Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ

Chương 18: Án Hoạn Quan (6)



Thẩm Băng Niệm nói: "Sếp, tôi đi cùng các anh đến hiện trường nhé? Tôi rất tỉ mỉ..."

"Niệm Niệm, cô ở lại trong cục giúp điều tra Dương Anh." Giản Ngôn cự tuyệt.

Sau đó không đợi cô trả lời đã dẫn Trình Tử Khiêm đi.

Tiểu khu Mai Khôi Mật Ngữ tốt hơn nhiều so với Bắc Uyển Hào Đình, các phương diện xanh hóa đều làm rất tốt.

Phụ trách hiện trường vẫn là đồng nghiệp lần trước, khi gặp Giản Ngôn hắn cảm thấy rất ngượng. Dù sao cũng là khu vực quản lý của bọn họ liên tục xảy ra chuyện, hắn luôn cảm thấy rất bất an.

Cho nên đồng nghiệp này còn nhiệt tình giải thích tình huống nạn nhân hơn cả lần trước: "Lần này nạn nhân tên là Nghiêm Mặc, ba mươi tuổi, là nhân viên ngân hàng..."

Nghiêm Mặc ở tầng 12, trong không khí đã bốc lên mùi hôi thối của thi thể, nhưng đã khá hơn nhiều so với tình huống của Hứa Ôn Du.

Đồng nghiệp Pháp y nhìn thấy Giản Ngôn thì lên tiếng chào hỏi, nói: "Thi thể cương cứng đã bắt đầu mục nát, thời gian tử vong phỏng chừng là ba ngày trước. Trên thi thể không có vết thương nào rõ ràng, miệng và xoang mũi thì có vật lạ, có khả năng rất lớn là đã dùng thuốc ngủ quá liều dẫn đến tử vong, bộ phận sinh dục của thi thể cũng đã bị cắt mất."

"Xem ra, rất có thể là cùng một hung thủ gây án?" Giản Ngôn lại nhíu mày.

"Nhất định là cùng một người gây án!" Đồng nghiệp ở đồn công an cũng tiếp lời, "Khi chúng tôi đến thì cửa sổ đã bị đóng chặt, giống như đúc tình huống bên Hứa Ôn Du."

Hắn kiềm nén một chút mới không nói ra hai từ mật thất.

"Có phải cùng một hung thủ hay không thì phải trông cậy vào Giản đội các anh rồi. Chúng tôi sẽ mau chóng đi làm báo cáo." Đồng nghiệp Pháp y cười nói với Giản Ngôn.

"Được, vất vả rồi."

Nói xong, Giản Ngôn quay đầu lại đã nhìn thấy Trình Tử Khiêm đang ngồi xổm bên bàn trà, không biết đang cẩn thận xem xét gì đó.

"Có phát hiện gì?" Giản Ngôn đi qua, cũng ngồi xổm theo.

"Không có." Trình Tử Khiêm quay lại nhìn Giản Ngôn, lộ ra vẻ mặt khó hiểu, "Không có một chút vết tích nào."

Đồng nghiệp công an ở cạnh đó dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trình Tử Khiêm, nếu đã không phát hiện ra điều gì, thì sao còn trưng ra cái bộ dạng khó hiểu này?

Giản Ngôn lại hiểu được ý tứ của Trình Tử Khiêm. Hung thủ rõ ràng đã giết người, nhưng không để lại một chút vết tích nào, đó mới là điều kỳ quặc.

Giản Ngôn vỗ vỗ bả vai Trình Tử Khiêm rồi mới đứng lên hỏi đồng nghiệp ở đồn công an: "Lần này là ai báo cảnh sát?"

"Là vợ của Nghiêm Mặc." Đồng nghiệp kia nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Giản Ngôn mới giải thích thêm, "Vợ hắn rời nhà đi nơi khác, nhưng lại không liên lạc được với chồng mình nên mới gọi điện báo cảnh sát, hiện giờ còn đang gấp rút quay về."

