Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ

Chương 65: Vợ của Doãn Trí Viễn?



✿✿✿

Hứa Thư Hòa sững sốt, nghiêm túc nói: "Giản đội trưởng hiểu lầm rồi, ở trong lòng tôi, hình tượng cảnh sát vẫn luôn rất cao lớn."

Vẻ mặt Giản Ngôn hơi dịu xuống, nhưng Hứa Thư Hòa lại nói: "Có điều, không ngờ sẽ dễ nhìn như vậy."

Nói xong còn ngắm nhìn A Từ.

Giản Ngôn nắm chặt tay ở dưới mặt bàn, kiềm lại xúc động muốn đánh người, nói: "Trong cục vẫn còn rất nhiều người đẹp, Hứa tổng có muốn tới gặp luôn hay không?"

"Không dám, không dám." Hứa Thư Hòa mỉm cười, nói, "Tôi là công dân tốt, sẽ nghiêm túc phối hợp điều tra, tôi không muốn đến cục cảnh sát đâu."

Tướng mạo anh ta rất khôi ngô, trông cũng có vẻ ngay thẳng. Nhưng khi cười lên lại tựa như biến thành một người khác, gợi cho người ta cảm giác gian xảo một cách khó hiểu.

Nhìn thấy sự biến đổi của anh ta, không biết nhớ ra chuyện gì mà khóe mắt A Từ hơi cong lên, trông như rất vui vẻ.

Thấy dáng vẻ này của cậu, mắt Hứa Thư Hòa lập tức lóe sáng.

A Từ nhìn anh ta một cái, mau chóng khôi phục dáng vẻ bình thường, hỏi: "Hứa tổng tuổi trẻ tài cao, lại rất được lòng người trong công ty, nhưng vẫn luôn bị Doãn Trí Viễn đè ép, trong lòng anh nhất định cảm thấy rất bất công nhỉ?"

"Doãn Trí Viễn, hắn... vẫn chưa đè được tôi đâu." Hứa Thư Hòa mở lời giỡn cợt, rồi lại lập tức nghiêm chỉnh, "Hóa ra, ấn tượng của A Từ cảnh sát đối với Hứa mỗ lại tốt như vậy?"

"Năng lực phân tích của Hứa tổng chỉ có vậy thôi sao? Vậy thì tôi phải hoài nghi, anh đã ngồi lên vị trí phó tổng giám đốc này như thế nào." A Từ hừ một tiếng, rất là kinh thường thái độ giả ngây giả dại của Hứa Thư Hòa, "Hứa tổng là người thông minh, phải nên biết phân biệt rạch ròi giữa công và tư."

"Không phải, tôi chỉ đùa một chút thôi, cảnh sát A Từ chớ nóng giận." Hứa Thư Hòa vội vàng xin lỗi, sau đó cũng nghiêm túc lại, "Có điều, thật ra tôi cũng không thấy bất công đâu. Nói sao đây, mặc dù Doãn Trí Viễn quả thật luôn áp chế tôi, nhưng nói trắng ra, tôi cũng chỉ là người làm công cho Doãn gia mà thôi. Anh ta muốn đàn áp tôi là chuyện bình thường, tôi không đến mức nghĩ mãi không thông. Hơn nữa, chắc hẳn mọi người cũng biết, thật sự thì ở trong công ty này, Doãn Trí Viễn không làm gì được tôi. Về mặt công tác, tổng giám đốc Doãn tín nhiệm tôi hơn cả Doãn Trí Viễn. Nếu vì chuyện này mà mọi người hoài nghi tôi giết Doãn Trí Viễn, thì cũng quá võ đoán rồi? Cho dù tôi có giết Doãn Trí Viễn thì gia sản Doãn gia cũng không dính miếng nào tới tôi. Mà tôi cũng đâu có dại, sao tôi phải đi làm cái chuyện ngu xuẩn này? Tôi chả có lý do nào để giết Doãn Trí Viễn cả."

Giọng điệu của Hứa Thư Hòa rất là tự cao tự phụ. Xem ra, anh ta thật sự không để Doãn Trí Viễn vào mắt.

Giản Ngôn xem lại danh sách trước đó Cát Quả đưa cho hắn. Ở phía sau tên Hứa Thư Hòa, Cát Quả không ghi miêu tả gì cả, chỉ để trống.

