Sếp Banh Chành Cả Đám Cũng Ăn Hành

Chương 2: Thiếu gia giàu có và thiếu niên nghèo nàn (2)



Dưới lầu có một chiếc Lamborghini, là xe của chủ cũ thân thể này.

Sau khi Diệp Thiếu Trạch khởi động xe, hệ thống nguyện vọng gửi cho cậu tư liệu về thanh niên chủ của thân thể này.

Một lượng lớn tin tức trong nháy mắt tràn trí óc, trong đầu dội lên cơn đau nhức. Sau khi truyền tư liệu xong, hệ thống nguyện vọng lập tức biến mất.

Diệp Thiếu Trạch xoa xoa huyệt thái dương, cậu lập tức đậu xe vào lề đường.

Cậu bắt đầu xem những tư liệu hệ thống đã gửi.

Đây là một thế giới đam mỹ văn, chủ nhân thân thể này tên là Lục Viễn Dương, là con thứ hai trong nhà nên gọi là cậu hai Lục. Là một phú nhị đại, hơn nữa còn là một phú nhị đại ăn không ngồi rồi, phong lưu thành tính, không được tí tẹo việc nào cho ra hồn. Cái đáng tự hào nhất trong con đường sự nghiệp là một công ty đầu tư mà gia đình mở cho.

Phú nhị đại: ý chỉ là con của gia đình cha mẹ ông bà từ bàn tay trắng làm nên sự nghiệp giàu có. Cái này khác với dạng trâm anh thế phiệt là con của gia đình thượng lưu giàu nhiều đời.

Cái công ty này không phải là vì hắn bỗng nhiên trưởng thành, muốn đổi bản thân mà là vì người hắn thương.

Người đó tên gọi Lâm Thư Đồng, là sinh viên xuất sắc ngành tài chính của đại học X, là một học sinh nhà nghèo đến mức mồng tơi cũng không có để rớt. Lục Viễn Dương vô cùng yêu thích Lâm Thư Đồng, sao nỡ để người yêu mình làm ở địa bàn của người khác được. Vậy nên hắn mở cái công ty này, mặt dày mày dạn lôi kéo Lâm Thư Đồng đến giúp hắn quản lý công ty, ở trong bóng tối vì Lâm Thư Đồng mở rộng giao tiếp, dọn đường cho tương lai của y.

Lâm Thư Đồng vốn là một người thanh cao, vô cùng xem thường Lục Viễn Dương, cho rằng hắn là một công tử trừ phong lưu gieo vạ khắp nơi cùng khả năng đầu thai tốt thì chẳng làm nên tích sự gì, nếu ở cùng người như thế chỉ thêm sỉ nhục đôi mắt y. Thế nhưng Lục Viễn Dương cứ quấn lấy y như keo dán chó, y không có cách nào từ chối được Lục Viễn Dương, lần nào cũng miễn cưỡng đi cùng nhưng thái độ đối với hắn vẫn ghét bỏ ra mặt. Lúc Lục Viễn Dương tặng đồ cho y, Lâm Thư Đồng cảm thấy Lục Viễn Dương đang dùng tiền sỉ nhục y. Lục Viễn Dương dùng thế lực của hắn giúp Lâm Thư Đồng giải quyết công việc, Lâm Thư Đồng không chỉ không cảm kích, trái lại còn chán ghét, cảm thấy Lục Viễn Dương đang ỷ thế hiếp người.

Lâm Thư Đồng càng ngày càng ghét Lục Viễn Dương. Thậm chí không muốn Lục Viễn Dương đụng đến dù chỉ là móng tay.

Lục Viễn Dương dỗ Lâm Thư Đồng vui, đem hết toàn bộ cổ phần công ty đưa cho y, kết quả bị cha mình đánh gãy chân. Thế nhưng Lâm Thư Đồng cũng không vì thế mà cảm động, người y thật lòng thương hoá ra là một thiếu niên đơn thuần ở cô nhi viện, thậm chí còn dùng tiền của Lục Viễn Dương để giúp đỡ thiếu niên này. Sau khi Lục Viễn Dương biết chuyện liền nổi cơn ghen dữ dội, mất hết lí trí, lái xe thẳng đến cô nhi viện kia.

Thiếu niên kia bị hắn đâm phải, sau này chỉ có thể sống như người thực vật trên giường bệnh.

