Một xấp văn kiện được đưa đến trước mặt cậu, Diệp Thiếu Trạch ngồi phía sau bàn làm việc, đeo một chiếc kính gọng vàng cúi đầu xem tài liệu, đầu không thèm ngẩng lên mà nói: “Được rồi, anh ra ngoài đi.”
Thấy đối phương thật lâu cũng không có động tĩnh gì, Diệp Thiếu Trạch nhíu nhíu mày. Đột nhiên có một đôi tay xuất hiện ở trước mặt cậu, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, nghe thấy nam thư kí mới nhậm chức nhẹ nhàng nói: ” Tôi ngưỡng mộ Diệp tổng từ lâu, không biết ngài có hứng thú cùng tôi ăn tối không?”
Diệp Thiếu Trạch chưa kịp tiêu hóa ý nghĩa câu nói này.
Ngưỡng mộ?
Người ngưỡng mộ cậu có rất nhiều, có một vài người cùng nghề mà cậu gặp được trong mấy buổi tiệc rượu xã giao sẽ bắt tay cậu nói thật ngưỡng mộ tài năng của cậu. Cậu không có hứng thú với việc ăn tối, cậu thật sự bận, việc cần cậu suy nghĩ rất nhiều, không có thời gian rảnh ăn tối cùng thư ký.
Cho nên Diệp Thiếu Trạch lạnh nhạt nói: “Thật xin lỗi, tôi rất bận, anh đi ra ngoài đi, đóng cửa lại hộ tôi.”
Thư kí nghe xong nở nụ cười, thân thể áp sát cậu nói: “Diệp tổng bận rộn quá nhỉ, hay là để tôi chia sẻ với ngài một chút? Tôi là thật lòng yêu ngài, ngài có muốn suy nghĩ một chút không, tôi cảm thấy điều kiện của mình cũng khá ổn.”
Yêu?… Điều kiện khá ổn?
Diệp Thiếu Trạch đờ người một giây, sau đó rốt cuộc cũng phản ứng lại. Phản ứng đầu tiên của cậu là cầm ly nước trên bàn, ném về phía đối phương.
Tháng này cậu đã thay tổng cộng ba thư ký, hai người trước đều là nữ, coi trọng gia sản cùng nhan sắc của cậu nên muốn bò lên giường, bò lên giường không được lại bò lên ghế sofa, không được lại tiếp tục bò lên ghế tựa trong văn phòng, bị cậu trách phạt rồi sa thải tại chỗ. Sau đó cậu tuyển chọn tỉ mỉ mới chọn ra được nam thanh niên nhìn qua phi thường trầm ổn này làm thư ký.
Kết quả không cẩn thận đạp phải một tên gay.
Diệp tổng tự mình gọi điện đến phòng nhân sự, giọng nói gần như là gào thét: “Thư kí mới, lập tức, ngay lập tức sa thải cho tôi!”
Trong nội bộ công ty lập tức truyền ra rất nhiều tin đồn. Trong số các thú vui của dân công sở, không thể thiếu nhất đó chính là bà tám. Đặc biệt là ông chủ Diệp Thiếu Trạch của bọn họ, vừa có tiền vừa có sắc nhưng sinh hoạt cá nhân không khác gì hòa thượng, như nhân vật từ trong mấy cuốn ngôn lù tổng tài văn bước ra vậy. Diệp Thiếu Trạch trời sinh thông minh, tốt nghiệp đại học Yale của Mỹ sau đó về nước gây dựng sự nghiệp, dựa vào thủ đoạn và tài năng xuất chúng, chỉ trong năm năm ngắn ngủi đem công ty bước vào một trong năm vị trí dẫn đầu.
Nếu trên khuôn mặt cứng nhắc, vô tình của Diệp Thiếu Trạch có thể nở nụ cười tà mị câu nhân, vậy thì càng giống nam thần tổng tài văn.
Thế nhưng nếu như trên gương mặt hắn có nụ cười thì đó cũng là lúc đánh bại đối thủ, nụ cười ấy rất dịu dàng lại dường như có chút trìu mến.
(thứ chướng khí gì đây???)
