Kev không có ý trả lời câu hỏi đó cho đến khi anh chăm sóc cho nàng xong. Anh rời giường ngủ và đi đến căn bếp nhỏ được trang bị một chiếc bàn bếp với chậu nước bằng đồng thau và những đường ống dẫn qua hộp lửa để cung cấp nước nóng bất cứ lúc nào. Đổ đầy bình nước nóng, anh mang nó đến phòng ngủ cùng với một chiếc khăn sạch. Anh dừng lại khi nhìn thấy Win nằm nghiêng, tấm vài lanh trắng che khuất những đường cong quyến rũ, mái tóc nàng rũ qua vai thành những dải vàng óng ánh bạc. Và đẹp hơn tất cả là sự dịu dàng thỏa mãn trên khuôn mặt nàng cùng đôi môi hồng hào sưng phồng mà anh đã hôn không ngừng nghỉ. Đó là hình ảnh trong những giấc mơ sâu kín nhất của anh, nhìn thấy nàng trên giường như thế. Chờ đợi anh.
Anh thấm ướt chiếc khăn với nước nóng và lật ga giường ra, say đắm với vẻ đẹp của nàng. Anh vẫn sẽ muốn nàng bất kể nàng ra sao, còn trong trắng hay không… nhưng anh thầm thừa nhận sự thỏa mãn của mình khi là người yêu đầu tiên của nàng. Không ai ngoài anh chạm vào nàng, thỏa mãn nàng, ngắm nàng… ngoại trừ…
- Win – anh nói, cau mày khi anh đang lau người nàng, ấn chiếc khăn ướt vào giữa hai đùi nàng – Ở phòng khám, em có bao giờ mặc ít hơn trang phục tập luyện không? Ý anh là, Harrow có bao giờ nhìn em chưa?
Mặt nàng bình tĩnh, nhưng ánh sáng vui thích lấp lánh trong đôi mắt xanh sẫm của nàng.
- Anh đang hỏi là Julian đã bao giờ nhìn thấy em khỏa thân với tư cách là một chuyện gia chưa phải không?
Kev đang ghen, và họ đều biết điều đó, nhưng anh không thể ngăn mình giận dữ.
- Đúng.
- Không có – nàng nói nghiêm túc - Anh ấy rất hứng thú với hệ hô hấp của em, mà, như anh biết rõ đó, nằm ở chỗ khác xa cơ quan sinh sản.
- Anh ta thích nhiều thứ hơn phổi của em – Kev nói cay nghiệt.
Nàng mỉm cười – Nếu anh đang hy vọng làm em quên đi câu hỏi mà em đã hỏi lúc nãy thì không hiệu quả rồi. Chuyện gì đã xảy ra với anh tối qua, Kev?
Anh rửa sạch vết máu khỏi chiếc khăn, vắt khô, và lau một chỗ ấm áp khác giữa đùi nàng.
- Anh đã ở trong pinfold.
Nàng mở to mắt – Nhà giam sao? Leo đã đi đến đó phải không? Để cứu anh ra?
- Đúng vậy.
- Vì lý do gì mà anh lại ở sau song sắt chứ?
- Anh đã đánh nhau ở quán rượu.
Nàng tặc lưỡi vài lần - Chuyện đó không giống anh.
Câu nói mang theo sự mỉa mai ngoài dự tính đó làm anh suýt bật cười. Thực ra, từ sâu trong ngực anh phát ra vài hơi thở gấp gáp, và anh quá vui sướng cùng khổ sở đến nỗi không thể nói gì. Vẻ mặt anh hẳn chắc là rất lố bịch, bởi vì Win nhìn anh ngay lập tức và ngồi dậy. Nàng lấy chiếc khăn ra và để nó sang một bên, và kéo tấm ga lên trên ngực mình. Nàng đưa bàn tay nhẹ nhàng và thanh nhã qua bờ vai trần của anh, nhẹ nhàng ve vuốt. Và nàng tiếp tục mơn trớn anh, vuốt ve ngực anh, cổ anh, cơ hoành của anh, và mỗi cái vuốt ve yêu thương của tay nàng dường như ăn mòn dần sự tự chủ của anh.
- Trước khi anh đến gia đình em – anh nói khàn khàn – Chỉ có một lý do duy nhất để anh tồn tại. Chiến đấu. Làm tổn thương người khác. Anh… thật đáng ghê tởm.
Nhìn vào đôi mắt Win, anh chỉ thấy đầy sự quan tâm.
- Nói với em đi – nàng thì thầm.
Anh lắc đầu. Một cơn rùng mình chạy dọc lưng anh. Tay nàng vuốt ve quanh gáy anh. Từ từ nàng kéo đầu anh xuống vai mình, che đi một phần khuôn mặt anh.
- Nói với em đi – nàng nài nỉ lần nữa.
