Đây là phản ứng đầu tiên của Nghiêm Tiểu Tiểu sau khi vừa tỉnh lại. Cả người đều đau, nhất là bụng và chân đau đến khó thể hình dung, cậu không khỏi hoài nghi liệu cậu sẽ chết vì cơn đau này không...
"Mí mắt bé con động rồi, tỉnh!" Bên tai vang lên một giọng nói dịu dàng như của mẹ, rất nhẹ nhàng và cũng rất thanh thoát.
"Mí mắt Tiểu Tiểu động!"
Đây là tiếng anh Tiểu Hổ, kèm theo tiếng thở phào.
Xem ra cậu chưa chết, cậu nghĩ đến đoạn Abel và mình đánh nhau, cậu bị Abel quăng từ lầu hai xuống, cũng may hai người yêu kịp thời tiếp được cậu.
"Hiện tại em đừng lo lắng, xem bộ dáng gấp sắp chết của em kìa, mắc cười!" Giọng nam trầm hơn giọng anh Tiểu Hổ mỉa mai, vừa nghe đã biết đây là giọng của anh Đại Hổ.
"Bộ anh vừa rồi không lo lắng à? Không biết là ai mới nãy đứng ngồi không yên, còn hút thuốc liên tục, cái con người đó mới đáng nói!" Anh Tiểu Hổ lập tức phản kích.
Nguy rồi, căn cứ theo kinh nghiệm trước giờ của cậu, họ sẽ bắt đầu một cuộc khắc khẩu không hồi kết, phải mai ngăn cản bọn họ! Nhưng mí mắt cậu rất nặng, làm sao cũng không thể mở ra được, tính sao đây....
"Các con đừng đánh nhau, coi chừng bị thương bây giờ!" Giọng nói ôn nhu dễ thương đúng lúc vang lên.
Không biết có phải là sợ người vừa nói, hay sợ làm phiền đến cậu, hai anh em ngoan ngoãn ngậm miệng, cậu rốt cục có thể nhẹ nhàng thở ra.
"Tiểu Tiểu, em tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì mở mắt, đừng làm tụi anh lo lắng." Anh Đại Hổ nói.
Sợ hai người lo lắng thật, cậu dùng hết sức lực còn sót lại mở mắt, đập vào tầm nhìn chính là hai người yêu, ngoài ra còn có một người hoàn toàn lạ mặt.
"Con rốt cuộc tỉnh. Đại Hổ và Tiểu Hổ rất lo lắng. Khát lắm phải không, hãy uống chút nước đi!" Người lạ này có vẻ rất có kinh nghiệm, nhẹ nhàng đỡ cậu và dịu hiền đút cậu uống nước.
Nghiêm Tiểu Tiểu quả thật đang khát, miệng khô rát. Cậu vừa uống nước, vừa đánh giá đối phương. Người này nom không đoán ra tuổi, vẻ ngoài trung tính giống mẹ mình, rất xinh đẹp, trên người có vài phần khí chất, rất có mị lực, không biết người này là ai?
"Chào con, chú là ba của Đại Hổ và Tiểu Hổ." Đối phương nhìn thấy cậu đang nhìn lén mình, mỉm cười.
Nghiêm Tiểu Tiểu chấn động, không ngờ siêu đại mỹ nhân trước mắt này lại là ba của hai người mình yêu, bởi vì cậu luôn cho rằng người này phải là mẹ mới đúng, chú ấy quá xinh đẹp.
"Cảm ơn." Uống xong nước rồi một lần nữa nằm xuống, Nghiêm Tiểu Tiểu nhìn người đang thân thiện tươi cười với mình và nhẹ giọng cảm ơn. Đây là đâu? Tại sao lại ba của hai người yêu lại ở đây?
"Con là người yêu của Đại Hổ và Tiểu Hổ, cũng coi như là người một nhà rồi, trăm ngàn đừng khách khí nhen."
Nghiêm Tiểu Tiểu nghe vậy liền giật mình, chú ấy biết quan hệ giữa mình và hai anh em họ Thiệu?! Ông trời ơi, mắc cỡ chết mất thôi!
Thấy cậu đỏ mặt, ba Thiệu biết cậu đang thẹn thùng, nghĩ, đúng là một bé con khả ái, khó trách hai đứa con mình thích đến vậy.
"Con chắc hẳn rất đói bụng, để chú đi kiếm gì cho con ăn, con cứ nằm đây nghỉ ngơi đi." Ba Thiệu biết rằng hai đứa con mình có nhiều điều muốn nói với người yêu, nếu mình tiếp tục ở lại thì sẽ trở thành bóng đèn.