Giản Ngôn khép danh sách lại, hỏi: "Nếu đã như vậy, tại sao Hứa tổng vẫn muốn tham dự buổi party hôm qua? Như lời anh vừa nói, Hứa tổng có thể không cần nể mặt Doãn Trí Viễn thì phải?"

Giản Ngôn vừa dứt lời, điện thoại Cát Quả liền reo lên. Cậu ta nhìn điện thoại, áy náy gật đầu với mọi người rồi đi ngoài nghe.

Đợi sau khi Cát Quả đi rồi, Hứa Thư Hòa mới nói: "Giản đội trưởng hiểu lầm, chủ đề của party hôm qua là "ra mắt". Tôi là một tên độc thân, đương nhiên phải tham gia rồi, không phải tôi nể mặt Doãn Trí Viễn."

Giản Ngôn bị câu trả lời của Hứa Thư Hòa chặn lại. Ai cũng biết lời này là giả, "ra mắt" chỉ là ngụy trang, làm gì có ai tới chỗ đó để ra mắt? Nhưng lại không thể phản bác lời anh ta.

A Từ nhìn Hứa Thư Hòa, nói: "Hứa tổng ra mắt chọn trúng một người đã có vợ?"

Hứa Thư Hòa híp mắt: "Cảnh sát A Từ có ý gì?"

Giản Ngôn lại hiểu ngay lời A Từ nói: "Không phải đêm qua Hứa tổng và Cát Quả ngủ chung một giường sao?"

Không đợi Hứa Thư Hòa đáp lời, hắn lập tức nói: "Nếu Hứa tổng vì nể mặt Doãn Trí Viễn mà dự tiệc, vậy có ngủ chung một giường với Cát Quả cũng không thể nói gì được. Nhưng đằng này anh tới đó để vui chơi, chúng tôi không thể không nghĩ nhiều, chẳng lẽ hai người chỉ đơn thuần đắp chăn tán gẫu?"

Tiếu Tiếu kinh ngạc nhìn mọi người, có chút tiêu hóa không kịp. Cát Quả đã kết hôn, Hứa Thư Hòa là phó tổng giám đốc ở công ty, hai người này vậy mà chơi đùa bừa bãi như vậy? Hơn nữa, hai người họ đều là nam.

Hứa Thư Hòa sượng mặt một lúc, sau lại nhoẻn miệng cười: "Hai vị quả nhiên nhìn thấu mọi việc. Đúng vậy, đêm qua quả thật hai chúng tôi đã ngủ chung. Đều là đàn ông, chắc hẳn hai vị cũng hiểu? Ai cũng có nhu cầu sinh lý bình thường... Cho nên, Cát trợ lý không có nói dối, chúng tôi thật sự không nghe thấy tiếng động ở phòng bên cạnh, cũng không có đi khỏi phòng. Dưới tình huống đó... đúng chứ? Ai mà còn tâm trí đi để ý tiếng động xung quanh làm gì?"

Giản Ngôn A Từ liếc nhìn nhau, không biết nên nói anh ta thẳng thắn hay vô sỉ.

Tiếu Tiếu nhịn không được nói: "Nhưng không phải ngài Cát đã có gia đình sao?"

Hứa Thư Hòa kinh thường bật cười, đang định nói chuyện thì lại có người gõ cửa. Hứa Thư Hòa bèn nuốt lại lời định nói, đáp: "Mời vào."

Cửa phòng họp bị đẩy ra, Giản Ngôn ngẩng đầu nhìn lên, hơi bất ngờ.

Một người đàn ông trẻ tuổi có khuôn mặt lạnh lùng bước vào, song vẻ ngoài lại rất đẹp.

Đàn ông đẹp Giản Ngôn đã gặp qua không ít, chính A Từ cũng rất đẹp. Nhưng ngoại hình và cử chỉ của A Từ không hề có nét nữ tính. Cho dù là lúc trên giường, Giản Ngôn cũng không thấy cậu giống phụ nữ. Bất kể là lúc nào, Giản Ngôn luôn thấy A Từ là một cậu chàng đẹp trai.