Giản Ngôn lại càng thấy kỳ lạ hơn: "Coi như vợ hắn mấy ngày không liên lạc với chồng mình đi, vậy thì công ty hắn đâu? Nghiêm Mặc không phải nhân viên ngân hàng sao? Hôm nay là thứ năm, Nghiêm Mặc đại khái đã chết từ ba ngày trước, có nghĩa là tuần này hắn không đi làm, vì sao không ai báo án?"

"Chuyện này cũng chỉ có thể hỏi bên ngân hàng..." Đồng nghiệp kia cúi đầu, lộ ra dáng vẻ "Sao tôi biết được".

Giản Ngôn sửng sốt, đang muốn nói chuyện thì điện thoại của đồng nghiệp lại reo lên, hắn ngẩng đầu nhìn Giản Ngôn.

Giản Ngôn ra hiệu cho hắn nghe, còn mình thì đi qua bên kia.

Vừa đi được hai bước đã bị người kia gọi về, nét mặt hắn cực kỳ khó coi.

"Bộ dạng này là sao? Lại có người chết?" Giản Ngôn vốn thấy sắc mặt hắn quá khó coi nên định đùa hắn, không ngờ đồng nghiệp kia lại nhẹ nhàng gật đầu.

Giản Ngôn hận không thể tự tát cho mình hai bạt tay, vội vàng hỏi: "Ở đâu? Có liên quan đến hai vụ án giết người này không?"

"Bắc Duyệt Minh Phủ, cách nơi đây không xa, tử trạng của người chết rất giống với Hứa Ôn Du và Nghiêm Mặc. Giản đội, cùng đi xem không?"

"Đi!" Giản Ngôn gật đầu, lại hỏi Trình Tử Khiêm, "A Khiêm, cậu tiếp tục xem xét ở đây hay cùng đi qua bên kia?"

Trình Tử Khiêm đứng lên, nhìn quanh một vòng rồi nói: "Cùng đi đi."

Bắc Duyệt Minh Phủ là một tiểu khu cao cấp, xa hoa hơn hai tiểu khu kia một chút. Trong tiểu khu cây xanh vờn quanh, hòn non bộ và suối phun đều rất xinh đẹp, mặt đất cứ như được tắm qua nước, quá mức sạch sẽ.

Mấy người từ trên xe bước xuống, vừa vặn lại đụng phải đồng nghiệp Tổ pháp y. Hai mắt nhìn nhau một lúc, sắc mặt hai bên đều khó coi.

Mấy người ở nơi này đều là kẻ có tiền, có quan hệ cũng không ít. Hôm qua, chuyện của Hứa Ôn Du đã bị đăng lên mạng, sau đó nhanh chóng được quan tâm rộng rãi.

Thế là trên mạng liền xuất hiện đủ các lời đồn đại.

Có người nói, Hứa Ôn Du là một kẻ lừa tình nên mới bị người ta cắt mất bộ phận sinh dục. Còn có người xưng là bạn của đồng nghiệp Hứa Ôn Du, nói Hứa Ôn Du vốn là một tên đàn ông cặn bã, đã bị phú bà bao nuôi mà còn kết giao với mấy người bạn gái. Dù sao thì kiểu chết này sẽ khiến cho người ta liên tưởng rất nhiều. Cho nên, rất nhiều người trên mạng đều mắng chửi Hứa Ôn Du.

Nhưng cũng càng có nhiều người chỉ trích cảnh sát vô năng, căn bản không bảo vệ được tính mạng, tài sản, và sự an toàn cho người dân. Thậm chí có người còn nói, muốn đi đập phá cục cảnh sát.

