Sếp! Anh Là Tên Xấu Xa

Chương 8: Chương 7: Cơm Trưa và bữa tráng miệng




Buổi trưa hôm nay là ngày đầu tiên Khả Khả được thăng chức, 1 mình kiêm 2 việc, là nhân viên phòng kinh doanh kiêm Osin đưa cơm của Lôi Tổng.
Thật ra mà nói cô có ý định bỏ chạy từ sớm, nhưng là anh cao tay ấn hơn, vừa tan ca trưa, liền điện thoại hăm dọa cô, chính là vì sợ anh nên Khả Khả phãi vác bộ mặc không chút tình nguyện, nhấn thang máy đi thẳng lên tầng lầu của anh.
Khả khả thầm mong khi cô đến nơi liền bị mấy chị nhân viên trên đấy không cho vào với lý do là không có hẹn trước. Bạn Khả Khả ngây thơ của chúng ta nghĩ vậy cho nên tâm tình liền tốt lên 1 chút, có ai ngờ. Cô không những không bị đuổi, mà mấy chị nhân viên ở đấy còn nhìn cô đầy ý nhị, trong ánh mắt các chị ý ngưỡng mộ có, ganh tỵ có, tò mò có, nói túm lại là nhìn Khả Khả rất ái muội.
Khả Khả chưa kịp phân tích xong ánh mắt của các tỷ ấy thì đột nhiên bị 1 bàn tay to lớn nào đó chụp lấy, kéo cô đi thẳng vào phòng. (anchan: Đây ý là chỉ phòng làm việc nha các cưng)
Người kia không ai xa lạ chính là bạn Lôi Kình.
Anh dẫn cô đến bên sofa, ấn cô ngồi xuống, rồi rất tự nhiên đoạt lấy túi đựng cơm của cô, lấy ra 2 phần cơm để trước mặt cô, không nhìn cô, hỏi:
- Em đến rồi sao không vào?
Mắt anh cứ nhìn chằm chằm vào hộp cơm mà hỏi làm Khả Khả không biết anh đang hỏi cô hay hỏi hộp cơm nên không trả lời, mắt vẫn dán chặt vào người anh.
Như đọc được ý nghĩ của cô, anh liền nhìn cô, hỏi lại:
- Anh hỏi em, sao đến rồi mà không vào? Anh còn định đi tìm em đễ trừng phạt nữa đấy.
“Tên này thật là có ý định làm bẽ mặt cô thật hay sao?” Khả Khả nuốt nước bọt, ngăn lại ý nghĩ muốn bóp chết anh. Không nhìn anh nữa, cô cầm lấy hộp cơm còn lại, chưa cầm ấm tay, hộp cơm đột nhiên mọc cánh bay mất, thay vào đó là gương mặt điển trai của Lôi Kình đang ngày càng, ngày càng gần cô.
- Uy, anh định làm gì mà gần…Ngô… Lời chưa dứt môi lại bị người mà ai cũng biết là ai đấy nuốt mất. Anh lại hôn cô??? Khả Khả lần nữa biến thành con ếch, mắt trợn to nhìn cái khuôn mặt cực đại của anh, gần đến mức cô có thể nhìn thấy rõ lỗ chân lông trên khuôn mặt của anh, Da mặt anh thật là đẹp, còn đẹp hơn cả cô, mi lại dài và dày nữa.
“Uy, bi giờ đâu phải là lúc nghĩ đến vấn đề này chứ?” Cô như chợt nhớ ra, lại lần nữa cố sức thoát khỏi ma trảo của anh mà không được. Đã sớm biết bước vào cái động bàn tơ này là khó mà toàn thây trở về, ấy thế mà cô lại phãi tự mình dẫn xác đến mới đau chứ. Khả Khả khóc không ra nước mắt, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh đang tung hoành bạo loạn.

Như biết được cô không tập trung, anh lại càng hung hăng hôn cô, cắn mút lấy môi cô, ra sức càn quét, tấn công bên trong khoang miệng của cô.
