Sếp Banh Chành Cả Đám Cũng Ăn Hành

Chương 14: Vai chính sống lại biến đen (3)



Lưu Cạnh Hiểu lớn lên cùng mẹ ở Mỹ, tuổi không lớn. Mặc dù là chủ nhân tương lai của Lưu gia nhưng luôn được nuông chiều. Mục tiêu đầu tiên là vòng sáu điểm, mục tiêu thứ hai là vòng bảy điểm. Mục tiêu thứ ba có hơi lệch một chút, chạm được tới vòng tám điểm.

Trong mắt Diệp Thiếu Trạch, thành tích này vô cùng thê thảm.

Cậu đi đến phía sau Lưu Cạnh Hiểu, nắm chặt tay giúp anh chỉnh lại tư thế.

Lưu Cạnh Hiểu đột nhiên cảm giác được tay cậu dán vào cánh tay anh, hương vị mơ hồ trên người cậu truyền đến làm anh cảm nhận được trong tay đột nhiên ướt mồ hôi. Nghiêng đầu qua nhìn, Diệp Thiếu Trạch mang kính đen bản bự, mặt gần như không có cảm xúc, nút quần áo đều cài vừa khớp, thậm chí có chút cao. Đường cong phần gáy phi thường ưu mỹ lại nhu hòa.

Lưu Cạnh Hiểu nhíu nhíu mày, anh cảm thấy bản thân hình như không được ổn lắm.

Diệp Thiếu Trạch phát hiện Lưu Cạnh Hiểu nhìn mình, cúi đầu nói: “Tư thế chỉnh xong rồi, đừng phân tâm.” Cậu cười cười “Cậu hai dù sao cũng là người Lưu gia, nếu kỹ thuật quá kém coi chừng thiên hạ họ lại cười cho?”

Lưu Cạnh Hiểu không thích người khác lên lớp mình, Diệp Thiếu Trạch chỉ là thứ đồ chơi. Lưu Cạnh Hiểu cười lạnh một tiếng: “Vậy để tôi cho thầy xem một chút.” Anh dù sao cũng có dòng máu tinh anh xã hội chảy trong người. Bắn một phát nữa, trúng vòng chín điểm.

“Thế nào?” Lưu Cạnh Hiểu nhìn về phía cậu nhướng mày.

Diệp Thiếu Trạch chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, có thế nào là thế nào, đương nhiên là muốn trọn điểm, cậu sẽ không bị hành hạ thảm như vậy. Trước tiên cậu để cho Lưu Cạnh Hiểu tự mình luyện còn bản thân đi đổi bộ đồ khác, thật sự là quá nóng đi.

Lưu Cạnh Hiểu vừa thấy cậu đi liền quay ra tính đi cùng đám công tử bột, Bọn họ vốn là hẹn hôm nay đi quán bar, đến đây chẳng qua là để đùa giỡn Diệp Thiếu Trạch một chút thôi. Ai biết lúc sắp đi, La Nhạc lại hỏi: “Còn vị thầy giáo kia, mặc kệ à?”

Lưu Cạnh Hiểu nói: “Quan tâm làm gì? Để anh ta lại đây cạp đất ăn đi.”

Đến lúc Diệp Thiếu Trạch quay lại, phát hiện không thấy ai cả. Nhân viên sân tập nói với cậu: “Cậu hai cùng mấy vị thiếu gia đã đến quán bar chơi rồi.” Mặt Diệp Thiếu Trạch tối lại, sân tập ở vị trí vắng vẻ, ít tuyến xe bus. Lúc cậu đến đây là ngồi nhờ xe đến, bây giờ mấy vị thiếu gia lái hết xe đi, không để lại chiếc nào cho cậu.

Diệp Thiếu Trạch nhịn một chút, gọi điện cho cấp dưới của Lưu Cạnh Hiểu “Này, cậu hai có để quên đồ ở sân tập, lái xe tới đây lấy đi.” Bên kia không hề nghi ngờ cậu, không lâu sau lập tức cho một chiếc xe đến, Diệp Thiếu Trạch lên xe về nhà.

Cậu không hiểu mình chọc giận anh ở chỗ nào, tắt điện thoại, ngủ một giấc đến tận hừng đông.

