Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ

Chương 57: Gắn kết (18+)



"Chuyện gì ạ?" Thấy vẻ mặt này của Giản Ngôn, trong lòng A Từ rất bất an.

Hay là, anh ấy và vợ chồng Lão Mã còn có quan hệ đặc biệt nào đó?

Nhưng dù có nghĩ thế nào thì giữa bọn họ cũng không thể có mối quan hệ nào nữa.

Vậy rốt cuộc Giản Ngôn muốn nói chuyện gì? Vẻ mặt nghiêm túc như vậy thật sự khiến cho người ta lo sợ.

"Hôm nay em đã nghe thấy lời anh nói đúng không." Giản Ngôn không ngồi mà trực tiếp ngồi xổm trước mặt A Từ, ngước lên hỏi.

A Từ vẫn luôn nghĩ đến Trầm Ngư sơn trang và hai vợ chồng Lão Mã, câu nói này của Giản Ngôn khiến cho cậu không kịp phản ứng: "Gì cơ? Anh đang nói gì vậy?"

"Hôm nay ở trước mộ cha mẹ anh, em đã nghe được những lời anh nói phải không?" Giản Ngôn nắm chặt tay, hỏi lại một lần nữa.

A Từ sửng sốt, lúc ấy đột nhiên nghe được mấy lời đó nên cậu có hơi kích động. Dù cậu đã trốn đi, nhưng có thể đã tạo ra tiếng động. Giản Ngôn thân là cảnh sát, có tính cảnh giác rất cao, phát hiện ra cậu cũng là chuyện bình thường.

Nhưng nếu Giản Ngôn đã phát hiện, thì tại sao không nói ngay lúc ấy? Bây giờ anh mới hỏi là có ý gì?

"Phải, em đã nghe thấy." A Từ gật đầu thừa nhận, cậu đã nói vĩnh viễn sẽ không lừa dối Giản Ngôn.

"Em..." Giản Ngôn cắn răng, nói: "Xin lỗi, anh đã quá ích kỷ, đã không từ thủ đoạn để giữ em lại. Đúng là xưa nay anh chưa từng hỏi qua ý em, không cần biết em có đồng ý hay không. Nếu như em chưa nghe thấy thì thôi, anh còn có thể tự lừa mình dối người. Nhưng bây giờ em đã nghe được rồi, nhất định trong lòng em cũng nghĩ tới chuyện có hai Giản Ngôn khác nhau? Vậy thì, em nghĩ như thế nào? A Từ, chúng ta đã đi tới bước đường này, anh cũng không thể giả làm Giản Ngôn mà em yêu nữa, anh với hắn không giống. Dù anh có nguyện ý vì em làm tất cả mọi chuyện, nhưng dù sao hai người vẫn khác biệt..."

"Cho nên..." A Từ cắt lời Giản Ngôn, sắc mặt tái nhợt, "Bây giờ anh muốn hỏi suy nghĩ của em, hay là muốn chia tay em?"

Giản Ngôn né tránh ánh mắt cậu, nói: "Anh, anh đương nhiên không muốn chia tay em. Anh đã nói anh không ngại quá khứ của em, nhưng anh sợ đến cuối cùng anh không phải người mà yêu em. Anh sợ em hối hận, sợ em thất vọng, sợ rằng sau này em sẽ hận anh..."

"Giản Ngôn..." Cho tới bây giờ A Từ chưa từng thấy Giản Ngôn không tự tin như vậy. Nhìn thấy anh thế này, trong lòng A Từ vô cùng khổ sở, "Anh đã nói hết điều muốn nói, vậy em cũng muốn nói ra suy nghĩ của mình. Đúng vậy, sau khi nghe xong lời anh nói, em cũng rất sợ hãi. Trước đây em chưa từng nghĩ anh và Giản Ngôn kiếp trước không phải một người, tới bây giờ em vẫn không nghĩ tới phương diện này. Ở trong lòng em, hai người các anh chính là một người, không khác gì nhau. Nhưng sau khi nghe anh nói, dù có không muốn thừa nhận cũng không được, thật đúng là hai anh có rất nhiều điểm khác biệt. Hơn nữa, giả như không có Giản Ngôn kiếp trước, thì em cũng không biết em có thích anh hay không, hoặc ít ra chúng ta sẽ không phát triển nhanh như vậy."