Thật lâu sau anh mới buông cô ra.
A, không khí
. Cô cảm giác như chính mình vừa chết đi sống lại, há miệng thật to ra sức hít lấy không khí. Nhìn cô lúc này thật đáng yêu, anh ôn nhu vuốt lưng giúp cô dễ thở hơn.
……………
Cả 2 cùng ăn cơm, ăn xong, đột nhiên Lôi Kình nhìn cô cười tà, bản năng sinh tồn của Khả Khả đột nhiên trỗi dậy mãnh liệt, ánh mắt anh nhìn cô lúc này có cái gì đó rất ái muội. Cô nhanh chóng nhích ra xa anh 1 chút, dùng ánh mắt phòng bị nhìn anh. Anh lại nói:
- Sau này không được đến trễ… Nghe đến đây cô thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng cái gì, còn tưởng anh có ý nhĩ xấu xa gì nữa.
Nhìn ra được phản ứng của cô, nụ cười của anh lại càng thêm sáng lạng, lại nói:
- Trước và sau mỗi bửa ăn đều phải cho anh ăn tráng miệng.
Còn tưởng chuyện gì thì ra chỉ là vấn đề đồ ăn, cô nhanh chóng gật đầu rồi nói:
- Được, từ mai em sẽ chuẩn bị.
Anh lại cười đến chói mắt, nói:
- Không cần đợi đến ngày mai, ngay bây giờ cũng được. Nói xong cô lại bị anh hôn, nụ hôn lần này không giống hai lần trước, rất ôn nhu, đầu lưỡi câu dẫn, đùa giỡn với cái lưỡi của cô. “Thì ra môi anh lại mềm như vậy.” Khả Khả thầm nghĩ. – Nhắm mắt lại. Anh ra lệnh. Lời nói của anh như có ma lực, Khả Khả ngoan ngoãn làm theo, từ từ nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác ngọt ngào mà đôi môi mềm mại kia mang lại. Thấy cô ngoan như vậy Lôi Kình khẽ cười. Cô và anh triền miên dây dưa thật lâu. Rời môi cô, anh ôm chặt cô vào lòng, ôn nhu vuốt lưng cô.

Khả Khả thở hổn hển trong lòng anh, vòm ngực anh thật rộng, lại thêm hương thơm nam tính hấp dẫn cô, nhớ đến lúc nãy cô nhiệt tình hưởng ứng anh, Khả Khả xấu hổ, vùi mặt vào lòng anh. Lôi Kình không nói gì chỉ là trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Từ lúc gặp lại cô cảm giác muốn có được cô ngày càng mãnh liệt, cô như thuốc phiện, ngày một câu dẫn anh, khiến anh không thể khống chế được cảm xúc của mình. Anh khao khát muốn có được cô, muốn cất cô vào 1 chỗ để cô không thể tránh anh được nữa. Chưa bao giờ anh có cảm giác muốn chiếm hữu 1 người mạnh đến vậy, phụ nữ, anh không thiếu, nhưng người làm anh trỗi lên cảm xúc mãnh liệt như thế thì chỉ có cô, từ rất lâu, rất lâu, từ khi cô còn là 1 cô bé.
Ôm tiểu mỹ nhân trong lòng một lúc sau anh mới luyến tiếc buông ra để cô trở về nơi làm việc của mình.
Truyện này được từ website: Truyen186.Com
Boss Lôi đi công tác
Tin cô trưa nào cũng dùng cơm với sếp tổng loan truyền khắp công ty. Cả phòng ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, đặc biệt nhất là Cố Tử Cầm, chị ta nhìn Khả Khả bằng ánh mắt thù địch, thấy Khả Khả là mắt chị ta như nỗi lửa, muốn đốt chết cô. Duy nhất chỉ có Lâm Trình Tử, cô ấy vẫn như trước, Khả Khả biết Lâm Trình Tử tuy không thường nói chuyện với cô nhưng là cô ấy không có ghét cô. Tính Lâm Trình Tử chính là ít nói. Mấy hôm trước cô cám ơn cô ấy về việc bảo cô đắp nước đá lên môi sẽ bớt sưng, Lâm Trình Tử không nói gì chỉ nhìn cô 1 cái rồi thôi.