Nhưng người vừa đi vào trông rất là yêu nghiệt, cơ bản chính cái dạng nam nữ bất phân. Nếu cậu ta mặc đồ nữ, biết đâu chừng còn đẹp hơn cả phụ nữ, không hề có điểm nào không hợp. Thậm chí Giản Ngôn còn nghĩ, có khi cậu ta làm phụ nữ sẽ tốt hơn. Nhưng đây lại là một người đàn ông hàng thật.

Dường như người ở công ty Doãn thị này đều khá có nhan sắc?

"Hứa tổng, hội nghị đã sắp bắt đầu, ngài có kịp tham dự không ạ?" Người này sau khi đi vào cũng không thèm nhìn ai khác, trực tiếp đi tới chỗ Hứa Thư Hòa, vẻ mặt và điệu bộ trông rất lạnh lùng.

"Giản đội trưởng, tôi đi được rồi chứ?" Hứa Thư Hòa xem đồng hồ, ôn hòa hỏi Giản Ngôn, "Hội nghị này thật sự rất quan trọng, tôi không muốn phải vắng mặt. Đương nhiên, nếu Giản đội trưởng không đồng ý, tôi vẫn sẽ phối hợp làm việc với các vị."

"Hứa tổng xin cứ tự nhiên." Giản Ngôn nói, "Hôm nay đã làm phiền, sau này nếu có chuyện cần, mong rằng Hứa tổng sẽ phối hợp."

"Đó là đương nhiên." Hứa Thư Hòa đứng lên, nói với người mới vào, "Tiểu Đường, cậu ở lại đây, xem các vị cảnh sát có yêu cầu gì hay không, nhớ chu đáo một chút."

Lại nói với Giản Ngôn: "Đây là Đường Hạc, phụ tá của tôi. Giản đội trưởng có yêu cầu gì, cứ nói với cậu ấy."

Giao phó xong xuôi, Hứa Thư Hòa mới rời đi.

Giản Ngôn nhìn lướt qua danh sách của Cát Quả, thấy trên đó không có tên Đường Hạc, bèn hỏi: "Đêm qua Doãn tổng của các cậu mở party, trợ lý Đường không tới tham dự?"

Gương mặt Đường Hạc vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng lại nghiêm túc trả lời: "Tôi không bao giờ tham gia mấy cái loại tiệc tùng đó, quá ghê tởm."

Tiếu Tiếu thở phào, công ty này rốt cuộc cũng có người suy nghĩ bình thường.

Giản Ngôn nhìn Đường Hạc, lại nói: "Cậu nghĩ thế nào về chuyện Doãn tổng bị hại?"

"Doãn tổng có gia thế tốt, không tài năng không học vấn, nhân phẩm cũng chẳng ra sao, cho nên đã đắc tội không ít người, có người muốn giết anh ta cũng quá ư bình thường." Đường Hạc không hề kiêng kỵ mà đánh giá ông chủ, "Rất nhiều người muốn giết anh ta, có người vì lợi ích, cũng có người vì hận thù. Dù sao tôi cũng thấy anh ta bị giết là chuyện sớm muộn."

Đường Hạc nói thẳng ra như vậy, Giản Ngôn thấy hơi khó tin: "Vậy cậu nghĩ ai đã giết anh ta?"

"Là người bên cạnh anh ta. Có không ít người mang mục đích đen tối qua lại với anh ta, cũng có thể lắm." Đường Hạc chợt mỉm cười, càng lộ ra vẻ yêu nghiệt, "Bao gồm cả vợ của Doãn tổng, tình nhân, em trai..."

Nói đến đây, đúng lúc Cát Quả mở cửa đi vào, Đường Hạc dừng một chút, lại nói: "Cũng gồm cả trợ lý Cát Quả và Hứa tổng."

"Đường Hạc!" Cát Quả lập tức nổi giận, hung dữ trừng Đường Hạc, hô hấp cũng không thông thuận.

Rõ ràng Đường Hạc không bận tậm tới Cát Quả: "Đương nhiên, đó chỉ là suy đoán. Nhưng có lẽ cậu ta không có năng lực, cũng không có lá gan đó."

Dừng một chút, lại nói: "Về phần Hứa tổng, anh ta trái lại có nặng lực, cũng có lá gan, nhưng anh ta không ngu như vậy."

