uyển Nhã đương nhiên hiểu vấn đề này. Nàng nhìn Kim Ngân ý bảo em giài quyết đi. Kim Ngân nhận được ánh nhìn đó, cười cười:
- Mọi người yên tâm! Sau làng ta có một con sông rất trong xanh. Mọi người có thể lấy nước ở đó. Chỉ có điều sẽ phải đi xa hơn một chút.
- Không thành vấn đề! Có nước là tốt rồi!
Nghe bọn họ nói vậy nàng cũng yên tâm.
- Được! Mọi người trong lúc chờ được phát thuốc thì ăn đồ đã được phát cho đi!
Mấy người đó từ hôm qua tới giờ bỏ bụng rất ít đồ ăn, được phát đồ ăn đương nhiên chăm chú vào ăn. Nang lại gần cặp vợ chồng nọ, ánh mắt an ủi kiêm cả quan tâm nhìn nàng:
- 2 bác yên tâm! Cháu sẽ cứu muội ấy về!
Nghe có người nói cứu con mình, họ mừng kinh lắm. Cảm ơn nàng rối rít, đôi mắt già nua vốn ủ rũ nay lại trở nên vui vẻ ngập tràn.---
Nàng nhanh chóng lên đường, lúc trước khi đi có nhét con dao nhỏ vào trong người để phòng thân. Chấn Phong muốn đi theo cũng bị nàng dúi ở nhà.
Đi đến đầu nguồn con suối, nàng nheo mắt nhìn. Sự trong suốt của con suối này đã giảm đi nhiều, thậm chí còn nhiều sạn nữa. Liếc xung quanh thêm một chút nữa, vẫn không thấy có gì lạ. Nàng cúi người xuống, phát hiện toàn bộ sỏi ở suối đều biến mất. Sỏi đầu nguồn ở đây vốn là thứ làm dòng nước trong xanh. Rốt cuộc là ai lấy chứ?
Chợt nghe có tiếng người, nàng nhanh trí lấp sau tảng đá, nghe ngóng. Là giọng hai người đàn ông, chắc vẫn còn trẻ.
- Tao nói này, lần này đại ca tìm được con nhỏ đó đúng là ngon hết biết!
- Đúng vậy! Cũng tại nó mà hôm nào anh em mình cũng phải ra suối lấy sỏi về cho nó. Chả hiểu sỏi thì có cái quái gì hay! Nhưng làm vì mỹ nhân cũng không mệt lắm!
Nàng khẽ nghiêng người ngó ra nhìn bọn chúng. Hai tên này thân hình nhỏ con, không phải đối thủ của nàng. Nhưng nàng sợ bọn chúng đông quân, sẽ nhanh chóng kéo đến.
- À mà lần này đại ca đi lâu không? Mà đến đó làm gì? Dẫn hết cả người đi thế này, chỉ còn chúng ta và lão Nhị, nhỡ con nhỏ đó chạy mất thì sao?
- Con nhỏ đó không biết võ công lại suốt ngày bị trói trong phòng lão Nhị! Chạy thế nào! 3 người nam nhân như chúng ta chẳng lẽ không xử được nó?
- Lão Nhị mà đàn ông cái gì? Rượu chè be bét, đấm ruồi cũng không nổi nữa! Chẳng qua là sư đệ của lão Đại không thì cũng ra đường ăn xin thôi.
Bọn chúng lấy xong sỏi liền rời đi. Nàng bám theo vào hang ổ của bọn chúng, phát hiện đúng thật chỉ có 3 tên.
Một tên trong số đó mặt đỏ bừng, ăn mặc có vẻ cao hơn hai tên nàng nhìn thấy. Giọng hắn lèm nhèm đúng chuẩn người say rượu:
- Mang rượu ra đây cho ông! Ông uống xong còn chơi gái.
Hai tên kia nghe thì hốt hoảng:
- Lão Nhị? Anh nói gì vậy? Không thể chơi con nhỏ đó! Lão đại còn chưa đụng nó nữa.
Tên say rượu ném bình rượu vỡ xoảng, nhìn hai kẻ hầu hạ kia:
- Chúng mày thì biết cái gì mà cứ chõ mõm vào chuyện của tao. Chơi nó xong thì giết nó rồi bảo nó bỏ chạy mình bắt lại lỡ tay mới giết. Cùng lắm ông cho hai chú mày chơi cùng là được chứ gì?
Ánh mắt nàng căm phẫn nhìn chúng đang nổi máu dê với một cô bé mới mười bốn mười lăm tuổi đầu. Chúng không thấy ngượng sao? Sao lại có thể có cái ý nghĩ đó?
- Được rồi! Theo ta ra ngoài có chút việc đã! Con nhỏ này tý nữa ta chơi xong sẽ tới chúng mày.
Bọn tay sai nghe có mỹ nữ để chơi, đương nhiên phải ngoan ngoãn tuân lệnh. Chờ bọn chúng đi ra cả rồi, nàng nhanh chóng chạy vào, lay người cô bé rồi cởi trói:
- Cô bé! Cô bé! Mau tỉnh dậy đi! Ta đến để cứu muội!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé kia trắng bệch, thân thể đầy vết thương. Thật không hiểu bọn súc sinh kia đã làm gì với một cô bé ngây thơ như vậy. May sao, nàng đến kịp thời, nếu không nó sẽ mãi là một vết nhơ trong đời cô bé này. Nếu như mất trinh tiết ở hiện đại đã kinh khủng thì ở cổ đại còn kinh khủng gấp vạn lần.
