Nghiêm Tiểu Tiểu đợi vài ngày nhưng vẫn không có chút tin tức nào từ đài truyền hình STS, cuối cùng khi cậu sắp buông tha cho hy vọng thì nhận được điện thoại, bọn cậu đã vượt qua vòng loại, có thể tiếp tục thi đấu vào vòng trong.
Nghiêm Tiểu Tiểu đương nhiên vô cùng phấn khích, lập tức thông báo cho hai anh em nhà Thiệu, mọi người đặc biệt vui vẻ, anh Lý còn đãi bọn cậu một bữa, còn nói nếu đoạt quán quân, hắn sẽ tổ chức một bữa Mãn Hán Toàn Tịch* chiêu đãi bọn cậu.
Nghiêm Tiểu Tiểu không biết thật ra đài truyền hình STS vốn muốn loại bọn cậu, mặc dù Dragon Band có thực lực không tồi, nhưng bọn cậu là người Hoa, hơn nữa còn hại Lars mất đi khả năng ca hát trở thành sự chán ghét của toàn dân Anh.
Thế rồi đài truyền hình STS phát hiện, mấy ngày nay truyền thông đưa tin về cuộc dự thi ca hát của Nghiêm Tiểu Tiểu rất nhiều, dẫn đến cho cư dân mạng hăng hái thảo luận, đề tài cực kỳ hot. Nhằm tạo nhiều tin tức hấp dẫn cho cuộc thi, đài truyền hình bèn thay đổi chủ ý, cho Dragon Band thông qua vòng loại.
Nghiêm Tiểu Tiểu và hai anh em xin phép tiếp tục được luyện tập tại Đông Phương Hồng, Nghiêm Tiểu Tiểu đã nghỉ học một tuần, giáo viên vốn không đồng ý cho cậu tiếp tục xin nghỉ nữa nhưng gọi điện thoại xin phép lại là hai anh em nhà Thiệu, ông đương nhiên không thể nào không nể mặt được. Thế lực của hai anh em tại Lord Beaconsfield cực kỳ lớn, ngay cả hiệu trưởng và quản lý nhà trường còn phải nhường cho họ một phần mặt mũi, huống chi ông chỉ là một giáo viên nhỏ nhoi, sao mà dám từ chối.
Dragon Band ngoại trừ ngày ngày luyện tập chăm chỉ, bọn cậu còn học sáng tác nhạc, anh em nhà Thiệu viết nhạc, Nghiêm Tiểu Tiểu phụ trách phần lời. Nhưng mà phần của hai anh em đã xong, Nghiêm Tiểu Tiểu lại thiếu linh cảm, vẫn chưa viết ra được ca từ thích hợp.
Buổi tối ăn cơm xong, Nghiêm Tiểu Tiểu lập tức trở về phòng ngủ, vừa đánh bao cát luyện quyền anh, vừa nghĩ đến chuyện viết ca khúc. Nhạc mà hai người yêu vô cùng siêu dễ nghe, giai điệu nhẹ nhàng thoải mái, hết sức sống động, để ai nghe xong tinh thần và thể xác đều trở nên thư sướng, cậu nhất định phải viết được bài hát xứng với giai điệu ấy.
Nghiêm Tiểu Tiểu rên rỉ, nắm quyền đấm vào bao cát vừa dứt khoát, vừa gọn lẹ, vừa chuẩn. Tuy bận rộn tham gia cuộc thi ca hát, nhưng cậu vẫn không quên lời thách đấu với Abel, dù mỗi đêm về nhà có mệt như thế nào, nhưng cậu vẫn luyện quyền một tiếng đồng hồ.
"Tôi muốn hát, tôi thích hát, mỗi ngày tôi đều phải hát...." Nghiêm Tiểu Tiểu lẩm nhẩm, gợi lên cảm giác, cậu vội dừng lại chuyện đánh quyền, ngồi vào bàn lấy bút viết xuống ba câu hát mình vừa nghĩ ra.
"Bạn nghĩ gì về tôi khi nghe những lời tôi hát, người yêu tôi ơi, bài ca này là vì bạn mà hát, tiếng ca của tôi nồng đậm tình yêu dành cho bạn...." Nghiêm Tiểu Tiểu tiếp tục lẩm nhẩm, vừa hát vừa viết, khi đang có cảm giác thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Mời vào ạ!" Bị làm phiền, Nghiêm Tiểu Tiểu buông bút, xoay đầu kêu lên. Không phải ba thì là mẹ, chắc chắn ba mẹ lên đưa đồ ăn cho mình.
Quả y người vào là Điền Vũ Mặc, trên tay anh là một mâm trái cây mỹ vị, "Tiểu Tiểu, mẹ có cắt trái cây cho con." Anh và ông xã đều có thói quen cắt trái cây tráng miệng cho con trai mỗi ngày sau một tiếng khi con ăn cơm xong.
"Cảm ơn mẹ." Nghiêm Tiểu Tiểu nhận lấy mâm trái cây từ tay mẹ, cười ngọt ngào.
"Đang viết gì thế? Bài tập sao?" Điền Vũ Mặc không lập tức rời đi, mà ngồi xuống bên cạnh con trai.
Nghiêm Tiểu Tiểu khẽ dạ, có hơi hoảng hồn lén giấu giấy nháp đi, nếu phát hiện cậu viết ca khúc, mẹ sẽ nghi ngờ.