Kev đã thất bại, không thể giấu nàng điều gì lúc này nữa. Và anh biết điều anh sắp thừa nhận sẽ làm nàng ghê tởm và chán ghét, nhưng anh cảm thấy mình phải nói ra dù thế nào đi nữa. Anh đã bộc lộ tất cả một cách nhẫn tâm, cố gắng làm nàng hiểu anh đã từng là một đứa con hoang xấu xa, và vẫn còn như vậy. Anh kể cho nàng về những cậu bé mà anh đã đánh thành cục bột, những cậu bé mà anh lo sợ có thể chết sau đó, nhưng anh không bao giờ biết chắc được. Anh kể cho nàng anh đã sống như một con vật ra sao, ăn đồ thừa, trộm cắp, và về cơn thịnh nộ luôn luôn phá hủy anh. Anh là một kẻ tàn bạo, một tên trộm, một thằng ăn mày. Anh để lộ những chuyện tàn nhẫn và đáng xỉ nhục mà anh hẳn nên có vinh dự và lòng tốt giữ nó cho riêng mình. Kev đã giữ những lời thú nhận trong lòng quá lâu, nhưng giờ đây chúng tràn ra như rác. Và anh kinh hoảng nhận ra là mình đã hoàn toàn mất kiểm soát, rằng bất cứ khi nào anh cố gắng dừng lại, tất cả chỉ cần một cái chạm nhẹ nhàng và một lời thì thầm từ Win và anh sẽ nói lảm nhảm như một tên tội phạm thú tội với linh mục trước giờ treo cổ.
- Làm sao anh có thể chạm vào em với đôi tay này? – anh hỏi, giọng anh vỡ vụn đầy thống khổ – Làm sao em có thể chấp nhận cho phép anh? Chúa ơi, nếu như em biết tất cả những việc anh đã làm…
- Em yêu đôi tay anh – nàng thì thầm.
- Anh không đủ tốt cho em. Nhưng không ai đủ tốt. Và hầu hết những tên đàn ông, dù tốt hay xấu, đều có giới hạn trong những việc bọn họ làm, ngay cả cho người mà họ yêu thương. Anh thì không có gì hết. Không Chúa trời, không chuẩn mực đạo đức, không niềm tin vào bất cứ thứ gì. Ngoại trừ em. Em là đức tin của anh. Anh sẽ làm mọi điều em yêu cầu. Anh sẽ chiến đấu, cướp bóc, giết người vì em. Anh sẽ…
- Shhh. Yên nào. Chúa tôi – Nàng nghe như ngừng thở - Không cần phải phá vỡ tất cả những điều răn của Chúa trời đâu, Kev.
- Em không hiểu – anh nói, ngửa đầu ra để nhìn nàng - Nếu em tin bất cứ điều gi anh kể cho em…
- Em hiểu mà – Khuôn mặt nàng như của một thiên sứ, dịu dàng và cảm động - Và em tin những gì anh nói.. nhưng em không hề đồng ý với những điều mà anh có vẻ đã kết luận.
Nàng đưa tay lên, ôm lấy đôi má gầy guộc của anh – Anh là một người đàn ông tốt, một người đàn ông dịu dàng. Rom baro cố gắng giết chết những điều đó bên trong anh, nhưng ông ta đã không thể thành công. Bởi vì sức mạnh của anh. Bởi vì trái tim anh.
Nàng ngả lưng xuống giường và kéo anh xuống cùng nàng - Thư giãn nào, Kev – nàng thì thầm – Cậu của anh là một người xấu xa, nhưng những gì ông ta đã làm phải bị chôn cùng với ông ta. “Để cái chết chôn vùi cái chết” – anh có hiểu nó có nghĩa gì không?
Anh lắc đầu.
- Để quá khứ lại phía sau và hãy chỉ nhìn đến hành trình phía trước. Chỉ có như vậy anh mới có thể tìm được con đường mới. Cuộc sống mới. Đó là lời nói của Chúa trời… nhưng nó không có nghĩa gì với một người Rom, em nghĩ vậy.
Nó có ý nghĩa nhiều hơn Win có lẽ từng nhận ra. Người Rom vô cùng mê tín khi nói đến cái chết và người chết, họ phá hủy tất cả tài sản của những người đã ra đi, nhắc đến tên của người đã mất ít nhất có thể. Vì lợi ích của cả người chết cũng như người sống, để ngăn họ không quay lại thế giới người sống như những con ma khốn khổ. Hãy để cái chết chôn vùi cái chết… nhưng anh không chắc là mình có thể.
- Thật khó để thoát ra – anh nói khó khăn – Thật khó để quên đi.
- Vâng – Tay nàng ôm chặt anh – Nhưng chúng ta sẽ lấp đầy tâm trí anh với những thứ tốt đẹp hơn để nghĩ đến.
Kev im lặng rất lâu, áp tai mình vào tim Win, lắng nghe nhịp đập đều đặn, và hơi thở của nàng.