Giản Ngôn hơi chao đảo, A Từ nắm chặt tay hắn, nói: "Anh nói anh rất ích kỷ, muốn giữ em lại bên cạnh. Em đồng ý, và cũng rất nguyện ý. Vậy nên hiện tại em cũng muốn ích kỷ một lần. Trong lòng em, hai Giản Ngôn đều có vị trí rất quan trọng, bây giờ em vẫn không phân biệt được em yêu ai nhiều hơn. Nhưng cẩn thận nghĩ lại những ngày đã qua của chúng ta, mỗi giây mỗi phút đều rất vui vẻ, em cảm thấy chúng ta có thể giữ vững hạnh phúc này. Em không muốn mất anh, em không tưởng tượng nổi nếu một ngày không có anh sẽ ra sao. Giản Ngôn, anh có thể cho phép em cũng ích kỷ một lần được không, để cho em lưu lại trong lòng mình một vị trí cho người kiếp trước, đồng thời cho em được ở lại bên cạnh anh, đừng đuổi em đi."

Giản Ngôn bình tĩnh nhìn A Từ, bỗng chợt tiến tới hôn lên môi cậu.

A Từ lập tức ôm lấy Giản Ngôn, nhiệt tình đáp lại.

Hai người cố sức đoạt hô hấp của nhau, hôn đến khi cả hai không thở nổi, Giản Ngôn mới buông A Từ ra. Thấy mặt cậu đỏ lên, Giản Ngôn thở ra hơi nói: "A Từ, em phải suy nghĩ cho kỹ. Anh có thể không bận tâm trong lòng em có lưu lại ký ức của kiếp trước. Nhưng qua đêm nay, anh sẽ không cho em có cơ hội hối hận. Nếu em gật đầu, đời này anh sẽ không thả em ra. Cho dù trong tương lai em có hối hận, anh cũng sẽ không buông tay."

Tay A Từ luồn vào trong áo Giản Ngôn, quyến luyến trên cơ bụng rắn chắc của hắn, "Không phải anh nói muốn động phòng sao? Anh cứ dây dưa mãi, trời sắp sáng... A..."

Giản Ngôn liền đè A Từ xuống ghế sô pha, đầu lưỡi khéo léo cạy mở hàm cậu, trực tiếp thăm dò bên trong miệng, gần như ngang ngược lật quấy. Hai tay cũng không nhàn rỗi, một tay thì mò vào trong áo, một tay trượt xuống dưới eo, lực mạnh như muốn nhào nặn người ta.

Thế công mãnh liệt của hắn khiến đầu óc A Từ trống rỗng, ngay cả đáp lại cũng không có cơ hội, hoàn toàn là bị động tiếp nhận.

Cho đến khi cảm giác được ngón tay Giản Ngôn mò tới bộ phận bí mật nào đó ở phía sau, A Từ giật mình, cuối cùng tỉnh táo lại rồi đẩy Giản Ngôn một cái, thở phì phò nói: "Đi... đi tắm trước..."

"Được." Giản Ngôn đồng ý, trực tiếp ôm ngang A Từ lên.

"Á..." A Từ kinh hoảng hô một tiếng, đây không phải lần đầu cậu bị Giản Ngôn bế, nhưng một người đàn ông lại bị bế thế này, cậu vẫn không quen được, "Em tự mình đi được..."

Nhưng Giản Ngôn không cho cậu cơ hội từ chối, trực tiếp cuối đầu ngăn chặn môi cậu.

Giản Ngôn đặt A Từ vào trong bồn tắm mới buông môi cậu ra, thuận thế nằm vào bên cạnh cậu rồi mở nước nóng.

Lúc này A Từ mới nhận ra bồn tắm lớn này ngoại trừ chứa được hai người, còn có thể làm rất nhiều chuyện.

A Từ âm thần phỉ nhổ bản thân, nhưng lại không kiềm được mà nhìn tới lui. Sau đó cậu liền thấy một đống bôi trơn và bao ở gần bên, đầy đủ các loại nhãn hiệu, màu sắc... Và còn có mấy thứ đồ kỳ lạ nữa.

