"Đường Nhạn? Chị song sinh?" Giản Ngôn kinh ngạc lặp lại, người vừa rồi đồng nghiệp pháp chứng nói, không phải chính là Đường Nhạn sao?
Xem ra, lúc này không sai được nữa.
Thấy vẻ mặt hắn kỳ lạ, A Từ vội hỏi: "Sao vậy? Có vấn đề gì ạ?"
Giản Ngôn nói lại phát hiện của bên pháp chứng.
A Từ cũng run sợ, sau mới hoàn hồn: "Như vậy hóa ra, Đường Nhạn gần như là hung thủ?"
Giản Ngôn gật đầu: "Tựa như vậy."
Manh mối xuất hiện quá mức dễ dàng, ngược lại khiến cho Giản Ngôn không dám tin.
Nhưng hiện tại tất cả đầu mối đều chỉ về hướng Đường Nhạn, bọn họ nhất định phải đi thăm dò ngay. Tới cùng, muốn xác định được hung thủ, đương nhiên vẫn phải cần đến chứng cứ.
Trình Tử Khiêm, Đàm Mộc, và Thẩm Băng Niệm cùng nhau đi tìm Đường Nhạn dựa theo địa chỉ mà Đàm Mộc tra được.
Giản Ngôn và A Từ dẫn theo Hướng Dương Tiếu Tiếu đến công ty Doãn thị lần nữa.
Có lẽ Hướng Dương đã nghe Tiếu Tiếu nói về quan hệ giữa Giản Ngôn và Cát Quả, hắn chủ động đi tìm Cát Quả để tìm hiểu tình huống.
Giản Ngôn không ngăn cản, thật ra hắn cũng không muốn đụng mặt Cát Quả.
Tuy nói vì phá án có thể không quan tâm những chuyện này, nhưng nếu có thể tránh thì phòng ngừa vẫn hơn.
Giản Ngôn A Từ cùng nhau đi gặp Đường Hạc.
Đường Hạc vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, giống như toàn bộ thế giới này đều mắc nợ hắn không trả.
"Có phải cậu Đường có người chị sinh đôi?" Giản Ngôn hỏi thẳng, người như Đường Hạc có vẻ không thích trò chuyện với người khác.
Dường như Đường Hạc hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu thừa nhận: "Phải."
"Nghe nói cậu Đường và chị mình giống nhau như đúc? Vậy phải làm sao để phân biệt?" Giản Ngôn lại hỏi.
Đường Hạc ngước lên nhìn Giản Ngôn, ánh mắt lạnh lùng không rõ ý tứ, nhưng hắn nhanh chóng dời mắt đi, nói: "Thật ra, cũng không đến mức giống nhau như đúc. Ai thân thiết cũng biết, khóe mắt phải của chị tôi có một nốt ruồi, tôi thì không."
"Với lại..." Dừng một chút, Đường Hạc lại nói, "Thật ra tính cách của chúng tôi rất khác nhau, người quen biết có thể dễ dàng phân biệt được."
Giản Ngôn và A Từ liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đã xem ảnh chụp của Đường Nhạn trên mạng, cộng với tư liệu của bên pháp chứng. Nơi khóe mắt của Đường Nhạn quả thật có một nốt ruồi đen. Mà khóe mắt của Đường Hạc lại trống trơn không có gì. Đây vốn chỉ là một khác biệt cực nhỏ, rất dễ bị bỏ qua. Nhưng khi nghe Đường Hạc nói, bọn họ liền nhận ra ngay.
"Vậy, tính cách của chị anh như thế nào?" A Từ hỏi.
Tính cách Đường Hạc bọn họ đã rõ, người lạnh lùng như vậy cũng hiếm thấy.
"Chị ta?" Đường Hạc như đang mỉm cười, nhưng hai người lại thấy nó giống trào phúng hơn, "Không giống như tôi, tính tình chị ta rất tốt, rất được yêu thích."
Xem ra, chính hắn cũng biết tính cách của mình không ai ưa.
"Nghe nói, cậu Đường và chị mình dường như cũng không thân lắm?"
"Không phải không thân, mà là thật sự không tốt." Đường Hạc không hề e ngại, trả lời không chút do dự.
Giản Ngôn hơi kinh ngạc: "Vì sao vậy? Tôi nghe nói thai song sinh còn có tâm linh tương thông, bình thường quan hệ sẽ không tệ."
"Có thể chúng tôi là trường hợp cá biệt." Đường Hạc cười nhạo, "Chị ta trong mắt tôi là một kẻ tham mộ hư vinh, không hề có đạo đức liêm sỉ. Tôi và chị ta không có tâm linh tương thông, cũng không ưa chị ta."
Mặc dù bọn họ đã biết trước Đường Hạc này dường như rất phản cảm với những chuyện thất đức, nhưng không ngờ đã đến mức độ này. Nói về chị ruột của mình mà lại sắc bén như thế, vậy ra việc hắn đánh giá Doãn Trí Viễn và Hứa Thư Hòa cũng rất là bình thường.