Mãi đến tận mấy ngày sau này cô mới biết cái món tráng miệng mà Lôi Kình nói phãi dùng trước và sau khi ăn chính là môi cô. Nghĩ tới mỗi lần dùng cơm với anh, cô đều vác cái môi sưng múp về phòng cùng với những cái nhìn kỳ lạ ấy, Khả Khả lại thấy nao núng. Nhưng mà gần đây dường như cô đã bị anh dạy thành sắc nữ, tối nào về nhà cô cũng nghĩ đến anh, nhớ khuôn mặt của anh, đôi môi, vòm ngực rắn chắc, rồi thì lúc anh ôn nhu vuốt lưng giúp cô dễ thở, từng động tác của anh cô đều nhớ rõ.
Nghĩ đến đây đầu Khả Khả đột nhiên bốc hỏa, mặt đỏ rần, cô cúi gằm mặt, chú tâm vào công việc. Từ ngày tiếp xúc với anh dường như cô ngày 1 ngu ngốc đi thì phãi. Khả Khả thầm nghĩ.
(anchan: đến giờ mới biết hả tỷ)
Khả Khả làm Osin đưa cơm mới đó mà đã được 1 tháng. Hôm nay dùng xong cơm đột nhiên Lôi Kình bảo mấy ngày sắp tới không cần đến nữa. Khả Khả thoáng sửng sốt, rồi gật đầu.
Tuy nói không cần phãi hầu anh ăn cơm nữa cô phãi vui mới đúng nhưng cái này ngược lại, Khả Khả cảm giác hình như tim đang bị cái gì đó đục khoét, cứ đau âm ỉ mãi.
Thấy cô biểu cảm như vậy Lôi Kình vui mừng ra mặt, tuy vui là như thế nhưng nhìn bộ dáng ủy khuất của cô anh xót xa trong lòng, không chịu được. Anh ôm cô vào lòng, tỳ cằm trên đầu cô, giọng nói ôn nhu, như đang dỗ dành cô:
- Đừng suy nghĩ lung tung, anh chỉ là đi công tác thôi, khoãng 4, 5 ngày gì đó.

Nghe anh nói vậy trong lòng Khả Khả như trút được gánh nặng, nhưng cô cũng không biết tại sao lại có cảm giác như vậy, bất quá chắc là thời gian gần đây ngày nào cũng ở bên anh nên mới có cảm giác sợ mất mát thôi. Bởi cô vốn cô đơn 1 mình mà nay có người bên cạnh nên có 1 chút cảm giác mất mát mà thôi, chắc chắn là như vậy. Khả Khả thầm nhủ.
Nghĩ tới đây cô chợt thở dài, anh trai mấy hôm trước lại bay sang Mỹ, nghe nói công ty bên đấy xãy ra vấn đề nên anh phải trở về thu xếp. Nay Lôi Kình lại đi công tác cô lại càng thêm buồn. Lôi Quyên tuy nói là cũng khá thân thiết với cô nhưng nhiều lắm 2 người cũng chỉ liên lạc qua lại bằng điện thoại bởi cô ấy bận đi diễn. Đặng Tiểu Tinh thì gần đây không biết lặn mất tăm ở đâu, chỉ để lại cho cô lời nhắn là đi du lịch trốn chủ nợ 1 thời gian, bảo cô đừng lo, không lo sao được chứ. Nhỏ bạn này cô còn không rõ tính khí của nó hay sao, nó không sợ trời, không sợ đất, nay lại trốn chui trốn nhũi, chẳng phãi là gặp phải vấn đề gì rất nan giải. Liên lạc thì chẳng được, cô lo lắng chết đi được.
Thấy Khả Khả hết nhíu mày lại thở dài, Lôi Kình tưởng cô còn phiền chuyện của anh, tiếp tục ôm chặt cô, tiếp tục dỗ dành.