Tốt lắm, bây giờ cậu đã tin mình đang ở trong phòng tình nhân rồi.

"Em thích mùi nào?" Giản Ngôn vừa quay đầu đã thấy A Từ đang xem một hàng đồ bôi trơn, vội sáp tới bên tai cậu hỏi.

Lần trước chưa hỏi được, lần này có lẽ là một cơ hội tốt.

"Anh..." Mặt A Từ đỏ bừng, nói: "Anh đi ra ngoài đi, em tắm trước."

"Anh tắm giúp em nha, chăm sóc vợ mình là chuyện hiển nhiên." Giản Ngôn nhẹ nhàng nói bên tai A Từ, tay còn bóp bóp lên ngực cậu một cái.

A Từ thở gấp, vừa rồi quần áo cậu đã bị Giản Ngôn cởi ra, hiện tại cậu đang khỏa thân nằm bên cạnh Giản Ngôn, cảm thấy vô cùng thẹn thùng.

Đã vậy trên người Giản Ngôn còn mặc quần áo, càng khiến A Từ thêm xấu hổ. Cậu ngượng ngùng đẩy Giản Ngôn một cái, "Không cần đâu, em tự tắm được."

"Em chắc không?" Giản Ngôn khẽ cười rồi đứng dậy một cái "ào" từ trong bồn tắm đầy nước.

Tuy hắn có mặc đồ, nhưng đã bị nước thấm ướt dán sát trên người, dáng người đẹp được hiển hiện, nhìn rõ cả đường cong cơ bắp. Đã vậy cái khung cảnh này còn rất quen thuộc. A Từ chợt nhớ tới chuyện hai người đã làm trong phòng tắm lần nọ, máu dồn lên não, thân thể phản ứng rất thành thật. Trong lúc nhất thời miệng đắng lưỡi khô, rốt cuộc không thể thốt nên lời đuổi Giản Ngôn ra.

Trông thấy vẻ mặt này của cậu, hầu kết Giản Ngôn bỗng nhích lên một cái, rồi chợt cúi xuống hôn lên môi cậu lần nữa.

A Từ cũng bị chọc tới kích động, một đằng hôn đáp lại Giản Ngôn, một đằng cởi đồ của hắn ra.

Trong nháy mắt da thịt kề cận, hai người đều run rẩy, thở dài thỏa mãn, sau đó lại càng ôm chặt nhau hơn.

Hai người đều không ngừng động tình. Dù là môi hay là tay đều không nỡ rời khỏi đối phương một giây nào. Nước trong bồn tràn ra ngoài cũng không ai bận tâm. Cho đến khi bộ vị nào đó trên người cả hai đều căng đau không chịu nổi, Giản Ngôn mới bế A Từ ra khỏi bồn tắm, lấy khăn tắm lau sơ qua cho cậu rồi đưa cậu lên giường lớn.

A Từ lén nhìn bôi trơn trên tay Giản Ngôn, vừa thẹn thùng vừa khẩn trương. Cậu dứt khoát nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn hắn.

Giản Ngôn cười trầm một tiếng, nhích người lên bắt đầu hôn A Từ. Hôn dần dần từ môi đến cổ, rồi đến xương quai xanh.

"Ưm..." Bị chạm vào bộ phận mẫn cảm nhất, A Từ không kiềm được rên lên, ánh mắt vừa mở ra đã có vẻ mơ hồ.

Thấy cậu đã hoàn toàn quên khẩn trương, Giản Ngôn mới trườn xuống ngậm lấy đồ vật phấn chấn tinh thần bên dưới, đồng thời mò tay về phía sau A Từ.

"A..." Đột nhiên nhận lấy hai kích thích mạnh, A Từ gần như muốn bật lên, lý trí đã trở lại được một chút, theo bản năng vùng vẫy một hồi.

Giản Ngôn đè cậu lại, miệng càng cố sức lấy lòng.

Có lẽ do bản năng đàn ông, ở phương diện này kỹ xảo của hắn đã tiến bộ thần tốc. A Từ rất nhanh đã đắm chìm trong tình triều, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, cậu nằm dưới thân Giản Ngôn, vô thức phát ra những tiếng hừ hừ: "Sư ca, Giản Ngôn, ưm..."

