Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ

Chương 45: Tình yêu nơi đâu



Khi hai người đến bệnh viện thì thời gian vẫn còn sớm, ông bà của Chu Châu đã thu dọn hành lý xong xuôi, đang chuẩn bị đi làm thủ tục xuất viện. Giản Ngôn nhận lấy hóa đơn của họ, rồi tự mình đi đóng.

A Từ bước vào phòng bệnh đã thấy Chu Châu đang ngồi trên xe lăn, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, không biết suy nghĩ chuyện gì mà có vẻ đăm chiêu. Cô bé vốn có hơi gầy, trong khoảng thời gian này lại càng gầy hơn nữa, cái cằm quá nhọn khiến cho đôi mắt càng to thêm, cũng không còn linh động như trước, khuôn mặt đầy vẻ u sầu không đúng tuổi.

"Châu Châu, em đang nghĩ gì thế?" A Từ đi tới ngồi xổm bên cạnh xe lăn, dịu dàng hỏi.

Trông thấy A Từ, khuôn mặt Chu Châu rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười: "Anh A Từ đến rồi ạ."

Thấy cô bé nở nụ cười chân thành, trong lòng A Từ có chút xót xa.

Chuyện Chu Mộng tự sát không thể giấu được Chu Châu. Đương nhiên là bọn họ đã tóm lượt một phần chân tướng, những gút mắc của người lớn khi đó, trẻ con bây giờ còn chưa hiểu được. Nhưng trong bệnh viện đã có nhiều người biết nên rất khó giữ bí mật, chuyện của Chu Mộng được quan tâm rất nhiều, cho nên có thể Chu Châu đã vô tình hay cố ý biết được không ít. Mấy ngày nay, cô bé đã phải kiềm nén lòng mình.

Chu Châu vẫn giữ con thỏ giấy mà trước đây A Từ đã gấp cho bé, trên đuôi thỏ còn có một đóa hoa nhỏ.

A Từ cầm con thỏ nhỏ trên tay xoay xoay một vòng, hỏi: "Châu Châu, em có nhớ trước đây anh gấp con thỏ này đã nói gì với em không?"

Chu Châu gật đầu: "Nhớ ạ, anh A Từ nói, chỉ cần có tình yêu thì cuộc đời sẽ nở hoa ạ."

Chu Châu ngước nhìn A Từ, muốn nói lại thôi: "Nhưng mà..."

"Em muốn nói gì?" A Từ xoa xoa đầu Chu Châu, dùng ánh mắt khích lệ cô bé.

"Nhưng, nhưng tình yêu đang ở đâu ạ?" Chu Châu chớp chớp mắt, viền mắt đỏ ửng, nước mắt lưng tròng nhưng vẫn cố không rơi xuống, "Mẹ nói yêu em, nhưng mẹ lại bỏ em mà đi, không cần em nữa..."

"Châu Châu nghĩ tình yêu của mẹ trước đây là giả sao?" A Từ dịu dàng hỏi.

Chu Châu lắc đầu, nhưng sau này nó không còn nữa.

"Vậy thì, Châu Châu nghĩ anh A Từ có yêu Châu Châu không?"

Chu Châu gật đầu, nhưng anh A Từ không thể ở bên bé cả đời, bé sẽ phải rời đi ngay rồi.

"Ông bà có yêu Châu Châu không?"

Chu Châu gật đầu, ông bà có yêu bé, nhưng bé không thân thiết với ông bà, không hiểu nhau tí nào cả.

"Chị y tá và chú bác sĩ trong bệnh viện có yêu Châu Châu không?"

Chu Châu hơi băn khoăn, chị y tá chăm sóc và chú bác sĩ đều yêu bé, nhưng trong bệnh viện cũng có vài chị y tá và chú bác sĩ nói xấu mẹ ở sau lưng.

"Vậy các cô chú cảnh sát đến thăm Châu Châu có yêu Châu Châu không?"

Chu Châu lại do dự, các cô chú đem tới rất nhiều đồ ăn vặt, đồ chơi và quần áo xinh đẹp, vậy chắc là có yêu nhỉ? Nhưng không phải bọn họ đã điều tra chuyện của mẹ sao?

