Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ

Chương 58: Canh cá



Thấy Giản Ngôn đi rồi mà còn quay lại, A Từ có hơi bối rối, lại không hiểu vì sao bị hôn một cái, nghi ngờ nhìn sang: "Sao thế ạ?"

"Yên tâm, sau này chỉ cho một mình em xem." Giản Ngôn xoa xoa mặt A Từ, rồi lại quay người đi mất.

A Từ: "..."

Lúc Giản Ngôn đi tới thì tiếng đập cửa lại vang lên, vừa mở cửa ra đã thấy lão Mã cười một cách gian trá: "Xin lỗi, có phải tôi đã quấy rầy hay không?"

Miệng thì nói xin lỗi, nhưng trên mặt lại không có chút hối lỗi nào.

Giản Ngôn liếc hắn một cái: "Biết quấy rầy còn tới làm gì?"

"Ơ, sao nóng vậy, thật sự bị phá chuyện tốt?" Lão Mã cười trêu Giản Ngôn, đưa mắt vào trong phòng, còn làm bộ muốn chen vào, "Giằng co suốt đêm chưa đủ sao? Cứ cho là thể lực của cậu tốt đi, nhưng tình nhân bé nhỏ của cậu trông đáng yêu yếu ớt vậy mà, chịu được à?"

Giản Ngôn ngăn ngoài cửa, đẩy lão Mã ra ngoài, hừ một tiếng, nói: "Từng giây từng phút ở bên em ấy đều là chuyện tốt, dù sao thể lực của tôi tốt hơn anh là được... Rốt cuộc anh tới đây làm chi?"

"Chậc chậc, đừng có mà chém gió..." Lão Mã chê cười nhìn Giản Ngôn, "Còn nữa, lúc trước ai từng nói nhi nữ tình trường là không được?"

Giản Ngôn nghểnh cổ: "Thê nô như anh, nói tôi mà không biết ngượng à?"

Lão Mã trừng mắt nhìn hắn: "Chả nhẽ bây giờ cậu không phải thê nô? Dù sao tôi vẫn đỡ hơn cậu một chút."

Giản Ngôn: "Anh hơn tôi chỗ nào?"

Lão Mã: "Chỗ nào cũng hơn cậu."

Giản Ngôn: "Tôi khinh!"

Lão Mã: "Có phải muốn đánh nhau không?"

Giản Ngôn: "Tới đi, ai sợ ai? Thua rồi đứng có nhờ vả chị dâu!"

Lão Mã: "Tôi thua hồi nào hả?"

...

Đợi Giản Ngôn đi ra, A Từ vội đứng lên tiện tay tóm lấy một bộ đồ ngủ. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy ai vào, trong lòng hơi lo lắng, lỡ như không phải Lão Mã thì sao? Cậu không lo nghĩ được nữa, vội mặc đồ ngủ vào rồi đi ra ngoài. Đi ra lại nghe thấy tiếng cãi nhau ngây thơ của hai người đàn ông to xác, A Từ trợn mắt há miệng, hỏi ngay sau lưng Giản Ngôn: "Hai người tranh cãi cái gì vậy chứ?"

Nghe thấy tiếng A Từ, Giản Ngôn đẩy Lão Mã một cái, trực tiếp đóng sập cửa một cái "ầm".

Lão Mã hô to ngoài cửa: "A Từ, nhớ phải xuống ăn cơm, chị dâu chờ em đó."

A Từ kinh ngạc nhìn Giản Ngôn: "Sao anh lại nhốt anh ấy ngoài cửa?"

Vừa dứt lời liền nhìn thấy quần áo vứt tứ lung tung trong phòng. Đó cũng là quần áo của cậu, đêm qua đã bị Giản Ngôn tiện tay ném xuống đất. Mặt A Từ đỏ lựng, vội vàng đi tới nhặt đồ lên.

Giản Ngôn đi theo ngăn A Từ lại, hỏi: "Em còn dậy làm chi? Không phải thân thể không thoải mái sao?"

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, A Từ biết hắn không có ý trêu chọc, cũng không còn tâm tư thẹn thùng nữa, lắc đầu nói: "Em thật sự không sao, một người đàn ông sao có thể yếu ớt như vậy?"