Đợi đến khi A Từ đã phát tiết, Giản Ngôn mới ngẩng đầu lên. Trông thấy mắt cậu ửng đỏ, cặp mắt đào hoa xinh đẹp ánh nước mông lung, khóe mắt đuôi mày lộ ra sự xấu hổ lẫn e sợ, cả thân người trắng nõn cũng ửng hồng, thật sự là dụ hoặc đến cực điểm.

"Cục cưng..." Giọng Giản Ngôn khàn khàn, nói nhỏ bên tai A Từ: "Anh vào đây..."

Cuối cùng A Từ cũng hoàn hồn, cậu khẽ vươn tay ta, vừa lúc đụng phải bộ vị đã nhẫn nhịn rất vất vả của Giản Ngôn, mặt cậu càng đỏ hơn. Nhưng hiện tại A Từ vẫn còn dư âm của tình triều, toàn bộ thân thể đều không có sức, cố gắng cử động mà không được, hừ một cái, nói: "Anh tự làm đi..."

Bị hành động vô ý của cậu trêu chọc, xém chút nữa Giản Ngôn đã mất lý trí. May là hắn còn nhớ đây là lần đầu của A Từ, không dám làm càn quá mức. Hắn cố chịu sự dày vò trần đầy cõi lòng, cẩn thận xông vào.

Chẳng qua lần đầu vẫn không thể dễ dàng được, dù cho hắn đã dùng bôi trơn trước, nhưng vẫn rất khó khăn.

Còn chưa tiến được một nửa, hai người đã mồ hôi đầy đầu.

Thấy mặt A Từ lại trắng bệch, răng cắn chặt vào môi, mồ hôi trên trán cũng rớt thành giọt lớn, Giản Ngôn rất không nỡ. Hắn đưa tay ngang trước mặt A Từ, nói: "Nếu em đau cứ cắn anh đi..."

A Từ mở to mắt, như thật mà cắn lên tay hắn, kết quả môi mới chạm vào tay đã thấy được vết thương bị Lý Bộ Lâm cắn.

A Từ dừng lại, cắn răng một cái, rồi chợt ngồi thẳng dậy, triệt để dung nạp Giản Ngôn vào trong thân thể.

"A..." Lần này A Từ thật sự đau đến mặt trắng bệch, thân mình cũng phát run.

Giản Ngôn không ngờ được chuyện đột ngột xảy ra, nhưng bản thân hắn lại không cảm thấy đau đớn, ngược lại bởi vì xúc cảm chặt chẽ mà ấm áp, hắn đã có được cảm giác trước nay chưa từng có.

Nhưng Giản Ngôn cũng không dám động, vì hắn biết cả người A Từ đều đang run rẩy. Hắn ôm lấy A Từ, cẩn thận hôn lên mặt cậu, đau lòng không thôi: "Bé yêu, em làm cái gì vậy hả?"

Mất một lúc lâu sau, A Từ mới cảm thấy không còn quá đau đớn nữa, cậu cười với Giản Ngôn: "Ai bảo anh cứ dằn vặt làm chi?"

Giản Ngôn vừa cảm động vừa đau lòng, lại vừa thấy buồn cười, hồi lâu chỉ nói được hai chữ: "...Đồ ngốc."

Cảm thấy đã dần dần thích ứng, với trông Giản Ngôn cũng nhẫn nhịn quá vất vả, A Từ lại nằm xuống, mặt cậu đỏ ửng lên: "Anh, động một chút đi..."

Giản Ngôn quả thực đã nhịn rất khổ sở, nghe nói như thế bèn thử nhích nhích. Thấy sắc mặt A Từ vẫn ổn mới thở phào một cái, nhưng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, lại hỏi: "Có đau không?"

Mặt A Từ càng đỏ lựng, không có ý muốn trả lời, chỉ lắc đầu.

Giản Ngôn tăng nhanh động tác, lại hỏi lần nữa: "Đau không?"

A Từ dứt khoát nhắm mắt mặc kệ hắn, chẳng qua gương mặt ngượng ngùng động tình ấy lại không thể qua mắt được Giản Ngôn.