Chu Châu nhìn A Từ, không biết nên gật hay lắc đầu.

A Từ trả lại con thỏ cho Chu Châu, giọng nói trầm thấp dịu dàng mang theo trấn an: "Em xem, mẹ em tuy đã mất, nhưng mẹ yêu Châu Châu như vậy mà, người có mất đi thì tình yêu vẫn còn mãi. Cho dù Châu Châu không thân với ông bà, nhưng tình yêu của họ cũng không ít hơn mẹ. Tuy rằng có người nói xấu mẹ em ở sau lưng, nhưng vẫn còn rất nhiều cô chú không biết tên thương yêu Châu Châu. Còn có anh nữa, tuy là anh không thể ở bên Châu Châu mỗi ngày, nhưng anh sẽ luôn nhớ tới Châu Châu. Những điều này, Châu Châu có thể cảm nhận được không?"

Lần này Chu Châu gật đầu, nước mắt rốt cục cũng rơi xuống, nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng.

"Anh từng kể Châu Châu nghe chuyện khi bé của anh nhỉ?" A Từ dịu dàng lau sạch nước mắt cho bé.

Chu Châu hơi nghẹn ngào, nói: "Dạ, em nhớ ạ. Khi còn bé anh A Từ là cô nhi, ở trong cô nhi viện thường hay bị người ta bắt nạt, cũng không có hạnh phúc. Sau đó mới có người nói cho anh biết, trong lòng có tình yêu thì cuộc đời sẽ nở hoa. Anh đã có tình yêu, cho nên hiện tại anh rất lợi hại, cũng rất hạnh phúc."

Dừng một chút, Chu Châu nhẹ nhàng mỉm cười: "Em hiểu rồi ạ, em bây giờ đã hạnh phúc hơn anh khi đó rất nhiều, em còn có nhiều người yêu em nữa. Anh A Từ yên tâm, em sẽ vui vẻ sinh sống cùng ông bà. Em cũng sẽ mãi mãi nhớ đến anh A Từ."

A Từ vui mừng ôm Chu Châu, chợt nghe thấy tiếng nức nở ở đằng sau.

Cậu quay lại nhìn thì thấy ông bà Chu Châu và Giản Ngôn đang đứng ở ngoài cửa, còn có bác sĩ y tá cùng với mấy người bệnh, tất cả đều đang nhìn cậu, đa số là vẻ mặt cảm động.

Khóe miệng A Từ co quắp, đứng lên hỏi Giản Ngôn: "Thủ tục xuất viện xong rồi ạ?"

"Xong hết rồi, chúng ta đi thôi."

Giản Ngôn giúp bọn họ mang hành lý, A Từ đẩy Chu Châu đi, tạm biệt những người đang vây xem.

A Từ bế Chu Châu lên xe, Giản Ngôn cất hành lý và xe lăn vào cốp sau, rồi lại dìu ông bà Chu Châu lên xe.

Ông bà Chu Châu cứ mãi nói lời cảm ơn với bọn họ.

"Không có gì, đúng lúc hôm nay là cuối tuần, cũng không cần đi làm. Chúng ta tới nghĩa trang trước, sau đó sẽ đưa mọi người đến nhà ga."

Mộ của Chu Mộng vẫn ở tại Khê Lăng, là một nghĩa trang khá vắng vẻ. Chu Châu muốn đi thăm mẹ trước khi rời đi.

A Từ ngồi lên phó lái, Giản Ngôn chồm qua giúp cậu thắt dây an toàn.

A Từ hoảng hốt, ngay trước mặt người già và trẻ em đấy.

Giản Ngôn nhìn cậu một cái, không hé răng.

A Từ hơi chột dạ quay lại nhìn, hai cụ già đều đang tươi cười chất phác. Chu Châu chớp chớp đôi mắt to, dáng vẻ có chút xúc động.

A Từ hơi yên lòng một chút.

Nghĩa trang có hơi vắng vẻ, cũng không phải tiết thanh minh, nơi này gần như không có người.