- Em đã biết khi em nhìn thấy anh lần đầu tiên, rằng anh sẽ có ý nghĩa gì với em – Cuối cùng Win thì thầm - Anh là một cậu bé hoang dã và giận dữ. Em đã yêu anh ngay từ đầu. Anh cũng cảm thấy vậy, phải không anh?
Anh khẽ gật đầu, đắm chìm vào cảm giác về nàng. Làn da nàng có mùi ngọt ngào như quả mận, với dấu vết khuấy động của hương thơm nữ tính.
- Em đã muốn thuần hóa anh – nàng nói – Không phải tất cả đâu. Chỉ đủ để em có thể gắn bó với anh.
Nàng chải những ngón tay mình qua tóc anh - Người đàn ông tàn bạo. Điều gì khiến anh bắt cóc em, khi anh đã biết là em sẽ rất sẵng lòng đến với anh?
- Anh nghĩ là điều đó quan trọng – anh nói với giọng nghẹt lại.
Nàng tặc lưỡi và vuốt ve da đầu anh, móng tay cong của nàng cạo vào da đầu gần như khiến anh kêu gừ gừ.
- Anh đã lựa chọn rất đúng. Chúng ta có phải quay về ngay bây giờ không?
- Em có muốn không?
Win lắc đầu - Mặc dù… em sẽ không phiền khi có gì đó để ăn.
- Anh đã mang thức ăn đến căn nhà trước khi anh đến bắt em.
Nàng đưa đầu ngón tay ve vãn quanh vành tai anh.
- Anh đúng là có năng khiếu làm tội phạm. Vậy chúng ta có thể ở đây cả ngày chứ?
- Ừ.
Win ngọ nguậy vui sướng – Liệu có ai đến quấy rầy chúng ta không?
- Anh nghi ngờ điều đó – Kev kéo tấm vải lanh trải giường thấp xuống và rúc vào thung lũng tươi mới giữa hai bầu ngực nàng – Và anh sẽ giết chết người đầu tiên bước đến ngưỡng cửa.
Nàng khẽ cười trong cổ họng.
- Gì vậy? – anh hỏi mà không nhúc nhích.
- Ồ, em chỉ đang nghĩ về tất cả những năm tháng em cố gắng rời khỏi giường, để đến với anh. Và khi em trở về nhà, tất cả những gì em muốn là quay trở lại giường. Cùng với anh.
Họ dùng trà đặc và bánh mì quết phó mát cho bữa sáng, phó mát chảy ra trên những lát bánh mì nướng phết bơ dày. Khoác chiếc áo sơ mi của Kev, Win ngồi trên một chiếc ghế thấp trong bếp. Nàng hưởng thụ niềm vui khi nhìn những cơ bắp sau lưng anh nhấp nhô khi anh rót nước sôi vào bồn tắm nhỏ di động*. Mỉm cười, nàng nhét miếng bánh mì cuối cùng vào miệng.
* the hip bath:
images
- Bị bắt cóc và chiếm đoạt – nàng bình luận – làm người ta ăn ngon miệng.
- Kẻ chiếm đoạt cũng cảm thấy vậy.
Dường như có một cảm giác gần như ma thuật thoang thoảng ở nơi bình thường này, ngôi nhà nhỏ và yên ắng. Win cảm thấy như thể nàng bị yểm một câu thần chú thần kì nào đó. Nàng thật sự sợ hãi rằng nàng chỉ đang nằm mơ, rằng nàng sẽ thức dậy một mình trên chiếc giường trong trắng của mình. Nhưng sự hiện diện của Merripen quá sống động và quá thật để có thể là một giấc mơ. Và cảm giác đau đớn cùng nhức nhối chút ít trong cơ thể nàng đã chứng mình thêm là nàng đã bị chiếm đoạt. Được sở hữu.
- Lúc này họ đều biết rồi – Win nói lơ đãng, nghĩ đến mọi người ở Ramsay House – Julian tội nghiệp. Anh ấy chắc sẽ rất tức giận.
- Còn đau khổ thì sao? – Merripen đặt bình nước sang một bên và bước đến nàng, anh chỉ mặc mỗi chiếc quần dài.
Win cau mày nghĩ ngợi – Anh ấy sẽ thất vọng, em nghĩ vậy. Và em tin là anh ấy quan tâm đến em. Nhưng không, anh ấy sẽ không đau khổ.
Win dựa vào Merripen khi anh vuốt ve tóc nàng, và mà nàng lướt qua phần bụng phẳng phiu căng cứng của anh - Anh ấy không bao giờ muốn em như anh.
- Thằng đàn ông nào mà không muốn như anh chắc là một tên thái giám – Hơi thở anh đứt quãng khi Win hôn quanh rốn anh - Em có nói bác sĩ Harrow về những gì vị bác sĩ ở London đã nói chưa? Nói là em đủ khỏe để có thể sinh em bé ấy?