Hôm sau, Diệp Thiếu Trạch vừa mở điện thoại thì âm thanh thông báo điên cuồng vang lên. Lưu Cạnh Hiểu xuyên qua điện thoại gào thét: “Tống Kiều cmn anh còn dám giả thánh chỉ lần nữa tôi cho anh dọn đồ cút đi luôn đấy tin không?”

Diệp Thiếu Trạch rất bình tĩnh mà đổi tay cầm điện thoại, lạnh nhạt nói: “Cậu hai, sáng nay học kiến thức cơ bản về súng ống. Cậu thấy khi nào bắt đầu thì được?”

Lưu Cạnh Hiểu bị cậu làm cho nghẹn, nửa ngày sau mới cất tiếng nói: “Anh… Hiện tại anh đến đây ngay cho tôi.”

Diệp Thiếu Trạch đã chuẩn bị xong giáo án, cầm theo mô hình, gõ cửa nhà cậu hai.

Lưu Cạnh Hiểu đang nghe chuyên viên phân tích tài chính nói về cổ phiếu hôm nay, Diệp Thiếu Trạch ở bên cạnh lắng nghe, vị chuyên viên phân tích này trình độ không cao, sai rất nhiều chỗ. Lưu Cạnh Hiểu tập trung tinh thần nghe người kia nói, lấy iPad ra chuẩn bị mua cổ phiếu, kết quả nhìn thấy Diệp Thiếu Trạch đang đứng bên cạnh.

Lưu Cạnh Hiểu lạnh lùng nói: “Sao? Thầy Tống cũng hiểu cái này sao?”

Diệp Thiếu Trạch cười nhạt: “Không hiểu, chỉ là muốn nhìn một chút.” Cậu cũng không muốn OOC, tuy rằng những cổ phiếu Lưu Cạnh Hiểu mua vô cùng thê thảm, toàn bộ đều mua sai hết rồi, Diệp Thiếu Trạch hận không thể nhắc nhở anh.

Lưu Cạnh Hiểu cay nghiệp mà nở nụ cười: “Thầy Tống đứng bên cạnh thật đúng là chặn hết ánh sáng, có thể tránh ra một chút không?”

Loại tính khí công tử nhà giàu này Diệp Thiếu Trạch nhìn nhiều lắm rồi, mặt không đổi sắc ngồi xuống, từ trong túi văn kiện lấy ra toàn bộ những gì đã chuẩn bị đặt lên trước mặt. Lưu Cạnh Hiểu hoàn thành giao dịch, bộ dáng cà lơ phất phơ đi tới trước mặt cậu, kéo ghế ra ngồi xuống, đem chân đặt lên bàn, cười nói: “Thầy Tống muốn dạy gì thì dạy lẹ lên, tôi đang rất vội đó.”

Diệp Thiếu Trạch cầm lên một quyển sách về súng ống.

Lưu Cạnh Hiểu nhàn nhạt hỏi: “Nếu chỉ là nói theo sách, anh không cần phải nói nữa.”

Diệp Thiếu Trạch đẩy quyển sách đến trước mặt anh, nói: “Nghe nói cậu hai lớn lên ở nước ngoài, tiếng Trung cũng không tệ.” Cậu mở một trang, chỉ vào hình khẩu súng trên đó “Cho cậu hai ba mươi giây, có thể học thuộc nó không?”

Lưu Cạnh Hiểu không thèm nhìn, lười biếng ngả ra sau, cười hỏi: “Nếu anh đã nói vậy, anh có thể tìm được à?”

Trí nhớ của Diệp Thiếu Trạch vốn dĩ đã là gặp qua sẽ không quên. Lại thêm sau khi hoàn thành nhiệm vụ trước được điểm thiên phú, trí nhớ Diệp Thiếu Trạch lại càng tốt. Điểm thiên phú có lợi rất lớn với sự phát triển của não.

Diệp Thiếu Trạch khép sách lại, nhàn nhạt đọc lại nội dung trong sách một lần, một từ tiếng Anh cũng không sai.

Lưu Cạnh Hiểu cuối cùng cũng ngồi dậy nhìn vào mắt cậu. Anh lạnh lùng nhìn Diệp Thiếu Trạch đang chỉ tay vào trang sách.

“Cậu đọc đi.”

Cậu hai quét qua trang sách, sau đó đóng sách lại, cũng đọc lưu loát toàn bộ từ đầu đến cuối.

