Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ

Chương 62



Doãn Trí Viễn chết trong biệt thư riêng của mình. Biệt thự này nằm ở trên một sườn núi vùng ngoại ô, thường được gọi là Biệt thự lưng chừng núi.

Nơi đây hoàn cảnh thanh u, vùng lân cận cũng không có người khác ở.

Giản Ngôn lái xe hơn một giờ mới đến, thi thể Doãn Trí Viễn đã được Pháp y đưa đi. Đồng nghiệp Pháp chứng vẫn còn ở hiện trường điều tra, đồng nghiệp đồn công an khu quản hạt thì đang chờ bọn họ.

A Từ nhăn mày: "Mới đây đã đưa thi thể đi rồi?"

Đồng nghiệp đồn công an giải thích: "Sáng nay chúng tôi vừa báo án là họ chạy đến ngay. Song khi Doãn Trí Viễn được đưa tới bệnh viện thì Doãn gia cứ kiên quyết nói hắn vẫn chưa chết. Nhưng mà, bác sĩ ở bệnh viện nói hắn đã chết từ lâu..."

Giản Ngôn A Từ liếc nhìn nhau, đều thấy hơi bất đắc dĩ. Cứ như vậy, tin tức trực tiếp đã bị vụt mất.

Hai người nhìn quanh một lượt, hiện trường này quá mức lộn xộn, các loại ăn uống vui chơi... Thậm chí còn có quần áo vớ giày ném đầy trên mặt đất, vừa nhìn đã biết đêm qua chỗ này có bao nhiêu điên cuồng và náo loạn.

"Có camera không? Doãn Trí Viễn chết ở đâu?" Giản Ngôn hỏi.

"Nơi này có camera, nhưng có thể vì chơi quá hăng nên không có mở..." Đồng nghiệp đồn công an cũng rất bất đắc dĩ, cậu ta đưa hai người lên lầu, đến một căn phòng, "Chỗ này chính là nơi phát hiện Doãn Trí Viễn."

Căn phòng này bài trí rất xa hoa, vật dụng hằng ngày cũng đầy đủ, đây hẳn là phòng riêng của Doãn Trí Viễn.

Đồng nghiệp Pháp chứng đang lục soát ở bên trong, trông thấy Giản Ngôn liền vội vã tới chào hỏi, sắc mặt khó coi: "Hiện trường bị phá rất nghiêm trọng, đoán sơ cũng có hai ba mươi người đi vào đây, không còn gì đáng xem nữa."

"Hung khí đâu?" Giản Ngôn hỏi.

"Bác sĩ nói là bị lợi khí đâm vào tim mà chết, nhưng không tìm thấy lợi khí tương tự trong phòng." Đồng nghiệp Pháp chứng vừa nói vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Giản Ngôn chỉ có thể thở dài: "Mọi người vất vả rồi."

"Các anh mới là vất vả, nghe nói đêm qua Doãn Trí Viễn mở party ở chỗ này, có hơn ba mươi người tham dự. Hiện tại manh mối gì cũng không còn, các anh phải bận rộn rồi. Hơn nữa, theo tư thế này của Doãn gia..." Đồng nghiệp nói đến đây thì dừng, đoạn vẫy tay với Giản Ngôn, "Chúng tôi đi trước."

Chờ đồng nghiệp Pháp chứng rời đi, Giản Ngôn mới hỏi đồng nghiệp ở đồn công an: "Tình tình cụ thể lúc ấy là như thế nào? Các anh biết được bao nhiêu?"

"Vào 6h30 sáng chúng tôi nhận được điện thoại báo án, người báo án là vợ của nạn nhân. Cô ta nói nạn nhân cả đêm không về nhà, nên tới đây tìm. Vào phòng mới phát hiện nạn nhân xảy ra chuyện, cô ta lập tức gọi điện báo cảnh sát. Thời điểm chúng tôi chạy đến, người ở đây quá nhiều, hiện trường đã bị phá." Đồng nghiệp này cũng rất phiền não, nhưng cậu ta vẫn nhớ rõ trọng điểm, "Lúc chúng tôi đến hiện trường có gặp trợ lý của Doãn Trí Viễn đang canh giữ, hắn nói vợ Doãn Trí Viễn cứ khăng khăng chồng mình chưa chết, phải đưa đi bệnh viện cho bằng được. Chỉ có vậy thôi, những chuyện khác chúng tôi không rõ lắm."

Cách nói của đồng nghiệp này, rõ ràng là đang hoài nghi vợ của Doãn Trí Viễn.

Đoàn người Giản Ngôn là cảnh sát, cũng coi như khá chuyên nghiệp, cho nên người có chết hay không bọn họ chắc chắn nhìn ra được. Nhưng một người bình thường không thể chuẩn đoán chính xác người khác có chết hay chưa, huống chi đối tượng còn là chồng của mình. Nếu như lúc ấy Doãn Trí Viễn vừa mới chết, vợ hắn cứ khăng khăng hắn còn cứu được, nhất quyết phải đi bệnh viện, thì cũng hợp tình hợp lý, vẫn có thể hiểu được. Không thể bởi vì chuyện này mà cho rằng vợ hắn có vấn đề.