Nhìn thấy động tác lưu loát của cậu không giống như bị thương, Giản Ngôn mới yên lòng. Hắn ôm lấy A Từ từ phía sau, thì thầm vào tai cậu: "Nhưng anh sẽ đau lòng lắm."

Lỗ tai A Từ bị hơi thở của hắn làm cho đỏ bừng, cậu yên lặng đẩy hắn ra, rồi lại đi nhặt quần áo.

Giản Ngôn vội cầm lấy đồ cậu đã nhặt lên, nói: "Vậy em chuẩn bị đi ăn cơm đi, chị dâu chắc chờ sốt ruột lắm rồi."

Dừng một chút, lại nói: "Chị dâu nhất định không muốn thấy em lỡ bữa."

Nghĩ đến dáng vẻ của chị dâu, A Từ hơi chần chừ, hỏi: "Có phải chị dâu... không được khỏe lắm?"

"Ừm." Giản Ngôn trét kem đánh răng cho A Từ, đoạn đưa bàn chải đánh răng cho cậu, nói: "Ung thư bao tử."

"A?" A Từ vừa mới ngậm một ngụm nước, hoảng tới mức nuốt luôn xuống, chợt ho lên mấy cái.

Tuy đã đoán được đại khái thông qua dáng vẻ của chị, nhưng khi nghe thấy đáp án chính xác, trong lòng vẫn không khỏi khó chịu.

Bản thân A Từ không có người thân, thân nhân của Giản Ngôn cũng không nhiều. Nếu như phải nói tới người thân thì A Từ chỉ có thể nghĩ tới Trâu Hồng Thạc và Trâu Vận.

Kiếp trước Trâu Hồng Thạc rất không thích cậu. Dù cho đời này thái độ Trâu Hồng Thạc đã thay đổi rất nhiều, nhưng trong lòng A Từ vẫn có sự xa cách với ông. Song cậu lại thân với Trâu Vận, mà Trâu Vận thì cậu xem như em gái, thiếu mất cảm giác với trưởng bối.

Tuy A Từ chỉ mới gặp vợ Lão Mã có một lần, cũng không nói quá mấy câu, nhưng lại là người đầu tiên khiến A Từ có cảm giác của thân nhân trưởng bối, cho nên cảm nhận về chị cũng có phần đặc biệt.

"Em đừng như vậy." Giản Ngôn không nghĩ A Từ sẽ phản ứng mạnh như thế, hắn vỗ lên lưng giúp cậu thuận khí, "Làm em sợ hả?"

"Em không sao." A Từ bình tĩnh trở lại, xua xua tay với Giản Ngôn, hỏi: "Đã bao lâu rồi ạ?"

Giản Ngôn hơi sửng sốt, sau mới kịp phản ứng, nói: "Rất nhiều năm rồi."

Dừng một chút, hắn do dự hỏi A Từ: "Em có biết lúc nào chị ấy sẽ..."

Giản Ngôn không nói tiếp, A Từ nhìn nét mặt hắn mới hiểu được ý hắn. Giản Ngôn muốn hỏi chị ấy còn có thể sống được bao lâu.

A Từ lắc đầu, nói: "Em không biết, trước khi sống lại em cũng không biết chị dâu."

Giản Ngôn hơi kinh ngạc, quan hệ của hắn và Lão Mã rất tốt. Dựa theo quan hệ giữa hắn và A Từ, làm sao cậu lại không biết Lão Mã cơ chứ? Mới vừa xác định quan hệ với A Từ là hắn đã muốn dẫn cậu tới gặp vợ chồng Lão Mã ngay rồi. Trước đó A Từ nói không biết chỗ này, Giản Ngôn còn tưởng cậu chỉ không quen, không ngờ là bọn họ căn bản cũng không biết nhau.

"Thôi bỏ đi, không sao cả." Đối với chuyện kiếp trước của A Từ, thật ra Giản Ngôn cũng không muốn hỏi nhiều.

