Sau khi Diệp Thiếu Trạch rời khỏi, Lục Thiệu vẫy tay gọi thuộc hạ vào.
“Ngũ gia, đây là tài liệu ngài muốn.” Thuộc hạ đưa một tập tài liệu đến trước mặt anh.
Sau khi Lục Thiệu mở ra xem, mặt đều tối lại, lần đầu lộ ra biểu cảm lạnh lẽo cùng cực.
Thuộc hạ bị khí thế của anh làm cho giật mình, cung kính nói: “Cậu hai Lục mỗi ngày đều cho người giám sát người đàn ông họ Lâm này, hơn nữa lúc anh ta rời khỏi công ty đã mang theo ba triệu tiền mặt, cậu hai Lục cũng không có truy cứu. Nghe nói lúc người này còn làm trong công ty của mình thì cậu hai vô cùng dung túng y, thậm chí còn vì sai lầm của anh ta mà đến cầu xin ngài.”
Lục Thiệu qua một lúc cũng lâu không nói gì.
“Lâm Thư Đồng này, đừng để y lượn lờ ở trong giới này nữa.” Lục Thiệu khẽ nói “Chú chắc là biết mình nên làm gì.”
Thuộc hạ nói: “Ngũ gia yên tâm, những vụ đầu tư của người họ Lâm này gần đây đều có lỗ hổngt. Không cần làm gì cũng không thể gắng gượng được bao lâu nữa.”
Bây giờ Lục Thiệu mới miễn cưỡng hài lòng, phất tay cho thuộc hạ lui xuống.
Trong công ty của Lâm Thư Đồng, y đang cắm đầu tăng ca. Trong đó còn có mười mấy người trẻ tuổi cùng y tăng ca, nhưng trong lòng ai cũng hiểu tình hình công ty gần đây không tốt, giám đốc Lâm bình thường nhìn vô cùng lợi hại chẳng hiểu sao lại liên tục phạm sai lầm. Mọi người trong lòng đều oán hận nhưng nhìn bộ dạng nôn nóng của Lâm Thư Đồng cũng không dám hỏi gì nhiều.
Tống Thành mới được Lâm Thư Đồng tìm về làm trợ thủ, nhìn y liên tiếp đầu tư thất bại, trong lòng vô cùng phiền muộn: “Giám đốc Lâm, tôi đã nói rồi, anh nên nghe tôi nhưng mà anh lại không nghe, bây giờ tiền đã đi rồi, làm sao đây.”
Lâm Thư Đồng lạnh lùng nhìn, vì đầu tư thất bại nên tâm tình y đang không tốt, Tống Thành lại ở bên cạnh thêm mắm dặm muối. Y vốn rất thích tính cách của Tống Thành, có chính kiến lại kiên trì, không sợ cường quyền, không biết khuất phục, giờ lại cảm thấy vô cùng phiền.
Y kiềm chế tức giận, thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt hỏi: “Dự án tiếp theo là đầu tư vào đâu?”
“Khoa học kỹ thuật Thiên Hà.” Thư ký nhìn lịch trình, đáp.
Lâm Thư Đồng không để ý đến Tống Thành nữa, bước xuống xe đang đậu trước cửa. Đây là một công ty phát triển các dự án khoa học kỹ thuật tân tiến, chuyên thực hiện các chuyến du hành, nghe nói người điều hành là một thiên tài chỉ số thông minh cực cao, tìm ra hệ thống đạt được tiếng vang lớn trên thị trường, nhàn hạ mà kiếm lợi tiền triệu. Người bên phòng nhân sự của Lâm Thư Đồng liên lạc rất lâu mới có được một cơ hội cùng giám đốc bên đó gặp mặt. Người này rất ngạo mạn, muốn y phải tự thân đến công ty gặp.
Lúc y còn làm việc tại công ty của Lục Viễn Dương, đi đâu cũng có cái mác người của Lục nhị thiếu. Nhìn thấy mọi người a dua nịnh hót khiến y chán ghét loại cảm giác nương nhờ quyền lực này. Nhưng mà bây giờ không có Lục Viễn Dương che chở, y đi đến đâu cũng bị lạnh nhạt, thậm chí còn có người cố ý lạnh nhạt y, y thật sự nhớ cảm giác người người chào đón như trước.
Lâm Thư Đồng lắc đầu, muốn xóa loại suy nghĩ như vậy ra khỏi đầu. Y không sai khi bỏ Lục Viễn Dương, một ngày nào đó y sẽ dựa vào năng lực của chính mình để khiến đám người đó kính trọng y chứ không phải dựa vào xuất thân có sẵn mà được nịnh hót.