Lần này mặt mày Cát Quả trắng bệch, song dường như cậu ta không dám đắc tội Đường Hạc, chỉ im lặng không nói.

"Cảm ơn trợ lý Đường." Giản Ngôn cũng không thích xem bọn họ đấu đá, "Có thể làm phiền hai vị đưa những người đã tham gia tiệc đêm qua tới đây hay không? Chúng tôi muốn gặp họ một lần."

Thời gian tiếp theo, bọn họ đã gặp được hai mươi mấy người. Những người này đều có tham gia party của Doãn Trí Viễn, thế nhưng vẫn không thu được đầu mối gì.

Vào khoảng thời gian từ 5h30 đến 6h30, ai cũng có nhân chứng vắng mặt. Mấu chốt là, rất nhiều người có nhân chứng giống như Cát Quả và Hứa Thư Hòa, cả hai đều là nhân chứng của nhau, cũng có trường hợp ba bốn người cùng làm nhân chứng. Party của Doãn Trí Viễn vốn có tính chất như vậy, xuất hiện loại kết quả này cũng không lạ.

Đương nhiên không thể loại trừ có người làm chứng cứ giả, nhưng Giản Ngôn cũng không phát hiện ra ai nói dối rõ ràng nhất. Hỏi hết một lượt vẫn không có manh mối gì, uổng phí cả một ngày bận rộn.

Lúc rời khỏi Doãn thị, Cát Quả đưa tiễn họ ra ngoài. Cậu ta nhìn Giản Ngôn, muốn nói lại thôi.

Mãi đến khi không còn thấy bóng xe Giản Ngôn, cậu ta vẫn cứ đứng tại chỗ.

Một giọng nói trêu ghẹo chợt vang lên sau lưng: "Sao thế? Thật sự coi trọng người bạn nối khố này?"

Cát Quả giật mình, vừa quay lại đã thấy Hứa Thư Hòa cười như không cười nhìn mình.

Cát Quả nhíu mày: "Anh nói bậy bạ gì đó?"

"Tôi có nói bậy hay không, không phải trong lòng cậu hiểu rõ nhất hay sao?" Hứa Thư Hòa cười nhạo, ra vẻ hiểu thấu tất cả, "Chỉ tiếc là, trong lòng trong mắt người ta đều không có cậu."

Cát Quả sầm mặt: "Sao anh không nói trước cho tôi biết anh ta đã có người yêu?"

"Không phải cậu cũng kết hôn rồi sao?" Hứa Thư Hòa buồn cười nhìn cậu ta, "Làm gì cũng đừng nói tới tình cảm, huống chi trong cái giới này làm gì có chân ái? Ngây thơ!"

Cát Quả tức giận nhìn hắn: "Anh đừng tưởng anh tốt hơn ai! Rồi sẽ có một ngày anh gặp thất bại!"

"Vậy đó hả? Tôi rất mong chờ." Hứa Thư Hòa nhún vai, rõ ràng không thèm để ý.

Dừng một chút, lại nói: "Hôm nay cậu tỏ ra quá khẩn trương, có thể bọn họ đã nghi ngờ cậu rồi."

"Tôi..." Cát Quả hung hăng giậm chân một cái, "Đều là lỗi tại anh! Rõ ràng Doãn Trí Viễn đâu có mời anh, anh cứ phải đi cho bằng được! Còn nữa, tại sao anh lại nói chúng ta có quan hệ?"

"Nào có? Cậu muốn tôi phải giải thích làm sao? Chính cậu cũng đã nói như thế, nếu tôi còn nói chúng ta không có quan hệ, bọn họ sẽ càng nghi ngờ hơn." Hứa Thư Hòa nhìn Cát Quả, trong mắt lóe lên sự không kiên nhẫn và kinh thường.

"Anh đừng tưởng tôi không biết!" Bị ánh mắt anh ta khiêu khích, Cát Quả bật thốt lên, "Hôm nay lúc 6h sáng anh có rời phòng một lần, đó chính là thời gian tử vong của Doãn Trí Viễn, còn người phụ nữ kia nữa.."