"Đêm qua hắn mở party tới sáng luôn à?" Giản Ngôn hỏi.

"Trợ lý của Doãn Trí Viễn nói, ngay từ đầu bọn họ đã định sẽ chơi suốt đêm. Sau đó có vài người thấy mệt mới trốn đi ngủ, mấy người còn lại vẫn tiếp tục chơi, nhưng chắc chắn không có ai rời đi." Đồng nghiệp nói, "Phụ tá của hắn còn nói thêm, lúc đó ngoại trừ vợ của Doãn Trí Viễn thì không có ai từng qua đó cả."

Nói cách khác, hơn ba mươi người được Doãn Trí Viễn mời không có ai thoát khỏi hiềm nghi.

Giản Ngôn nhìn A Từ, muốn xem phản ứng của cậu.

A Từ không nghe bọn họ nói chuyện, cậu chỉ đang nhìn tấm hình được trưng trên tủ đầu giường của Doãn Trí Viễn.

Doãn Trí Viễn trên ảnh trông rất đẹp trai. Nhìn kỹ thì, khuôn mặt của Doãn Trí Viễn cũng rất giống Doãn Đồng. Có thể thấy, trước khi mắc bệnh Doãn Đồng thật sự là một đại mỹ nhân. Cái tên Trầm Ngư Sơn Trang cũng danh xứng với thực, chỉ tiếc rằng, có đôi khi vận mệnh luôn luôn trêu người...

"Em nhìn được cái gì?" Thấy A Từ nhập thần nhìn ảnh chụp của Doãn Trí Viễn, Giản Ngôn bèn hỏi.

"A, không có gì, em chỉ thấy Doãn Trí Viễn rất đẹp trai, hèn gì có nhiều người theo đuổi hắn như vậy." A Từ nói.

Những chuyện tình gió trăng của Doãn Trí Viễn đa phần là do người ta tự dâng lên. Đương nhiên là vì tiền, song vừa có tiền lại vừa có sắc quả thực khiến cho hắn càng được hoan nghênh.

"Không phải trước đây em không biết hắn sao?" Giản Ngôn hơi khó hiểu, ý hắn nói là đời trước.

"Có biết, nhưng em đã quên mất hắn trông như thế nào." A Từ nhàn nhạt nói, đời trước cậu cũng không biết Doãn Đồng, đương nhiên sẽ không để bụng tới Doãn Trí Viễn.

Nghe được lời này, Giản Ngôn nở nụ cười, đang định nói chuyện lại chợt nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng vào.

Nhìn ra, lại là Trình Tử Khiêm dẫn theo Thẩm Băng Niệm và Tiếu Tiếu bước vào.

"Sếp." Trình Tử Khiêm cẩn thận gật đầu chào Giản Ngôn, sau đó tươi cười đi về phía A Từ, "A Từ, đã lâu không gặp."

Tiếu Tiếu và Thẩm Băng Niệm kinh ngạc liếc nhìn nhau, từ bao giờ Trình Tử Khiêm biết cười với người ta vậy, còn chủ động chào hỏi nữa?

Nhưng đợi tới khi bọn họ nhìn thấy vẻ mặt của Giản Ngôn thì kinh ngạc đã biến thành kịch vui.

Giản Ngôn không ngạc nhiên chút nào, hắn biết rõ Trình Tử Khiêm sẽ có cái nhìn khác với A Từ sau lần đấu súng nọ. Biết vậy ngay từ đầu hắn đã nả một súng trước mặt cậu ta rồi, miễn cho bây giờ cậu ta ngay cả Thẩm Băng Niệm cũng không nhìn, cứ luôn nhắc tới A Từ mãi.

A Từ thì không nghĩ nhiều như bọn họ, cũng mỉm cười đáp lại Trình Tử Khiêm: "Sau này sẽ được gặp mỗi ngày."

"A Từ, cậu không đi?" Nghe thấy lời này Tiếu Tiếu nhanh chóng hiểu được, mừng rỡ hỏi.

Lúc A Từ vừa mới tới Tổ trọng án, Trâu Hồng Thạc có nói A Từ chỉ được điều tạm qua đây, sau này sẽ rời đi.

Đã mười ngày nay không thấy A Từ, dù là nói xin nghỉ phép, nhưng bọn họ đều nghĩ A Từ muốn đi. Lúc này được gặp A Từ ở đây đã thấy rất vui mừng, bây giờ nghe A Từ nói lại càng mừng hơn.

"Đúng vậy, điều lệnh đã được đưa xuống." A Từ cười gật đầu.

"Quá tốt rồi!" Tiếu Tiếu la lên, muốn xông tới ôm A Từ, xông được một nửa thì liếc thấy mặt Giản Ngôn trầm xuống, đành phải lùi lại ôm lấy Thẩm Băng Niệm nhảy cẫng lên, "Niệm Niệm, có đúng không?"

"Đúng đúng, A Từ chịu ở lại thật quá tốt rồi." Thẩm Băng Niệm bị Tiếu Tiếu nhảy tới choáng đầu, nhưng vẫn quay lại mỉm cười chân thành với A Từ.

