Sếp Banh Chành Cả Đám Cũng Ăn Hành

Chương 18: Vai chính sống lại biến đen (7)



Tuy rằng tính tình của Diệp Thiếu Trạch có hơi lạnh nhạt, không thích nói quá nhiều. Những gì cậu nói hay làm đều có lợi cho bản thân. Sự kiện ám sát trong quán bar, cậu chắn trước người anh, cậu nghiêm túc giảng dạy kiến thức về súng, đến tận nơi ở của La Nhạc để lấy chứng cớ La Nhạc cấu kết cùng Lưu Cạnh Hòa…

Lưu Cạnh Hiểu nghĩ đến đây, chậm rãi đến gần Diệp Thiếu Trạch, nhìn gương mặt lãnh đạm của cậu, nhẹ giọng nói: “Thầy Tống, em đến đó lấy những thứ này, là vì tôi sao?” Trên mặt anh mang theo nụ cười mỉm biểu tình lại như đang thề chuyện cả đời.

Lúc bỏ mạng trong biển lửa, anh vốn đã tuyệt vọng với thế giới này. Ai cũng đều muốn hại anh, tất cả mọi người đều muốn anh chết đi. Nếu đã vậy, anh muốn tất cả những người này đều phải chết! Rõ ràng đã quyết tâm như vậy, nhưng hiện tại anh có chút dao động.

Diệp Thiếu Trạch đột nhiên cảm thấy loại mỉm cười thế này rất chói mắt, bởi vì mỗi khi Lục Thiệu thắng cậu trò gì đó thì trên mặt đều là nụ cười thế này.

Cậu cười lạnh, lui về sau một bước, nói: “Ai nói tôi lấy những thứ đó là vì anh, tôi chỉ là tự vệ thôi. Cậu hai à, ảo tưởng là bệnh đó, nếu bây giờ anh đã nhận ra thì tôi xin không theo hầu.”

Diệp Thiếu Trạch quay người muốn đi lại bị Lưu Cạnh Hiểu nhảy bổ đến, áp ở trên giường. Đồng thời dùng tay trói hai tay của Diệp Thiếu Trạch, nhẹ nhàng cầm lấy súng trên tay cậu ném tới ghế salon đằng xa.

Lưu Cạnh Hiểu thấp giọng ghé vào tai cậu, nói: “Không được, hiện tại em không thể đi.”

Diệp Thiếu Trạch lại hỏi thăm mười tám đời tổ tông của hệ thống lần nữa. Cắn răng làm mặt lạnh, nói: “Anh mau đứng lên cho tôi…”

“Tống Kiều, tôi thật lòng thích em.” Lưu Cạnh Hiểu chầm chậm nói “Tôi đã muốn tránh xa em ra nhưng em vẫn luôn trêu chọc tôi, rốt cuộc bây giờ tôi cũng không nhịn được nữa. Cho nên dù cho em không thích tôi thì tôi cũng sẽ ép em thích tôi.” Ánh mắt của anh phi thường u ám, dường như cất giấu tuyệt vọng đến điên cuồng.

Anh nói xong cúi đầu hôn Diệp Thiếu Trạch, Diệp Thiếu Trạch thở hổn hển nói: “Lưu Cạnh Hiểu…. Anh đang nói cái gì vậy!”

Cậu bị nam nhân đặt dưới thân, căn bản không thể động đậy.

Lưu Cạnh Hiểu cắn vào xương quai xanh của Diệp Thiếu Trạch, Diệp Thiếu Trạch cảm thấy anh thật sự giống như một con chó bự. Sau khi anh thả tay ra thì Diệp Thiếu Trạch vô cùng muốn nhào đến đánh nhau, hai tay cậu bị anh bắt lại, nhẹ nhàng kéo một cái, đem một tay kéo vào ngực anh rồi hôn lên, khắc chế mà nói: “Thầy Tống, nếu em lại nhìn anh như vậy thì anh sẽ không nhịn được…”

Diệp Thiếu Trạch lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh, cậu hiện tại xác định được, Lưu Cạnh Hiểu đã sống lại.

Diệp Thiếu Trạch đứng lên đi đến cửa, kêu bảo tiêu đem nước đến cho cậu, bảo tiêu vừa nhìn cậu lập tức nhận thấy so với Tống Kiều lúc bình thường rất khác biệt. Áo sơ mi trắng mặc trên người cài nút lộn xộn, ánh hoàng hôn làm cho da thịt cậu hiện lên trắng như tuyết, xương quai xanh mang vết máu ứ đọng nhạt màu. Khuôn mặt này thật sự chính là lam nhan họa thủy, bảo tiêu lập tức bị kinh ngạc, lắp bắp nói: “Tống…. Thầy Tống, ngài muốn nước gì?”

Ngữ khí Diệp Thiếu Trạch tạm coi như bình thường: “Đem cho tôi nước ấm là được rồi, cảm ơn.”

Lưu Cạnh Hiểu nhìn thấy cảnh này mặt trầm xuống, bước đến kéo Diệp Thiếu Trạch ra sau lưng, ánh mắt như dao, gằn giọng quát: “Cút ra ngoài!”

Cả người bảo tiêu vốn đang mơ mơ màng màng liền bị dọa đến phát run. Cậu hai của bọn họ tuy sống xa hoa phung phí nhưng con người lại hiền hòa hào phóng, sao đột nhiên lại nguy hiểm thế này… Hắn vội vã nghiêng người lui ra. Lưu Cạnh Hiểu lập tức oành một tiếng đem cửa đóng lại.

Diệp Thiếu Trạch lạnh lùng nói: “Anh đuổi người ta đi rồi thì ai lấy nước cho tôi?”