Hứa Thư Hòa dùng tay bịt miệng Cát Quả lại, nhìn xung quanh không có người nào mới yên tâm. Anh ta dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Cát Quả, thấy đáy mắt cậu ta đầy vẻ sợ hãi mới buông tay ra, chậm rãi hỏi: "Cho nên, cậu đang hoài nghi tôi chính là hung thủ giết chết Doãn Trí Viễn?"

"Không phải." Cát Quả đã bình tĩnh lại, lắc đầu nói, "Anh chỉ đi có mấy phút, không đủ thời gian để giết người. Hơn nữa, lúc anh trở về trên thân cũng không có mùi máu tươi. Nhưng mà..."

Cát Quả rùng mình, nhìn Hứa Thư Hòa nói: "Chắc chắn anh đã biết chuyện gì đó, thậm chí có khi anh còn nhìn thấy hung thủ."

Hứa Thư Hòa nhìn Cát Quả, một lát sau mới gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, tôi biết ai là hung thủ."

"Vậy tại sao anh không nói với cảnh sát?" Cát Quả lập tức hỏi.

"Sao tôi phải nói cho họ biết?" Hứa Thư Hòa hừ một tiếng, "Bọn họ có bản lĩnh sẽ tự tra ra hung thủ. Bằng không, tôi nói cho họ biết, há chẳng phải quá lợi cho họ sao? Giúp cảnh sát cũng không kiếm được tiền, tại sao tôi phải giúp? Huống chi, với tôi mà nói, Doãn Trí Viễn chết là chuyện tốt, sao tôi phải giúp anh ta bắt hung thủ báo thù?"

Cát Quả nhìn Hứa Thư Hòa, hơi sốt ruột: "Nhưng anh không nói ra, bọn họ sẽ nghi ngờ chúng ta."

"Nghi thì cứ nghi đi, cậu cũng đâu có giết người, sợ cái gì?" Hứa Thư Hòa buồn cười nhìn cậu ta, "Chẳng lẽ, cậu coi trọng Giản Ngôn nên muốn thông qua cách này để tăng hảo cảm với hắn?"

Cát Quả sững lại, không nói năng gì.

Hứa Thư Hòa lắc đầu: "Cậu có ngốc không vậy, bọn họ tra không được mới phải tới công ty chúng ta nhiều hơn, cậu sẽ có thêm nhiều cơ hội để tiếp cận hắn. Nếu như tôi trực tiếp chỉ ra hung thủ cho hắn biết, làm sao hai người còn có cơ hội gặp nhau nữa?"

Cát Quả há to miệng, nhưng lại không thốt nên lời.

Hứa thư hòa lại nói: "Cậu nhớ kỹ lời tôi nói, chỉ cần cậu không nói năng bừa bãi, chỗ tốt đương nhiên sẽ không thiếu phần cậu. Nhưng nếu cậu dám đi nói lung tung, đừng trách sao tôi không khách sáo."

Giọng nói anh ta rất lạnh lùng, Cát Quả run người, gật đầu: "Tôi biết rồi."

Trong xe Giản Ngôn, Tiếu Tiếu đang nói: "Vòng qua vòng lại một hồi, sao tôi cứ cảm thấy Cát Quả và Hứa Thư Hòa là đáng nghi nhất?"

A Từ vẫn đang xem tờ danh sách kia, nghe thấy lời này bèn khép danh sách lại, nói: "Phòng bọn họ ngay sát bên phòng Doãn Trí Viễn. Cho dù họ không phải hung thủ, nhất định cũng biết được một ít. Với lại, biểu hiện hôm nay của họ có hơi kỳ lạ. Lý do Cát Quả đưa ra trước sau mâu thuẫn, mà thái độ của Hứa Thư Hòa thì lại quá ân cần."

Giản Ngôn tiếp lời: "Có điều, cho dù bọn họ có biết được chuyện gì, họ không muốn nói chúng ta cũng hết cách. Cho nên, vẫn phải đi tìm chứng cứ."

Trở về cục, trước tiên Giản Ngôn đã đụng mặt mấy người Trình Tử Khiêm.

Vợ của Doãn Trí Viễn tên là Viên Nhã Tuyết. Viên gia kinh doanh vật liệu xây dựng, cũng là một đại gia tộc có danh vọng ở Khê Lăng, đã từng hợp tác với Doãn gia rất nhiều lần. Doãn Trí Viễn và Viên Nhã Tuyết lấy nhau cũng là vì lợi ích gia tộc. Tình cảm giữa hai vợ chồng không tốt, hai người mạnh ai nấy sống, không can thiệp vào chuyện của nhau, cuộc sống vẫn luôn bình an vô sự.