Vụ tai nạn lập tức trở thành tin nóng, phú nhị đại lái xe tông vào thiếu niên nghèo, Lục Viễn Dương liền trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Lục gia bỏ bao nhiêu tiền cũng không cứu được Lục Viễn Dương, Lục Viễn Dương nhận án mười năm tù giam. Trong suốt mười năm bị giam, hắn vô số lần chờ mong Lâm Thư Đồng có thể đến nhìn hắn một chút, ngày qua ngày tất cả đều bị mài mòn chỉ còn lại tuyệt vọng. Cuộc sống trong tù khiến hắn không thở nổi, có thứ để so sánh hắn mới nhận ra trước kia hắn sống hạnh phúc cỡ nào.

Sau khi hắn ra tù, biết được Lâm Thư Đồng đã cùng ông chủ tập đoàn Phú Thịnh thành đôi, hiện tại hai người họ chính là ngôi sao sáng trong giới kinh doanh, tài sản nhiều vô số kể. Công ty nhỏ ngày xưa của hắn từ lâu đã đầu nhập vào tập đoàn Phú Thịnh. Mà Lục Viễn Dương là một người đã ngồi tù mười năm, hiện tại chỉ có hai bàn tay trắng, thậm chí cha hắn thấy hắn không làm được tích sự gì nên đã giao toàn bộ tài sản cho anh hắn.

Lục Viễn Dương vào lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thứ Lâm Thư Đồng chán ghét chưa bao giờ là tiền của hắn, mà là hắn.

Lúc Lục Viễn Dương nghĩ thông tất cả, hắn điên cuồng mà cười, hắn sống một cuộc đời thất bại. Tất cả tình yêu của hắn đối với Lâm Thư Đồng đều chuyển thành oán hận, hắn nguyện ý dùng tất cả để xoay ngược thời gian trở lại, hắn nguyện bản thân mình chưa từng yêu Lâm Thư Đồng!

Diệp Thiếu Trạch đọc xong toàn bộ nội dung như kịch bản truyền hình giờ vàng này khóe miệng giật một cái, nhân sinh của người này ngược 180 độ so với cậu.

Cậu lúc mới gây dựng sự nghiệp sống khó khăn đến thế nào, trở ngại đến đâu cũng sẽ không một ai giúp cậu, cậu dựa vào sức mình mà làm ra một đế chế riêng. Mà Lục Viễn Dương có trong tay toàn là bài ngon, lại có thể đánh thành một ván thua thảm hại. Một người đàn ông, có gia đình giàu có hỗ trợ, lại cứ chăm chăm vào một nam nhân khác không yêu hắn mà đòi sống đòi chết, tự tay hủy đi tương lai của mình, đúng là đầu ngâm nước.

Cậu nhìn cuộc đời của người này liền thấy khó chịu, cứ như bản thân bị khinh bỉ.

Người Diệp Thiếu Trạch thấy lúc tỉnh lại là một trong những người bạn hiếm hoi của Lục Viễn Dương, Trần Tĩnh. Lục Viễn Dương tối qua tỏ tình với Lâm Thư Đồng thất bại còn được bàn tay của y thân thương hỏi thăm mặt, lại không nỡ đánh người yêu bé nhỏ. Vậy nên một mình đi uống rượu giải sầu, buổi tối không về nhà, ngủ luôn ở nhà Trần Tĩnh. Lâm Thư Đồng thì cũng chẳng thèm điện thoại lấy một cái.

Những chuyện giống thế này, lần nào Lục Viễn Dương cũng giận một hồi rồi quay sang xin lỗi, dỗ cho người yêu nhỏ của hắn vui vẻ mới thôi. Tuy rằng người yêu nhỏ ngày nào cũng chọc giận hắn, mỗi ngày đều khiêu chiến giới hạn nhẫn nhịn của hắn. Thế nhưng lần nào hắn cũng không chút do dự quay đầu lại lấy lòng y.

Diệp Thiếu Trạch khởi động xe lần nữa, trên mặt nở một nụ cười.

Cậu không có sở thích đi dỗ người, nên dĩ nhiên là dẹp Lâm Thư Đồng qua một bên.

Diệp Thiếu Trạch lái chiếc Lamborghini về tới Lục gia, đem xe để ở ga ra phía sau rồi bước vào biệt thự thì thấy quản gia vội vàng đi tới.

“Cậu hai, rốt cuộc cậu cũng về rồi. Ông chủ đang nổi giận ở trong phòng làm việc, cả chú út của cậu cũng ở đó. Nhanh lên đó đi!”