Về phần vợ Lão Mã thì thật ra trong lòng bọn đều có sự chuẩn bị rồi, vừa nãy chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi. A Từ không biết vẫn tốt hơn, nếu không trong lòng bọn họ càng có gánh nặng. Sau đó hắn liền chuyển đề tài, nói: "Chúng ta đi nhanh đi, chị dâu rất thích em, chờ lát nữa lại mắng anh cho coi."

A Từ sững sốt, hơi khó hiểu: "Hai chuyện này có liên quan gì đâu?"

Giản Ngôn nháy nháy mắt, thấp giọng nói: "Đại khái chị ấy sẽ nghĩ anh ức hiếp em quá mức, cho nên anh mới bị mắng?"

A Từ: "..."

Cái người này đúng là lúc nào cũng có mấy loại chuyện kỳ quặc trong đầu! Cho dù muốn giải đáp cho cậu thì cũng không cần lần nào cũng nói mấy cái lời này chứ?

Chẳng qua giờ đây A Từ đã hiểu, so về độ dày mặt thì cậu không sánh bằng hắn, chỉ có thể làm bộ như không nghe thấy gì mà rửa mặt cho nhanh.

A Từ rửa mặt xong đi ra đã thấy Giản Ngôn đang cầm hai cái áo T-Shirt đứng ngoài cửa, cũng không biết đã mua khi nào.

Nhìn T-Shirt trong tay Giản Ngôn, A Từ không hề muốn mặc: "Em vẫn thích mặc áo sơmi..."

"Em thường hay mặc áo sơmi rồi, thỉnh thoảng cũng nên thay đổi phong cách một tí. Đi ra ngoài chơi phải thoải mái mới được." Quả nhiên Giản Ngôn không muốn bỏ cuộc, hắn nhét đồ vào tay A Từ.

"Áo sơ mi của em cũng rất thoải mái mà." A Từ vẫn không muốn mặc, cũng không phải do cậu quá thích mặc áo sơ mi. Chủ yếu là vừa rồi lúc rửa mặt, cậu đã phát hiện dấu hôn trên xương quai xanh rất rõ ràng. Nếu mà mặc cái T-Shirt đó thì nhất định sẽ không che đi được.

"Em lo lắng cái này à?" Giản Ngôn nhìn tay A Từ vô ý sờ lên xương quai xanh, thấy được ấn ký do mình tạo ra thì vô cùng vui vẻ, sáp tới gần A Từ nói, "Anh có cách này."

"Cách gì ạ?" A Từ không nghĩ gì đã lại lọt vào hố của Giản Ngôn.

"Em cũng làm cho anh một cái đi, chẳng phải sẽ huề sao?" Giản Ngôn cởi phanh áo ngủ ra, trần nửa người hào phóng nói, "Em muốn để lại dấu ấn ở đâu cũng được hết."

A Từ nghiến răng nghiến lợi chộp lấy quần áo trên tay Giản Ngôn, trốn vào nhà vệ sinh thay. Người này sao lại đáng ghét như vậy chứ?

Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của A Từ, Giản Ngôn cười ha ha. Hắn luôn không kiềm được mà chọc A Từ. Những lúc được ở bên A Từ, dù là chuyện rất nhỏ cũng có thể khiến hắn cười thoải mái. Cảm giác này trước đây chưa từng có.

Chờ tới khi hai người sửa soạn xong, nhìn thời gian cũng đã qua 12h. Khó trách vợ Lão Mã để Lão Mã tới hối thúc bọn họ.

Chẳng qua, Lão Mã nhất định là cố ý. Chỉ một cú điện thoại là được rồi, còn phải cố tình đích thân tới gõ cửa.

Hai người cùng nhau đi xuống lầu. Khi đi ngang qua đại sảnh, A Từ theo thói quen nhìn quanh bốn hướng, vừa lúc bắt gặp ánh mắt trốn tránh của em gái tiếp tân, vẻ mặt ám muội còn chưa kịp thu lại.

Rõ ràng không phải em gái ngày hôm qua, nhưng sao biểu hiện lại giống nhau thế?

A Từ buồn bực kéo kéo cổ áo T-Shirt, cảm thấy hai người bọn họ đã quá nổi danh ở Trầm Ngư Sơn Trang này rồi.