"Viên Nhã Tuyết tuyết nói, sỡ dĩ cô ta đi tìm Doãn Trí Viễn sớm như vậy là vì Doãn Trí Viễn có một tình nhân đang mang thai. Doãn ta âm thầm chuyển tài sản cho tình nhân này, rồi bị Viên Nhã Tuyết phát hiện, thế nên cô ta mới đuổi tới." Thẩm Băng Niệm thì thầm, "Chính miệng Viên Nhã Tuyết nói, cô ta không hề có tình cảm gì với Doãn Trí Viễn, cho nên ở ngoài hắn ta muốn chơi thế nào cũng được, nhưng tài sản thì không, tuyệt đối không thể chia cho người khác."

Tiếu Tiếu nhíu mày: "Nếu cô ta không có tình cảm với Doãn Trí Viễn, vậy tại sao nghe nói lúc nhìn thấy Doãn Trí Viễn chết, cô ta đã rất điên cuồng, có thế nào cũng không chịu tin hắn ta đã chết."

Thẩm Băng Niệm thì thầm: "Viên Nhã Tuyết đã giải thích, mặc dù không có tình cảm với Doãn Trí Viễn, nhưng vốn dĩ đó cũng là chồng của mình. Dưới tình huống đó, đương nhiên có thể cứu người thì phải cố mà cứu. Cô ta cũng đâu phải cảnh sát, làm sao nghĩ được phải giữ gìn hiện trường? Hơn nữa, lúc ấy cô ta còn nghe thấy có ai đó trong đám đông hô lên phải tranh thủ thời gian đưa đi bệnh viện, có lẽ còn cứu kịp. Còn chuyện lúc đó người kêu là ai, cô ta không nhớ được."

Mọi người đều trầm mặc, rõ ràng vẫn luôn có người muốn tìm cách phá hoại hiện trường.

A Từ đột nhiên hỏi: "Có ảnh chụp của Viên Nhã Tuyết không?"

Thẩm Băng Niệm vội đưa một tấm ảnh cho cậu, A Từ nhận lấy xem, hơi giật mình, đoạn đưa cho Giản Ngôn, nói: "Sư ca, anh nhìn xem."

Giản Ngôn nhìn tấm ảnh, cũng ngây ngẩn cả người. Người phụ nữ trên ảnh căn bản không phải người mà ngày đó bọn họ gặp ở Trầm Ngư Sơn Trang.

Người phụ nữ hôm đó tự xưng là em dâu của Doãn Đồng, nếu người đó không phải Viên Nhã Tuyết thì sẽ là ai chứ?

Thời gian đã hơi muộn, Giản Ngôn cho bọn họ tan ca trước.

Lúc trở lại văn phòng chính, Giản Ngôn thấy trên mặt bàn có vài hộp thức ăn. Tưởng là đồng nghiệp về trước đã gọi giúp, cũng không để ý, bèn chia ra cho mọi người ăn.

Tiếu Tiếu còn cất lời khen: "Hôm nay thức ăn bên ngoài thật là đẹp mắt."

Cơm nước xong xuôi, Giản Ngôn và A Từ lại tăng ca để thẩm tra mấy cô gái được đưa về từ câu lạc bộ giải trí.

Các cô gái khai báo, các cô và Doãn Trí Viễn đã quen biết từ trước. Trước đây hễ có tụ hội, Doãn Trí Viễn sẽ mời các cô tham gia.

Đêm qua quả thật các cô đã ở trong phòng Doãn Trí Viễn, mải chơi cho đến rạng sáng 5h mới rời phòng.

Theo lời các cô gái khai báo, lúc các cô rời đi cũng không thấy có chuyện gì lạ. Lúc đó, Doãn Trí Viễn chỉ hơi mệt mỏi, vẫn không có gì không đúng. Sau khi rời phòng, các cô liền xuống dưới lầu nghỉ ngơi, cũng không để ý trên lầu có động tĩnh gì.