Hiện tại tin tức truyền đi quá nhanh, có chỗ tốt cũng có chỗ xấu. Chỗ tốt là khi phá án sẽ có thêm nhiều thông tin hơn. Còn chỗ xấu là những vụ án tương tự như thế này sẽ không thể che giấu được nữa. Vốn loại án này không thể tiết lộ quá nhiều chi tiết cho quần chúng, thế nhưng quần chúng ăn dưa* căn bản không phân rõ thông tin nào là thật, thông tin nào là giả.

*quần chúng ăn dưa: ngôn ngữ mạng của TQ, chỉ những người chuyên hóng hớt những tin tức chưa được xác thực trên mạng.

Khi cư dân mạng chú ý quá mức thì hậu quả nhẹ nhất chính là cảnh sát sẽ thường xuyên bị mắng chửi vô lý. Còn hậu quả nghiêm trọng nhất là có thể sẽ gây ra khủng hoảng.

Lực lượng Internet rất khủng bố, tất cả mọi người sẽ gánh áp lực rất lớn.

Giản Ngôn có thể tưởng tượng được, đến ngày mai thôi, cả ba vụ án này đều sẽ bị tuôn ra ngoài. Đến lúc đó, không biết sẽ sản sinh ra loại hậu quả gì đây. Thế nhưng bọn họ không có cách nào để đè ép những tin tức này xuống.

Nạn nhân ở Bắc Duyệt Minh Phủ tên là Mễ Thụ, sống trên tầng cao nhất, các thiết bị được lắp đặt trong nhà đều rất xa xỉ.

Tử trạng của Mễ Thụ cực kỳ giống Hứa Ôn Du và Nghiêm Mặc, chỉ là thời gian tử vong của hắn lại tương đối ngắn hơn, thi thể còn chưa mục nát, trong không khí còn có mùi máu tươi nhàn nhạt.

"Thi ban và thi cương đều đang khuếch trương cao độ, thời gian tử vong ước chừng là từ 12 giờ đến 15 giờ." Đồng nghiệp Pháp y thở dài, "Xem ra, kiểu chết của hắn đích thật là giống hai người trước."

Giản Ngôn nhìn đồ vật trên ghế salon và bàn trà, đều rất gọn gàng ngăn nắp, pháp chứng cũng không tìm thấy bất kỳ dấu vân tay nào được lưu lại. Có thể thấy được, hiện trường này đã bị thu dọn qua.

Ngược lại trên thân thể Mễ Thụ lại tìm được dấu vân tay, đoán chừng cũng không phải do hung thủ để lại. Dù sao hung thủ còn quét dọn hiện trường, không lý nào lại lưu lại dấu vết trên người nạn nhân, phần lớn là do người đầu tiên phát hiện nạn nhân đã để lại.

"Cửa sổ đều bị đóng." Trình Tử Khiêm ở bên cạnh nói.

Giản Ngôn nhìn về phía các cảnh sát đã đến hiện trường trước đó: "Ai báo án? Các người vào đây bằng cách nào?"

"Báo án là cha mẹ của nạn nhân, bọn họ có chìa khóa, sau khi mở cửa ra nhìn thấy nạn nhân thì báo án."

"Vậy bọn họ đâu cả rồi?"

"Mẹ nạn nhân chịu không nổi đả kích này nên bị lên huyết áp, hiện giờ hai người họ đang ở bệnh viện."

Để cho người phong tỏa hiện trường, Giản Ngôn và Trình Tử Khiêm cùng đi đến bệnh viện.

Nhưng khi nhìn thấy hai cụ già, Giản Ngôn hơi sửng sốt: "Mễ giáo sư? Trương giáo sư?"

Hai người này đều dạy ở Đại học Cảnh sát Khê Lăng. Năm đó, Giản Ngôn dù không học qua khóa của bọn họ nhưng cũng biết đến đôi vợ chồng nổi danh ân ái này. Lại không nghĩ đến, hôm nay bọn họ sẽ gặp nhau dưới tình huống như thế này.

"Cậu là Giản Ngôn?" Mễ giáo sư vẫn còn chút ấn tượng đối với nhân vật phong vân năm đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.