Giản Ngôn thấy mọi người bỗng dưng yên tĩnh lại, đang định nói gì đó thì có cuộc gọi đến, là Trâu Vận gọi.
Giản Ngôn vội vàng bắt máy, giọng Trâu Vận có chút gấp gáp: "Anh? Anh ở đâu vậy?"
"Anh đang ở nhà." Giản Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Sao muộn vậy mà em còn chưa ngủ?"
"Em... Không phải anh cũng chưa ngủ sao? Sao vậy? Tâm trạng không tốt à?" Giọng nói Trâu Vận có vẻ thận trọng, "Anh, có muốn đến nhà em ở một thời gian không?"
Giản Ngôn hơi sửng sốt: "Không có, tâm trạng anh không thể tốt hơn... Khoan đã, sao tự dưng em nói thế? Sao anh phải qua nhà em ở?"
"Em thấy bài đăng của anh trên Wechat..." Trâu Vận do dự hỏi: "Có phải anh... nhớ chú thím?"
Giản Ngôn: "..."
Dừng một chút, Giản Ngôn mới nói: "Con bé ngốc này, đó là đèn nhà A Từ."
Trâu Vận ở đầu bên kia thở phào nhẹ nhõm: "Anh với A Từ đang ở cùng nhau à? Ảnh nhất định có thể an ủi anh, vậy em cũng yên tâm. Anh không có gì thì tốt rồi, hai anh nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon."
Nhìn điện thoại đã cúp, Giản Ngôn run lên mấy giây, Trâu Vận tiếp nhận nhanh như vậy à? Sao bình tĩnh vậy? Hay là nó căn bản không hiểu rõ ý mình?"
Khi Giản Ngôn tắm rửa xong thì đã thấy trên điện thoại có bốn cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Trâu Vận gọi. Giản Ngôn không nhịn được cười, đang muốn gọi lại thì nhận được cuộc gọi thứ năm.
"Anh và A Từ là như thế nào?" Điện thoại vừa bắt xong, Trâu Vận ở đầu bên kia vội vàng hỏi.
"À, em nghĩ thế nào thì là thế nấy." Giản Ngôn rất thản nhiên nói.
Trâu Vận không còn bình tĩnh: "Sao anh biết em đang nghĩ gì? Không phải anh... hai người các anh..."
"Tụi anh đang ở bên nhau." Khi nói ra câu này, khóe miệng Giản Ngôn không tự chủ được mà vểnh lên, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Hắn không biết khi mình nói câu này thì giọng điệu cũng dịu xuống.
"Hả." Trâu Vận có lẽ đã nhận kích thích quá lớn, nhất thời không nói ra lời, còn tức thì nghĩ theo hướng sai lệch, cả buổi trời mới thốt ra được mấy chữ: "Anh, anh kiềm chế một chút..."
Sau đó cúp điện thoại.
Giản Ngôn sửng sốt, hình như Trâu Vận hiểu lầm cái gì? Nhưng ngẫm lại nội dung mà Trâu Vận hiểu lầm thì trong lòng Giản Ngôn đã như thiêu như đốt, bộ vị không thể nói nào đó trên cơ thể lập tức có phản ứng.
Thôi xong, Giản Ngôn ngã đầu xuống giường, độc thân lâu như vậy, cũng chưa từng đói khát như thế? Hiện tại chỉ nghĩ một chút đã chịu không được, chuyện này còn có thể làm gì?
Mẹ nó, thật muốn từ cửa sổ bay qua bên đó!
Giản Ngôn lăn qua lăn lại, cuối cùng móc điện thoại ra lưới Wechat, mới đầu bài đăng của hắn có rất nhiều like, sau đó dưới bình luận toàn là kinh ngạc và nghi vấn, rất nhiều người hỏi có phải hắn bị hack nick hay không.
Giản Ngôn bình luận vào bài của mình: Trả lời chung một lần, tôi rất khỏe, không bị hack nick.
Nghĩ một chút, lại bồi thêm mấy chữ: P/s: Đây là đèn nhà vợ.
Sau khi gửi xong, Giản Ngôn chờ động tĩnh trong nhóm Tổ trọng án.
Nhưng trong nhóm không hề có động tĩnh gì, an tĩnh như đang ngủ.
Giản Ngôn:?
Giản Ngôn không biết, ở chỗ hắn không nhìn thấy có một nhóm tên là "Chống lại Giản Ngôn" đang rất náo nhiệt.
Nhóm này là khi Giản Ngôn vừa bị điều tới, bọn Hướng Dương không phục nên đã bí mật tạo ra, chuyên môn dùng để thương lượng cách đối phó với Giản Ngôn. Về sau thì nhóm này không còn ai dùng nữa.
Lúc Giản Ngôn ở trong nhóm Tổ trọng án nói đó là đèn nhà A Từ, Hướng Dương đã mở nhóm này ra, hắn gửi lên một dòng: Chẳng lẽ chỉ có mình tôi cảm thấy Sếp và A Từ có gian tình?