"Vậy sau khi các cô xuống, có thấy người nào đi lên lầu hay không?" A Từ.

"Không biết..." Mọi người nhìn nhau, đều lắc đầu, "Xuống lầu rồi chúng tôi liền đi ngủ, không có để ý tới."

"Tôi, tôi..." Chỉ có một cô gái nói, "Lúc ấy tôi ngủ trên ghế salon bên cạnh cầu thang, nhưng ngủ không vô. Tôi nhớ lần cuối tôi nhìn điện thoại là 6h10, từ lúc chúng tôi xuống lầu cho đến 6h10, không có ai lên lầu cả."

Điều này có nghĩa là, rất có thể ngay từ đầu hung thủ đã ở trên lầu.

A Từ lấy ra danh sách Cát Quả đưa, căn cứ vào kết quả điều tra trước đó, ghi lại thời gian và địa điểm hoạt động của từng người vào đêm hôm qua.

Giản Ngôn đi tới rút mất cây bút trong tay A Từ, cầm tay cậu, nói: "Đã muộn lắm rồi, chúng ta về nhà trước đi."

Tay A Từ cứng lại, mắt thấy thời gian đã 10h30, vội gật đầu đứng dậy.

Trong cục ngoại trừ người trực ban thì đều đã tan việc hết, hai sóng vai đến bãi đỗ xe, một đường yên lặng.

Lên xe, Giản Ngôn giúp A Từ nịt dây an toàn như thường lệ.

Nhìn một bên mặt anh tuấn của Giản Ngôn, A Từ chợt sáp lên hôn một cái.

Giản Ngôn khựng lại, bỗng quay qua nhìn A Từ, đôi mắt trong đêm đen sáng kinh người.

Điện thoại rất không đúng lúc đổ chuông, Giản Ngôn thở dài mở ra xem, là Lão Mã gọi tới.

Sau khi biết Viên Nhã Tuyết không phải người phụ nữ đã gặp ở Trầm Ngư Sơn Trang, Giản Ngôn liền gọi cho Lão Mã, nhưng có lẽ Lão Mã đang bận nên không nhận điện thoại. Lúc này đây, chắc là thấy được cuộc gọi mới gọi lại cho Giản Ngôn.

Giản Ngôn tiện tay quăng điện thoại cho A Từ, bản thân thì về chỗ ngồi khởi động xe.

A Từ nhận cuộc gọi, còn chưa kịp nói gì, Lão Mã ở đầu bên kia đã giải thích. Nói là Doãn Đồng biết được tin Doãn Trí Viễn chết đã ngất đi một lần, anh vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc.

Doãn Trí Viễn dù sao cũng là người thừa kế Doãn thị, việc hắn chết đã bị các tạp chí lớn tranh nhau đưa tin vào sáng sớm. Lão Mã dù có lòng muốn giấu diếm Doãn Đồng, cũng không thể gạt nổi.

Nghe thấy Doãn Đồng ngất xỉu, A Từ cấp bách cắt ngang lời Lão Mã: "Hiện giờ chị dâu thế nào ạ?"

Có lẽ Lão Mã không ngờ người nghe chính là A Từ, dừng một chút mới nói: "Đã ổn rồi, chẳng qua tâm tình hơi suy sụp."

A Từ thở phào một cái, sau mới giải thích: "Sư ca đang lái xe ạ."

"À." Lão Mã đáp, lại hỏi, "Hôm nay hai đứa tìm anh có chuyện gì không?"

"Chúng em chỉ muốn hỏi, người phụ nữ đã đến sơn trang lần trước rốt cuộc là ai? Hôm nay chúng em đã gặp được vợ của Doãn Trí Viễn, căn bản không phải người phụ nữ đã gặp ở đấy." A Từ nói.

"Không phải vợ Doãn Trí Viễn?" Lão Mã cũng rất kinh ngạc, "Cô ta nói với anh, cô ta là người phụ nữ của Doãn Trí Viễn. Bởi vì lúc ấy anh không muốn cô ta gặp Đồng Đồng, cho nên cũng không hỏi nhiều."

Người phụ nữ có lẽ không phải chỉ người vợ, phụ nữ của Doãn Trí Viễn cũng không ít. A Từ vội hỏi: "Cô ta tên gì ạ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.