Lão Mã và vợ không có mặt ở nhà ăn, Giản Ngôn trực tiếp đưa A Từ đến nhà họ. Nhà Lão Mã ngay tại Trầm Ngư Sơn Trang, là một ngôi nhà màu hồng nhạt, trông rất chi là mộng ảo. Không ngờ chị dâu lại yêu thích loại phong cách này.

A Từ ngắm nhìn ngôi nhà, hơi khó hiểu: "Không phải quan hệ của anh với Lão Mã rất tốt sao? Vì sao không được ở trong nhà này."

Nhà Lão trông rất lớn, bạn bè tới không phải ở trong nhà thoải mái hơn sao?

Giản Ngôn nhìn A Từ, nói: "Xưa nay anh không ở nhà anh ta. Trước kia anh sợ hai bọn họ làm phiền anh, hiện tại có lẽ Lão Mã sợ chúng ta làm phiền bọn họ."

A Từ: "..."

Vì sao cậu cứ lại muốn hỏi cái vấn đề ngu xuẩn này?

A Từ vội vàng đi lên ấn chuông cửa, là vợ Lão Mã đích thân ra mở cửa.

A Từ giật mình: "Sao chị dâu lại tự mình ra mở cửa?"

Giản Ngôn giải thích: "Nhà bọn họ không có người giúp việc."

Sau đó lại hỏi vợ Lão Mã: "Chị dâu, Lão Mã đâu?"

"Anh ấy đang bận trong bếp." Vợ Lão Mã đáp lời Giản Ngôn, nhưng lại đánh giá A Từ từ trên xuống dưới. Trong ánh mắt vừa có vẻ từ ái lại vừa có vẻ trêu ghẹo, nhìn A Từ cả người không được tự nhiên, luôn muốn trốn sau lưng Giản Ngôn.

Giản Ngôn biết A Từ mắc cỡ, bước lên trước đỡ vợ Lão Mã, nói: "Chị dâu, chúng vào trong nói chuyện, ngoài này gió lớn."

Vợ Lão Mã được Giản Ngôn đỡ vào trong, lại nói nhỏ với Giản Ngôn: "Em tìm được người tốt như vậy, chị cũng thấy yên lòng."

Giọng của chị không lớn, nhưng A Từ đứng gần vẫn nghe được, trong lòng chấn động.

Giản Ngôn nói: "A Từ có rất nhiều ưu điểm, rồi từ từ chị sẽ nhận ra. Chị yên tâm, chỉ cần có thời gian em sẽ đưa em ấy về thăm hai người."

"Được." Vợ Lão Mã gật đầu cười.

Mọi người vừa đi vào phòng, Lão Mã đã cầm cái xẻng hô ăn cơm.

A Từ thấy y mặc tạp dề, bộ quần áo mặc nhà khác xa dáng vẻ tinh anh ngày hôm qua, không hiểu sao cảm thấy người đàn ông này cũng rất không đơn giản.

Trước đó nghe Giản Ngôn miêu tả, A Từ cảm thấy có lẽ Lão Mã là một người thô cuồng. Kết quả hôm qua gặp mặt, A Từ lại thấy Lão Mã giống như xã hội tinh anh. Rồi lúc bọn họ thức dậy, y còn cự cãi với Giản Ngôn như một đứa trẻ. Lúc này gặp lại, y lại thân thiết ôn hòa như anh trai nhà bên. Nhưng trong ánh mắt y luôn ẩn hiện sự cơ trí, A Từ nghĩ người mà cậu được gặp có lẽ không phải chân diện thật sự của Lão Mã.

Đồ ăn đã được bày ra, một bàn lớn đều lấy cá làm nguyên liệu chính.

Giản Ngôn cười nhìn về phía Lão Mã: "Đã nhiều năm không được ăn đồ anh nấu, hôm nay có lộc ăn."

Lão Mã trừng Giản Ngôn, nói: "Cậu chỉ được ăn ké A Từ thôi, đây không phải làm cho cậu ăn."