Thấy thái độ này của bọn họ, khóe miệng Giản Ngôn bất giác cong lên, ho nhẹ một tiếng để kéo câu chuyện về chính sự: "Trước tiên hãy nói về vụ án, mọi người đã thấy thi thể của Doãn Trí Viễn chưa?"

"Đã thấy rồi." Trình Tử Khiêm đưa ảnh chụp cho Giản Ngôn xem, lại nói: "Báo cáo nghiệm thi của Pháp y cho thấy, Doãn Trí Viễn đã bị lợi khí đâm vào tim, khiến cho tuần hoàn cấp tính bị suy kiệt, dẫn đến nhịp tim đột ngột dừng lại. Hung khí đoán chừng là dao gọt trái cây..."

Giản Ngôn chìa ảnh chụp ra trước mặt A Từ, hai người cùng nhau xem.

Đây cũng không phải ảnh chụp lúc tử vong của Doãn Trí Viễn, mà chỉ là ảnh chụp ở bệnh viện, có một vài chi tiết đã không thể nào biết được.

Nhưng vẫn dễ nhận thấy, vẻ mặt Doãn Trí Viễn trong tấm ảnh rất kinh ngạc. Quả nhiên, hắn không ngờ hung thủ sẽ giết hắn.

Chẳng qua, Doãn Trí Viễn tổ chức party thì người được mời đa phần đều là người quen, thậm chí có người còn hơn hắn. Dù là ai giết hắn, hắn cũng sẽ kinh ngạc?

Chỉ xem qua ảnh thì tìm không ra manh mối gì.

"Trước mắt mọi người cứ đi điều tra, hiện trường rất hỗn loạn, chúng ta phải cẩn thận hơn." Giản Ngôn cất ảnh chụp đi, căn dặn mọi người.

Mọi người phân tán đi tìm manh mối, A Từ và Giản Ngôn vẫn không rời đi. Nếu như vợ Doãn Trí Viễn không nói dối, thì nơi này chính là hiện trường đầu tiên phát hiện án mạng, manh mối ở đây là nhiều nhất.

Nhưng có lẽ vì có người chết, tất cả mọi người đều bị kinh hoảng, hay cũng có thể là có người cố ý phá hoại, nói gì thì hiện trường cũng rất hỗn loạn. Chỉ có thể từ mảng lớn vết máu trên giường mà suy ra người chết đã bị sát hại ở đó. Theo giải thích của đồng nghiệp đồn cảnh sát thì Doãn Trí Viễn đích thật là chết trên giường.

Doãn Trí Viễn nổi tiếng phong lưu, với tình cảnh đêm qua mà hắn không lên giường với phụ nữ mới là lạ.

Người phụ nữ lên giường với Doãn Trí Viễn, liệu có phải là người có hiềm nghi lớn nhất? Trên giường này phải chăng sẽ để lại mấy thứ như tóc chẳng hạn?

Giản Ngôn đang lật tới lật tui cái chăn, ấy thế mà thật sự tìm được mấy cọng tóc bị sót lại, vội vàng bỏ vào túi đựng vật chứng.

Đang tính nói cho A Từ biết, vừa nghiêng đầu đã thấy A Từ cau mày nhìn cái gì đó.

Giản Ngôn đi qua xem thì thấy A Từ tìm được một cái bao cao su trong một đống đồ vật tung lung.

A Từ thở dài, đang định nhặt cái vật đó lên thì bị Giản Ngôn ngăn lại: "Để anh."

Sau đó, Giản Ngôn cố chịu buồn nôn mà để nó vào chung với cái túi vật chứng.

A Từ nhìn Giản Ngôn, muốn nói lại thôi.

Căn phòng này quá lộn xộn, rốt cuộc bọn họ cũng không tìm được manh mối nào tốt hơn.

Chỗ của mấy người Trình Tử Khiêm tìm còn loạn hơn, hoàn toàn không có manh mối gì.

Có điều, bọn họ còn tìm thấy thuốc lắc trong phòng khách. Mọi người nhìn nhau, đều lắc đầu, con người bây giờ thiếu suy nghĩ như vậy sao?

"Hiện tại hiện trường gần như không có manh mối, chúng ta chỉ có thể bắt đầu loại bỏ từ quan hệ bên ngoài." Giản Ngôn đã có dự cảm vụ này sẽ rất phiền toái, "A Khiêm, cậu và Niệm Niệm tới Doãn gia một chuyến, tìm hiểu một chút tình hình từ vợ Doãn Trí Viễn. Cô ta là người đầu tiên phát hiện Doãn Trí Viễn tử vong, là người biết nhiều nhất. Tiếu Tiếu, cô cùng chúng tôi tới Doãn thị."

Đêm qua có rất nhiều người ở Doãn thị tham gia buổi party này, đối tượng cần điều tra cũng không ít.

Lúc này, Trình Tử Khiêm và Thẩm Băng Niệm liền đi tới Doãn gia. Mấy người Giản Ngôn thì dự định đem chứng cứ về cục trước, sau đó mới đến tập đoàn Doãn thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.