Giản Ngôn đi tới cốp sau lấy xe lăn, A Từ đứng ở bên cạnh nhìn quanh, lại thấy cách đó không xa có một chiếc xe đang đậu, một người đàn ông mặc áo đen quần đen đang cúi người chui vào trong xe.

A Từ sửng sốt, tuy rằng khuôn mặt đã bị che lại, nhưng người này hình như hơi quen?

"Sao vậy?" Giản Ngôn đẩy xe lăn tới đã thấy A Từ đang ngẩn người, nhìn theo hướng của cậu, mắt Giản Ngôn lóe lên một cái.

"Anh nhìn kìa, có phải chiếc xe đó trông rất quen không?" Không thấy được người đàn ông, A Từ chỉ vào chiếc xe hỏi.

"Ừ, trông quen lắm." Giản Ngôn đáp lại, trước tiên ôm Chu Châu từ trên xe xuống, sắp xếp xe lăn đâu vào đấy, rồi mới nhìn tới chiếc xe đã lái đi, nói: "Đó là xe trong cục."

"Hả?" Trước đó A Từ chỉ nghi ngờ, bây giờ nghe Giản Ngôn nói thế thì rất kinh ngạc, "Xe trong cục?"

"Xe đó bình thường vốn để Trâu cục đi, nhưng từ trước đến nay ông ấy không cần xe, cho nên xe đó chủ yếu chỉ để dùng cho khách." Giản Ngôn đẩy Chu Châu vào trong nghĩa trang.

A Từ sửng sốt vài giây mới hiểu kịp, xe dùng cho khách? Tại sao lại xuất hiện trong nghĩa trang? Người đàn ông đó... vì sao có mặt ở đây?

Ảnh của Chu Mộng trên bia mộ chính là ảnh chụp khi cô còn trẻ, tràn đầy sức sống và tinh thần phấn chấn, đôi mắt vừa to vừa sáng với nụ cười hoạt bát, trông xinh đẹp không thể tả.

Bà nội Chu Châu đặt một bó hoa lên trước mộ bia, song song với bó hoa khác đã được đặt trước đó. Nước mắt Chu Châu lại rơi xuống, nức nở nói: "Mẹ, hôm nay con phải cùng ông bà quay về quê nhà rồi, con sẽ vâng lời ông bà, sẽ học thật giỏi, khi lớn lên sẽ quay lại thăm mẹ..."

"Không cần chờ lớn lên..." Bà Chu Châu ở bên cạnh xoa đầu cháu gái nói, "Hằng năm đều có thể quay lại."

Chu Châu ngước đầu lên, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, vẻ mặt chờ mong và mừng rỡ: "Có thật không ạ? Bà ơi?"

"Thật." Bà Chu Châu gật đầu, "Sau này chỉ cần có thời gian, hàng năm bà sẽ cùng Châu Châu trở về thăm mẹ."

"Cảm ơn bà." Chu Châu ôm bà òa khóc.

Giản Ngôn và A Từ đứng cách xa hơn một chút, thấy cảnh này, Giản Ngôn bỗng lấy cùi chỏ đụng đụng A Từ, nói: "Không ngờ em còn nấu được một nồi canh gà ngon nha. Trong lòng có tình yêu, cuộc sống sẽ nở hoa?"

A Từ nhớ tới chuyện vừa rồi ở bệnh viện, nhìn Giản Ngôn một cái, cười nói: "Thật ra, canh gà đó cũng là do người khác nấu cho em."

"Ai?" Giản Ngôn chau mày, truy hỏi: "Buồn nôn như vậy mà em còn cho là tâm đắc."

"Nghĩ kỹ thì cũng buồn nôn thật..." A Từ nín cười nói.

Chân mày Giản Ngôn nhíu càng chặt, luôn cảm thấy có điểm nào đó kỳ quái. Nhưng hắn không hỏi, theo thái độ của A Từ thì có vẻ người đó rất quan trọng đối với cậu?

Trước đó Chu Châu nói, khi còn bé A Từ vẫn luôn bị bắt nạt, sau này gặp được người kia mới dần dần tốt hơn. Người kia là ai? Cũng không tìm ra người nào có ảnh hưởng rất lớn với A Từ trong tư liệu. Vì sao người được gặp A Từ trước không phải là hắn?

