Hai người nhìn nhau không nói, trong lòng đã hiểu được ý đối phương. Nhưng bây giờ vẫn phải tìm được bằng chứng, hết thảy suy luận dù có hoàn hảo cỡ nào cũng phải cần bằng chứng chống đỡ.
Giản Ngôn tăng tốc, khi đến biệt thự cả hai cùng nhau xuống xe, trực tiếp tiến vào bên trong.
Nhưng lục soát mỗi một phòng vẫn không tìm được cái gì.
"Ra hoa viên xem thử?" Cuối cùng Giản Ngôn nói.
A Từ gật đầu, hai người lại cùng nhau ra hoa viên.
Trong hoa viên, bọn họ nhìn thấy khóm hoa hồng mà Hứa Thư Hòa đã nói, cũng nhìn thấy một cái hố mới đào trong đấy. Quả nhiên hung khí được tìm thấy tại đây, các đồng nghiệp vội đi nên chưa kịp lấp lại.
Nhưng ở đây không có nơi nào khác bị động qua, cũng không có bất kỳ manh mối nào.
A Từ đi một vòng về, lại ngồi xổm trước cái hố nhìn cả buổi, đột nhiên xắn tay áo lên, ngước đầu hỏi Giản Ngôn: "Có cái xẻng nào không ạ?"
Giản Ngôn hởi sửng sốt, sau đó vội vàng chạy đi tìm cái xẻng đem đến.
A Từ đưa tay nhận lấy thì Giản Ngôn né ra, sau đó hắn bắt đầu đào tiếp cái hố mà các đồng nghiệp đã đào.
A Từ chớp chớp mắt, yên lặng ngồi xuống nhìn Giản Ngôn chuyên tâm đào hố.
Đào xuống được khoảng 2 thước, Giản Ngôn đột nhiên dừng lại.
Quả nhiên thoáng cái đã có một vật màu đen lộ ra, Giản Ngôn càng đào cẩn thận hơn.
A Từ vội quỳ xuống giúp đỡ, rất nhanh hai người đã lấy được đồ vật ở bên dưới. Đó là một bộ tóc giả và áo váy, trên áo váy còn có mấy vết máu mờ mờ.
Hai người nhìn nhau với vẻ ngưng trọng, sau khi gói kỹ đồ vật liền vội vàng chạy về cục cảnh sát.
Bọn họ không về văn phòng ngay, mà trước hết đem áo váy và tóc giả đến tìm cô gái ở câu lạc bộ.
"Đúng rồi, cô gái hôm đó đã mặc bộ áo váy này, tóc cũng giống kiểu này... Cô ta mang tóc giả à? Cô ta có phải chính là hung thủ?" Cô gái tựa như nghĩ đến việc mình từng cùng một phòng với hung thủ giết người mà không biết, hơi run sợ.
Xác nhận xong, Giản Ngôn lại mang áo váy đến chỗ pháp chứng, để bọn họ xét nghiệm vết máu phía trên.
A Từ thì trực tiếp về văn phòng.
"A Từ, hai người chơi đùa gì đấy? Gì mà cả người toàn bùn đất?" Tiếu Tiếu kinh ngạc hỏi.
A Từ sửng sốt, bấy giờ mới nhận ra trên người mình đầy bùn đất. Trước đó đào hố bọn họ cũng không quan tâm điều này, sau lại chỉ lo đi mà không chú ý tới.
"Đường Nhạn chắc chắn do người khác cải trang." A Từ tiện tay phủi phủi bùn đất trên người, cũng không quan tâm mấy, quay đầu nói với Đàm Mộc, "Đầu Gỗ, anh đi tra hành tung gần nhất của Đường Hạc."
"Xảy ra chuyện gì?" Đàm Mộc đồng ý, nhưng lại không nhịn được hỏi, "Hai người phát hiện chuyện gì?"
"Tại nơi chôn hung khí, chúng tôi tìm được một bộ tóc giả, còn có một cái áo váy kiểu nữ." A Từ giải thích, "Thế nên mới hoài nghi Đường Nhạn là do người khác giả thành."
"Cái gì?" Tiểu Hắc kinh ngạc đáp. Trước đó, chính hắn dẫn người đi tìm hung khí, giờ lại nghe nói ở phía dưới có đồ vật, đương nhiên sẽ thấy kinh ngạc, "Y nguyên chỗ đó sao?"
"Phải, ngay cái hố đó chúng tôi đào xuống thêm cỡ hai thước mới phát hiện." A Từ nói.
Tiểu Hắc hơi áy náy: "Là do tôi quá bất cẩn, đáng lý ra đã sớm phát hiện rồi..."