Quả nhiên là nam chính, thông minh chính là trời sinh. Diệp Thiếu Trạch lấy sách ra, giọng êm dịu, nói: “Kiểm tra thông minh cho cậu hai thông qua, bây giờ chúng ta bắt đầu học.

Lưu Cạnh Hiểu nghe cậu nói, thiếu điều xông lên đánh cậu “Vừa nãy là anh kiểm tra thông minh? Vậy chẳng lẽ nếu tôi không thông qua anh sẽ không dạy tôi?”

Diệp Thiếu Trạch chầm chậm nói: “Nhị thiếu lo xa rồi, nếu thông minh thì tôi sẽ dạy theo cách cho người thông minh. Nếu ngu dốt thì sẽ dạy theo cách của người ngu dốt.”

Lưu Cạnh Hiểu nghe đến đó, cũng ôn hòa hơn một chút. Trong lòng anh bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ vị kia thật sự tìm thầy cho mình? Người thầy trước mắt mấy ngày trước còn muốn bò lên giường của mình bây giờ lại đàng hoàng giảng dạy, hơn nữa kiến thức còn rất vững. Nói về súng ống rất ung dung thong thả, còn nói đến rất khá. 

Lưu Cạnh Hiểu nghe một hồi, thậm chí nghe đến có chút thất thần, ánh mắt không hiểu tại sao lại rơi xuống đôi môi mỏng của cậu. Người thầy này nhan sắc thật sự chỉ dừng ở mức thanh tú nhưng đôi môi mấp máy lại cực kì đẹp đẽ, màu sắc trong veo như nước, khiến người ta có dục vọng muốn đè cậu xuống dưới thân. Theo lời cậu nói, trên người cậu tản ra một mùi hương thoang thoảng, mùi vị này làm cho anh cảm thấy có chút khô nóng.

Diệp Thiếu Trạch phát hiện học sinh của cậu thất thần.

Cậu gõ bàn một cái nói, hỏi: “Cậu hai có chuyện gì không?”

Đôi môi cậu hé mở, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, cùng đầu lưỡi hồng nhạt…

Lưu Cạnh Hiểu ho khan một tiếng, đột nhiên đứng lên: “Tôi có chút mệt, hôm nay như vậy đi, không học nữa.”

Lưu Cạnh Hiểu đứng trước cửa sổ sát đất rút điếu thuốc rất nhanh liền đè ép luồng khí khô nóng tự nhiên xuất hiện kia. Vừa đúng lúc này, La Nhạc gọi đến. Hắn gọi Lưu Cạnh Hiểu ra ngoài chơi một chút, thuận tiên mang cái thầy dạy bắn súng kia đến luôn. Âm thanh La Nhạc vô cùng lười biếng: “Lưu nhị, dù sao mày cũng không thích anh ta, mang đến cho tao làm chút việc vui vẻ đi.”

Đôi môi hắn hé mở, lộ ra trắng như tuyết răng, cùng một điểm điểm hồng nhạt đầu lưỡi…

Lưu Cạnh Hiểu nhớ đến chuyện vừa rồi, trong lòng có chút buồn bực, dập tắt thuốc, cười lạnh nói: “Được, tao dẫn anh ta đến.”

Anh cho người đi gọi Diệp Thiếu Trạch đến, sau đó bước ra cửa sổ nhìn đám nguyệt quý phía xa.

Lưu Cạnh Hiểu đột nhiên có cảm giác đầu đau như bị ai đánh, lảo đảo lùi lại vài bước khiến anh không thể không đỡ bàn trụ lại. Có người hầu ở bên cạnh nhìn thấy, vội vã đi lên dìu anh: “Nhị công tử, có chuyện gì vậy?”

Lưu Cạnh Hiểu cảm giác đầu óc vô cùng hỗn loạn, một cảm giác không nói ra được bao phủ lấy anh, sau đó cả người anh phát run, hai mắt nhắm nghiền.

Người hầu lo lắng: “Cậu hai, nếu ngài không thoải mái, tôi sẽ gọi cho bác sĩ đến…”

Lưu Cạnh Hiểu vươn tay ra vẫy vẫy, anh đỡ bàn rồi tự mình đứng lên, khoát tay một cái nói: “Không có gì, vừa nãy tôi choáng váng một chút thôi.” Lưu Cạnh Hiểu xoa xoa mi tâm, cảm thấy hình như gần đây bản thân nghỉ ngơi không được tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.