15 phút sau , bên ngoài đã tụ tập đủ mọi ng : ba nó , ba hắn , ba nuôi , Bảo , Nhật Anh , Diệp , Vũ
– Hân , em phải bình tĩnh . Khánh sẽ không sao đâu . Đừng lo lắng quá – Bảo khẽ an ủi
– Đúng đấy Hân , mày nói Khánh tỉnh lại rồi còn gì ? Nó tỉnh lại mà thấy mày tiều tụy như vậy chắc sẽ đau lòng lắm đó – Diệp đến bên nó , an ủi
– Oaaaaaaa… Mày ơi …. Là tại tao . Tại tao mà … – Nó ôm chầm lấy Diệp
– Tao biết rồi … Coi như tao cầu xin mày đc không , đừng như thế nữa,mày không có lỗi gì hết . Mày như vậy tao đau lắm biết không ? – Diệp cũng ôm lấy nó
– Cả tao nữa – Nhật Anh ôm lấy 2 đứa òa khóc.
Ting…Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra ….
– Bác sĩ anh Khánh sao rồi ? – Nó vội vàng
– Tiểu thư , có lẽ cô nên vào phòng bệnh mau đi . Thiếu gia muốn gặp cô lần cuối
– Hả ?? Ông…ông nói sao ? – Tim nó như ngừng đập , đau như bị ai bóp nghẹn vậy . “Lần cuối ” sao ?
– Hân nhanh lên đi , không còn thời gian đâu – Vũ giục
Nó vội vàng chạy vào phòng bệnh , hắn vẫn nằm đó , mệt mỏi, yếu ớt
– Khánh … – nó hét lên , đau khổ
– Hân , đừng như vậy , có lẽ h tôi không chăm sóc em đc nữa rồi . Em còn lời nào nói vs tôi không ?
– Khánh… Đừng … đừng như vậy … cậu… cậu k đc chết … tôi còn chưa nói yêu cậu cơ mà ! – Nó gào lên , giọng khản đặc
– Hân … Tôi cũng yêu cậu.Tôi mong cậu hãy nhớ đến tôi suốt đời – hắn cố gượng cười – h mọi ng ra ngoài hết đi
– Khánh à …
– Tôi nói ra ngoài hết đi – Hắn quát lên làm m.n giật mình (*tg : Khỏe gớm) – xin mọi người , hãy để tôi ra đi trong im lặng , đừng để tôi phải nhìn thấy m.n đau khổ. Còn nữa, sau khi tôi chết đừng động vào xác tôi , cầu xin m.n đừng nhìn xác tôi. Tất cả hãy để cho bác sĩ và y tá làm . Đó là yêu cầu cuối cùng của tôi.
– Khánh…- M.n đồng thanh , nó , Nhật Anh và Diệp từ bao h nước mắt đã giàn dụa , ngay cả những người lạnh lùng vào tàn ác như ông Trung cũng không ngăn đc những giọt nước mắt. Không khí càng trở nên căng thẳng và đau xót
– M.n ra ngoài hết đi , gọi bác sĩ vào đây – Hắn quay mặt đi
1 tiếng sau … Bác sĩ bước ra vs vẻ mặt k thể thảm hơn.