Sẽ Có Một Ngày Anh Hiểu Em

Chương 58: Em cần anh lúc này



19h tối hôm đó,người nào về nhà người đấy mà chơi chứ họ không tụ tập gây rối nữa.Hôm nay trên Tv toàn quốc đều phát sóng 1 tin cực sốt khiến ai cũng phải ngỡ ngàng

*Kay

-Có tin vừa được biết,chủ tịch tập đoàn R.M nổi tiếng tại Pháp sau một đêm đã phá sản.Hiện chứng khoáng của tập đoàn đang rớt giá...-Mc chương trình thời sự

-Chết tiệt.Chuyện này là sao đây-Kay tức giận đứng dậy tắt TV rồi chạy sang nhà Ry

....

*MYn,Shi,Yumi,Kin

-Yumi ơi,con xuống xem tin gì đây này-Mẹ Y

-Gì vậy ạ,chờ con xíu nha-Yumi

-Có tin vừa được biết,chủ tịch tập đoàn R.M nổi tiếng tại Pháp sau một đêm đã phá sản.Hiện chứng khoáng của tập đoàn đang rớt giá...-Mc chương trình thời sự

-Cái gì,chuyện này là sao vậy-Yumi hoảng hốt la lớn

-Chỉ sau một đêm thôi sao-Kin cũng chạy xuống hóng

-Vậy giờ Ry gặp chuyện rồi-Myn vội kéo mấy đứa qua nhà Ry

*Kelly

-Kelly con dậy đi-Mẹ K

Thì ra nhỏ đang ngủ như con heo trong phòng

-Kelly dậy đi,có chuyện lớn rồi-Mẹ

-Gì...ắ... mẹ-Kelly từ từ lê lết sát ra khỏi phòng ngủ

-Mau qua nhà Ry đi con.Nhà con bé có chuyện rồi-Mẹ hối

-Sao ạ....NHà Ry có chuyện sao-Kelly giờ mới tỉnh lật đật vào thay đồ rồi phi sang nhà Ry

.....

....

....

30' sau cả bọn đứng trước cổng nhà Ry thì thấy hàng trăm tên săn báo đứng trước cổng lấy tin

-Này mấy người làm gì thế hã-Kay chạy lại cản họ

-Cậu...cậu có phải là thiếu gia nhà Q.P không-NHà báo 1

-Phải,các người mau biến khỏi đây cho tôi-Kay hét

Cả bọn nhà báo chẳng quan tâm đến lời Kay càng khiến chàng ta tức giận muốn đánh người

-Biến cho tôi-Kay hét them lần nữa nhưng bọn nhà báo thì vẫn chen lấn bước vào

-Mấy người muốn sao.KHông biến đi à-KIn chạy lại rồi cả Y&K theo sau

-Chúng tôi phỏng vấn chủ tịch thôi-Báo số 2

-Các người sáng mai hãy đến.Mau về đi.KHông tôi sẽ khiến các người mai không có việc làm đó-Key mạnh miệng

-Được rồi.Mai chúng tôi sẽ đến sớm.Mong các người hợp tác sau-Báo 3

-Mấy bọn nhà báo này thật phiền phức-Anna cằn nhằn

-Vậy mà có người ngày nào cũng đòi lên báo ha-Kelly nhìn ám chỉ Anna

-Thôi đi,vào coi Ry thế nào kìa-Myn thúc dục

-Ừ vào thôi-Yumi

Cả đám bước vào nhà.1 cảnh tượng gia đình đổ nát hiện trước mặt.Người cha thì nắm bứt tóc suy nghĩ ngồi trên ghế với đầy sự hối hận,.người mẹ thì ngồi bệt xuống đất với 2 hàng nước mắt khẽ rơi với nhiều sự thất vọng

-Bác ơi-Myn chạy lại ôm mẹ Ry an ủi

-Myn à,bác khổ quá-Mẹ Ry khóc càng to

-Bác trai à,sao mọi chuyện lại như thế chứ-Key

-Bác thật vô dụng.Một người cha,người chồng thất bại-Ba Ry tự dằn vặt

-Bác đừng làm thế-Kay chạy lại ngồi gần ba Ry

-Vậy Ry đâu rồi ạ-Anna

-Nó..ở trên lầu rồi-Mẹ Ry ôm lấy Myn mà nước mắt vẫn tuông

Vừa lúc đó Ry chạy xuống lầu với dòng lệ rơi trên 2 gò má,Ry cứ đâm đầu chạy ra ngoài làm Kay cũng vội chạy theo an ủi

-Bác gái sao nhà mình lại thành ra thế này vậy-Yumi hỏi vì thấy nhà bừa bộn với lại trong nhà chẳng còn gì quý giá

-Hồi nảy người ta đến đòi nợ-Ba Ry

-Bác gái lên phòng nghỉ đi ạ.Ở đây để bọn cháu lo cho-Kelly cũng ngớm lệ

-Hic hic-Mẹ Ry khóc nức nở thì Myn dìu mẹ lên phòng nghỉ ngơi

-Bác trai,chuyện phá sản là vì sao vậy ạ-Shi

-Như các cháu đã nghe tin vì đột ngột chứng khoáng hạ giá,với lại không biết nhân viên trong công ty ai đã bán ý tưởng thiết kế cho công ty đối thủ nên giờ chẳng có gì để dành lại-Ba Ry cũng bất lực