A Từ lập tức ngoan ngoãn nói: "Vậy hôm nay em phải ăn nhiều một chút."

Lão Mã đắc ý cười với Giản Ngôn, lấy cái bát trước mặt A Từ rồi múc canh cá cho cậu, nói: "Đây là canh cá mà chị dâu mấy đứa đích thân làm, ăn nhiều một chút."

A Từ nhìn Giản Ngôn, cười nói: "Sư ca luôn nói chị dâu nấu canh cá rất ngon, em muốn ăn nhiều một chút."

Thần tình trên mặt Lão Mã hơi biến đổi, thật sự múc cho A Từ một bát đầy.

Vợ Lão Mã nghe thấy xưng hô của A Từ với Giản Ngôn, hơi kinh ngạc: "Em gọi cậu ấy là sư ca? Hai em là bạn học sao?"

"Dạ." A Từ gật đầu, "Chúng em cùng tốt nghiệp trường cảnh sát."

"Vậy nên, A Từ cũng là cảnh sát à?" Lão Mã cười mờ ám.

Giản Ngôn liếc y một cái, không hỏi cũng biết y đang nghĩ tới cái gì.

"Dạ." A Từ thì lại không để ý, cậu cũng hơi kinh ngạc, quan hệ của hai người không phải rất tốt sao?

Lão Mã biết cậu nghi hoặc, nói: "Giản Ngôn giấu em kỹ quá, cũng không chịu nói cho anh chị biết chuyện gì cả, chỉ nói là tìm được một người vợ thiên hạ đệ nhị. Đương nhiên, thiên hạ đệ nhất là chị dâu của em."

Nói rồi liền đưa canh cá qua.

Giản Ngôn lại trừng Lão Mã một cái, song cũng không phản bác gì.

A Từ dở khóc dở cười, đành phải đón lấy canh cá. Nhưng Giản Ngôn ở bên cạnh lại duỗi tay qua cướp đi canh trong tay Lão Mã, nói: "Để anh giải thèm một cái trước đã được không?"

"Không được." A Từ nhìn hắn một cái, đoạn giành lại canh cá.

Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của ba người mà nếm thử một miếng. Hương vị rất kỳ quái, còn rất tanh nữa.

"Rất tươi, ăn ngon lắm..." A Từ ngẩng đầu nhìn vợ Lão Mã, mỉm cười hỏi, "Chị dâu làm món này thế nào ạ? Bình thường em cũng không làm được món canh cá này."

Vợ Lão Mã lập tức vui vẻ trở lại, nói: "Không phải chị nấu ngon, mà là cá ở nơi này béo tốt hơn cá ở nơi khác... Em thấy ngon thì cứ ăn nhiều một chút đi."

"Được ạ."

A Từ đáp, đoạn bưng bát lên uống cạn trong một lần.

Vợ Lão Mã càng vui hơn: "Ăn nhiều đi, ăn nhiều đi..."

"Chị dâu, chị không được thiên vị nha." Giản Ngôn cướp lời, "Cũng phải chia cho em với Lão Mã một ít chứ?"

"Đúng đó." Thật hiếm khi Lão Mã không tranh cãi với Giản Ngôn, hai người cùng chia nhau nồi canh cá.

Lão Mã lại nói với A Từ: "Anh có xem Wechat của Giản Ngôn rồi, A Từ nấu cơm trông cũng rất ngon. Em nếm thử cá anh làm đi, xem xem hương vị thế nào?"

A Từ gấp một miếng cá trong tô canh chua trước mặt nếm thử, trên cơ bản cũng cùng một hương vị với canh cá khi nãy, A Từ cười nói: "Lão Mã cũng được chị dâu chân truyền nha. Trù nghệ này so với em đã tốt hơn nhiều lắm, lúc nào rãnh rỗi cũng dạy em một chút?"

Cậu nói ra lời này cũng không phải khách khí. Một vị trù nghệ cao siêu muốn làm ra loại hương vị này còn khó hơn so với hương vị bình thường.

"Được chứ, chờ lát nữa anh sẽ dạy cho em, sau này em có thể làm nhiều nhiều cho Giản Ngôn ăn." Lão Mã cũng cười, mang theo một chút cảm kích.