Tiếu Tiếu: +1, hai người bọn họ chắc chắn có gian tình, ánh mắt Sếp nhìn A Từ dính chặt tới nỗi muốn kéo cũng kéo không ra.
A Khiêm: Đồng ý.
Tiếu Tiếu: Trời má ( ⊙ o ⊙), A Khiêm cũng bắt đầu tám chuyện...
A Khiêm: Không phải tám chuyện, tôi nhìn thấy Sếp lén nắm tay A Từ.
Tiếu Tiếu: Vì sao tôi lại cảm thấy rất ngọt? A a a, tâm thiếu nữ sắp dâng tràn ~
Hướng Dương: Cô còn không biết xấu hổ tự xưng thiếu nữ? Không sợ bị thiếu nữ đánh sao?
Tiếu Tiếu: Im đi, cái tên đàn ông lớn tuổi này!
Đầu Gỗ: Cho nên, tối nay Sếp ở nhà A Từ à?
Tiểu Hắc: Đầu Gỗ, cậu đen tối quá, làm sao xứng với tên của cậu?
Đầu Gỗ: Tôi có nói gì đâu...
Hướng Dương: Đầu Gỗ là kẻ muộn tao, nhìn bề ngoài thì chững chạc đàng hoàng, nhưng lần nào người biết rõ nhất cũng là cậu ta.
Sau đó, ngay tại lúc này, Giản Ngôn trả lời trên Wechat cái câu "đèn nhà vợ" kia.
Hướng Dương: Xong phim, tôi có dự cảm sau này ngày nào cũng sẽ bị ép ăn thức ăn cho chó.
Tiểu Hắc: Đồng ý, đi làm khoe ân ái còn chưa tính, hiện tại ngay cả Wechat Sếp cũng không tha.
Đầu Gỗ: Chắc là không đâu? Sếp đâu thích dùng Wechat.
Hướng Dương: Tôi cược Sếp sẽ càng ngày càng đăng nhiều hơn...
Tiếu Tiếu: Tôi cũng nghĩ thế... Nói chứ tốc độ của Sếp cũng nhanh quá đi, nam thần lại dễ dàng bị ăn hết như vậy, thật không cam tâm mà.
Hướng Dương: Nhất định là quấn quít bám chặt rồi, dù sao Sếp mình ngoại trừ da mặt dày thì không có ưu điểm gì.
Tiếu Tiếu: Tôi chụp màn hình.
Hướng Dương:...
Giản Ngôn hoàn toàn không biết các anh em của hắn đang ở sau lưng nghị luận hắn, hắn đắc ý tiến vào mộng đẹp. Hơn nữa hắn còn ngủ một giấc đặc biệt an tâm, ở trong mộng hắn cùng với A Từ ân ân ái ái một phen, tốt đẹp đến mức hắn không muốn mở mắt ra.
Sau đó vì nghĩ đến chuyện mua bữa sáng cho vợ mới trở mình bò dậy.
A Từ nghe thấy tiếng đập cửa đã biết là Giản Ngôn đến, không hiểu sao cậu có chút khẩn trương.
Cái chuyện sống hai đời còn vì gặp bạn trai mà khẩn trương, nói ra thật là mất mặt, nhưng cậu vẫn không thể khống chế được.
Hít sâu một hơi rồi sửa sang lại quần áo, A Từ mới mở cửa ra, sau đó cậu ngây ngẩn cả người.
Hôm nay Giản Ngôn rõ ràng đã ăn mặc tỉ mỉ, tóc chải gọn gàng, râu ria sạch sẽ. Hắn mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo vén đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay với đường cong duyên dáng. Bởi vì đang cầm bữa sáng nên cơ bắp kéo căng, càng lộ ra sự rắn chắc khỏe mạnh. Bên dưới thì mặc quần dài màu đen, hai chân vừa dài vừa thẳng, bỏ qua bữa sáng đang cầm trên tay thì trông cứ như minh tinh đang chuẩn bị chụp hình cho trang bìa tạp chí.
A Từ ngây ngốc nhìn hắn, tim đập rộn ràng, tai cũng lặng lẽ đỏ lên.
Nhìn thấy phản ứng của A Từ, tâm tình Giản Ngôn rất tốt, cầm bữa sáng trong một tay, tay kia đưa ra nắm lấy eo A Từ, sáp lại hôn lên môi cậu, dịu dàng nói: "Chào buổi sáng."
Mặt A Từ cũng đỏ lên, đưa tay nhận bữa sáng của Giản Ngôn, cúi đầu nói: "Chào anh."
Giản Ngôn không buông tay ra mà tiện thể cầm tay A Từ rồi dắt cậu đi tới bàn ăn. Sau khi để bữa sáng xuống còn thuận tay đỡ A Từ vào chỗ ngồi, bản thân hắn thì đi xuống bếp lấy chén đũa.