Diệp Thiếu Trạch trở về nhà, bảo mẫu rót cho cậu một ly rượu.
Cậu vừa uống rượu vừa nhìn bảng giá cổ phiếu hôm nay trên máy tính, phân tích rủi ro của công ty tại thị trường Mỹ. Diệp Thiếu Trạch mới hai mươi tám tuổi đã trở thành ông chủ của một trong năm công ty hàng đầu ngành đầu tư tài chính, đương nhiên là nổi bật hơn người, tài năng xuất chúng. Đối với tài chính và toán học đều giỏi.
Lúc Diệp Thiếu Trạch vừa bắt đầu gây dựng sự nghiệp đã bị không ít người kì thị vì vẻ ngoài có phần xinh đẹp. Một nam nhân sở hữu gương mặt đậm vẻ yêu nghiệt dù nghĩ kiểu gì cũng không phải là chuyện hay ho, năng lực bản thân thường xuyên phải chịu nghi ngờ từ mọi người. Mà Diệp Thiếu Trạch đã thành công chứng minh rằng cậu không phải chỉ có bề ngoài đẹp đẽ mà còn có tài năng thật sự. Diệp Thiếu Trạch rất hài lòng với thành công hiện tại của mình, bây giờ là lúc cậu nên hưởng thụ nhân sinh.
Nếu không phải chuyện ngày hôm nay khiến cậu mất hứng thì cậu sẽ càng cảm thấy vui vẻ.
Đợi đến khi công ty ở Mỹ ra mắt thành công, cậu có thể khai thác thị trường nước ngoài. Tiếc rằng mẹ đã không còn để nhìn thấy thành công hiện tại của cậu, mà người cha kia mãi mãi cũng sẽ không thừa nhận cậu. Tất cả những thứ cậu có bây giờ, cậu có thể chia sẻ với ai đây?
Diệp Thiếu Trạch hơi híp mắt lại, cảm thấy ánh sáng của máy tính trở nên có chút hư ảo.
Cậu mơ màng thiếp đi.
Cậu có một giấc mơ, trong mơ cậu thấy chính mình chết trong một vụ tai nạn giao thông, lúc chết không có một ai ở bên. Tang lễ của cậu rất long trọng nhưng mà ai cũng là xa lạ, cậu thậm chí không biết bọn họ là ai. Hồn Diệp Thiếu Trạch trôi nổi giữa không trung, mọi người thể hiện vẻ mặt thành kính trước bàn thờ rồi bước xuyên qua linh hồn trong suốt của cậu, tro cốt cậu được đặt bên trong một chiếc hộp màu đen, bốn phía đầy hoa tươi.
Diệp Thiếu Trạch nhìn thấy một nam nhân mặc vest đứng bên ngoài nhà thờ, thân hình người đó cao lớn, ngũ quan sắc sảo tuấn tú, hẳn là có một phần huyết thống Âu Mỹ, kính râm màu đen che đi cảm xúc trên gương mặt anh. Xung quanh anh có vô số vệ sĩ, ngăn cản người đi đường đến gần anh.
” Cố tổng, cần phải đi rồi.” Có người mở cửa xe cho anh.
Nam nhân ngược nắng đứng yên thật lâu, bóng lưng thẳng tắp lại mang theo một loại hương vị tịch liêu khó nói, đến mức gần như là lạnh lẽo. Anh tháo kính râm xuống, gió thổi loạn qua trán anh, một đôi mắt đen sâu hun hút mang theo dấu vết sự thăng trầm của tháng năm, chậm rãi nhắm lại.
Diệp Thiếu Trạch biết người này, chính là thư kí vừa bị cậu đuổi kia, Cố Thiệu Hòa. Tuy rằng khí chất hoàn toàn khác nhau nhưng cậu vẫn có thể nhận ra gương mặt kia. Cố Thiệu Hòa thay đổi trang phục, rút đi khí chất bình thường không ngờ lại hiện ra khí chất bén nhọn đầy nguy hiểm như vậy.
Thật ra anh là ai?