Từ nghĩa trang đi ra, A Từ và Giản Ngôn lại đưa Chu Châu và ông bà đến nhà ga, Chu Châu cứ nắm lấy áo A Từ không buông.

"Châu Châu ngoan, nghe lời ông bà, đợi anh A Từ rảnh sẽ đi thăm em ngay, được không?" A Từ dịu dàng khuyên nhủ, "Em phải nhớ kỹ lời anh nói, lần sau khi anh gặp được em, em nhất định phải kể anh nghe thật nhiều thật nhiều chuyện lý thú, có được không?"

"Dạ." Chu Châu rốt cục buông tay ra, nhìn thoáng qua Giản Ngôn đang đứng ở đằng sau, nói: "Sau này anh A Từ đi nhớ dẫn theo anh Giản Ngôn nha."

Tuy rằng mọi lần Giản Ngôn đều cùng A Từ đi thăm Chu Châu, nhưng trong lòng Chu Châu còn ác cảm với mấy người Giản Ngôn, cho nên vẫn không thể vui vẻ với hắn, nhiều lắm là vì mặt mũi A Từ mà gọi một tiếng "Chú Giản".

Không ngờ hôm nay đột nhiên có được đãi ngộ tốt như vậy. Không chỉ mời hắn đến chơi mà xưng hô cũng thay đổi luôn, hắn rốt cục cũng được ngang hàng với A Từ rồi, Giản Ngôn quả thật có chút thụ sủng nhược kinh: "Châu Châu yên tâm, anh Giản Ngôn nhất định sẽ đến thăm em."

Chu Châu nhìn Giản Ngôn một cái, không để ý tới hắn mà chỉ chăm chú nhìn A Từ, nói: "Anh A Từ, anh nhất định phải đến nhé."

Giản Ngôn nghe xong mới biết thì ra mình chỉ là hàng đi kèm, nhưng được đính kèm với A Từ hắn cũng rất vui rồi.

A Từ đồng ý với từng yêu cầu của Chu Châu, thời gian không còn nhiều, Chu Châu chỉ có thể rời đi.

Giản Ngôn giúp bọn họ mang hành lý, đồ chơi và quà tặng của mọi người lên xe.

Ông bà Chu Châu lại cảm ơn một hồi rồi mới lưu luyến rời đi.

Từ nhà ga đi ra, hai người bước lên xe, Giản Ngôn không vội lái đi mà nhìn A Từ chằm chằm.

"Anh nhìn cái gì?" A Từ bị nhìn làm nhịp tim có chút hỗn loạn.

"Vợ anh đẹp thì anh nhìn." Giản Ngôn hừ một tiếng.

Biết được tính tình này của hắn, A Từ hoàn toàn bó tay, dứt khoát mặc kệ hắn.

"Cho người ta nhìn được mà không cho chồng mình nhìn?" Giản Ngôn lại nói.

Cố tình gây sự đây mà, A Từ quay qua liền thấy ánh mắt trêu ghẹo của đối phương. Cậu bỗng nhiên nhận ra, so đo chuyện này với Giản Ngôn thì cậu sẽ thua chắc thôi.

Quả nhiên, A Từ không nói lời nào, Giản Ngôn liền bất đắc dĩ, ngẫm nghĩ một hồi lại nói: "Vợ anh quá là đẹp, đi tới đâu cũng có người để ý, thiệt là áp lực."

Nghe Giản Ngôn nói thế, A Từ cũng hơi nóng. Cậu biết Giản Ngôn hay ghen, nhưng hôm nay bọn họ chỉ đi gặp Chu Châu và ông bà, là người già và trẻ em đó, vậy mà hắn cũng ghen cho được?

"Trẻ em? Hiện nay các bé gái rất ghê gớm, từ nhỏ đã biết mê trai đẹp rồi..."

A Từ im lặng, cái mặt Giản Ngôn rõ ràng là đang đùa giỡn, chắc là sợ mình buồn nên mới cố ý trêu chọc.

Nghĩ một chút, A Từ nói: "Cũng đúng, không phải có người được bé gái tỏ tình trong thang máy sao?"

