Sếp Banh Chành Cả Đám Cũng Ăn Hành

Chương 10: Thiếu gia giàu có và thiếu niên nghèo nàn (10)



Lâm Thư Đồng đang hút thuốc. Đã lâu rồi y không hút, miệng run rẩy ngậm điếu thuốc, chân chính cảm nhận nỗi khổ nghèo đói.

Công ty gần như phá sản, những người ở lại cũng không có năng lực gì, cả ngày chỉ biết nói miệng. Cộng thêm tính tình khó ở của Tống Thành, mắng đuổi người không đếm nổi. Hắn có năng lực không thì Lâm Thư Đồng không biết nhưng mà khả năng kiếm chuyện là level max. Có vài lần y đàm phán sắp thành công lại bị Tống Thành kích động phá hỏng.

Lâm Thư Đồng nghĩ lại việc y cùng Lục Viễn Dương trở mặt vì Tống Thành, còn muốn cho thuê biệt thự để trợ cấp cho hắn liền muốn tán cho bản thân hai bạt tai.

Cậu hai Lục lời vàng ý ngọc, lời nói thật sự là quá chuẩn, người như vậy, có giữ lại cũng vô dụng.

Vừa nghĩ đến Lục Viễn Dương, lòng Lâm Thư Đồng liền phức tạp. Một bên là chán ghét và bất mãn cùng cực, nửa còn lại là nhớ đến những ngày tháng sáng sủa đẹp khi y còn được che chở. Khi đó y làm tư thế thanh cao, cực kỳ chán ghét Lục Viễn Dương và tiền của hắn. Nhưng không hề nghĩ đến nếu bỏ đi thì y chả là cái đếch gì.

Tống Thành xông vào, quăng một tấm biên lai xuống trước mặt y, lạnh lùng hỏi: “Đây là gì?”

Lâm Thư Đồng liếc mắt nhìn, nhận ra là biên lai chuyển khoản của y. Mấy năm trước y đến cô nhi việc làm từ thiện, quen một thiếu niên tính cách đơn thuần thiện lương, vóc dáng nhu nhược khiến y nhớ tới mình của ngày xưa, do đó nên luôn giúp đỡ cậu.

“Làm sao đấy.” Lâm Thư Đồng lạnh nhạt nói “Chuyện của tôi cần anh quản sao?”

Tống Thành cười lạnh, nói: ” Khi anh còn được Lục Nhị treo trên đầu tim, bao nhiêu tiền của hắn đều cho anh. Anh đem tiền đó đi làm từ thiện thì thôi đi, bây giờ anh cho rằng anh là ai. Công ty chúng ta bây giờ chỉ còn mấy đồng, anh còn muốn đem đi cứu người khác. Mọe nó, anh nghĩ anh là thánh à, hay là bạch liên hoa tinh khiết?”

Lâm Thư Đồng giận đến phát run, muốn nổi điên, Tống Thành sao lại dám với với y như thế! Y chỉ vào cửa, lạnh lùng nói: “Anh cút ra ngoài cho tôi! Cút!”

Tống Thành khinh bỉ nhìn y: “Cút thì cút, anh cho rằng nếu không có anh thì sẽ không ai nhận tôi sao? Tôi cho anh biết, tôi, Tống Thành là kẻ có thực lực, Lâm Thư Đồng anh nhớ kỹ cho tôi. Sau này đừng quỳ xuống cầu xin tôi!” Nói xong liền đẩy cửa rời đi.

Lâm Thư Đồng tức giận đập đồ, y không hiểu sao bản thân lại biến thành như bây giờ.

Y hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt, có chút không cam lòng.

Bây giờ y chỉ có thể vì tiền mà chấp nhận cùng kiêu ngạo của bản thân nói tạm biệt, cúi đầu trước tài lực mà trước nay vẫn luôn khinh thường.

Lâm Thư Đồng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới đến công ty Diệp Thiếu Trạch.

