Sau một hồi thuyết phục đầy nan giải em cũng chịu cho tôi tới gần. Tôi ôm chặt lấy em, tự nhủ sẽ ko làm em phải khóc thêm lần nào nữa. Tôi đưa em về nhà, tạm thời tôi sẽ thường xuyên qua đón em. Nhà trọ nơi tôi ở ko tiện để em tới ở vì một phần có bạn sống cùng.
Trước khi vào nhà em níu tay tôi, đôi mắt đượm buồn: " Anh sẽ ko bỏ rơi em chứ? "
" Ko, anh thề "
Tôi mỉm cười, ôm em, vỗ về em, dặn dò: " Mau vào nhà đi kẻo lạnh "
Thỉnh thoảng sau giờ làm việc Nga thường rủ tôi đi tụ họp với bạn bè, toàn là những đứa học cùng cấp ba. Nếu như mọi khi sẵn tính " nhiệt tình " tôi sẵn sàng đi tuy nhiên chuyện của em xảy ra, ngoài giờ học và giờ làm, tôi quyết định dùng thời gian còn lại cho em.
Tôi xin lỗi Nga: " Dạo này anh bận quá nên xin phép ko tham gia "
Ban đầu Nga ko chịu, cô ấy liên tục hỏi lý do vì sao tôi bận, sau đó còn gọi cho lũ bạn thuyết phục tôi. Cuối cùng biết tôi ko đi, cô ấy mặc dù vẫn hậm hực nhưng cũng đành để tôi đi.
Tối hôm nay là buổi họp mặt lần đầu ko có tôi, ko khí vẫn diễn ra rất bình thường cho tới khi thằng Cường tới. Nga lúc ấy đã ngà ngà say, cô ấy túm lấy tay Cường, than khóc: " Tại sao Hiếu lại đối xử với tớ như vậy. Tớ một lòng muốn quay lại với anh ấy nhưng lần nào Hiếu cũng từ chối tớ. Tớ buồn lắm "
Thằng Cường thở dài, trong thâm tâm nó cũng tiếc cho chuyện tình giữa tôi và Nga lắm chứ bộ. Bởi chúng tôi là cặp đôi đã cùng nhau vượt qua mọi gian khổ khó khăn để lên được đến đại học. Càng buồn hơn là khi ai cũng nghĩ chúng tôi sẽ có một cái kết đẹp, để viết lên câu chuyện cổ tích giữa tôi và Nga. Tuy nhiên ba mươi chưa phải là tết đùng phát chúng tôi chia tay nhau, còn nhớ thằng Cường là đứa duy nhất ở bên cạnh tôi sau khoảng thời gian đầy khủng hoảng ấy. Mặc dù luôn thắc mắc lý do hai đứa chia tay nhưng Cường chưa bao giờ nhắc trước mặt tôi vì nó ko muốn tôi buồn phiền thêm.
" Nga à, dù sao cũng đã chia tay nhưng nếu thật sự có duyên chắc chắn sẽ tự khắc quay về bên nhau "
" CẬU THÌ BIẾT CÁI GÌ, tình cảm tớ giành cho Hiếu còn chẳng hết. Ngày nào tớ cũng tự nhủ sẽ bớt yêu anh ấy hơn nhưng tớ ko thể làm được, hình bóng của anh ấy cho tới gương mặt hay nụ cười vẫn luôn len lỏi trong tiềm thức của tớ, ko thể nào dứt ra được