Lúc ba Thiệu rời đi vẫn không quên dặn con trai:" Cấm cãi nhau!" Hai thằng con cả ngày hết gây sự rồi lại cãi lộn, làm cho người ta thật đau đầu.
"Biết rồi mà, ba mau đi đi! Con cũng đói, lấy đồ ăn giùm con luôn." Thiệu Tiểu Hổ gật đầu, bọn hắn vẫn luôn canh chừng Tiểu Tiểu, cho đến giờ vẫn chưa bỏ vào bụng thứ gì.
"Con nữa, con muốn ăn vịt Bát Bảo*" Thiệu Đại Hổ cũng đói bụng giống em trai.
"Không được, Tiểu Tiểu đang bị thương, chỉ có thể ăn cháo và những món ăn thanh đạm, nếu ăn thịt thì tội nghiệp em nó lắm." Ba Thiệu lắc đầu.
Nhìn ba mình rời đi, Thiệu Đại Hổ trong lòng than một tiếng, anh ghét ăn cháo nhất, anh vốn dĩ không thịt không vui, nhưng vì Tiểu Tiểu nên anh sẽ nhịn.
"Tiểu Tiểu, xin lỗi. Đều là tại anh sai, là anh hại em bị thương, còn thiếu chút nữa chết!" Thiệu Tiểu Hổ đột nhiên cầm tay Nghiêm Tiểu Tiểu, vô cùng áy náy giải thích.
Nếu hắn không kéo Thiệu Đại Hổ rời đi, mà tìm Tiểu Tiểu nói lời xin lỗi, sau đó dẫn Tiểu Tiểu ra ngoài ăn một bữa tiệc bồi tội thật lớn, thì sẽ không xảy ra chuyện đó, hại Tiểu Tiểu bị người khác đánh. tại nhà ăn học sinh.
"Tiểu Tiểu, do tụi anh không bảo vệ em thật tốt, may mà em không có việc gì, bằng không cả đời này tụi anh không thể tha thứ bản thân." Thiệu Đại Hổ cũng nắm tay kia của người yêu giải thích, thấy người nằm trên giường đầy vết thương nhỏ thì đau lòng vô cùng.
"Các anh nghĩ thế nào cũng được, nhưng trăm ngàn đừng tự trách." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu, nếu không phải ngày hôm nay hai anh em họ cứu cậu, cậu đã sớm chết.
"Nói vậy là em không trách tụi anh?" Thiệu Tiểu Hổ vẫn lo sau khi người yêu tỉnh lại sẽ trách cứ bọn họ.
"Ai nói em không trách mấy anh. Hai anh xấu lắm, không những không đến tìm em, mà còn không quan tâm đến em nữa..." Nghiêm Tiểu Tiểu nhớ đến chuyện này là tức giận.
"Xin lỗi mà. Hồi trưa tụi anh có đến tìm em, nhưng thấy em nói không biết tụi anh nên mới rời đi!" Thiệu Tiểu Hổ lại giải thích.
"Hai anh làm gì mà nói đến tìm em, hai người là đi tán gái thì có! Em thấy hai người toàn được mấy cô gái tóc vàng vây quanh, còn cười rất vui, như hận không thể tiến lên "ăn" luôn mấy cô đó!" Cái miệng nhỏ nhắn của Nghiêm Tiểu Tiểu hừ hừ, cậu nhớ rất kỹ chuyện này.
"Thiệt là oan ức quá đi, làm sao mà bọn anh giống em nói được. Bọn này không có tí hứng thú nào với mấy cô nàng tóc vàng."
Thiệu Đại Hổ lẹ miệng kêu oan, mắt Tiểu Tiểu sao vậy chứ, thời điểm đó bọn họ có làm gì đâu mà cao hứng đâu chứ, haizz, điên lên mất, nhưng mà dáng vẻ ghen tị của Tiểu Tiểu thật đáng yêu.
"Tụi anh có thể thề, đời này tụi anh chỉ có mình em thôi, chỉ hứng thú với mình em, mấy cô gái tóc vàng thô tục đó làm sao mà sánh với em được." Thiệu Tiểu Hổ vội gật đầu phụ hoạ, hắn cuối cùng đã hiểu vì sao lúc đó Tiểu Tiểu lại tức giận, hoá ra là vì ghen tị.
"Thật?" Nghiêm Tiểu Tiểu lại hừ một tiếng, nghe bọn họ nói thế, sự bực bội trong lòng cuối cùng đã tiêu tan.
Hết chương 20.
•Chú thích•
*vịt Bát Bảo: tên món ăn, hãy search google nếu muốn biết thêm chi tiết.