Win gật đầu.
- Harrow đã nói gì?
- Julian nói là em có thể đến tìm vô số bác sĩ, và nhận được vô số những ý kiến khác nhau để chắc chắc thêm cái kết luận mà em muốn. Nhưng theo quan điểm của Julian, em không nên có con.
Merripen mang nàng đến trước mặt và nhìn xuống nàng, vẻ mặt anh khó hiểu – Anh không muốn làm em gặp nguy hiểm. Nhưng anh cũng không tin Harrow, hay quan điểm của anh ta.
- Bởi vì anh coi anh ấy là tình địch sao?
- Một phần thôi – anh chấp nhận - Nhưng cũng do bản năng nữa. Có thứ gì đó… thiếu thiếu trong anh ta. Có cái gì đó giả dối.
- Có lẽ đó là vì anh ấy là một bác sĩ – Win gợi ý, rùng mình khi Merripen kéo chiếc áo sơ mi trên người nàng ra – Những người đàn ông ở lĩnh vực của anh ấy thường có vẻ xa cách. Thậm chí là hợm hĩnh. Nhưng việc đó cần thiết, bỏi vì…
- Không phải – Merripen dẫn nàng đến bồn tắm và giúp nàng ngồi vào. Win thở gấp không chỉ vì nước nóng mà còn vì nàng đang khỏa thân trước mặt anh.
Bồn tắm nhỏ buộc người ta phải ngồi giạng chân trong chậu và giữ hai chân mở ra khi thư giãn trong nước, chuyện đó thoải mái một cách tuyệt vời khi chỉ có một mình, nhưng khá là xấu hổ khi có ai đó bên cạnh. Sự e thẹn của nàng bị xâm phạm hơn khi Merripen quỳ xuống bên cạnh bồn tắm và tắm cho nàng. Nhưng cử chỉ của anh không hề khiếm nhã, chỉ rất chu đáo, và nàng không thể không thả lỏng dưới sự chăm sóc của đôi bàn tay mạnh mẽ và dịu dàng.
- Em biết là anh vẫn nghi ngờ anh ấy đã làm hại người vợ đầu tiên của mình – Win nói trong khi Merripen tắm cho nàng - Nhưng anh ấy là một thầy thuốc. Anh ấy sẽ không bao giờ làm hại bất cứ ai, nhất là vợ mình.
Nàng dừng lại khi nàng thấy vẻ mặt của Merripen - Anh không tin em. Anh đã quyết định nghĩ những điều xấu nhất về anh ấy rồi.
- Anh nghĩ anh ta cảm thấy mình có quyền chơi đùa với sự sống và cái chết. Như các vị thần trong những câu chuyện thần thoại mà em và chị em của em rất thích ấy.
- Anh không hiểu Julian bằng em.
Merripen không trả lời, chỉ tiếp tục tắm rửa cho nàng. Nàng quan sát khuôn mặt ngăm đen của anh qua màn hơi nước, anh đẹp và cứng cỏi như một bức tượng chiến binh Babylon cổ xưa.
- Em đáng ra không nên mất công bảo vệ anh ấy – nàng nói buồn rầu – Anh sẽ không bao giờ sẵn sàng nghĩ tốt cho anh ấy, phải không anh?
- Không – anh thừa nhận.
- Và nếu như anh tin Julian là một người đàn ông tốt hơn thì sao? – nàng hỏi - Anh có cho anh ấy cưới em không?
Nàng nhìn thấy những múi cơ trên cổ anh căng ra trước khi anh trả lời - Không.
Câu trả lời của anh mang chút căm ghét chính mình – Anh quá ích kỷ. Anh không bao giờ có thể để chuyện đó xảy ra. Nếu nó xảy ra, anh sẽ cướp em đi vào ngày cưới.
Win muốn nói với anh rằng nàng không hề muốn anh tỏ ra đáng quý. Nàng đang hạnh phúc – đến run sợ – vì được yêu theo đúng cách này, với niềm đam mê không dành chỗ cho bất cứ điều khi khác. Nhưng trước khi nàng có thể nói gì, Merripen đã cầm lên thêm xà phòng, và tay anh trượt lên nơi đau nhức giữa hai đùi nàng. Anh chạm vào nàng đầy yêu thương. Và sở hữu. Mắt nàng khép hờ. Những ngón tay anh xoa dịu bên trong nàng, và cánh tay còn lại luồn ra sau lưng nàng, và nàng ngả người yếu ớt vào lồng ngực cùng bờ vai rắn chắc của anh.