Lưu Cạnh Hiểu lại cười lạnh, chân nhẹ nhàng đưa qua, Diệp Thiếu Trạch không phòng bị liền bị anh ôm vào lòng, Lưu Cạnh Hiểu nhìn khuôn mặt tức giận đến xinh đẹp của cậu, lại cảm thấy bụng dưới nóng lên. Anh miễn cưỡng đè xuống, gằn từng chữ nói với Diệp Thiếu Trạch: “Lần sau không thể mang bộ dạng này ra ngoài, có nghe không? Cũng không được cho ai nhìn thấy bộ dạng này của em. Nếu không ai thấy thì anh sẽ móc mắt người đó ra đưa cho em chơi. Thế nào?”

Biểu tình Lưu Cạnh Hiểu tàn ác không chút che giấu.

Quả nhiên là đã sống lại, tam quan chắc đã đen như nhọ đít nồi rồi. Nhưng mà tại sao lời thoại dành cho nữ chính đều chạy đến trên người cậu vậy. Diệp Thiếu Trạch cảm thấy bản thân có chút bi thương, rõ ràng đây là cục diện cậu không hề mong muốn. Nam chính sau khi biến đen có dục vọng chiếm hữu mạnh đến kì lạ, cậu một chút cũng không muốn trải nghiệm đâu, đây thật sự là hiểu lầm mà.

Diệp Thiếu Trạch lúc nãy bị té, bây giờ eo thật sự có chút mỏi còn lưng thì đau, cậu hiện tại chỉ muốn nhào lên đánh người. Nếu như cậu có thể nhất định đã đem Lưu Cạnh Hiểu đánh phù như cái đầu heo. Cho nên cậu nở nụ cười, từng chữ từng chữ nói ra: “Tôi muốn uống nước, anh đi lấy nước cho tôi.”

Lưu Cạnh Hiểu đem nước đến liền muốn ôm Diệp Thiếu Trạch. Diệp Thiếu Trạch lạnh lùng nhìn anh, anh lại không hề khách khí, nhếch mày cười nói: “Không uống à, muốn anh dùng miệng đút em sao?”

Diệp Thiếu Trạch hít sâu một hơi liền nhận lấy ly nước mà uống.

Đúng lúc này, Lưu Cạnh Hiểu nhận được điện thoại của La Nhạc gọi đến. La Nhạc gọi cho Lưu Cạnh Hiểu nói về việc của Diệp Thiếu Trạch: “Lúc đó là tao không cẩn thận té xuống, không liên quan đến Tống Kiều. Cạnh Hiểu à, mày không cần phạt cậu ấy đâu.”

Lưu Cạnh Hiểu nghe thấy âm thanh này, đôi mắt híp lại.

Anh nhớ đến lúc bản thân chìm trong biển lửa, cái người anh gọi là bạn tốt này vô cùng thờ ơ. Anh liền cười một cái, nói: “Tao làm sao sẽ thật sự phạt anh ta…. La Nhạc, khi nào mày rảnh, chúng ta lại đi chơi.”

Sau khi chờ bên kia trả lời, Lưu Cạnh Hiểu cúp điện thoại. Đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống cảnh đêm bên dưới, bóng lưng nhìn vô cùng cô đơn lại có loại khí chất quân lâm thiên hạ. Diệp Thiếu Trạch lại nhớ đến Lục Thiệu, Lưu Cạnh Hiểu sau khi sống lại thật sự rất giống Lục Thiệu.

Đã trải qua vô số cơ khổ và tuyệt vọng thì khi đứng ở chỗ cao có thể bình tĩnh đối mặt với xã hội vô tình này.

Diệp Thiếu Trạch bình tĩnh lại. Suy nghĩ về nhiệm vụ của mình, nguyện vọng của Tống Kiều rất đơn giản, y chỉ muốn không phải sống làm một nhân vật nhỏ bé hèn hạ, không muốn bị người khác lợi dụng nhan sắc để tính kế nhau. Nguyện vọng này tuy mới nghe qua thì rất khó nhưng thật ra rất đơn giản.

Diệp Thiếu Trạch đi đến sau lưng Lưu Cạnh Hiểu, khẽ nói: “Cậu hai, thực ra chúng ta có thể hợp tác. Anh cũng biết tôi chính là người của anh trai anh…”

Lưu Cạnh Hiểu nghe đến đó, bỗng nhiên quay đầu lại. Lạnh lùng áp sát vào Diệp Thiếu Trạch, giọng nói rất lạnh: “Em nói gì, em là người của anh ta…….?”

Khóe miệng Diệp Thiếu Trạch giật một cái, nhẫn nhịn một chút, nói: “Tôi nói là tôi là tay sai của anh trai anh, phiền anh bỏ cái tay ra, được không?”

Lưu Cạnh Hiểu lại càng áp sát. Diệp Thiếu Trạch đã lùi đến đụng vào tường, Lưu Cạnh Hiểu vươn tay bóp vai cậu, đôi mắt híp lại: “Anh không tin anh ta để em bên người mà có thể chưa làm gì, anh muốn kiểm tra.”

Diệp Thiếu Trạch sắp bị Lưu Cạnh Hiểu chọc cho phát điên, loại cảm giác thật sự rất muốn từ bỏ việc kiềm chế mà nhào lên đánh anh.

Hai người mặt đối mặt giằng co chốc lát, Lưu Cạnh Hiểu vẫn buông Diệp Thiếu Trạch ra: “Thôi được rồi, anh sẽ không cưỡng ép em. Thật ra việc cùng em đối đầu vị kia, anh không có hứng thú. Anh có thể tự mình đối phó được.” Lưu Cạnh Hiểu nói “Anh hiện tại không quan tâm quan hệ của em cùng vị kia trước đây thế nào, sau này không cho phép có bất cứ quan hệ gì. Em rõ chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.