Thấy thế, Giản Ngôn cuồng loạn trong lòng, cưỡng không được lại chọc cậu: "Thoải mái không?"

A Từ: "..."

Xấu xa!

Giản Ngôn: "Không phải vừa rồi em gấp lắm sao?"

A Từ tóm lấy tay Giản Ngôn, làm bộ muốn cắn xuống. Giản Ngôn cũng không ngăn cản, mặc cho cậu cắn. Nhưng lúc đã thật sự cắn vào, A Từ lại không nỡ, cậu chỉ gặm nhẹ một cái. Đã vậy cậu còn sợ hắn bị cắn đau, bèn đưa lưỡi ra liếm liếm như đang an ủi.

Giản Ngôn:...

Còn dám câu dẫn!

A Từ: "A, anh nhẹ một chút, sư ca... Chậm thôi, Giản Ngôn! Ưm..."

...

Đợi đến khi kích tình rút đi, cả ngón tay A Từ cũng không muốn động, tê liệt nằm trên giường.

Giản Ngôn ôm cậu tới phòng tắm tẩy rửa, lần này cậu không cự tuyệt nữa.

Thật ra A Từ là cảnh sát trong đội ngũ tinh anh, tố chất thân thể vốn đã rất tốt. Chẳng qua lực bền bỉ của Giản Ngôn quá kinh người, mà đây còn là lần đầu của cậu, cho nên vẫn cảm giác như thân thể muốn rời ra từng mảnh. Mà trên mặt tâm lý, A Từ cũng không thể nói được vì sao sau khi sống lại cậu luôn không thích ỷ lại vào người khác, mà vào lúc này lại rất muốn ý lại Giản Ngôn.

Giản Ngôn nhìn A Từ chôn đầu trong ngực mình, dáng vẻ ngoan ngoãn mặc cho hắn ôm, cảm thấy trong lòng mình như có thứ gì đó sắp tràn ra.

Sau khi tăng nhiệt độ nước lên, Giản Ngôn mới đưa A Từ vào bồn tắm, rồi giúp cậu tẩy rửa vết tích trên người.

A Từ đang nhắm mắt, nhưng lông mi vẫn hơi rung động. Dấu vết hoan hảo trên người cậu quá rõ ràng, Giản Ngôn hơi đau lòng, tiến tới hôn vào một cái. Dư vị kích tình chưa tan, thân thể A Từ vẫn rất mẫn cảm, vừa chạm vào đã run lên một cái.

Cảm nhận được phản ứng của cậu, lại nghĩ tới kích tình trước đó, bản thân Giản Ngôn cũng rất nhanh có phản ứng. Nhưng trông bộ dạng này của A Từ, Giản Ngôn cũng không dám thêm lần nữa. Hắn vội vàng tắm cho A Từ xong, sau đó ôm cậu về giường.

A Từ kề sát Giản Ngôn, đương nhiên biết được biến hóa trên thân hắn, trong lòng cậu hốt hoảng, có cần phải đói khát như thế không?

Giản Ngôn đổi ga giường rồi mới đưa A Từ lên, sau đó đi ra ngoài lấy nước cho cậu.

A Từ nhàn chán liếc nhìn phần ga giường đã đổi. Vốn từ đầu còn chưa hiểu đồ án phía trên có ý nghĩa gì, cậu bèn nhìn chăm chú một hồi.

Giản Ngôn lấy nước đến, thấy A Từ đang mải mê nhìn ga giường, hơi ngạc nhiên: "Em muốn thử cái tư thế đó à? Mặc dù độ khó hơi cao, nhưng điều kiện thân thể em rất tốt, cũng không thành vấn đề..."

Lúc này A Từ mới kịp hiểu ra, rõ ràng ở trên giường là đủ loại tư thế bằng hình người nhỏ xíu, trong đầu cậu "đùng" một cái, mặt mày đỏ bừng, ngay cả nước trong ly cũng bị đổ ra ngoài.

Sao cậu lại nghĩ căn phòng bình thường cơ chứ?

"Đừng kích động, lần sau chúng ta sẽ thử lại, từng cái một..." Giản Ngôn buồn cười đỡ ly nước cho cậu. Phản ứng của A Từ cho thấy, vừa rồi cậu không biết đồ án trên giường có ý gì. Tại sao em ấy lại có thể đáng yêu như thế chứ?