Lâm Thư Đồng đi thang máy lên tầng mười tám, thấy có người từ thang máy khác bước ra. Tuy là khí chất khác nhau nhưng dáng người thon dài dưới lớp âu phục, khuôn mặt tuấn dật phi phàm kia cho dù có bị đốt thành tro y vẫn nhận ra được, chính là Lục Viễn Dương. Phía sau Lục Viễn Dương còn có mấy thư kí.
Diệp Thiếu Trạch cũng nhìn thấy Lâm Thư Đồng, cậu phát hiện Lâm Thư Đồng gầy đi so với lần đầu gặp mặt, gương mặt nhã nhặn cũng lún phún râu. Tâm tình của cậu tốt hơn nhiều. Kẻ thù sống không tốt đương nhiên bản thân phải vui vẻ, bực bội lúc nãy bị Lục Thiệu trêu chọc biến mất hơn nửa.
Lâm Thư Đồng nhìn thấy cậu nhíu mày lại, khẽ nói: “Lục tổng, tôi đã nói không bao giờ muốn gặp lại anh, sao anh lại tìm đến đây?”
Diệp Thiếu Trạch cảm thấy hình như tai mình không được tốt thì phải.
Lâm Thư Đồng cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Anh nghĩ tôi không biết sao?” Diệp Thiếu Trạch cho người theo dõi y, y vẫn luôn biết. Lục Viễn Dương sợ y ở bên ngoài có người khác nên lúc nào cũng có bảo tiêu giám sát y. Sau đó không kiên trì được mấy ngày lại tự mò đến tận cửa lôi người về.
Nhưng y bây giờ là đang bàn chính sự, Lục Viễn Dương sao lại đến quấy rầy y?
“Nói tóm lại là bây giờ hai ta không còn gì nữa, anh đừng dây dưa nữa. Tôi tới đây bàn chuyện làm ăn, không muốn cùng anh quậy.” Lâm Thư Đồng nhìn khuôn mặt khiến mình chán ghét kia, vô cùng nhẫn nại “Nếu anh còn chút tự trọng thì không cần phải tiếp tục.”
“Chuyện này…. phó giám đốc Lâm.” Thư ký sau lưng Diệp Thiếu Trạch nhịn không được, nói “Tổng giám đốc Lâm tới đây để bàn chuyện, không phải đến tìm ngài. Thật sự chúng tôi cũng không biết ngài sẽ tới.”
Diệp Thiếu Trạch chậm rãi nở nụ cười: “Tổng giám đốc Lâm, còn chưa chào hỏi đàng hoàng mà đã mắng tôi ngọt xớt trơn tru như vậy, tôi thật sự khâm phục. Tổng giám đốc Lâm, tôi không có chút ý định muốn gặp lại anh, nhà bao việc, chứng hoang tưởng ảo giác là bệnh, anh phải trị đi nha.”
Mặt Lâm Thư Đồng tái nhợt, nhìn về phía mấy thư ký phía sau, ai cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn y.
Nếu như y không lầm, trong ánh mắt kia đều viết hai chữ: NGU NGỐC.
Lúc này có một đoàn người đi đến. Người đứng đầu thân hình cao lên, mặc một bộ âu phục xám bạc, khuy áo cài cẩn thận tỉ mỉ, quần cũng thẳng tắp bao lấy đôi chân thon dài, đến một nếp nhăn cũng không có. Đôi mắt lạnh nhạt bình tĩnh, cả người đều là khí chất khắc chế cấm dục. Một cái liếc mắt cũng mang khí thế phi phàm, mà phía sau hắn chính là giám đốc công ty khoa học kỹ thuật Thiên Hà mà Lâm Thư Đồng tìm mọi cách lấy lòng.
“Anh hai.” Diệp Thiếu Trạch đến gần Lục Viễn Duệ.
Lục Viễn Duệ nhìn em mình, khóe miệng hơi lộ ra ý cười, đến lúc hắn nhìn về phía Lâm Thư Đồng, ánh mắt đột nhiên lạnh đi: “Anh nghe em nói chuyện với người này, ai vậy?”
Diệp Thiếu Trạch tùy ý nói: “Chỉ là một nhân viên cũ trong công ty em thôi.”
“Anh không thích em nói chuyện với hắn.” Lục Viễn Duệ có vẻ rất chán ghét Lâm Thư Đồng, ngày thường vốn đã không cho ai đụng vào người em trai mình, hôm nay lại càng không nói đến thái độ với Lâm Thư Đồng.
Lục Viễn Duệ thấy Lâm Thư Đồng liền có một cảm giác nôn nóng khó tả, luôn cảm thấy sơ xuất một chút thì y sẽ cướp đi em trai bảo bối của mình.