A Từ dần hồi phục nhịp tim, nói: "Anh ân cần như thế em sẽ không quen."
Giản Ngôn cầm bát đũa ra, tựa khuỷu tay lên lưng ghế A Từ, xích lại gần thấp giọng hỏi: "Có lúc nào anh không ân cần với em?"
Hắn dựa vào rất gần, hai người như sắp dính vào nhau, khi nói chuyện hơi thở phả lên trên mặt, trong đôi mắt có thần sáng ngời là nhu tình đông đặc đến không tan nổi.
A Từ thở dài rồi đẩy mặt hắn ra: "Ăn sáng."
Giản Ngôn không chọc cậu nữa, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ đối diện, vừa ăn một miếng đã nghe A Từ thấp giọng nói: "Sau hôm sinh nhật Trâu Vận, anh không phải cứ luôn trốn tránh em sao?"
Giản Ngôn không biết vì sao A Từ biết mình trốn tránh cậu, nhưng nhớ tới khi đó mình hiểu lầm cậu và Trâu Vận là bạn trai bạn gái thì trong lòng đau khổ biết bao nhiêu, hắn cảm thấy rất uất ức: "Em còn nói sao, khi đó anh..."
Nói được nửa câu lại cảm thấy khi ấy ăn giấm có chút ngốc. Chưa biết rõ chuyện gì đã tự mình âm thầm đau thương đố kị, còn xóa điện thoại của A Từ, nói ra thì mất mặt quá nên đành nuốt câu sau lại.
A Từ lại hỏi đến cùng: "Khi đó anh làm sao?"
Giản Ngôn nghĩ ngợi, nói: "Khi đó không phải em không có mặt ở Khê Lăng sao? Ngay cả điện thoại cũng không gọi được..."
"Anh gọi điện thoại cho em?" A Từ nhíu mày.
Giản Ngôn nhìn thấy động tác của cậu mang theo một loại phong tình không nói nên lời, trong lòng sững lại, nói dối: "Đúng vậy."
"Gạt em." A Từ khẽ cười một tiếng.
Giản Ngôn cực kỳ tò mò, không phải Trâu Vận nói điện thoại A Từ không gọi được sao? Vậy sao em ấy biết mình không gọi?
Chẳng lẽ ẻm đang gạt mình? Dù sao cũng tốt nghiệp trường Cảnh sát, Giản Ngôn rất rành mấy loại kỹ năng này, cho nên hắn rất bình tĩnh mà tiếp tục mạnh miệng: "Anh thật sự có gọi."
"Ngay cả số điện thoại của em anh cũng xóa, gọi bằng cách nào?" A Từ cười như không cười nhìn hắn, ánh mắt kia như đang nói: Trước mặt em mà anh còn dám nói dối?
Giản Ngôn bị hù mém chút rớt đũa, bộ A Từ có thuật đọc tâm hay đã xảy ra chuyện gì? Cả việc hắn xóa điện thoại mà cũng biết?
A Từ như biết hắn đang nghĩ gì, thản nhiên nói: "Sau này anh lén lút lưu số điện thoại của em, bị em thấy được."
Giản Ngôn: "..."
Mặc dù việc nói dối vạch thẳng mặt, nhưng như Hướng Dương đã nói, ưu điểm lớn nhất của Giản Ngôn là da mặt dày. Cho nên hắn không hề xấu hổ chút nào, ngược lại còn dương dương tự đắc nói: "Sở dĩ lúc đó em để ý anh có liên lạc với em hay không, là do em đã bắt đầu thích anh rồi sao?"
A Từ khựng lại rồi vùi đầu ăn, không thèm đếm xỉa đến hắn.
Giản Ngôn thở dài: "Lúc đó anh cũng khổ sở mà, em đến rồi ở lại nhà ông cụ nên anh cứ tưởng em và Trâu Vận là một đôi. Đêm hôm đó một mình anh đi về, lòng đau như dao cắt..."
Cứ như bình thường mà nói hết ra, hình như cũng không mất mặt lắm?
A Từ ngẩng đầu nhìn Giản Ngôn, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Giản Ngôn dừng lại: "Em nhìn anh như vậy anh lại muốn hôn em."
A Từ lại cúi đầu, tai đỏ lựng, Giản Ngôn hạnh phúc đến nỗi muốn bay bổng.
Vợ của hắn lúc nào cũng khôn khéo, cực kỳ tài giỏi, duy chỉ có trong phương diện tình cảm là ngây thơ thẹn thùng không tưởng nổi, cái loại tương phản này quả thực hấp dẫn chết người.
Đúng là nhặt được bảo vật mà, Giản Ngôn âm thầm hạ quyết tâm, sau này phải nói mấy lời tâm tình cho A Từ nghe nhiều hơn nữa, phản ứng của em ấy thật sự quá đáng yêu.