Giữa không trung có một âm thanh đột ngột vang lên: “Hệ thống đếm ngược bắt đầu, 3, 2, 1…”
Cảnh tượng xung quanh dần tản đi, Diệp Thiếu Trạch phát hiện mình đang ở trong một vùng không gian trống. Xung quanh là những ngôi sao nhấp nháy, vô cùng đẹp đẽ.
Đây là nơi nào?
“Xin chào, kí chú. Hoan nghênh ngài đến chiều không gian thứ năm.” Vẫn tiếp tục là âm thanh ấy.
“Kí chủ, hiện tại chúng ta đã hoàn thành kết nối, tôi đã trở thành hệ thống của ngài.”
Ân thanh nghe vô cùng máy móc: “Trước tiên xin giới thiệu với ngài, tôi là hệ thống nguyện vọng, đến từ tương lai để phục vụ nhân loại, mức độ hài lòng của người sử dụng luôn đạt năm trên năm sao. Hệ thống nguyện vọng có thể nhận được ước nguyện của người khác, chỉ cần ngài hoàn thành ước nguyện của bọn họ liền có thể nhận được thù lao của người ước.”
Cậu làm gì có thời gian đi thực hiện nguyện vọng của người khác.
Diệp Thiếu Trạch nói: “Ta không cần cái hệ thống này, mi đưa ta trở về.”
“Kí chủ, thật ra nửa năm sau ngài sẽ chết, thứ ngài vừa thấy khi nãy chính là tình cảnh tương lai. Nếu như ngài ngắt kết nối sẽ lập tức ngủm củ tỏi. Đề nghị kí chủ nghiêm túc cân nhắc. Bổn hệ thống là chương trình nhân tính hóa, sử dụng đơn giản, thao tác thuận tiện. Sau khi cùng hệ thống kết nối, kí chủ sẽ có sinh mệnh, thật sự chính là hàng hiệu giá bèo nha.”
Diệp Thiếu Trạch nghe xong nín lặng một hồi.
“Ta…Nửa năm sau thật sự sẽ chết sao?”
“Hệ thống nguyện vọng chưa bao giờ lừa dối kí chủ. Kí chủ thật sự sẽ chết trong tai nạn giao thông nửa năm sau, vì để tránh cho ngài trực tiếp tử vong tại chỗ, hệ thống nguyện vọng đã đem hồn ngài ra ngoài.”
Diệp Thiếu Trạch nhớ đến giấc mộng kia.
Một mình chết trong cô độc, người thân bằng hữu một người cũng không có. Loại cảm giác cô độc kia là thực sự tồn tại.
Cậu đương nhiên muốn sống, sẽ có ai nguyện ý chết chứ.
Diệp Thiếu Trạch hít một hơi thật sâu hỏi: “Ta đồng ý… Cái kia, sau khi kết nối ta cần phải làm gì?”
“Ngài tiếp nhận nguyện vọng của người ước, hoàn thành chúng, ngài sẽ nhận được thù lao.”
Diệp Thiếu Trạch lại bắt đầu suy nghĩ, lần này dùng nhiều thời gian hơn.
Hệ thống nói: “Nếu như ngài đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể lập tức bắt đầu.”
Diệp Thiếu Trạch đột nhiên nói: “Ta có một vấn đề, số lượng người chết đi nhiều như vậy, tại sao mi lại chọn ta?”
“Tôi phát hiện rằng ở không gian của ngài, ngài là một người rất đào hoa, có rất nhiều người yêu thích ngài.” Hệ thống nói. “Tôi thấy kí chủ có rất nhiều nam nữ để ý, đối phương đều thật lòng thích ngài. Giống như hai nữ thư kí của ngài. Lại như cái người Cố Thiệu Hòa kia, thật ra anh ta vẫn luôn yêu thích ngài, vì để đến gần ngài mà hao tâm tổn trí, ở trong bóng tối thay ngài giải quyết rất nhiều người, bao gồm cả những người ái mộ ngài. Từ đó có thể chứng minh kí chủ là một người có sức quyến rũ, hơn nữa kí chủ còn rất thông minh, sẽ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.”
Khóe miệng Diệp Thiếu Trạch giật một cái: “Những cái đó thì liên quan gì tới ta, ta phong lưu khi nào? Mi không thấy ta từ chối bọn họ còn không kịp sao?”