Nghe thế, Giản Ngôn sửng sốt một lúc mới phản ứng kịp: "Em không phải đang nói anh đó chứ?"

A Từ hừ một tiếng, không trả lời. Không nói anh chứ nói ai?

Giản Ngôn nháy nháy mắt: "Vợ này, em ghen à?"

A Từ đỏ mặt, cứng đầu nói: "Thì sao? Anh được ghen mà em không được à?"

"Không không không..." Giản Ngôn cười mờ ám: "Ý anh là, em mà ghen thì anh nhất định sẽ đền cho em."

A Từ sững sờ, Giản Ngôn lại nói: "Cho nên, tới lượt anh ghen thì em cũng phải đền lại."

Ra là chờ cái này đây, A Từ lườm hắn một cái: "Vừa khéo hai chuyện này huề nhau, không ai phải đền cả."

"Không, không huề đâu." Giản Ngôn lắc đầu, càng cười dữ dội hơn: " Em có biết, ngày đó bé gái trong thang máy đã nói gì với anh không?"

A Từ có trực giác đó là cạm bẫy, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Nó đã nói gì với anh?"

"Nó nói, nó để ý anh đẹp trai ở bên cạnh lâu lắm rồi, không biết anh đẹp trai có bạn gái chưa, sau này lớn lên nó muốn gả cho ảnh..."

A Từ: "...Không nên vì chút chuyện nhỏ như vậy mà hủy hoại thanh danh bé gái nhà người ta chứ?"

Giản Ngôn rất oan ức: "Có người thổ lộ với bạn trai anh thông qua anh, mà bạn trai anh còn hoài nghi nhân phẩm của anh nữa, nói sao anh không bực..."

A Từ: "..."

Phân vân một chút, A Từ vẫn thỏa hiệp: "Nói đi, anh muốn đền cái gì?"

Giản Ngôn lập tức hớn hở mặt mày: "Vợ, em còn nhớ lời nói đêm qua không?"

Tai A Từ đỏ lên, ký ức đêm qua dường như chỉ có điên cuồng? Còn việc đã nói gì thì dưới tình huống đó hình như cũng nói khá nhiều, đương nhiên ấn tượng sâu nhất chính là câu nói "Anh yêu em" của Giản Ngôn.

Nhưng nói ra thì kỳ lắm, A Từ trầm mặc lắc đầu.

Giản Ngôn đoán trước A Từ sẽ không thừa nhận, hắn cũng không giận, cười nói: "Không sao, về đến nhà chúng ta sẽ tiếp tục, tới lúc đó em sẽ nhớ ra..."

A Từ chợt nhớ lại, hôm qua hắn nói đi tiễn Chu Châu xong sẽ quay về làm tiếp. Mặt A Từ tức thì đỏ lên, sao cứ phải nói ra mấy cái chuyện này chứ?

A Từ đáng trống lảng: "Anh mau lái xe đi."

Giản Ngôn nhìn tới khi A Từ đỏ mặt, biết cậu đã nhớ ra thì tâm tình rất tốt: "Vợ, lái xe hay gì gì cũng không cần vội, dù sao ngày mai không đi làm, đêm nay chúng ta có rất nhiều thời gian..."

A Từ rất bất đắc dĩ, trước đây làm sao cậu biết thực chất bên trong của Giản Ngôn chính là một tên lưu manh! A Từ tức giận đạp qua một cước, Giản Ngôn vội vàng khởi động xe, vẫn không quên chiếm tiện nghi ngoài miệng: "Nhưng nếu vợ đã gấp gáp như vậy, đương nhiên anh sẽ thỏa mãn em."

A Từ: "..."

Xe đi được một đoạn, không biết A Từ nhớ tới chuyện gì mà bỗng nhiên bật cười.

Giản Ngôn kinh ngạc: "Em cười gì đó?"

A Từ: "Em có dự cảm..."

"Dự cảm gì?" Không biết vì sao khi thấy A Từ cười như thế, trong lòng Giản Ngôn cảm thấy bất an.

"Em có dự cảm chúng ta sẽ bị gọi về làm việc." A Từ cười vui vẻ.