"Chuyện này không thể trách cậu." Giản Ngôn đúng lúc đi vào, nghe thấy thế liền an ủi Tiểu Hắc, "Hung thủ này rất thông minh, người bình thường căn bản không nghĩ ra nơi đó. Nếu A Từ không nhắc tôi cũng không để ý. Có bài học lần này, sau này có thể ghi nhớ vận dụng suy nghĩ cũng là chuyện tốt."
Nói rồi nhìn A Từ một cái, không giấu được yêu thương và tự hào. Hắn và A Từ có mối quan hệ đặc biệt. Mặc dù hai người luôn rất vô tư, năng lực A Từ lại rõ như ban ngày. Trong công tác, người trong Tổ cũng sẽ không cảm thấy Giản Ngôn không công bằng. Nhưng thật ra ở một vài thời điểm, Giản Ngôn vẫn vô thức tránh đi hiềm nghi. Rất nhiều chuyện mà A Từ làm, nếu là người khác, có khi hắn sẽ biểu dương không kiêng nể. Nhưng nếu là A Từ, thường thì hắn chỉ thuận tiện nói qua một câu, để mọi người đều biết là được rồi.
Dù vậy, A Từ vẫn thấy hơi ngại ngùng, bắt gặp ánh mắt Giản Ngôn thì càng đỏ mặt, không được tự nhiên dời mắt xuống, vừa khéo nhìn thấy trên cổ áo Giản Ngôn có một vệt bùn.
A Từ vô thức đi tới giúp hắn sửa sang, chỉnh lý được một nửa mới hoàn hồn lại, mặt càng đỏ hơn, tằng hắng một cái, không được tự nhiên hỏi: "Đã xét được vết máu trên áo ạ?"
"Ừ, xét được rồi, chính là của Doãn Trí Viễn." Giản Ngôn bật cười, đáp.
Nói vậy là, thật sự có người giả thành Đường Nhạn rồi đi giết Doãn Trí Viễn?"
"Nhưng người giả mạo là ai?" Tiếu Tiếu lập tức tiếp lời.
Trong đầu mọi người đều lóe lên một người - Đường Hạc.
Đường Hạc và Đường Nhạn là song sinh, ngoại hình giống nhau như đúc. Nếu người này muốn giả thành người kia thì quá ư là dễ dàng.
"Nhưng mà, dấu vân tay trên hung khí đích thật là của Đường Nhạn à?" Trình Tử Khiêm đưa ra nghi vấn.
"Có khi nào Đường Hạc cố tình dùng dao có vân tay Đường Nhạn đi giết người?" Thẩm Băng Niệm suy đoán, "Dù sao hai người là chị em, muốn có con dao mang vân tay Đường Nhạn cũng không khó nhỉ?"
Chuyện này cũng có thể, mọi người đều trầm mặc. A Từ đột nhiên nói với Đàm Mộc: "Đầu Gỗ, anh lấy tư liệu của Đường Nhạn và Đường Hạc ra đi, tôi muốn xem lại."
Đàm Mộc nhanh chóng đem hai phần tư liệu ra, A Từ xem lại một chút, hai người này thậm chí ngay cả chiều cao cũng như nhau!
"Đầu Gỗ, cậu đi tìm tư liệu về Đường Nhạn ngay đi, mấy tháng gần đây cũng đừng bỏ qua." Giản Ngôn đứng sau lưng A Từ đột nhiên nói, "Niệm Niệm, cô cũng đi điều tra xem. Đầu Gỗ bắt đầu từ hướng gần nhất, Niệm Niệm thì bắt đầu từ khi Đường Nhạn còn bé."
Tuy Đàm Mộc và Thẩm Băng Niệm vẫn chưa hiểu ý Giản Ngôn, nhưng đã cấp tốc vùi đầu vào công việc.
A Từ quay lại nhìn Giản Ngôn, phát hiện ánh mắt Giản Ngôn hiếm khi trở nên nghiêm túc.
A Từ suy nghĩ, ngẩng đầu hỏi Hướng Dương: "Hướng Dương, có phải anh vẫn còn giữ tờ giấy mà Đường Hạc viết địa chỉ lần trước?"
Trước đó, bọn họ không tìm được tung tích Đường Nhạn, cũng đã đến công ty Doãn thị vài lần, Đường Hạc có viết cho bọn họ địa chỉ mấy người bạn của Đường Nhạn. Chẳng qua, không tìm được đầu mối gì ở chỗ mấy người bạn này.
"Chắc là còn giữ đó, để tôi tìm lại." Hướng Dương vừa đáp vừa cúi đầu tìm đồ.