Trong trí nhớ của Lục Viễn Dương, quản gia là người nhìn hắn lớn lên, vô cùng yêu thương hắn. Bởi vậy nên khi Diệp Thiếu Trạch nhìn thấy quản gia cũng cảm thấy vô cùng thân thiết.

“Chú Trung, sao ba cháu lại nổi giận?” Diệp Thiếu Trạch vừa đi vừa hỏi.

Quản gia ngẩn người, ông đã rất lâu không nghe Lục Viễn Dương gọi ông là chú Trung nữa. Ông giật mình đáp: “Thì còn gì khác ngoài chuyện công ty nhỏ của cậu, nghe nói cậu vì công ty mà van nài chú út, ông chủ sao không giận cho được…”

Nghe tới đó, Diệp Thiếu Trạch lập tức nhớ được chuyện gì đang diễn ra.

Thật ra cũng không phải bởi vì công ty, mà là vì Lâm Thư Đồng.

Lâm Thư Đồng vốn là tài tử của khoa tài chính, cho nên Lục Viễn Dương mở công ty là công ty đầu tư, các hạng mục đầu tư đều là do Lâm Thư Đồng quản lý. Lâm Thư Đồng là người kiêu ngạo lại thanh cao, vô cùng tin tưởng vào năng lực của chính mình. Hạng mục gần đây do Lâm Thư Đồng tính toán sai, hao tổn mất một số tiền lớn, bây giờ Lâm Thư Đồng mỗi ngày đều liều mạng đi kiếm tiền bù vào tổn thất của hạng mục, Lục Viễn Dương nhìn người thương vất vả như vậy đương nhiên đau lòng. 

Thế nhưng một khoản tiền lớn như thế không phải chỉ cần hắn muốn là có thể bù vào, vì vậy Lục Viễn Dương đến cầu chú út của hắn, muốn chú út thu mua hạng mục này với giá cao, như vậy người yêu sẽ hết cực khổ.

Thật ra Lâm Thư Đồng tài năng cũng tàm tạm, trước đây đầu tư nhiều lần cũng lỗ sặc máu phải nhờ Lục Viễn Dương giúp đỡ xử lý. Lần này con số thật sự quá lớn, Lục Viễn Dương không có cách nào tự mình bù mà thôi.

Diệp Thiếu Trạch nhớ đến đây, gân xanh trên trán bắt đầu nổi lên, hồi xưa cậu cũng nhờ vào đầu tư làm giàu. Đối với thương cơ có linh cảm vô cùng đặc biệt, cậu vừa nhìn đến cách đầu tư của Lâm Ngọc Đồng liền thấy có vấn đề, Lục Viễn Dương lại còn giao công ty cho y quản lí, đốt cả chục triệu vô ích.

Cái gì gọi là con ông cháu cha, phá gia chi tử, một cái dẫn chứng sống sờ sờ đây chứ đâu.

“Cảm ơn chú.” Diệp Thiếu Trạch nhìn quản gia gật đầu, đi đến phòng làm việc của ba ở lầu hai.

Lục gia vô cùng giàu có, thảm trải khắp hành lang đều in hoa văn tinh xảo nhìn cái liền biết là nhà có tiền. Trên tường treo một bức tranh sơn dầu đậm nét văn hóa thời kỳ Phục Hưng, ở dưới ánh đèn màu vàng ấm áp nhìn cực kì nghệ thuật.

Diệp Thiếu Trạch gõ cửa: “Ba, con vào được chứ?”

Không có tiếng trả lời, Diệp Thiếu Trạch lại liên tục gõ thêm mấy lần, bên trong mới chậm rãi truyền đến một tiếng nói: “Vào đi.”

Diệp Thiếu Trạch đẩy cửa ra, liền nhìn thấy trong thư phòng có hai người, đối diện cậu chính là ba của Lục Viễn Dương, hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo đoan chính uy nghiêm. Mà người đứng quay lưng với cậu mặc nguyên cây đồ đen, quần áo là hàng đặt may riêng, trên cổ tay đeo một chiếc vòng đen không biết làm bằng gì. Hai chân thon dài tùy ý bắt chéo, tóc đen chải lên gọn gàng, diện mạo sắc sảo nhìn qua vô cùng thu hút. Anh chỉ tùy ý bưng chén trà đã thấy cả người đều có thần thái phi thường.