Hắn nói với giám đốc bên cạnh: “Đuổi người này ra ngoài, đừng để hắn bước vào đây nữa.” Dứt lời liền kéo em trai hướng về phòng làm việc của mình mà đi, nhìn thấy Diệp Thiếu Trạch như muốn quay đầu lại nhìn, hắn nhịn một chút, nhắc nhở thân ái: “Không nên nhìn.”
Lâm Thư Đồng vô cùng lúng túng rất nhanh liền chuyển sang giận dữ, nhìn mấy bảo an muốn tới gần y, lớn tiếng nói: “Các người làm cái gì vậy, dựa vào đâu mà muốn đuổi tôi ra ngoài!”
Quản lý lườm y một cái, hạ thấp giọng: “Đó là giám đốc Lục. Cậu chọc tới ngài ấy rồi còn muốn bàn chuyện làm ăn gì, mau chóng cút đi, tôi không nhiều lời nữa.”
Lâm Thư Đồng cảm thấy mất hết mặt mũi, kiêu ngạo của y ở đây không ngừng bị chà đạp, nổi giận đùng đùng rời đi.
Lục Viễn Duệ sau khi đưa Diệp Thiếu Trạch đến văn phòng liền hỏi cậu: “Anh nghe nói em đi tìm chú út? Làm gì vậy?”
Diệp Thiếu Trạch nói: “Chú út muốn đối phó tập đoàn Phương Thần, em tìm đến để hợp tác thôi mà.”
“Nếu hết tiền có thể đến tìm anh.” Lục Viễn Duệ gọi thư ký lấy chi phiếu đến, mở bút ra liền viết mấy con số không “Muốn bao nhiêu?”
Diệp Thiếu Trạch lắc đầu: “Anh hai, em không đến tìm anh để đòi tiền. Em muốn hợp tác với anh.” Sau khi cậu về đến nơi, Lục Thiệu đã cho người đem giấy tờ về cổ phần của Viễn Thắng đến, nhưng mà hiện tại cậu không chỉ muốn đối phó tập đoàn Phương Thần. Diệp Thiếu Trạch ác ý nở nụ cười “Anh hai, anh nói xem chú út…. Có thể lợi hại đến đâu?”
Lục Viễn Duệ đối với tất cả mọi thứ đều không quan tâm, chỉ cần em trai muốn, hắn nhất định sẽ làm cho cậu.
Hắn nhìn Diệp Thiếu Trạch, nở nụ cười ngàn năm mới có một lần, sờ sờ tóc cậu: “Được, tùy ý em.”
Tập đoàn Phương Thần là đối thủ của công ty Lục Thiệu, nên Lục Thiệu đặt sẵn bẫy đợi tập đoàn Phương Thần đến chỉ là không ngờ người nhảy vào vậy mà lại là Lâm Thư Đồng, y gần như đem hết vốn lưu động của công ty Lục Viễn Dương đổ vào nhưng đồng thời cũng làm giá cổ phiếu của tập đoàn Phương Thần giảm xuống không ít.
Sau khi Diệp Thiếu Trạch nắm giữ cổ phần của Viễn Thắng thì vài ngày sau cổ phiếu của Viễn Thắng đồng loạt rớt giá, khiến nhiều người cho rằng tập đoàn Phương Thần đã hoàn toàn bất lực. Đồng thời Diệp Thiếu Trạch thu mua rất nhiều cổ phần của tập đoàn Phương Thần, giữa lúc cổ phiếu đua nhau rớt giá, các cổ đông đồng loạt bán tháo cổ phiếu, mắt thấy ngày tàn của Phương Thần đã đến, ai cũng muốn cầm túi tiền của mình chạy đi.
Ai ngờ bán cổ phiếu đi chính là đã trúng kế, tập đoàn Phương Thần không đến hai tháng sau nhận được một dự án trọng điểm quốc gia, giá cổ phiếu một đường bay lên. Nhưng mà hiện tại người đang nắm giữ cổ phần nhiều nhất là Diệp Thiếu Trạch.
Trận này đánh hết một tháng, lúc này đây các nhân viên mới chính thức được chiêm ngưỡng cái gì gọi là chơi cổ phiếu.
Năng lực đầu tư của Diệp Thiếu Trạch phải gọi là một câu chuyện thần thoại sống.
Đương nhiên còn phải kể đến khoa học kỹ thuật Thiên Hà không quản sống chết mà đập tiền. Diệp Thiếu Trạch cũng đền bù vài lần đầu tư kim ngạch giá trị lớn. Chỉ trong vòng một tháng, Diệp Thiếu Trạch đã làm cho giá trị bản thân vượt quá 1 tỷ.