Hệ thống lần này im lặng một lúc lâu: “Xin lỗi, tôi đang học ngôn ngữ của ngài, dùng từ không chuẩn. Tôi là đang muốn nói, ngài rất bị yêu thích. Đúng, là bị yêu thích.”
Diệp Thiếu Trạch cũng không thèm để ý đến cái cách dùng từ sai lầm của hệ thống, cậu muốn sống tiếp.
Cậu lẳng lặng mà suy nghĩ một hồi, mới nói: “Được rồi… Có thể bắt đầu.”
“Tôi thật vui vì quyết định của ngài.” Âm thanh hệ thống nghe có chút giống tiếng người hơn, nó tiếp tục nói. “Vậy đầu tiên tôi đưa ngài đi đến nhiệm vụ thứ nhất, chế độ nguyện vọng đơn giản.”
Diệp Thiếu Trạch gật đầu.
“Nhiệm vụ bắt đầu.” Âm thanh máy móc của hệ thống truyền đến, đồng thời toàn bộ không gian đầy sao xung quanh vặn vẹo, Diệp Thiếu Trạch cảm nhận được một lực hút kéo cậu rơi xuống, cảm giác đau đầu truyền đến.
Diệp Thiếu Trạch nhấc mí mắt, chậm rãi mở mắt ra. Cậu đang cố thích nghi với cái thế giới mới này.
Có một thanh niên vóc dáng thon dài, tuấn mỹ đứng trước cửa sổ sát đất, từ quần áo có thể thấy được y là con nhà giàu sang phú quý, y đi về phía cậu, đá đá cậu: “Tao nói mày chứ Lục Nhị, không phải chỉ là một thằng đàn ông không thèm mày thôi sao, còn có thể khiến mày tự hành hạ bản thân tìm đến cái chết. Đứng lên cho tao! Lại ngủ trên đất, giường cách mày không đến nửa mét, mày cảm thấy xa lắm à?”
Diệp Thiếu Trạch nheo mắt, từ từ ngồi dậy, đầu cậu đau như sắp nứt. Nhìn bốn phía một chút, cậu phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng được trang hoàng hoa lệ. Mà thanh niên đang khoanh tay nhìn hắn kia: “Tỉnh rồi? Tỉnh rồi thì nhanh về nhà đi, tao còn phải đi làm.”
Người đàn ông ném cho cậu một chiếc chìa khóa xe.
Diệp Thiếu Trạch cúi đầu, dường như đang suy nghĩ gì.
Người đàn ông thở dài: “Lục Nhị, dùng điều kiện của mày thì trai xinh gái đẹp đầy ra đấy tùy mày chọn, mày cần gì phải quấn lấy tên Lâm Thư Đồng kia không tha, mày nhìn không thấy nó không hề thương mày chút nào hay sao?”
Diệp Thiếu Trạch nhặt chìa khóa lên, nói cảm ơn với người đàn ông xa lạ này.
Anh ta thấy cậu không nói, cảm thấy hình như cậu không thể cứu chữa được nữa, lắc lắc đầu nói: “Thôi, tao cũng lười khuyên mày rồi! Mày sớm muộn gì cũng chết trên người Lâm Thư Đồng, tao đi đây, mày nên sớm trở về với bản thân mình đi.”
Diệp Thiếu Trạch đứng lên, nhìn thấy diện mạo hiện tại từ tấm gương bên cạnh, giống cậu đến bảy tám phần, một gương mặt đẹp trai xuất chúng. Vóc người cao gầy cân đối, áo sơ mi trắng như tuyết, cổ áo lại lộn xộn mang theo vẻ chán đời, đôi chân dài thẳng tắp ẩn hiện sau lớp quần tây đen.
Người nọ liền trào phúng: “Tự sướng xong chưa? Lục Nhị, mày suy sụp như vậy, cái danh phong lưu công tử có còn cần nữa không? Thật làm người ta chê cười mà.”
“Cảm ơn mày.” Diệp Thiếu Trạch lại nói “Tao đi trước.”
Cậu nói xong liền đi ra cửa, người phía sau kia đành phải thở dài, oành một tiếng, cửa bị đóng lại.