Chỉ sự xâm nhập nhỏ bé này cũng làm nàng đau đớn. Nơi nữ tính của nàng chỉ vừa mới bị xâm nhập, vẫn chưa sẵn sàng để mở ra. Nhưng nước nóng đã xoa dịu nàng, và Merripen rất dịu dàng khiến đùi nàng thả lỏng, cảm nhận sự nhiệt tình ấm áp. Nàng hít thở làn không khí buổi sáng đang tỏa sáng với làn hơi nước nóng, mang mùi xà phòng cùng mùi gỗ và đồng thau. Và hương thơm ngát say mê của người yêu nàng. Nàng chạm nhẹ môi mình lên vai anh, nhấm nháp hương vị nồng đậm của làn da. Những ngón tay trêu đùa ấm áp của anh vuốt ve nàng như những cây sậy đu đưa nhàn rỗi bên bờ sông… đầu ngón tay xảo quyệt nhanh chóng khám phá nơi mà nàng khao khát nhất.
Anh chơi đùa với nàng, mở nàng ra, chậm rãi nghiên cứu nơi mềm mại căng phồng và bên trong nhạy cảm của nàng. Nàng mò mẫm đưa tay xuống nắm lấy cổ tay mạnh mẽ của anh, cảm nhận những chuyển động phức tạp của xương và dây chằng. Anh trượt hai ngón tay vào trong nàng, ngón tay cái xoay tròn âu yếm trên nơi nữ tính của nàng. Nước bắn tung tóe trong bồn tắm khi nàng bắt đầu đẩy lên nhịp nàng, thúc chính mình vào tay anh. Ngón tay thứ ba trượt vào, và nàng cứng lại rồi thở hổn hển kháng cự – nhiều quá, nàng không thể – nhưng anh thì thầm là nàng có thể, nàng phải có thể, và anh cẩn thận trải rộng nàng ra và nuốt lấy tiếng rên rỉ của nàng vào miệng anh. Mở rộng và trôi bồng bềnh, Win cảm thấy chính mình nới lỏng, mở ra chào đón khoái cảm từ những ngón tay đang tìm kiếm bên trong nàng. Nàng thèm khát và hoang dại, mù quáng nhấp nhô như sóng để giành lấy nhiều khoái cảm hơn. Nàng thậm chí còn bấu vào anh một chút, đôi tay nàng cào xước làn da cứng chắc và trần trụi, và anh gầm gừ như thể rất thích thú. Tiếng hét tắt nghẹn thoát ra khỏi môi nàng khi nàng bùng nổ lần đầu tiên. Nàng cố gắng kiềm chế nó, nhưng một tiếng thét khác bật ra khỏi nàng, và một tiếng nữa, và nước tắm lay động khi nàng run lên, cơn cực khoái kéo dài bởi sức ép mạnh mẽ tinh tế tiếp tục cho đến khi nàng mềm rũ và thở hổn hển.
Đỡ nàng tựa vào phần lưng cao của bồn tắm, Merripen để lại nàng trong vài phút. Nàng ngâm mình trong nước nóng, quá thỏa mãn để hỏi hay để ý anh đi đâu. Anh quay lại với một chiếc khăn dài và nâng nàng lên khỏi bồn tắm. Nàng đứng bị động trước anh, để anh lau khô nàng như thể nàng là một đứa trẻ. Khi nàng dựa vào anh, nàng thấy mình đã cào những vệt đỏ nhỏ trên làn da anh, không sâu lắm, nhưng cũng là những vết cào. Nàng hẳn phải nên cảm thấy hối tiếc và kinh sợ, nhưng tất cả những gì nàng muốn là làm điều đó một lần nữa. Thưởng thức anh. Thật không hề giống nàng khi nàng thu mình lại để suy nghĩ về điều đó.
Merripen mang nàng quay lại phòng ngủ và vùi nàng vào chiếc giường mới đóng. Nàng trượt sâu xuống bên dưới tấm mền bông và chờ anh, lơ mơ ngủ, trong khi anh đi tắm và rửa sạch bồn. Nàng đắm chìm vào cảm giác mà nàng đã không trải nghiệm trong nhiều năm… thứ niềm vui cháy bỏng mà nàng cảm thấy khi còn là một đứa trẻ thức dậy vào buổi sáng Giáng sinh. Nàng đã nằm yên trên giường mình, thích thú với nhận thức về tất cả những điều tốt đẹp sắp diễn ra, trái tim nàng bốc cháy với sự mong chờ.
Đôi mắt Win khép hờ khi nàng cảm thấy anh cuối cùng cũng leo vào giường. Sức nặng của anh đè lún nệm, cơ thể anh ấm áp đến ngạc nhiên trái ngược với cơ thể mát lạnh của Win. Rúc vào chỗ hõm giữa tay và vai anh, nàng thở sâu. Tay anh chậm chạp vẽ những đường nét đáng yêu lên lưng nàng.
- Một ngày nào đó chúng ta sẽ có một ngôi nhà như thế này chứ anh? – nàng lầm bầm.