"Con gần đây có vẻ bận bịu nhiều việc, mẹ con mình đã lâu rồi không tâm sư với nhau." Điền Vũ Mặc kéo tay con đặt lên tay mình, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Xin lỗi mẹ." Gần đây luôn bận rộn luyện tập, đúng là đã lâu không nói chuyện hay tâm sự với ba mẹ.
"Bé ngốc, có gì đâu mà phải xin lỗi. Chỉ là gần đây không hay nói chuyện, tâm sự với con như lúc trước, mẹ hơi cô đơn!" Điền Vũ Mặc lắc đầu, hiền lành xoa đầu con trai.
"Mẹ có ba mà, sao có thể cô đơn được, nếu thấy cô đơn thì có thể sinh thêm cho ba một đứa, con cũng muốn có em trai hoặc em gái." Nghiêm Tiểu Tiểu cười nghịch ngợm.
"Tiểu Tiểu, con nói gì...." Ngọc dung xinh đẹp giống con trai nhất thời xấu hổ đỏ bừng.
"Con nói thiệt mà, mẹ còn trẻ, sao không sinh thêm mấy đứa nữa, con thật sự rất muốn có em trai em gái." Nghiêm Tiểu Tiểu ôm lấy mẹ làm nũng, "Mẹ với ba sinh thêm vài đứa nha!"
Điền Vũ Mặc mắc cỡ chết được, sinh con với người đàn ông kia? Anh căn bản không hề nghĩ đến, hồi có Tiểu Tiểu là ngoài ý muốn, anh và người kia là quan hệ cấm kỵ, căn bản không nên có con, do đó trước đây anh thiếu chút nữa đã vứt bỏ Tiểu Tiểu. Cũng may là không, nếu không anh nhất định hối hận cả đời, hiện tại Tiểu Tiểu chính là sinh mạng của anh, anh không muốn rời xa Tiểu Tiểu, cũng như anh không muốn rời xa người đàn ông của mình!
Anh biết ông rất muốn có thêm con, nhưng ông hiểu được tâm tình của anh, anh vẫn luôn để ý sự việc họ đã từng là cha con, cho nên ông vẫn không mở miệng yêu cầu sinh thêm đứa nữa...
"Hai mẹ con đang nói chuyện gì thế?" Bỗng Nghiêm Kí Hạo xuất hiện, nhìn hai người ông yêu nhất trên đời, cười hỏi.
"Ba!" Nghiêm Tiểu Tiểu rời khỏi mẹ, đứng lên, chạy lại ôm lấy ba, cười đáp: "Con đang năn nỉ mẹ sinh em cho con, tốt nhất là thêm mấy đứa."
"Được! Ba không có ý kiến gì, chỉ cần mẹ con đồng ý, con có muốn bao nhiêu đứa em cũng không thành vấn đề." Nghiêm Ký Hạo lập tức đồng ý, mắt nhìn vợ.
"Mẹ yêu, mẹ chịu đi mà!" Nghiêm Tiểu Tiểu xoay người ôm lấy mẹ, năn nỉ.
Năn nỉ mẹ sinh con, ngoại trừ cậu thật sự muốn có em trai em gái thì nguyên nhân chính là sau này thời gian cậu ở bên ba mẹ sẽ dần ít đi, thậm chí sẽ có một ngày cậu rời xa ba mẹ, cậu sợ ba mẹ cô đơn, hy vọng có người có thể thay cậu ở bên ba mẹ, làm bạn với ba mẹ.
Điền Vũ Mặc không biết nên trả lời con trai thế nào, anh lại không thể kể sự thật anh và ông là cha con cho con trai. Anh lén nâng mắt nhìn chồng, ông ấy biết rõ anh khó xử, vậy mà không những không giúp y khuyên can con trai, mà còn lộn xộn theo nó nữa.
"Mẹ tự dưng nhớ tới mẹ còn chuyện phải làm, hai cha con cứ nói chuyện đi, mẹ xuống trước." Điền Vũ Mặc bế tắc, chỉ có thể chạy trốn.
"Chuyện này cứ giao cho ba, ba nhất định sẽ làm cho mẹ con đồng ý sinh em trai em gái cho con bế." Nghiêm Ký Hạo ôm vai con trai, trong mắt hiện lên một ánh nhìn gian tà đáng sợ.
Thừa dịp ông vẫn chưa quá già, vẫn còn năng lực làm Tiểu Mặc mang thai thì phải cố gắng làm Tiểu Mặc sinh con thêm lần nữa. Nếu Tiểu Mặc không chịu thì ông vẫn còn nhiều cách đối phó, như là đâm lủng áo mưa chẳng hạn...
"Dạ, ba cố lên, con ủng hộ ba." Nghiêm Tiểu Tiểu gật đầu, hy vọng cậu sớm được lên chức anh trai.
Có điều cậu vẫn chưa biết không lâu sau cậu không những trở thành một ông anh, mà còn trở thành một "bà" mẹ nhí....
Hết chương 69.
•Chú thích•
*Mãn Hán Toàn Tịch: nghĩa là một buổi tiệc lớn. Ở đời nhà Thanh, đây còn là bữa tiệc lớn nhất trong lịch sử.