Giản Ngôn kinh hãi: "Vợ, em đừng có nói gở..."

Nhưng sự thật chứng minh A Từ quả nhiên nói không sai, Giản Ngôn còn chưa lái xe về nhà đã nhận được điện thoại của Trâu Hồng Thạc, nói là phát hiện ra tung tích của một tên tội phạm bị truy nã.

Đó là án cướp của giết người xảy ra ở Lâm Bái vào hai năm trước, lúc bấy giờ Giản Ngôn vẫn còn là đội trưởng đội hình cảnh bên ấy. Vụ án này cũng do hắn phá, nhưng hung thủ vẫn luôn trốn thoát được, hiện tại đã phát hiện tung tích của gã ở Khê Lăng.

Dù là phương diện nào, Giản Ngôn cũng muốn lập tức quay về.

Cuối tuần ở cục cảnh sát không có nhiều người, lúc bọn Giản Ngôn chạy đến thì Trâu Hồng Thạc đã có mặt.

Hung thủ kia tên là Lý Bộ Lâm, là một tên quân nhân đã xuất ngũ, rất tinh thông việc điều tra. Tuy rằng bọn Giản Ngôn đã phá xong án, nhưng vẫn không thể bắt được người, chuyện này luôn là một cái gai trong lòng Giản Ngôn.

Trong tay Lý Bộ Lâm có súng, cực kỳ nguy hiểm. Lệnh truy nã đã sớm được ban bố, nhưng hai năm trôi qua vẫn không có một chút manh mối nào.

"Hai ngày trước có người phát hiện một con thỏ rừng bị trúng đạn ở Hạc Vũ Sơn, theo giám định thì đạn và súng đều vừa khéo ăn khớp với súng đạn mà Lý Bộ Lâm đã sử dụng năm đó, chăc chắn là Lý Bộ Lâm đã nổ súng. Mà dân chúng ở dưới chân núi Hạc Vũ Sơn cũng từng nhìn thấy một người trông giống dã nhân, có khả năng rất lớn đó là Lý Bộ Lâm." Trâu Hồng Thạc nói lại tình huống cho Giản Ngôn, "Đoán chừng hai năm qua vì tránh bị bắt, Lý Bộ Lâm vẫn trốn ở những nơi núi rừng sâu thẳm này, cho nên chúng ta mới không thể tìm ra manh mối. Nhưng có lẽ giờ đây hắn không thể ở trong núi rừng được nữa, nên dấu vết mới bị lộ ra."

Hạc Vũ Sơn rất lớn, nằm trong phạm vi quản hạt của thành Khê Lăng, nhưng vẫn cách nội thành Khê Lăng hơi xa.

"Đồng nghiệp ở bên Lâm Bái đến rồi, đã điều tạm một bộ phận cảnh lực tới thành chúng ta, ta nghĩ chắc chắn con muốn đi nên mới báo trước cho con. Gần đây trong tổ đang rảnh rỗi, con xem rồi chọn ra vài người cùng đi đi." Trâu Hồng Thạc lại nói.

Giản Ngôn hơi kích động, hai năm rồi, Lý Bộ Lâm cuối cùng cũng xuất hiện, lần này hắn nhất định phải bắt cho được!

Bởi vì trong tay đối phương có súng, người đầu tiên Giản Ngôn nghĩ đến chính là Trình Tử Khiêm, sau đó nghĩ ngợi một chút, lại gọi thêm Hướng Dương đến.

Trong thời gian chờ Hướng Dương và Trình Tử Khiêm, Giản Ngôn lại lên mạng tìm một đống tư liệu về Hạc Vũ Sơn, làm quen với địa hình một chút.

Làm xong mới phát hiện A Từ vẫn luôn đi theo phía sau hắn.

Giản Ngôn ngẫm nghĩ, nói với A Từ: "Hạc Vũ Sơn lớn như vậy, muốn tìm được Lý Bộ Lâm rất khó khăn. Mặc dù chúng ta có nhiều người, nhưng đối phương cũng là kẻ tinh thông, lại còn quen thuộc địa hình, độ khó rất cao. Có lẽ phải trì hoãn tới mấy ngày, em giúp anh trông coi việc trong tổ nhé, đừng có nhớ anh quá..."