Một bữa cơm này, vợ Lão Mã cơ bản không ăn gì. Ba người Giản Ngôn ăn hết cả bàn đồ ăn, no không chịu nổi.

Vợ Lão Mã rất vui vẻ, đề nghị tới vườn hoa ngồi chơi một chút.

Lão Mã vội vàng ôm vợ mình đi đằng trước, Giản Ngôn bước chậm một bước, len lén nắm tay A Từ.

A Từ ngẩng đầu nhìn hắn, hai người nhìn nhau không nói, nhưng đều hiểu được ý nghĩ của nhau.

Trong hoa viên nhà Lão Mã có đủ các loại hoa cỏ, cũng không trồng theo hàng lối nào, song vẫn rất tự nhiên thoải mái.

Trong hoa viên có một đài phun nước, bên cạnh suối phun là mấy hàng cây cối cao lớn. Trên cây lại có nhiều rất dây leo, dây deo phủ đầy trên ngọn cây, chặn hết cái nóng của ánh mặt trời, chỉ để lại sự mát mẻ.

Bên dưới bóng cây thoáng mát là từng hàng ghế mây, mọi người lần lượt ngồi xuống.

Vợ Lão Mã hỏi chuyện thường ngày của bọn họ. A Từ không có người thân, những chuyện trong quá khứ cũng không thể nói ra, cho nên cậu không nói gì nhiều. Ngược lại Giản Ngôn ở bên cạnh nói không ngừng nghỉ, ca ngợi A Từ tới tận trời, A Từ lại càng không muốn nhiều lời. Lão Mã thỉnh thoảng cũng đâm chọt Giản Ngôn vài câu. Vợ Lão Mã ngồi nghe rất hưng trí, càng không ngừng hỏi cái này cái kia.

Nhìn mọi người trò chuyện hăng say, bầu không khí hòa hợp vui vẻ, trong nhất thời A Từ có loại cảm giác không biết thời gian là gì, cứ muốn ngồi đây mãi cho tới thiên hoang địa lão.

"Ông chủ Mã!"

Nhưng vẫn luôn có người không thức thời, giọng nói đột nhiên xuất hiện đã kéo A Từ về hiện thực.

A Từ nhìn người này, nhận ra người này chính là cô gái tiếp tân mà lần trước bọn họ đã gặp dưới lầu khu trọ.

Mọi người cũng ngưng nói chuyện, nhìn tới cô gái đột nhiên xuất hiện này.

Cô gái cẩn thận từng li từng tí nhìn Lão Mã, quả nhiên rất e sợ Lão Mã.

"Chuyện gì?" Lão Mã cũng khôi phục bộ dáng xã hội tinh anh, biểu hiện hoàn toàn khác hẳn vừa rồi.

"Ngày hôm qua có một quý cô..." Cô gái nhìn qua vợ Lão Mã một cái, nói, "Lại tới đây gây rối."

A Từ nhìn Giản Ngôn, hơi khó hiểu trong lòng. Trong tình huống bình thường, nếu như có phụ nữ tới gây rối, thì phần lớn là do chuyện tình cảm. Nhưng nhìn Lão Mã yêu vợ mình như vậy, hẳn sẽ không xuất hiện loại chuyện này mới đúng.

Giản Ngôn cũng tỏ ra khó hiểu, đương nhiên hắn biết Lão Mã không phải loại người đó.

Nghe xong lời cô gái nói, Lão Mã lập tức nhíu mày, không giận mà uy: "Cô ta muốn thế nào?"

"Cô ta nói..." Thấy Lão Mã nghiêm mặt, cô gái càng nơm nớp lo sợ, "Cô ta muốn gặp bà chủ."

Vợ Lão Mã căn bản không để ý tới cô gái, còn bưng nước lên uống, quả là cực kỳ tín nhiệm Lão Mã.

Lúc này nghe thấy có người muốn gặp mình mới kinh ngạc ngẩng đầu: "Gặp tôi? Là người nào?"

Sắc mặt Lão Mã càng khó coi hơn, nói với cô gái: "Không gặp! Cô ta thích ở thì ở, không được thì cút!"