"Cậu Đường buông ra những lời này, cụ thể là muốn nói chuyện gì?" Giản Ngôn lại hỏi, hắn nghĩ Đường Hạc đang nói tới chuyện Đường Nhạn trộm đi cơ mật công ty.
"Ví như, làm tình nhân cho người ta." Đường Hạc nói.
A Từ cướp lời: "Đường Nhạn làm tình nhân cho ai?"
Đường Hạc lạnh lùng nói ra ba chữ: "Doãn Trí Viễn."
Giản Ngôn A Từ liếc nhìn nhau, đều thấy được kinh sợ trong mắt đối phương. Đường Nhạn vậy mà cũng là tình nhân của Doãn Trí Viễn?
Dường như Đường Hạc cũng nhận ra sự kinh ngạc của hai người, lại nói: "Nhưng hiện tại đã không còn, nói một cách chính xác thì hai năm trước cũng không phải. Doãn Trí Viễn đã vứt bỏ chị ta."
Giản Ngôn nói: "Vào đêm 20 tháng 5 đó, Đường Nhạn cũng đến party của Doãn Trí Viễn, cậu biết không?"
Rốt cuộc Đường Hạc cũng lộ vẻ kinh ngạc, hắn lắc đầu, nói: "Tôi không biết, chị ta đi thật? Làm sao các anh biết được?"
Giản Ngôn ngẫm nghĩ, nói: "Có người trông thấy cô ta có mặt tại phòng của Doãn Trí Viễn."
Đường Hạc nhíu mày, nói: "Các anh nghi ngờ chị ta chính là hung thủ giết Doãn Trí Viễn?"
Giản Ngôn hỏi lại: "Cậu thấy thế nào? Cô ta có thể giết người hay không? Có khả năng là hung thủ hay không?"
"Có." Đường Hạc lại không hề do dự gật đầu.
Giản Ngôn hơi choáng: "Vì sao cậu lại nghĩ vậy?"
"Sau khi bị Doãn Trí Viễn bỏ, chị ta vẫn luôn ôm hận trong lòng, rất nhiều lần chỉ nói muốn giết Doãn Trí Viễn. Chị ta bị điên mà, có giết người tôi cũng không thấy ngạc nhiên." Đường Hạc nói.
A Từ nghe thấy mà run sợ trong lòng.
Giản Ngôn cũng nghẹn lời, điện thoại đúng lúc run lên một cái, lấy ra xem liền thấy tin nhắn của Trình Tử Khiêm: Chỗ Đường Nhạn không có ai ở, hàng xóm nói lâu lắm rồi không thấy cô ta.
Giản Ngôn ngước lên nhìn Đường Hạc, nói: "Chị cậu hiện đang ở đâu?"
Đường Hạc lắc đầu: "Tôi không biết."
Có lẽ như sợ Giản Ngôn không tin, lại giải thích: "Hai chúng tôi không vừa mắt nhau, gần như không qua lại, nơi chị ta ở tôi cũng không tới. Chị ta có đi đâu cũng không bao giờ nói với tôi. Đương nhiên, tôi cũng không cần biết chị ta đi nơi nào."
Giản Ngôn: "..."
A Từ nhìn qua Giản Ngôn, tuy cậu không thấy được tin nhắn đó, nhưng từ câu hỏi cũng đoán được đại khái, ngẫm nghĩ, nói: "Vậy anh có biết bình thường chị ta thích đi đâu không? Có bạn bè nào? Cho dù quan hệ của hai người không được tốt, chung quy cũng không đến mức hoàn toàn không liên lạc chứ?"
"Trên căn bản hoàn toàn không có liên lạc, bạn bè của chị ta tôi càng không biết." Đường Hạc thành khẩn nói, "Xin lỗi, nếu các anh thật sự muốn tìm hiểu chị ta, tôi đề nghị các anh nên hỏi Hứa tổng hoặc trợ lý Cát, có khi bọn họ còn biết nhiều hơn tôi."
Cát Quả thì còn hiểu được, nếu Đường Nhạn thật sự là tình nhân của Doãn Trí Viễn, Cát Quả thân là trợ lý có thể sẽ biết được đôi chút. Nhưng còn Hứa Thư Hòa? Hắn cũng biết Đường Nhạn?
A Từ nghĩ tới liền hỏi: "Hứa tổng cũng biết chị anh?"
"Biết." Đường Hạc gật đầu, cũng không định nói thêm.
"Được, cảm ơn cậu đã phối hợp." Giản Ngôn đứng lên tạm biệt Đường Hạc.
Khi đi tới cửa, Giản Ngôn đột nhiên quay đầu hỏi Đường Hạc: "Cậu Đường có vẻ không thích Doãn thị cho lắm, vì sao còn muốn ở lại đây làm việc?"
Vẻ mặt vẫn luôn ung dung như không của Đường Hạc lại vì một vấn đề rất bình thường mà biến sắc.
Một lúc sau hắn mới chợt đáp: "Thật ra, với tính tình của tôi dù làm việc ở đâu cũng không được thoải mái. Công ty nào mà không có những chuyện dơ bẩn? Nhưng tôi muốn sống, muốn ăn cơm, cho nên nhất định phải đi làm. Mà chí ít tiền lương ở Doãn thị cũng không tệ."