Y cảm thấy bản thân bây giờ thật quá đê tiện. Ngày xưa đều là Lục Viễn Dương van xin y, bây giờ đổi thành y đi cầu xin Lục Viễn Dương, Lâm Thư Đồng đứng trước cửa công ty, cả người cứng đờ.

Y mở cửa đi vào, trong công ty có rất nhiều người mới y không quen. Mọi người căn bản không biết y là ai,  y nói muốn gặp Lục tổng, tiếp tân phải gọi điện xin chỉ thị mới dám cho y lên.

Diệp Thiếu Trạch đang trăm công ngàn việc nhận được điện thoại.

Lục Thiệu nhất định phải đến công ty cậu tham quan, muốn tham quan thì tham quan đi, sao lại dính mãi trong phòng làm việc của cậu mãi không đi. Cuối cùng đem cậu ở ghế dựa hôn đến thở hồng hộc, tay cũng luồn vào bên trong, chỉ thiếu làm luôn một trận tại chỗ. Diệp Thiếu Trạch gian nan đẩy tay anh ra, nhận điện thoại: “Lâm Thư Đồng sao? Được rồi…. Để anh ta lên đây.”

Lục Thiệu nghe đến cái tên này, ánh mắt lạnh lùng. Trói tay đang cầm điện thoại của cậu “Không được phép gặp.”

Diệp Thiếu Trạch đương nhiên muốn gặp Lâm Thư Đồng, đây là nhiệm vụ chính của cậu, thêm nữa cậu cũng muốn nhìn chút tình hình của người này. Cậu đẩy anh ra, cài lại nút áo sơ mi, nói: “Anh vào thư phòng đợi đi, đừng cho ai biết anh ở đây.”

Lục Thiệu chặn tay cậu, ánh mắt đột nhiên nheo lại, hiện lên tia nguy hiểm: “Anh nói không chuẩn tấu, em có nghe không?”

Diệp Thiếu Trạch ở cùng anh nửa tháng, mặc dù hai ngưòi không có chân chính làm gì cả nhưng cậu bắt đầu cảm nhận được dục vọng chiếm hữu của Lục Thiệu ngày càng mạnh, thậm chí hạn chế tự do cá nhân của cậu, thật sự có chút chịu không nổi.

Nhưng mà đàn ông như Lục Thiệu cũng không thể quát lớn mà mắng, cậu đành phải nhẫn nại, nói: “Em chỉ nhìn thôi, lại có anh ở cạnh, không phải anh có thể nghe sao?” Diệp Thiếu Trạch nói xong, bản mặt âm trầm của Lục Thiệu suy nghĩ một chút rồi chậm rãi đi về phía thư phòng.

Diệp Thiếu Trạch ngồi đoan chính trên ghế, chờ thư ký đẩy cửa ra, dẫn Lâm Thư Đồng vào.

Diệp Thiếu Trạch phát hiện Lâm Thư Đồng gầy hơn trước, cậu khẽ cười: “Tổng giám đốc Lâm à? Đã lâu không gặp. Không việc gì sao phải lặn lội đến đây làm gì?”

Lâm Thư Đồng nhắm mắt lại, mới chậm rãi nói: “Lục Viễn Dương, tôi biết anh luôn muốn tôi.”

Y tựa như tuyệt vọng, có chút bi thương mà nói tiếp: “Được rồi, bây giờ tôi về rồi. Tôi đồng ý lần nữa trở lại bên cạnh anh nhưng mà tôi có một ít điều kiện. Thứ nhất, anh không được cưỡng bức tôi làm bất cứ chuyện gì tôi không muốn. Thứ hai, tôi muốn tiếp tục làm ở công ty, tôi không muốn được dưỡng như chim hoàng yến. Thứ ba, tôi hi vọng anh không can dự vào chuyện của công ty…..”

Diệp Thiếu Trạch đang uống nước, thiếu chút nữa đã phun hết lên máy tính trước mặt.