Cô bé dần dâng tỉnh lại, nhận ra thân thể mình đang được cởi trói, mừng đến phát khóc. Có lẽ do hoảng hốt quá, ngay khi dây trói được cởi, cô bé nhào đến ôm lấy nàng. Nàng hiểu cái cảm giác sợ hãi này, khẽ vỗ lưng an ủi:
- Được rồi! Không sao rồi! Có tỷ cứu muội mà! Bây giờ nghe này! Chúng ta phải rời khỏi đây, càng tránh va chạm với bọn đó càng tốt.
Cô bé gật đầu, rón rén đi sau nàng. Vừa định mở cửa thì cánh cửa bỗng bật tung, bọn chúng trở lại rồi.
Người nam nhân được gọi là lão Nhị, nhìn thấy nàng cánh môi nhếch lên cười nhan hiểm:
- Ây yo! Sao từ một mỹ nhân lại hóa hai mỹ nhân thế này! Đúng là phúc đức mà! Định chạy hả? Không dễ đâu! Khỉ, Lợn! Lên bắt chúng nó cho tao!
Hai tên lúc nãy lao lên. Nàng kéo người cô bé ra sau lưng mình, rồi dùng võ nàng đã học đánh bọn hắn túi bụi. Cho đến khi hai tên kia nằm bẹp dưới sàn, nàng lại tung cước đá nốt tên cuối cùng, khiến cả ba bọn họ đều nằm cọ quậy ngựa nguậy dưới đất.
- Muội tên gì?
- Muội.... muội là Tiêu Hoa!
Nàng nhìn Tiêu Hoa, cười dịu dàng:
- Được, Tiêu Hoa! Muội với ra cùng trở về.
Nàng kéo tay Tiêu Hoa đi nhưng có gì đó khiến cô bé đứng lại. Nàng băn khoăn nhìn cô bé hỏi:
- Muội sao vậy?
Tiêu Hoa khóc nức nở nhìn nàng:
- Tỷ tỷ! Muội thực sự rất muốn về nhà! Nhưng... nhưng muội bị bắt đi lâu ngày như thế, bọn họ sẽ nghĩ muội không còn trong sạch nữa. Rồi cả nhà muội sẽ bị hắt hủi. Muội không muốn bản thân liên lụy cha mẹ.
Nàng khẽ cười, vỗ tay Tiêu Hoa an ủi:
- Muội suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chỉ cần bảo muội rơi xuống hố không ai cứu là được rồi.
- Có thể sao?
Nhìn cô bé hai mắt đong lệ nhìn mình, nàng khẽ đưa tay lau đi giọt nước mắt còn vương lại trên mặt cô bé:
- Đương nhiên có thể! Muội tin ta mà đúng không?
Tiêu Hoa nhìn nàng, quả quyết gật đầu:
- Đúng vậy! Muội tin tỉ tỉ!
- Được vậy chúng ta rời khỏi đây thôi!
Cả hai người rời đi, không để ý tên lão Nhị lẩm bẩm bằng ánh mắt căm giận:
- Cứ đắc chí đi! Tao nhất định không tha cho mày!
---
Mọi chuyện sau đó rất suôn sẻ, cô bé Tiêu Hoa cũng không bị gặng hỏi nhiều. Nàng cũng nói trước với Kim Ngân rằng ngày mốt sẽ về hoàng cung. Mọi đồ đạc đều đã được thu xếp cẩn thận. Bệnh tình của dân làng cũng dần dần bình phục. Giờ tất cả đều cực kì xem trọng nàng, xem nàng như thần thánh vậy.
Nhưng có điều, xe ngựa trở lại hoàng cung lại đến sớm hơn một ngày. Họ nói là hoàng thượng sai đến sớm, vì muốn đón nàng về sớm. Đúng lúc, cô bé Tiêu Hoa đang ở đó. Con bé há hốc mồm miệng, thậm chí còn hoan hô cho nàng.
Còn Kim Ngân thì khóc lóc vì phải xa nàng. Nhưng đến lúc nàng rủ về cung cùng thì lại từ chối nhiệt tình.
Trước lúc lên xe, nàng vấy tay chào rất vui vẻ. Nhưng cho đến khi lên xe ngựa thì đột nhiên bị một bàn tay to lớn ấn giẻ vào mồm. Cái giẻ đó chứa thuốc mê làm nàng bất tỉnh nhân sự.
Kim Ngân không thấy nàng ngó đầu vẫy tay lại thì là lạ:
- Nương nương chẳng lẽ nóng lòng về cung vậy sao? Cũng không vẫy lại chào.
Riêng Tiêu Hoa thông minh, nghĩ có chuyện chẳng lành thì lén lén đến gần xe ngựa, nghe lỏm. Có tiếng đàn ông ồm ồm vang lên:
- Hoàng hậu tương lai sao? Haha! Đúng là tuyệt sắc thiên hương. Đúng là con cá lớn! Mau! Mau đánh xe đi!
Tiêu Hoa nhận ra tiếng nói đó, chính là lão đại của bọn cướp. Còn đang định hô to lên thì chiếc xe chạy đi với tốc độ rất nhanh là cô bé ngã dúi ngã dụi. Kim Ngân thấy thì ra đỡ:
- Tiêu Hoa? Muội sao vậy? Tự nhiên chạy ra đấy làm gì?
Tiêu Hoa ho sặc sụa, nước mắt cứ chảy ra:
- Nương nương, nương nương.... cứu nương nương! Đó không phải xe của hoàng cung!