Giản Ngôn không hỏi thêm gì nữa, cùng A Từ rời khỏi phòng họp đi tìm Hướng Dương và Tiếu Tiếu.
"Em nghĩ như thế nào?" Giản Ngôn thừa dịp hỏi A Từ, hôm nay A Từ không nói lời nào, đa phần chỉ lo quan sát phản ứng của Đường Hạc.
"Không giống nói dối cho lắm, nhưng mà..." A Từ nhíu mày, "Em luôn cảm thấy tâm lý của người này có chút vấn đề."
"Đồng cảm nhận." Giản Ngôn gật đầu.
"Sếp, A Từ." Hai người đang nói chuyện thì Hướng Dương và Tiếu Tiếu cùng chạy tới, lên tiếng chào hỏi.
"Sao rồi? Có hỏi được chuyện gì không?" Giản Ngôn hỏi bọn họ.
"Không có." Hướng Dương lắc đầu, "Cái tên Cát Quả cứ nói là sẽ phối hợp, nhưng thật ra hỏi gì cậu ta cũng không biết. Hoặc là cậu ta chỉ giả bộ ngây ngơ, căn bản không muốn phối hợp. Ngay cả Đường Nhạn, cậu ta cũng nói không biết."
"Chúng ta lại tìm cậu ta trò chuyện mấy câu đi." A Từ nói.
"Hả?" Hướng Dương sửng sốt.
"Theo thông tin mới nhất, Đường Nhạn từng có dan díu với Doãn Trí Viễn. Cát Quả thân là trợ lý của Doãn Trí Viễn, làm sao có thể không biết Đường Nhạn?" A Từ nói.
"Chuyện này..." Hướng Dương cố không chửi tục, bốn người lại cùng nhau đi tìm Cát Quả.
Cát Quả vừa đuổi được Hướng Dương và Tiếu Tiếu, đang chuẩn bị ra về lại chợt thấy bốn người đi tới, lập tức cau mày. Cậu ta cố giấu đi vẻ mặt mất kiên nhẫn, làm bộ nói: "Các vị cảnh sát còn chuyện gì muốn hỏi sao? Tuy chúng tôi có nghĩa vụ phải phối hợp điều tra, nhưng chúng tôi cũng không phải bác gái ở khu dân cư, rảnh rỗi không có gì làm chỉ biết dòm ngó mấy cái vụ án này. Chúng tôi cũng phải làm việc, cũng phải kiếm tiền mà sống."
"Cậu Cát đã bận như vậy, đáng lý phải càng phối hợp chứ không phải nói dối cảnh sát. Nếu không, không chỉ trễ nãi công việc của cậu mà còn ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi. Nếu vì vậy mà khiến cho hậu quả nghiêm trọng hơn, cậu Cát có gánh nổi hay không?" Hướng Dương bực mình vì bị đùa giỡn, nghiêm nghị nói.
Cát Quả sửng sốt: "Tôi nói dối chuyện gì?"
"Đường Nhạn từng là tình nhân của Doãn Trí Viễn, sao cậu có thể không biết cô ta?" Giản Ngôn trầm mặt hỏi.
"Anh..." Cát Quả giật mình, rốt cuộc vẫn không hỏi ra câu "làm sao các anh biết được".
Nhưng cậu ta cũng không trả lời, mắt nhìn láo liên tứ phía, quả nhiên đang nghĩ cách đối phó.
Giản Ngôn nhìn thấy phiền, nói: "Đường Hạc cũng đã thừa nhận, cậu còn giấu được sao?"
"Đường Hạc?" Cát Quả càng kinh ngạc hơn, vẻ mặt như kiểu "đồng đội heo", biểu cảm đổi qua đổi lại mấy lần, rốt cuộc vẫn thở dài, nói, "Đúng, đúng là tôi có biết Đường Nhạn, nhưng cô ta không phải nhân viên Doãn thị. Trước tôi có nói rồi, công việc của tôi chủ yếu chỉ phụ trách những chuyện liên quan đến Doãn thị. Cho nên, tôi thật sự không biết nhiều về Đường Nhạn."
Dừng một chút, lại nói: "Lúc trước tôi phủ nhận cũng chỉ vì cảm thấy Đường Nhạn không thể có liên quan gì tới vụ án này, cho nên..."
"Sao cậu biết không có liên quan tới cô ta?" Giản Ngôn truy hỏi.
"Cô ấy không có chứng cứ có mặt, cũng không tham dự party..."
"Cô ta có đi." Giản Ngôn chăm chú nhìn Cát Quả.
"Cái gì?" Cát Quả không được tự nhiên né tránh ánh mắt Giản Ngôn, run một cái, nói, "Tôi, tôi không biết..."
"Cậu thật sự không biết à?" A Từ cũng bước tới nhìn Cát Quả chằm chằm, nói, "Nhưng có người nói đã trông thấy cậu nói chuyện với cô ta."
"Tôi không có nói chuyện với cô ta!" Cát Quả nóng nảy.