Một đêm mưa tầm tã, tử thần có nhã hứng dạo chơi, vô tình đưa lưỡi hái về phía một cô gái vô tội.
Đất cát sạt nở, cây cối đổ rạp. Cơn bão đi qua cuốn trôi mọi thứ để lại
một cô gái trẻ khắp người tắm trong màu máu. Cô tên Nhan Tử Kiều, trong
một lần đi leo núi bắt gặp một đợt sạt nở đất, sấm sét rầm rầm như rung
chuyển trời đất, những đợt chớp xé ngang bầu trời, gió khủng khiếp, lốc xoáy dữ dội. Và rồi... cô hôn mê.
***
Chàng trai tên Lãnh Tử Dực trong một lần cùng bạn bè đi leo núi cứu được một cô gái trẻ.
- Bác sĩ, cô ấy sao rồi?
- Cô ấy tạm thời đã qua cơn nguy kịch, chỉ là lúc rơi từ độ cao hơn 200m xuống, hình như đầu đã bị va đập mạnh vào đâu đó. Tạm thời chưa thể nói trước được điều gì, nhưng theo nhận định của chúng tôi, khả năng mất
trí nhớ là tám mươi phần trăm.
- Vậy, có thể nào hồi phục được không bác sĩ?
- Có thể, nhưng cao nhất cũng chỉ là sáu mươi phần trăm.
***
Hai tháng, trọn vẹn hai tháng cô sống trong bóng tối, không ánh sáng, không cử động, cuối cùng cô cũng tỉnh dậy.
- Đây là đâu? Và tôi là ai? Còn anh là ai?
- Đây là bệnh viện, em tên Lâm Khả Khả, anh tên Lãnh Tử Dực, và em là bạn gái anh.