Sao cái đầu đầy hố của Lâm Thư Đồng không làm theo kịch bản, sao bây giờ y vẫn tự tin với bản thân như thế?

Cậu hiện tại không muốn báo thù đẹp đẽ hoa mỹ nữa, chỉ muốn nhảy lên bóp chết Lâm Thư Đồng. Nếu nghe y nói thêm nữa cậu sợ sẽ khiến bản thân hộc máu mà chết.

Diệp Thiếu Trạch suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định không làm ra việc thiếu hoa mỹ. Mười ngón tay giao nhau, mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Lâm, đầu tiên, anh nghĩ tôi còn thích anh sao?”

Không đợi Lâm Thư Đồng nói, cậu đã tiếp tục: “Anh có nhan sắc? Ra đường tùy tiện tìm cũng khiến được hơn hai mươi người giống anh. Anh có khí chất? Cái gọi là thanh cao của người trẻ tuổi chẳng qua chỉ là chưa rõ chuyện đời, tôi có thể từ trong lớp lớp sinh viên tìm được cả đoàn người anh tin không. Còn nữa, anh có năng lực sao. Anh nghĩ những thành công trước đây của anh là vì sao? Nếu không phải tôi giúp đỡ thì với mớ sai lầm của anh, anh có thể sống đến giờ sao? Hơn nữa anh dựa vào cái gì để chắc chắn tôi, một tổng giám đốc, điều kiện nào cũng tốt, sẽ thích loại đàn ông phổ thông nhàm chán như anh. Bởi vì trên người anh có khí chất không sợ cường quyền, không ham tài phú? Ngại quá, ở đây chúng tôi không làm thế.

“Đầu anh có phải bị lừa đá rồi không, còn muốn đặt điều kiện một, hai, ba. Tôi đếm đến ba là anh phải cút ra ngoài, anh tin không?”

Lâm Thư Đồng không thể tin nhìn cậu, đôi môi khó khăn nhấp nháy, sắc mặt trắng bệch.

Thân thể gầy yếu của y không ngừng phát run, toàn bộ kiêu ngạo đều bị Diệp Thiếu Trách đập thành mảnh vụn, lại còn có thể nói ra những lời tuyệt tình như vậy!

Nhìn đôi môi mỏng cay nghiệt kia, Lâm Thư Đồng liền nhớ đến hắn đã từng tìm mọi cách lấy lòng mình, lời nói ôn hòa nhỏ nhẹ, chỉ sợ chọc y không vui. Cái kẻ lạnh lùng vô tình trước mặt y là ai? Sao lúc này y ở trước mặt Diệp Thiếu Trạch cảm thấy bất lực đến vậy.

Diệp Thiếu Trạch lập tức cười lạnh nói: “Có phải anh cảm thấy tôi có gia tộc làm chỗ dựa nên mới có ngày hôm nay, đến đây.”

Lâm Thư Đồng mờ mịt nhìn cậu, tựa hồ đã mất khả năng suy nghĩ.

Diệp Thiếu Trạch mở màn hình LCD trên tường lên, chiếu lại chương trình chứng khoán buổi chiều. Vô số mũi tên chập trùng trên đó. “Đây là cổ phiếu chiều nay, đống cổ phiếu này không hề có một chút quan hệ nào với Lục gia.  Hiện tại tôi hỏi anh, anh cảm thấy cái cổ phiếu kia có thể lên không?”

Lâm Thư Đồng vừa tốt nghiệp đại học không bao lâu, kiến thức trong sách đều nhớ. Y làm sao biết cổ phiếu kia có thể lên không.

Y nhẹ nhàng nói: “Tôi… Tôi không biết.”