Như Merripen mọi khi, anh đã lập ra một kế hoạch – Chúng ta sẽ sống ở Ramsay House trong một năm, có thể là hai, cho đến khi căn nhà hoàn toàn được phục hồi và Leo tự lo được. Sau đó anh sẽ tìm một khu đất thích hợp cho một nông trại, và xây một ngôi nhà cho em. Lớn hơn nơi này một chút, anh mong là vậy.
Tay anh trượt xuống mông nàng, xoa tròn chậm rãi.
- Đó không phải là một cuộc sống quá sung túc, nhưng sẽ đầy đủ tiện nghi. Em sẽ có một cô giúp viêc cùng với một người hầu và một người lái xe. Và chúng ta sẽ sống gần gia đình em, nên em có thể thăm họ bất cứ khi nào em thích.
- Nghe thật đáng yêu làm sao – Win xoay sở nói, quá hạnh phúc đến nỗi chỉ có thể thở được – Đó sẽ là thiên đường.
Nàng không hề nghi ngờ khả năng chăm sóc nàng của anh, cũng không nghi ngờ việc nàng có thể làm anh hạnh phúc. Họ sẽ cùng nhau tạo ra một cuộc sống tuyệt vời, dù nàng khá chắc chắn là nó sẽ không phải là một cuộc sống bình thường.
Anh nói nghiêm túc – Nếu em kết hôn với anh, em sẽ không bao giờ là một phụ nữ có địa vị.
- Không có vị trí nào tốt cho em hơn là làm vợ của anh.
Bàn tay to lớn của anh ôm lấy đầu nàng, kéo vào bờ vai anh - Anh luôn luôn mong muốn em được nhận nhiều hơn như thế này.
- Nói dối – nàng thì thấm – Anh luôn luôn muốn em cho riêng mình.
Ngực anh rung lên vì cười - Đúng thật – anh thừa nhận.
Sau đó họ cùng im lặng, thưởng thức cảm giác nằm bên cạnh nhau trong căn phòng ngập tràn nắng sáng. Họ đã gần gũi theo rất nhiều cách trước đây… Họ đã biết nhau quá rõ… và vẫn chưa biết gì. Sự thân mật thể xác đã tạo ra một chuẩn mực mới trong cảm giác của Win, như thể nàng đã nhận lấy không phải chỉ có cơ thể anh bên trong nàng, mà còn một phần tâm hồn anh. Nàng tự hỏi sao người ta có thể làm việc này mà không có tình yêu, việc ấy hẳn sẽ trống rỗng và vô vị như thế nào khi so sánh.
Bàn chân trần trụi của nàng khám phá cẳng chân lông lá của anh, những ngón chân thúc vào cơ bắp cứng như tạc.
- Anh có nghĩ đến em khi anh cùng với họ không? – nàng hỏi ngập ngừng.
- Ai cơ?
- Những người phụ nữ mà anh ngủ cùng ấy.
Từ cái cách Merripen trở nên căng cứng, nàng biết rằng anh không hề thích câu hỏi này. Câu trả lời của anh thấp và thô ráp vẻ tội lỗi - Không. Anh không hề nghĩ đến bất cứ thứ gì khi anh ở cùng với họ.
Win để tay mình lang thang trên bờ ngực láng mịn của anh, tìm kiếm hai đỉnh màu nâu nhỏ, chọc ghẹo chúng cứng lên. Chống khuỷu tay dậy, nàng nói thẳng thắn.
- Khi em tưởng tượng anh làm việc này với ai đó khác, em khó có thể chịu đựng được.
Tay anh bao lấy tay nàng, siết chặt nó nơi trái tim đập rộn rã của anh.
- Họ không có nghĩa gì với anh cả. Đó chỉ là một vụ giao dịch. Việc đó được làm nhanh nhất có thể.
- Em nghĩ điều đó thậm chí còn tệ hơn nữa. Sử dụng phụ nữ theo cách đó ấy, không hề có cảm giác…
- Họ được đền bù xứng đáng – anh khinh thường nói – Và luôn luôn thỏa mãn.
- Anh nên tìm ai đó mà anh thật sự quan tâm, ai đó quan tâm đến anh. Điều đó chắc hẳn tốt hơn rất nhiều một vụ giao dịch không tình yêu.
- Anh không thể.
- Không thể gì cơ?
- Quan tâm đến ai khác. Em đã dành lấy quá nhiều chỗ trong trái tim anh.
Win tự hỏi người ta sẽ nói gì về sự ích kỷ khủng khiếp của nàng khi câu trả lời như thế làm nàng rất xúc động và hài lòng .
- Sau khi em đi – Merripen nói – Anh nghĩ mình sẽ phát điên. Không có nơi nào anh có thể tìm đến để cảm thấy tốt hơn.Không có ai mà anh mong muốn ở cùng. Anh muốn em khỏe mạnh – anh sẽ đánh đổi cả cuộc đời mình vì điều đó. Nhưng cùng lúc anh ghét em vì đã bỏ đi. Anh ghét bỏ mọi thứ. Cả trái tim mình vì đã đập. Anh chỉ có duy nhất một lý do để sống, và đó chính là được gặp em lần nữa.