Cô gái bị thái độ của Lão Mã dọa sợ, vội vàng xoay người muốn đi.

"Đợi đã!" Vợ Lão Mã gọi cô gái lại, đoạn quay sang hỏi Lão Mã: "Rốt cuộc là ai vậy?"

Lão Mã nhếch môi, không nói lời nào.

Vợ Lão Mã lại hỏi cô gái: "Cô nói đi, là ai?"

Cô gái nhìn Lão Mã, không dám mở miệng.

Lão Mã dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Chính là cái cô bị trộm đêm hôm qua. Cô ta cảm thấy chỗ chúng ta không an toàn, muốn kiếm chuyện... Những chuyện này em đừng quan tâm, cứ để anh giải quyết."

Nghe thấy lời này của Lão Mã, Giản Ngôn A Từ lại quay mặt nhìn nhau, đều nhìn ra kinh ngạc trong mắt đối phương. Hôm qua tên trộm xuất hiện rất kỳ lạ, thái độ của cô kia cũng không bình thường. Nếu như cô ta muốn kiếm chuyện, thì đáng ra phải trực tiếp đi tìm Lão Mã mới đúng, không có lý gì lại tìm đến vợ Lão Mã. Chuyện này chắc chắn không đơn giản như Lão Mã nói. Chẳng qua, loại chuyện này bọn họ cũng không nên xen vào.

Vợ Lão Mã quả nhiên không dễ lừa, nhìn Lão Mã một cái, cuối cùng hỏi cô gái tiếp tân: "Cái cô đó đã nói gì với cô? Cô hãy nói lại nguyên văn cho tôi nghe."

Cô gái lại nhìn Lão Mã, vợ Lão Mã chợt quát lớn: "Nói!"

Cô gái bị quát sợ hãi, vội vàng nói: "Cô ta nói, nói muốn gặp bà chủ, cổ còn nói cổ họ Doãn..."

"Cút!" Ngay khi cô gái vừa dứt lời, Lão Mã liền quát lớn một tiếng.

Cô gái vô cùng hoảng sợ, quay người chạy đi.

Thế nhưng vợ Lão Mã đã nghe rõ lời cô gái nói, thân thể chị hơi lung lay, Lão Mã vội đỡ lấy: "Đồng Đồng, em đừng gấp, chúng ta không gặp cô ta..."

Vợ Lão Mã há to miệng, lại nôn ra một ngụm máu.

"Chị dâu!" Giản Ngôn A Từ hoảng hốt, vội vàng sáp tới, song cũng không biết phải làm sao.

"Có cần đưa đi bệnh viện không?" Giản Ngôn hỏi Lão Mã.

Mắt Lão Mã đã đỏ lên, toàn thân căng thẳng, biểu lộ trên mặt rất đáng sợ.

Ngược lại vợ Lão Mã vẫn rất trấn định, phun ra một ngụm máu dường như đã khiến chị dễ chịu hơn, chị nhìn Giản Ngôn lắc đầu, nói: "Không cần đi bệnh viện, cũng không phải lần đầu, không sao đâu."

Giản Ngôn A Từ nghe được lời này càng hãi hùng hơn, đã tới mức độ thường xuyên thổ huyết rồi sao?

Lão Mã nắm chặt tay, vẻ mặt ẩn nhẫn cơn giận.

"Anh đi lấy chút thuốc cho em đi." Vợ Lão Mã cầm tay Lão Mã, nhẹ nhàng lắc lắc.

Thân thể căng thẳng của Lão Mã dần dần dịu xuống, thu hồi lại cảm xúc phức tạp trên mặt, nói: "Được, em cứ ngồi đây đi, anh đi lấy cho."

Giản Ngôn nhìn A Từ, sau đó nói: "Lão Mã, tôi đi chung với anh."

A Từ vội rót thêm một ly nước cho vợ Lão Mã, ân cần hỏi: "Chị dâu, chị vẫn ổn chứ?"

"Chị không sao." Vợ Lão Mã lắc đầu, dần dần bình ổn, hỏi lại A Từ: "Làm em sợ hả?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.