“Năng lượng Tân Dương, anh có biết không. Điều luật mới công bố muốn khai thác năng lượng sạch, mà năng lượng Tân Dương có một sản phẩm mới vô cùng lời, muốn đưa vào thị trường. Chuyện này sao tôi lại biết, chẳng lẽ vì tôi là con cháu Lục gia, vậy anh có thể đi hỏi một chút, có con em nào của Lục gia biết đến việc này?” Diệp Thiếu Trạch khẽ mỉm cười “Anh còn muốn tôi bỏ quyền quản lý công ty, vậy anh muốn dùng tài năng của mình đến quản lý sao? Mở cửa không tới ba tháng liền sẽ đóng cửa, anh tin không”

Cả người Lâm Thư Đồng không ngừng phát run, y cảm thấy mình ở trong căn phòng hoa lệ này vô cùng nhỏ bé. Người trước mặt này luôn bị mình xem thường nhưng lại thong dong nắm trong tay toàn bộ thế cục. Bản thân căn bản không có tư cách xem thường cậu.

Diệp Thiếu Trạch nhẹ nhàng nói: “Coi như anh không thích tôi, cũng không cần đạp lên tự tôn của người khác như vậy. Biết đâu có ngày trời đất đảo ngược, anh biết tôi hiện tại hận anh bao nhiêu không? Trải qua nhiều chuyện như vậy, anh còn hy vọng xa vời rằng tôi sẽ tiếp tục thích anh sao?”

Lục Viễn Dương trả giá bằng linh hồn của mình để lấy báo ứng cho Lâm Thư Đồng, đủ thấy hắn căm hận bao nhiêu.

“Tôi….” Lâm Thư Đồng bây giờ đến sức đến nói một câu cũng không có, y thật sự không thể chịu nổi ánh mắt của Diệp Thiếu Trạch. Y khó khăn nói “Tôi biết sai rồi, Viễn Dương, thật sự xin lỗi. Chúng ta có thể trở lại không, tôi sẽ đối xử với anh thật tốt, tôi sẽ thay đổi mà.” Nước mắt y nhịn không được chảy xuống, y hận chính mình không biết quý trọng những lúc Lục Viễn Dương đối xử với mình thật tốt, hận bản thân đã tìm mọi cách chà đạp lên tình cảm đó.

Hiện tại y bỏ hết thảy tôn nghiêm, chỉ hy vọng có thể trở lại những ngày tháng đó.

Cửa thư phòng đột nhiên bật mở, Lục Thiệu từ bên trong bước ra.

Lâm Thư Đồng trợn mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn thâm thúy, thân hình cao lớn. Trên người anh có một loại mị lực do tháng năm cô đọng lại, còn có khí độ bức người, tuy rằng bước chân chầm chậm thong dong lại đem đến cho y loại áp lực khó nói.

Lục Thiệu đến trước mặt Lâm Thư Đồng, nhàn nhạt nói: “Mày cho rằng mày thật sự yêu nó sao? Mày chẳng qua là yêu cuộc sống kia thôi. Nghe đáng thương thật đó, mau cút đi, tao không muốn nghe nhiều hơn chữ nào.”

Diệp Thiếu Trạch hoàn toàn không nói, sao Lục Thiệu lại cướp thoại của anh.

Không đợi Lâm Thư Đồng ra ngoài, Lục Thiệu tiện tay ra một chiêu, hai bảo tiêu cầm tay y kéo ra.

Diệp Thiếu Trạch nói: “Lúc nãy em đã nói gì, đã bảo không cho anh ra mà, đúng chứ?”

Lục Thiệu lại chậm rãi đi tới trước mặt cậu, đặt tay lên bàn làm việc, trói Diệp Thiếu Trạch trong ngực anh, nhìn vào mặt cậu, ánh mắt sâu thẳm “Anh không thích nhìn em ở với nó, một phút cũng không muốn. Lần sau nếu để cho anh thấy nó, anh sẽ không bỏ qua đâu.”

Diệp Thiếu Trạch bất đắc dĩ lại có cảm giác không nói thành lời. Không hẳn là ghét, cậu trước giờ cô độc không nơi nương tựa,  bây giờ lại có một người mạnh mẽ nắm tay cậu, ấm áp vô cùng không hề cô đơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.