Win rất xúc động bởi lời tuyên bố thẳng thừng mãnh liệt của anh. Anh rất mạnh mẽ, nàng nghĩ. Khuất phục anh cũng khó như chế ngự một cơn bão đột ngột. Anh sẽ yêu nàng nhiều như anh mong muốn, và quỷ biết nên lùi lại sau lưng anh.
- Những người phụ nữ đó có giúp được anh không? – nàng hỏi nhẹ nhàng - Anh có nhẹ nhõm hơn khi ngủ với họ không?
Anh lắc đầu - Còn tệ hơn nữa – anh trả lời nhỏ nhẹ - Bởi vì họ không phải là em.
Win dựa sát vào anh hơn, tóc nàng rũ thành những dải lụa sáng lấp lánh trải qua ngực và cổ và cánh tay anh. Nàng nhìn vào đôi mắt đen như quả mận gai.
- Em muốn chúng ta trung thành với nhau – nàng nói nghiêm chỉnh - Từ hôm nay trở đi.
Có một sự im lặng ngắn ngủi, sự ngập ngừng không phải vì nghi ngờ, mà là thấu hiểu.
- Anh sẽ trung thành với em – anh nói – Mãi mãi.
- Em cũng vậy.
- Hãy hứa là em sẽ không bao giờ rời bỏ anh lần nữa.
Win đưa tay lên giữa ngực anh và hôn lên đó - Em hứa.
Nàng hoàn toàn sẵn sàng, ham muốn, để chứng thực những lời thề ước của họ, nhưng anh thì không. Anh muốn nàng ngủ, muốn cơ thể nàng nghỉ ngơi, và khi nàng phản đối, anh làm nàng im lặng với những nụ hôn dịu dàng.
- Ngủ nào – anh thì thầm, và nàng vâng lời, chìm đắm vào sự quên lãng tăm tối và ngọt ngào nhất mà nàng từng biết.
Ánh mặt trời chiếu rọi không kiên nhẫn vào những bức rèm buông xuống cửa sổ, biến chúng thành những ô chữ nhật sáng rực màu bơ. Kev đã ôm Win nhiều giờ. Anh chưa hề ngủ tí nào vào lúc ấy. Niềm vui khi nhìn ngắm nàng che mờ ý muốn nghỉ ngơi. Đã có nhiều lần anh nhìn ngắm nàng như thế này trong đời anh, đặc biệt là khi nàng bị bệnh. Nhưng khác là bây giờ nàng đã thuộc về anh. Anh luôn luôn bị phá hủy với khát khao khốn khổ, yêu Win và biết sẽ không có kết quả gì. Giờ đây, ôm nàng, anh cảm thấy gì đó rất khác, hơi nóng của hạnh phúc đang lan tỏa.
Anh để mình hôn nàng, không thể không lần theo đường cong lấp lánh của lông mày nàng với môi mình. Anh tiếp tục hôn lên đường cong hồng hào của má nàng. Chóp mũi đáng yêu đến nỗi có vẻ xứng với toàn bộ một bài thơ trữ tình. Anh yêu mọi phần của nàng. Anh chợt nghĩ mình vẫn chưa hôn giữa những ngón chân nàng, một thiếu sót rất cần phải được sửa chữa.
Win nằm ngủ với một chân gác lên anh, đầu gối nàng rúc vào giữa chân anh. Cảm thấy những lọn xoăn vàng hoe của nàng cọ thân mật vào hông mình, anh trở nên cương cứng, vật riêng tư của anh sống dậy với mạch đập nặng nề và rõ ràng mà anh có thể cảm thấy qua lớp vải lanh đang phủ lên mình. Nàng cựa quậy và ưỡn người run rẩy, rồi mắt nàng hé mở.
Anh cảm thấy nàng rất ngạc nhiên khi thức dậy trong vòng tay anh như thế này, và sự thỏa mãn dần ló dạng khi nàng nhớ đến những chuyện đã xảy ra trước đó. Đôi tay nàng bò lên anh, thám hiểm nhẹ nhàng. Anh căng cứng ở khắp mọi nơi, khuấy động và không nhúc nhích, để nàng khám phá anh như nàng muốn. Win dò xét cơ thể anh với sự buông thả ngây thơ khiến anh hoàn toàn bị cám dỗ. Môi nàng lướt qua làn da căng bóng trên ngực và sườn anh. Tìm thấy gờ của chiếc xương sườn thấp nhất, nàng gặm lấy nhẹ nhàng, như một kẻ ăn thịt người khó tính bé nhỏ. Một tay nàng kéo lên đùi anh và thang lang đến háng anh. Anh gọi tên nàng giữa những hơi thở đứt quãng, với xuống những ngón tay đang dày vò mình. Nhưng nàng đập tay anh tạo ra một tiếng tách rõ ràng. Và điều đó khuấy động anh hơn nữa.