Biết anh hiễu lầm, cô liền nói:
- Em là phiền về chuyện nhỏ bạn, không phãi chuyện của anh.
Nghe cô nói vậy anh có chút phật lòng, nhưng vẫn quan tâm, hỏi:
- Là như thế nào, có thể nói với anh không?
Suy nghĩ hồi lâu Khả Khả thấy nói với anh cũng chẳng sao, liền kể khổ.
Nghe cô kể 1 lèo, anh mới biết, hóa ra chẳng phải chuyện gì to lớn, liền trấn an cô:
- Chẳng có chuyện gì đâu, chắc là bạn em muốn đi đâu đó cho khuây khỏa thôi mà.
- Em còn không rành tính nó hay sao, lười còn hơn heo làm sao mà lại có hứng đi du lịch vào thời gian này chứ?
- Thế em nghĩ cô ấy trốn nợ thật à?
- Chuyện này lại càng khó tin hơn, nó nhiều tiền như thế, lại là chúa keo kiệt làm sao lại mắc nợ ai được.
- Chính là như thế nên chắc cô ấy chỉ đi chơi thôi, đừng lo lắng nữa.
Nghe Lôi Kình nói vậy, Khả Khả thấy cũng có lý, tâm trạng lo lắng vơi đi hơn 1 nữa. Nhưng vẫn là tối nay điện cho tiểu Tinh thử xem.

————————————-
Vừa mới tắm xong thì điện thoại của Khả Khả reo liên hồi, màn hình điện thoại hiện lên 1 dãy số
lạ, cô nhanh chóng bắt máy.
- Khả Khả cậu nhanh đem tiền và quần áo đến đây cứu tớ. Giọng Đặng Tiểu Tinh gấp gáp
- Có chuyện gì? Cậu đi đâu mấy ngày nay mà tớ tìm chẳng thấy? Khả Khả lo lắng hỏi.
- Bỏ qua chuyện đó đi, nhanh qua giúp tớ, về tớ sẽ kể sau. Tiểu Tinh giục.
- Được rồi nhưng hiện tại cậu đang ở đâu?
- Tớ đang ở… Uy, anh làm gì cướp điện thoại của em… Đặng Tiểu Tinh nói chưa hết câu liền mắng sang sảng người nào đó, Khả Khả phải đưa điện thoại ra thật xa để tránh tổn thương đến tai.
- Điện thoại là của anh, cái chăn em đang quấn cũng là của anh, cả người em củng đã là của anh… Một giọng nam trầm ấm vang lên, âm lượng khá lớn nên qua điện thoại Khả Khả cũng nghe được.
Cái gì mà điện thoại rồi chăn quấn rồi cả người, nghe tới đây Khả Khả lần nữa biến thành quả cà chua, mặt đỏ ửng. Cái con nhỏ Tiểu Tinh này…
- Alo! Giọng nam kia lại vang lên.
- Vâng. Khả Khả nhanh chóng tiếp lời.
- Xin chào, tôi là chồng sắp cưới của Đặng Tiểu Tinh, cô ấy bây giờ đang rất an toàn ở bên cạnh tôi, mong cô yên tâm. Nói xong Lăng Ngạo Tuấn liền ngắt máy.
Khả Khả vẫn chưa kịp hỏi lời nào thì bên đầu dây kia đã ngắt tín hiệu. Nhưng nghe giọng của Tiểu Tinh như thế chắc cô ấy cũng ổn, không cần lo lắng nửa. Khả Khả thầm nhủ.
Cô ngã người xuống giường, bất giác nghĩ đến Lôi Kình, sáng sớm hôm nay anh đã lên máy báy chính thức đi công tác. Buổi trưa dùng cơm một mình cũng hơi buồn, may là Lâm Trình Tử cũng dùng cơm tại phòng nên cô bớt cô đơn. Khả Khả trong lòng vạn phần cảm kích Lâm Trình Tử.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.