"Đừng nói nữa!" A Từ nghe không nổi, mở miệng ra nói mới phát hiện giọng mình khàn không tưởng, cổ họng khô muốn bốc khói. Hình như cậu đâu có dùng cổ họng? Vì sao lại như vậy chứ?

Nghe được giọng nói của A Từ, mắt Giản Ngôn tối lại. Hắn uống một hớp nước rồi cúi đầu xuống mớm cho A Từ.

A Từ vốn đang miệng đắng lưỡi khô, căn bản không nghĩ gì đã trực tiếp nuốt xuống.

Vừa định nói chuyện thì Giản Ngôn lại đưa nước vào lần nữa, A Từ đành phải tiếp tục uống.

Đợi đến khi uống xong ly nước, Giản Ngôn liếm liếm môi A Từ, chưa thỏa mãn nói: "Rất ngọt..."

Giản Ngôn có bỏ mật ong vào trong nước, vốn đã có vị ngọt. Nhưng A Từ cảm thấy động tác và lời nói của hắn như đang nói người cậu rất ngọt.

Chết thật, xấu hổ quá! A Từ rụt vào trong chăn, che cả đầu lại.

Giản Ngôn đi dẹp ly nước, rồi vào nhà tắm tắm rửa một chút, sau đó quay về giường vén chăn nằm lên.

Có lẽ A Từ đã rất mệt rồi, không bao lâu sau đã mơ mơ màng màng. Cảm giác được Giản Ngôn nằm lên giường, cậu cũng không mở mắt mà chỉ trở mình vùi vào ngực Giản Ngôn cọ cọ.

Giản Ngôn bị cậu cọ tới mền nhũn cả cõi lòng, thận trọng ôm cậu vào trong ngực, rồi lại hôn lên trán cậu một cái. Vì động tác vừa rồi mà mền của cậu bị trượt xuống, hắn kéo lên che lại bờ vai lộ ra bên ngoài của cậu. Hắn chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt A Từ một hồi lâu mới lại tắt đèn, đoạn nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, A Từ theo thói quen cảm nhận hoàn cảnh chung quanh trước khi mở mắt.

Thân thể cậu như bị đá to nghiền ép, đặc biệt là chân và eo, còn bộ vị xấu hổ nào đó cũng đau rát. Giản Ngôn vòng tay ôm lưng cậu, hoàn toàn là tư thái chiếm hữu và bảo vệ.

Chuyện tối qua lại hiện lên trong đầu. A Từ len lén đỏ mặt, lặng lẽ hé mắt ra.

Nhưng lại bất ngờ đối diện với đôi mắt mỉm cười của Giản Ngôn.

Mắt Giản Ngôn lóe sáng như sao, không biết đã nhìn ngắm A Từ trong bao lâu.

A Từ bị ánh mắt chuyên chú của Giản Ngôn làm cho tim đập nhanh, quen cả thẹn thùng.

Giản Ngôn hôn lên môi cậu một cái, nói: "Chào buổi sáng."

"Chào anh." A Từ vô ý thức trả lời.

"Đói bụng không?" Giản Ngôn dịu dàng hỏi, "Anh gọi người mang đồ ăn lên đây nhé?"

A Từ sững sốt, vội lắc đầu: "Chúng ta hãy xuống dưới ăn đi."

Cậu thoáng nhìn ra cửa sổ. Mặt trời đã lên cao rồi, nếu để cho người ta mang cơm lên chẳng phải tương đương với việc phanh phui ra bọn họ đã làm gì sao? Mặc dù lúc này đi ra cũng không hơn kém gì, nhưng dù sao cũng đỡ hơn để người ta vào phòng xem.

Giản Ngôn nhíu mày, nói: "Thân mình em có ổn không?"

"Không sao cả, có thể thế nào chứ?" A Từ xấu hổ lẻn khỏi ngực Giản Ngôn, vì dùng quá sức để đứng dậy mà sơ ý liên lụy đến nơi nào đó, kêu đau một tiếng.

"Em đừng gấp." Giản Ngôn đau lòng không thôi, vội đỡ A Từ lại giường, "Chỗ đó bị đau? Để anh xem chút nào."