Win khum lấy khối lượng bên dưới của anh, hai quả cân nặng nề trong lòng bàn tay nàng. Nàng siết chặt, nhẹ nhàng lăn khối tròn, trong khi anh nghiến răng và chịu đựng sự động chạm của nàng như thể anh đang bị lôi kéo và xé xác. Dịch chuyển lên trên, nàng nắm lấy ngọn giáo của anh nhẹ nhàng – rất nhẹ nhàng. Kev hẳn đã van xin nàng làm mạnh hơn nếu anh còn hơi thở. Nhưng anh chỉ có thể chờ đợi, thở hổn hển. Đầu nàng cúi xuống anh, mái tóc vàng của nàng tạo thành màng lưới mơ hồ bao lấy anh. Mặc dù quyết tâm giữ yên lặng, nhưng anh không thể ngăn cản vật nam tính của mình co rút dữ dội, chiều dài của nó đẩy lên trên. Vô cùng ngạc nhiên, anh cảm thấy nàng ngả người xuống để hôn anh. Và nàng tiếp tục, di chuyển lên trên dọc theo mũi nhọn căng cứng của anh, trong khi anh rên rỉ đầy khoái lạc và hoài nghi. Khuôn miệng xinh đẹp của nàng trên anh… anh đang chết, đang mất đi sự tỉnh táo của mình. Nàng quá thiếu kinh nghiệm để biết tiến lên như thế nào. Nàng không đưa anh vào sâu, chỉ liếm đầu vật nam tính của anh như anh đã làm với nàng trước đó. Nhưng Chúa linh thiêng, lúc này thì chừng đó đã đủ rồi.
Kev phát ra tiếng rên rỉ đau đớn khi anh cảm thấy sự lôi kéo ngọt ngào, ướt át và nghe âm thanh từ miệng nàng. Lầm bầm hỗn hợp tiếng Gypsy và tiếng Anh, anh túm lấy hông nàng và kéo lên trên. Anh chôn mặt anh trong nàng, lưỡi anh hoạt động một cách tham lam cho đến khi nàng quằn quại như một nàng tiên cá bị bắt giữ. Thưởng thức nơi khuấy động của nàng, anh chôn sâu lưỡi mình, hết lần này đến lần khác. Chân nàng cứng lại, như thể nàng sắp đến đỉnh. Nhưng anh phải vào bên trong nàng khi chuyện đó xảy ra, phải cảm thấy nàng ôm ấp và siết chặt xung quanh anh. Nên anh cẩn thận đẩy nàng xuống và lật nàng nằm sấp, rồi đẩy một cái gối vào dưới hông nàng. Nàng rên rỉ và mở đầu gối rộng hơn. Không cần thêm lời mời gọi nào nữa, anh điều chỉnh vị trí của mình, vật nam tính của anh trơn bóng chất dịch từ miệng nàng. Đưa tay xuống bên dưới nàng, anh tìm thấy cái nụ nhỏ sưng phồng, và anh xoa bóp chậm rãi trong khi anh thúc mũi giáo của mình vào nàng, ngón tay anh vuốt ve nhanh hơn với mỗi inch đẩy về phía trước, và khi anh cuối cùng cũng chôn vùi toàn bộ chiều dài của mình, nàng đạt đỉnh với tiếng kêu thổn thức.
Kev có thể giải phóng mình ngay sau đó, nhưng anh phải kéo dài nó. Nếu như có thể, anh sẽ kéo dài chuyện này mãi mãi. Anh kéo một tay dọc theo bờ lưng cong nhợt nhạt và tao nhã của nàng. Nàng cong người vào bàn tay ve vuốt, thở dài tên anh. Anh nằm lên trên nàng, thay đổi góc độ giữa họ, vẫn khum lấy nơi nữ tính của nàng khi anh đẩy vào. Nàng run bắn khi vài cơn co thắt nữa thoát ra, dấu vết đam mê nổi lên trên vai và lưng nàng. Anh đặt miệng mình lên những vết đỏ, hôn lên mỗi nơi ửng đỏ khi anh đung đưa chậm rãi, đẩy vào sâu hơn trong nàng, chặt hơn, cho đến khi anh cuối cùng cũng bất động và phun trào mãnh liệt. Lăn khỏi nàng, Kev kéo Win vào sườn anh và cố gắng lấy lại hơi thở. Nhịp tim anh nện thình thịch trong tai anh vài phút, vì thế anh không kịp để ý đến tiếng gõ cửa. Win ôm lấy má anh và hướng mặt anh về phía nàng. Mắt nàng mở to.