-Bác bình tĩnh đi ạ.Chuyện đâu sẽ có đó mà-Yumi an ủi

*Ry và Kay

Ry chạy mãi khiến Kay chạy theo mà muốn tắt thở.Cuối cùng nàng dừng chân trên chiếc cầu,nơi có thể nhìn được toàn cảnh thành phố lúc này,nó thật đẹp,thật lung linh nhưng sao lòng cô vẫn rất buồn và nước mắt vẫn rơi xuống dòng sông cuốn đi

-Ry à,em chạy nhanh thật đó-Kay theo sau thở hồng hộc

...im lặng...Ry chỉ im lặng lau nước mắt rồi quay lại nhìn Kay cười 1 cách bất thường

-Haha anh cũng có ngày hôm nay,chạy không lại em đâu.Ha ha-Ry cười lớn tiếng ra vẻ rất vui mừng

-Ry à,anh hiểu mà.Em muốn khóc thì cứ khóc to lên đi-Kay

-Sao em phải khóc,em đang vui cười mà,anh không thấy sao-Ry cố nặng ra 1 nụ cười nhưng trong mắt Kay nụ cười đó được tạo ra 1 cách giả tạo

-Ry à,em khóc to lên đừng cố cười lớn như thế-Kay đến cạnh Ry

-Sao em phải khóc chứ-Ry nhào tới ôm Kay rồi nước mắt cũng rơi thật nhiều

-Em cứ khóc đi,anh sẽ cho em mượn bờ vai đi em có thể tựa vào mà khóc thật to-Kay cũng ôm Ry vào lòng

-Kay à,em thật sự muốn khóc thật to muốn hét thật lớn để không phải buồn như thế này nữa-Ry khóc lớn lên

-Ry .Dù bên cạnh em giờ không có ai thì anh sẽ luôn là người ở cạnh em như lúc này.Và mãi mãi anh sẽ không để em phải khóc một mình-Kay nhẹ hôn lên trán Ry

-Giờ em phải làm sao đây? Em có phải là người con vô dụng không,chẳng thể làm gì để giúp ba mẹ em được-Ry cùng Kay sải bước trên đừng vắng với nhiều điện đường đang bật sáng

-Giờ em chỉ cần đứng yên và nắm chặc tay anh thôi.Anh sẽ lo ổn thỏa việc này.Em chỉ cần đừng rơi nước mắt trước mặt anh nữa có được không-Kay nắm lấy tay Ry

-Thật sự em rất cần anh lúc này-Ry quay lại ôm Kay

-Thôi đừng khóc nữa nha.Em khóc xấu lắm đó,cười lên đi nào-Kay lấy bàn tay ấm áp của mình lau nước mắt đang rơi trên má của Ry

-Hỳ-Ry khẽ nhếch mép cười lại nhưng trong lòng vẫn buồn

-Chắc giờ em đói rồi,mình đến quán ăn gì đó đi-Kay dẫn Ry đi đến một tiệm mỳ nổi tiếng rất ngon

Ăn xong 2 người lại dắt nhau ngồi lên tuyến xe bus đường dài.Trên xe vắng bóng người,2 người quyết định xuống cuối ngồi

-Nơi này sẽ khiến mình tĩnh tâm và đỡ buồn hơn đó-Kay kéo Ry lên xe

-Thật sao? Đây là lần đầu tiên em ngồi xe bus-Ry

-KHông sao đâu.Anh ngòi bên em mà-Kay

-Có vẻ anh quen với việc đi xe bus như thế này hã-Ry

-Phải quen chứ-Kay cười rồi nắm chặc tay Ry

-Sao vậy?-Ry thắc mắc

-Em tò mò về anh sao-Kay cười

-Vì anh là người yêu của em mà-Ry

-Ừ.hihi.THật ra từ năm 7 tuổi thì anh đã không nhìn thấy mặt mẹ và ba mình đâu hết,anh nghĩ giờ họ ra sao thì anh cũng không nhớ rõ nữa-Kay

-Anh nói xạo quá.Họ là ba mẹ anh sao anh lại không nhớ rõ chứ-Ry

-Học rất bận,rất bận.Đén cả một tin nhắn họ cũng chưa từng gửi cho anh.Họ đi công tác mãi,ở nhà chỉ có anh và dì Trịnh.Ngày nào cảm thấy buồn anh chỉ cần ngồi lên tuyến xe này đi thật lâu không nghĩ đến gì nữa thì lòng anh có vẻ thanh thản hơn-Kay

-Ba mẹ anh so ra rất là bận-Ry

-Từ 7 tuổi anh nghĩ mình đã không còn có ba mẹ từ lâu rồi-Kay

-Sao anh lại như thế chứ,em nghĩ họ rất bận nên vì thế anh phải tìm họ chứ-Ry

-Anh tìm sao?Giờ anh cũng không rõ nơi họ đang ở là ở đâu rồi-Kay

-Không sao.Bên anh vẫn còn em mà.Em sẽ luôn bên cạnh anh dù thế nào đi nữa-Ry

-Móc nghéo nha.Anh cũng không buông em đâu-Kay và Ry móc nghéo

-Nghe nhạc không-Ry

-Có đưa đây-Kay

Thời gian buồn bã của họ mau chóng trôi đi,giờ họ chỉ nghe nhạc và ngắm khu phố đêm

-Ry ơi em muốn về nhà không,để anh đưa em về-Kay hỏi

....Im lặng....Im lặng thì ra nhỏ đã ngủ và dựa vào vai vững chắc của Kay

-Nhóc à,ngủ ngon đi nha-Kay xoa đầu Ry rồi cười thật tươi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.