Diệp Thiếu Trạch cả người đều đứng hình, người này.. Sao lớn lên lại có mấy phần giống với Cố Thiệu Hòa. Đương nhiên nhìn qua già hơn Cố Thiệu Hòa một chút, hơn nữa có chút đáng sợ hơn.

Lục Thành, ba của Lục Viễn Dương nhíu nhíu mày: “Thằng nhóc hỗn xược, còn không mau đến đây xin lỗi chú út!”

Người kia chính là chú út của Lục Viễn Dương, Lục Thiệu.

Anh là người có địa vị cao nhất ở Lục gia, Lục gia sản nghiệp lớn, nhân số đông, dòng chính có 5 người con. Mà Lục Thiệu lại là người vô cùng đặc thù, anh và cụ Lục không có quan hệ máu mủ, lúc anh còn nhỏ được cụ Lục ôm từ bên ngoài về. Cụ Lục tự mình nuôi nấng, giáo dục, đem gia sản Lục gia âm thầm giao cho anh. Lục Thiệu sau khi lớn lên rời khỏi Lục gia, càng ngày càng thần bí, không ai biết rốt cuộc anh đang nắm giữ cái gì, cụ Lục chưa bao giờ nói, nhưng có một điều vô cùng rõ ràng, đó chính là người của Lục gia chưa bao giờ dám động tới anh.

Tất cả mọi người rất tôn kính anh, Lục Viễn Dương cũng không dám ngang tàng trước mặt Lục Thiệu.

Diệp Thiếu Trạch chậm rãi đi tới, cúi đầu nói: “Chú út, là do con hành động thiếu suy nghĩ.”

Đâu chỉ hành động thiếu suy nghĩ, nếu Lục Viễn Dương không phải cháu trai của Lục Thiệu, giờ này chắc không có cơ hội nhìn thấy mặt trời.

Lục Thiệu nghiêng người sang, đêm qua Diệp Thiếu Trạch say rượu, sáng nay cứ mặc như thế mà về, trên người chỉ có một cái áo sơ mi làm nổi bật làn da trắng, hiện ra đặc biệt nhu hòa nhưng vẫn xinh đẹp. Thanh niên lúc thường vô cùng bướng bỉnh đột nhiên lại xuất hiện một loại khí chất không giải thích được. 

Lục Thiệu sau một lúc sau mới nói: “Không có gì.” Giọng anh có chút trầm thấp gợi cảm.

“Chú út cũng coi như là nhìn con lớn lên.” Lục Thiệu dựa vào lưng ghế phía sau, trên mặt là một nụ cười như có như không. “Có một số việc, vui đùa một chút thì được, nghiêm túc quá thì không thể được.”

Diệp Thiếu Trạch trưng khuôn mặt ngoan ngoãn nghe lời: “Vâng, con hiểu rồi.”

Diệp Thiếu Trạch cúi đầu, cậu nhìn thấy mặt Lục Thiệu thì có một cảm giác quái dị, cứ như Cố Thiếu Hòa mười năm sau quay lại đứng ở trước mặt cậu vậy, ý nghĩ đầu tiên của Diệp Thiếu Trạch là muốn quay người bỏ chạy. Vì thế nên lựa chọn cúi đầu không nhìn anh vẫn tốt hơn.

Lục Thiệu nhàn nhạt ừ một tiếng, ánh mắt của anh rơi trên người Diệp Thiếu Trạch híp lại. Sau đó anh đứng lên nói: “Em đi trước, Lục Thành, anh nên cẩn thận dạy bảo Viễn Dương.”

Lục Thành vội vã đứng lên, cười nói: “Đó là đương nhiên. Anh đưa em ra ngoài?”

Lục Thiệu vung vung tay ra hiệu không cần, lướt qua Diệp Thiếu Trạch cũng không có liếc nhìn cậu. Với địa vị của anh, đương nhiên không cần quan tâm một Lục Viễn Dương nho nhỏ, dĩ nhiên cũng không để cậu vào mắt.

Sau khi Lục Thành đi tiễn Lục Thiệu quay lại, sắc mặt mới bắt đầu đen lại. Ông nhanh chân đến trước mặt Lục Viễn Dương, chỉ vào cậu mà mắng: “Mày phá của như vậy chưa đủ sao? Còn dám đi cầu xin hắn, mày có biết hắn là người thế nào không, mày ngại bản thân sống quá lâu hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.