A Từ 囧, vội nói: "Em không sao, thật sự không có chuyện gì."

"Mới nãy rõ ràng em đau tới như vậy..." Nói được nửa câu Giản Ngôn liền hiểu ra A Từ đang thẹn thùng, lại cảm thấy hơi buồn cười, nhẹ giọng nói, "Chỗ đó đêm qua anh chưa xem hay sao? Với anh, em còn xấu hổ cái gì?"

A Từ càng 囧 hơn. Đêm qua căn bản là do tuyến thượng thận quấy phá, có làm nhiều chuyện thân mật cũng không thấy xấu hổ. Sao có thể đánh đồng với hiện tại tỉnh táo được chứ?

"Thật sự không có gì mà, chỉ là... hơi đau lưng thôi." A Từ lấp liếm, còn kéo mền lên để che người.

"Xương sống thắt lưng?" Giản Ngôn vừa nói đã sáp tới gần bên A Từ, thò tay vào trong chăn xoa nắn lưng cậu, "Anh xoa giúp em nha? Em cứ tin vào anh đi, kỹ thuật của anh tốt lắm."

Bị hắn nhấn vào một cái, đau nhức trên lưng A Từ đã thật sự được giảm bớt không ít, không khỏi có hơi động tâm.

Trông thấy vẻ mặt của cậu, Giản Ngôn lập tức rèn sắt khi còn nóng: "Em cứ yên tâm, anh cam đoan sẽ không làm bậy."

Mặt A Từ đỏ lên, có hơi do dự nhưng vẫn thả lỏng xuống.

Giản Ngôn cười lật người cậu lại, nhìn thấy trên lưng A Từ có mấy vết xanh tím, biết chắc là do mình mà ra. Mặc dù Giản Ngôn cảm thấy mình đã rất cẩn thận, nhưng vào lúc kích động có làm ra chuyện gì cũng không nhớ rõ. Nhất thời, Giản Ngôn vừa đau lòng lại vừa áy náy, nghiêm túc đấm bóp cho A Từ.

"A..." Bàn tay Giản Ngôn vừa ấm áp vừa mạnh mẽ, khiến cho A Từ thoải mái tới rên hừ hừ, "Thật dễ chịu..."

Cảm giác bàn tay sau lưng khựng lại, A Từ sững sốt, cảnh giác muốn thốt lên. Nhưng Giản Ngôn đã kéo cậu lên, đồ vật thô sáp nào đó vừa vặn chống vào bộ vị xấu hổ của cậu.

"Anh..." A Từ hoảng hốt, "Anh đã nói không làm bậy mà."

"Anh không có." Giản Ngôn oan ức sáp tới tai A Từ, thở phì phò nói, "Anh chỉ cạ cạ thôi, với lại cũng do em làm cho nó cứng mà, em không thể trách anh..."

A Từ chôn sâu đầu vào trong gối, chỉ lộ ra một cái tai đỏ lựng. Cậu không dám quay đầu lại, một là vì Giản Ngôn, hai là vì sau câu nói của Giản Ngôn cậu cũng cứng rồi.

Xấu xa! Quá mất mặt!

Lúc đầu Giản Ngôn cũng chỉ muốn trêu A Từ. Bây giờ nhìn bộ dạng này của cậu, sợ cậu thẹn quá hóa giận, hắn vội vàng đỡ cậu ra khỏi gối. Đang định nói chuyện thì lại có tiếng người gõ cửa ở bên ngoài.

Cảm giác thân thể A Từ cứng đờ, Giản Ngôn vội nói: "Đừng sợ, chắc là Lão Mã đấy, anh ra xem một chút."

Nói xong tiện tay chùm khăn tắm quanh hông, rồi định đi ra mở cửa.

Nhìn thấy nửa người trên lõa lồ của hắn, A Từ vội gọi hắn lại: "Anh phải mặc quần áo đã."

Giản Ngôn hoàn toàn không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn mặc áo ngủ vào, sau đó đi mở cửa.

Đi tới cửa mới nhận ra tâm tư bé nhỏ của A Từ, hắn lại chạy về bên gường, hôn lên môi A Từ một cái "bẹp".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.