Giản Ngôn không muốn dẫn A Từ đi, thứ nhất trong tay đối phương có súng, lại là kẻ liều mạng, hệ số nguy hiểm rất cao. Là hắn cũng được, là Trình Tử Khiêm hay Hướng Dương cũng được, đều là người của Tổ trọng án, gặp phải chuyện này cũng không có gì đáng nói, đó là chức trách. Nhưng hiện tại A Từ còn chưa được tính là người của Tổ trọng án, cũng không phải cảnh sát Khê Lăng, căn bản không cần theo bọn họ đi mạo hiểm.

Thứ hai, Tổ trọng án cũng không phải nơi đơn giản, công việc vẫn luôn rất nhiều, A Từ tuy còn trẻ nhưng năng lực ở các phương diện đều rất mạnh, nếu ở lại trong tổ hỗ trợ dẫn đội thì Giản Ngôn rất yên tâm.

Đương nhiên, Giản Ngôn thừa nhận hắn cũng có tư tâm, hắn không muốn A Từ đi mạo hiểm. Nhưng cho dù hiện giờ A Từ không phải bạn trai của hắn, thì chỉ căn cứ vào hai điều trên hắn cũng không cho A Từ đi theo.

Nhưng rõ ràng A Từ không nghĩ như vậy, nghe Giản Ngôn nói xong, sắc mặt cậu hơi thay đổi: "Anh không cho em đi?"

Giản Ngôn nắm tay cậu, kiên nhẫn dỗ dành: "Lần này điều động cảnh lực của cả hai thành phố, em đừng lo, không xảy ra chuyện gì đâu. Đã quá nhiều người rồi, em đừng đi theo cho đông vui được không?"

"Nếu có nhiều người như vậy, cũng không xảy ra chuyện gì, vì sao anh không cho em đi?" Lần này A Từ lại không dễ bị thuyết phục.

"Không phải đâu, bảo bối. Em nghe anh nói này, không phải anh muốn em ở lại hỗ trợ dẫn đội sao? Em làm việc anh rất yên tâm."

"Em mới đến có mấy ngày, căn bản chưa quen tình hình trong Tổ trọng án, sao có thể dẫn đội?" A Từ một bước cũng không nhường.

Giản Ngôn hơi sốt ruột: "Không phải, vì sao em phải đi theo anh kia chứ?"

A Từ nhìn hắn, nói: "Anh vì sao không cho em đi, em liền vì thế mà nhất định phải đi."

Câu nói này hơi vòng vo, nhưng Giản Ngôn vừa nghe đã hiểu ngay. Hắn không cho A Từ đi là bởi vì chuyện này thật sự rất nguy hiểm, hắn lo lắng cho an toàn của cậu. Mà đồng thời A Từ nhất định muốn đi, cũng là vì lo lắng cho Giản Ngôn.

Giản Ngôn cảm động một hồi, mát lòng đến rối tinh rối mù, nhưng càng như vậy lại càng không nỡ để A Từ đi mạo hiểm. Hắn nhỏ nhẹ: "Bảo bối, em hãy tin anh, anh nhất định sẽ bình an trở về, được không?"

A Từ không nói lời nào, nhưng bộ mặt quật cường đã cho thấy thái độ của cậu, cậu nhất quyết muốn đi.

Giản Ngôn thấp thỏm không yên, hắn phí hết tâm tư như thế không phải là vì A Từ ư? Nhưng vì sao cậu không chịu cảm kích chứ? Vì sao không thể thông cảm cho tâm tình của hắn?

"Không được! Em không được đi! Anh không đồng ý!" Giản Ngôn lạnh lùng bỏ lại một câu, dù cho A Từ có tức giận cũng không thể để cậu đi mạo hiểm được.

Trong nháy mắt, sắc mặt A Từ tái nhợt đi nhiều, nhưng giọng nói của cậu còn lạnh hơn Giản Ngôn: "Vừa nãy anh cũng nói em vẫn chưa là người của Tổ trọng án, anh quản được em sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.