Lúc Diệp Thiếu Trạch mở hội nghị thường niên, ánh mắt tất cả nhân viên nhìn cậu đều mang theo ngưỡng mộ và sùng bái.
Có người không nhịn được hỏi cậu: “Giám đốc Lục, sao ngài biết tập đoàn Phương Thần có thể nhận được dự án kia?” Cái dự án trọng điểm này trước đó không có chút tiếng tăm nào, đừng nói Lục gia có khi ngay cả thượng cấp cũng không biết dự án được thầu bởi nhà nào.
Diệp Thiếu Trạch nghĩ thầm, cậu không biết nhưng Lục Thiệu chắc chắn biết. Nếu trước giờ Lục Thiệu không đụng vào tập đoàn Phương Thần nay lại đột nhiên hao tổn công sức đối phó người ta làm gì, cũng chẳng phải ăn no rửng mỡ. Cho nên cậu nói: “Nhìn từ góc độ một nhà đầu tư, quan trọng nhất là năng lực, mọi người ở đây lương đều tăng gấp đôi. Chỉ cần mọi người nghiêm túc, nỗ lực làm việc, nhất định sẽ có thưởng thêm.”
Mọi người đều vui vẻ, bắt đầu đi chuẩn bị cho tiệc tối.
Lâm Thư Đồng nhìn thấy tin tức trên tạp chí tài chính và kinh tế “Chỉ trong vòng một tháng nâng giá trị bản thân lên một tỷ, một thần thoại sống về đầu tư.”
Công ty y bây giờ càng ngày càng sa sút, tiền cầm đi từ Lục Viễn Dương đã hao mất bảy tám phần. Một lần lại một lần đầu tư thất bại đối với Lâm Thư Đồng đều là đả kích nặng nề, lúc bắt đầu y tự tin bao nhiêu thì bây giờ y càng hoài nghi năng lực của bản thân bấy nhiêu, lẽ nào y thật sự không có thiên phú sao? Vậy những thành công trước đây từ đâu ra?
Lâm Thư Đồng mê man, cố gắng lên tinh thần, y không thể khuất phục, y tin rằng bản thân mình làm được.
Có khi, y lại hoài niệm thời điểm Lục Viễn Dương vẫn còn bên cạnh. Lúc tâm tình y xấu thì Lục Viễn Dương sẽ tìm mọi cách làm y vui, khi y có chuyện Lục Viễn Dương sẽ chạy đông chạy tây thay y cầu cứu. Tuy rằng Lục Viễn Dương hay táy máy tay chân nhưng nếu y không đồng ý thì Lục Viễn Dương sẽ không chạm đến dù chỉ một đầu ngón tay của y.
Mà Lục Viễn Dương bây giờ, cao quý xuất thần, trị giá hơn trăm triệu, đứng ở nơi y vĩnh viễn không bao giờ với đến được.
Đám cấp dưới nhìn thấy giám đốc Lâm cầm tờ báo đưa tin về Lục Viễn Dương ngẩn người, trong lòng không khỏi hối hận. Liên lạc với những người còn ở lại công ty nghe được lương đều tăng lên mấy lần, mỗi ngày đi làm đều vô cùng vui vẻ. Giám đốc Lục tuy rằng nhìn nghiêm khắc nhưng đối xử với cấp dưới rất tốt, lễ tết đều có thưởng. Hơn nữa cũng có lúc rất hài hước, cùng cậu làm việc cũng coi như một loại hưởng thụ.
Nhìn lại công ty bọn họ bây giờ, đừng nói tiền thưởng, có lương là may lắm rồi.
Thêm vào đó làm giám đốc Lâm mặt mày cả ngày u ám, phó giám đốc Tống thì chỗ này chỗ kia mỗi chỗ đều có thể moi ra khuyết điểm để chửi rủa sỉ nhục họ, không hề tôn trọng họ chút nào. Mà bây giờ họ muốn tìm việc khác cũng không thể, vì kinh nghiệm không nhiều nên đến đâu cũng phải bắt đầu từ dưới đáy.
Bọn họ bây giờ mới hiểu mấy lời kia của Diệp Thiếu Trạch. Mọi người đang trao đổi bình đẳng, Lục Viễn Dương vì tâm huyết của bọn họ mà trả tiền, đó là hồi báo chứ không phải mấy lời ngu xuẩn như vì tôi đã bỏ công sức ra nên công ty là của tôi dựng nên. Hơn nữa bọn họ chỉ là sinh viên đại học bình thường, không ai chịu trả lương cho họ cao hơn Lục Viễn Dương.