Trong công việc, từ trước đến nay bọn họ luôn giữ thói quen lưu lại những thứ có liên quan đến vụ án. Nhất là với mối quan hệ đặc biệt giữa Đường Hạc và Đường Nhạn, hắn sẽ không vứt lung tung đồ đạc của Đường Hạc.
"Tìm thấy rồi." Quả nhiên rất nhanh Hướng Dương đã tìm được, đưa cho A Từ.
Hắn còn định hỏi A Từ muốn xem cái gì, A Từ thận trọng nhận tờ giấy kia, chưa gì đã chạy ra ngoài như một cơn gió.
"Cậu ấy đi đâu?" Hướng Dương còn chưa hiểu, sửng sốt hỏi Giản Ngôn.
"Vân tay?" Hướng Dương càng không hiểu, "Có nghĩa là gì?"
"Chút nữa cậu sẽ hiểu." Giản Ngôn nói, "Hy vọng chúng ta may mắn, trên tờ giấy vẫn còn vân tay Đường Hạc."
Vân tay lưu lại trên giấy không dễ phai nhòa, chắc hẳn bên pháp chứng sẽ kiểm trắc rất nhanh.
Quả nhiên A Từ đã trở lại ngay, nét mặt cậu có vẻ ngưng trọng.
"Sao rồi?" Giản Ngôn vội hỏi.
"Kiểm trắc được, hoàn toàn tương tự với vân tay Đường Nhạn." A Từ nói.
"Có nghĩa là gì? Kiểm trắc được vân tay Đường Nhạn trên tờ giấy hồi nãy?" Tiểu Hắc kinh ngạc nói.
"Không đúng, phải là vân tay Đường Hạc chứ?" Tiếu Tiếu lập tức phản đối, "Địa chỉ đó là do Đường Hạc tự tay viết, chúng ta tận mắt nhìn thấy."
"Vân tay trên giấy chắc chắn là của Đường Hạc. Nhưng hiện tại kiểm trắc được, dấu vân tay đó là của Đường Nhạn." Giản Ngôn nói.
"Ý của Sếp là, vân tay hai người này giống nhau?" Trình Tử Khiêm hiểu ra đầu tiên.
"Chuyện này không thể nào." Hướng Dương lập tức nói, "Song sinh có thể giống nhau như đúc, nhưng dấu vân tay thì không thể, xác suất gần như là con số 0. Nếu đó thật sự là vân tay của hai người, chuyện này thật không thể nói nổi..."
"Vậy nên, hai người này..."
Giản Ngôn mới nói được một nửa, Đàm Mộc vẫn luôn vùi đầu điều tra tư liệu chợt ngước lên, cắt ngang lời Giản Ngôn: "Sếp, hai năm trước Đường Nhạn đã xuất ngoại, không có ghi chép trở về nước."
Do kinh ngạc, Đàm Mộc có hơi lớn tiếng.
Sao có thể không kinh ngạc chứ? Đường Nhạn không có ghi chép đã trở về, hoặc là cô ta lén quay về, hoặc là hiện giờ còn đang ở nước ngoài. Cô ta không có phạm tội, tại sao phải lén quay về? Nếu như không phải lén về, một người đang ở nước ngoài làm sao có thể giết người trong nước?
"Điều tra ghi chép xuất hành của Đường Hạc trong hai năm nay." Giản Ngôn lập tức nói.
Văn phòng yên lặng một hồi, đột nhiên xuất hiện những đầu mối này, khiến cho mọi người không kịp trở tay.
Lần này Đàm Mộc nhanh chóng tra được, nhưng hắn càng thêm kinh ngạc: "Sếp, hai năm trước có ghi chép Đường Hạc về nước, nhưng không có ghi chép xuất ngoại."
Mọi người sau khi kinh ngạc đều hiểu ra, ngay lúc này Thẩm Băng Niệm bên kia lại chợt hô lên: "Sếp!"
Giọng cô không chỉ cất cao mà còn hơi đổi, có thể thấy cô đang rất kinh hãi.
Khiến cho mọi người đều run sợ theo.
"Phát hiện chuyện gì?" Giản Ngôn vội đi tới, những người khác cũng đi theo.
"Đường Hạc đã chết từ lâu rồi!" Thẩm Băng Niệm tìm được một tin tức cũ, "Vào năm 12 tuổi, Đường Hạc đã chết vì tai nạn giao thông."
Hầu như tất cả mọi người đều rùng mình một cái. Đường Hạc chết? Vậy người bọn họ gặp là ai? Là Đường Nhạn cải trang sao? Nhưng mà, người ở công ty Doãn thị đều chứng thực Đường Hạc hoàn toàn là một người đàn ông.